Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1: Cuộc Gặp Gỡ

Lồng ngực An Nhiên nặng trĩu, từng hơi thở nặng nề dường như muốn kéo cô ra khỏi màn đêm mộng mị ấy...
"Lại là giấc mơ ấy nữa..." Cô chống tay, đôi mắt lờ mờ chập chững tựa vào chiếc gối, hành động chậm chạp uể oải như mang cả một bầu trời sâu thăm thẳm.
Giấc mơ ấy bám diết lấy cô như một sợi dây xích rỉ sét trói chặt lấy tâm hồn. Giờ đây đã năm năm trôi qua, dường như mọi thứ cũng không còn đau như cô từng nghĩ nữa, nỗi sợ ấy hiện tại đối với cô cũng chỉ còn là mảnh kí ức vụn vặt mà cô chưa thể tự giải thoát mình.
"Nhìn xem... năm ấy tự mình bảo rằng sẽ không thể vượt qua được vậy mà bây giờ lại có thể cố bò lết được lên cuộc sống mà mình từng mong ước, rốt cuộc năm ấy mình cũng chỉ là đứa trẻ non nớt chưa chấp nhận được sự thật đó thôi" Cô thầm cười khổ, ánh trăng sáng chiếu qua chiếc cửa sổ trong suốt làm nổi bật lên căn phòng tối giản, đôi tay cô khẽ đưa lên day trán.
Trong màn đêm tĩnh lặng, âm thanh phá tan không khí nặng nề, tiếng tin nhắn được gửi đến, chiếc tủ đầu giường ánh lên thứ ánh sáng yếu ớt "An Nhiên, sao rồi? Ngày mai cậu có đi phỏng vấn lính mới không? Chị Giang bảo vẫn chưa liên lạc được với cậu nên nhờ tôi hỏi thử " Trạch Phong, người ở đầu dây bên kia gửi một loạt những tin nhắn liên tục từ vài tiếng trước.
"Có, bảo chị Giang hộ tôi là tôi để chế độ máy bay nên không có biết chị ấy liên lạc nha" An Nhiên trả lời ngay sau khi đọc được, ánh mắt cô mỏi mệt, đôi mắt thâm quầng do ngủ không đủ giấc được tô sáng thông qua màn hình điện thoại.
"Cậu ổn hơn chưa, đừng gồng gánh nhiều quá nha, kẻo lại truyền nước như hôm qua ấy tụi này lo lắm" Sau khi tin nhắn được phản hồi, Trạch Phong tức khắc liền gửi một tin nhắn như anh đã chờ đợi nó.
An Nhiên ngã người xuống chiếc giường, đôi tay gác lên trán, cô đưa chiếc điện thoại lên đối diện với tầm mắt "Tôi khỏe rồi, cứ sắp xếp lịch phỏng vấn đi mai tôi có mặt đúng giờ"
"Được rồi, dưỡng sức cho khỏe nha" Những dòng tin nhắn của đối phương đầu bên kia trả lời rất nhanh, như được thiết lập sẵn.
Sau dòng tin cuối cô đưa tay kiên định tắt điện thoại, An Nhiên đưa mắt nhìn ra nơi chiếc cửa sổ rộng trong suốt như xóa đi ranh giới giữa trong và ngoài, nơi ánh lên vầng trăng dõng dạc soi sáng một vùng tòa nhà. Chiếc nệm êm ái lún xuống, tạo ra những âm thanh xột xoạt, An Nhiên khẽ trườn người dậy bước về nơi phía cửa, cô nhanh nhẹn khoác áo đi đến cửa hàng tiện lợi mua một ít đồ ngọt.
Hiện tại đã quá nửa đêm, không khí se lạnh, ánh đèn vàng ẩn lấp dưới lối đi của tòa chung cư dẫn lối, bên ngoài trời mưa phùn, nhà thì không còn đồ ngọt, An Nhiên mỗi khi bị căng thẳng thường sẽ ăn đồ ngọt để xoa dịu nơi tâm hồn cô.
"An Nhiên của năm 18 tuổi không ngờ bản thân của năm 26 lại thay đổi nhiều như vậy nhỉ" cô nghĩ thầm tự giễu. Bởi An Nhiên năm 18 tuổi là một cô gái năng nổ sống tự do tự tại, cô luôn tự tin về tài nấu nướng của mình, cô có một tâm hồn bay bổng và hồn nhiên, An Nhiên từng là một nàng thơ hay cười, cuộc sống trong đôi mắt cô từng lạc quan, tràn đầy màu sắc, còn cô của hiện tại dường như không còn nhìn ra được hình bóng của người con gái khi xưa nữa.
Ngôi nhà mà ngày xưa An Nhiên năm 18 tuổi đã từng mong ước có được thì bây giờ cô cũng có thể sở hữu nhưng ngôi nhà ấy chỉ là một chiếc vỏ rỗng tuếch thật sự lạnh lẽo, không có hơi ấm nơi người cũng chẳng có một thứ gì ngoài những nội thất cơ bản mà đính kèm cùng căn hộ...Nói bóng gió thì thật ra căn hộ này cũng chẳng khác gì cô ở hiện tại.
Nghĩ tới đây thôi thì cô cũng đến cửa hàng tiện lợi, trong màn sương le lói hòa quyện cùng với những ánh sao yếu ớt trên bầu trời, chỉ có cửa hàng tiện lợi là vẫn sáng đèn. Nhìn từ xa có bóng dáng một người đàn ông nằm gục trên bàn trên tay vẫn còn giữ chặt ly mì đang ăn dở cùng chai nước mở nắp. Bóng hình cao lớn, vững chãi không giống như một người vô gia cư, quần áo cũng chỉnh tề, ánh đèn nơi cây đèn đường chiếu lên mái tóc anh ánh lên một màu nâu nhè nhẹ. Khuôn mặt bị che lắp dưới đôi tay săn chắc, anh ngồi yên như một pho tượng được tạc.
"Người này nhậu say rồi sao..., đêm tới không về nhà lại ngủ ở trước cửa hàng tiện lợi thế này, trời còn đang mưa như thế không sợ bệnh à, đúng là thanh niên thời nay...y hệt như mình ngày xưa, không hề sợ cảm hay bệnh gì vì dù sao cũng không có nhiều thứ phải lo, sướng thật đấy, mình cũng muốn được quay trở lại thời đấy" An Nhiên thầm nghĩ bụng, cô đáp một ánh nhìn quét qua anh.
An Nhiên nhanh chóng vào cửa hàng tiện lợi, tiếng cửa kính mở ra chính là âm thanh phá tan sự yên tĩnh của màn đêm tĩnh mịt "Kính chào quý khách", cô dự tính mua một ít đồ ngọt trước khi nhân viên tính tiền, cô khẽ đưa mắt ra ngoài, nhìn qua lớp cửa kính cô vẫn thấy thanh niên ấy vẫn đang nằm gục trên chiếc bàn lạnh lẽo, cô đã tiện tay rút thêm một chiếc ô trong suốt rồi tính tiền.
Cô bung chiếc ô sắp xếp chỗ trên bàn che chắn phần mưa phùn có thể sẽ văng vào người của người đàn ông. Sau đấy cô lặng lẽ xách túi đồ vừa mua rồi nhanh chóng đi về phía chung cư trước mặt.
An Nhiên vững bước đi mà không biết rằng người con trai ngồi đấy chứng kiến tất cả, anh đưa đôi tay lên bàn, chống cằm, khẽ nghiên đầu và rồi nhìn bóng lưng cô đi xa dần cửa hàng.
Vào một buổi sáng đầy nắng sau cơn mưa phùn tối qua, ánh sáng len lỏi qua từng mảnh kính chiếu thẳng vào như bừng sáng cả một gian phòng, những tia sáng ngày càng mạnh mẽ, nhảy múa những điệu nhảy nhiều màu chiếu xuống nền sàn bằng vân gỗ đen tuyền, bộ drap trải giường màu tối giản như hòa vào không gian căn phòng với cấu trúc hiện đại, chỉ có hai gam màu trắng và đen.
Hít một hơi thật sâu, sau cơn bệnh hôm qua và giấc ngủ không mấy tốt đẹp, chào đón cô bằng một tia nắng chói chang như này khiến cô cảm thấy lòng mình nhẹ như lông vũ.
An Nhiên bất chợt cảm thấy hôm nay có lẽ sẽ là một ngày may mắn, dạo gần đây mưa khá nhiều, mỗi buổi sáng đều âm u nhưng kì lạ thay hôm nay trời lại sáng như thể ngày hôm qua chưa từng có cơn mưa đó, hẳn là cơn mưa hôm qua là cơn mưa cuối mùa đã đem đi hết tất cả những điều xấu và những cơn mưa nặng hạt kia đi rồi.
"An Nhiên, cậu khỏe hơn chưa? Đây là danh sách phỏng vấn hôm nay nè" Ánh nhìn Trạch Phong dừng lại nơi cô, anh nhanh nhạy hỏi. Sau khi An Nhiên nghỉ bệnh, có lẽ chính là đơn xin phép nghỉ đầu tiên của cô sau 3 năm làm việc, điều đó không khỏi khiến anh và các đồng nghiệp trở nên lo lắng.
"Tôi khỏe rồi, cảm ơn cậu, tí nữa bảo mọi người hoàn thành báo cáo rồi mình họp luôn nha" An Nhiên vẫn bước những bước chân thanh thoát vững bước tiến về nơi phòng phỏng vấn.
"À mà, trong danh sách này có một người mới đi du học về, lai lịch người này sáng lắm, mà họ của người này là Tử, Tử Dương" Trạch Phong cầm những tệp hồ sơ chất chồng lên nhau, bắt theo nhịp những bước chân nhanh nhẹn của cô, ánh mắt anh mơ hồ thắc mắc.
"Thì sao?"
"Không phải Chủ tịch hội đồng quản trị của công ty cũng họ Tử hả? Hay tôi nhớ nhầm, cậu này là con ông cháu cha hay gì ta? Mà nếu con ông cháu cha sao cậu ta không vào thẳng công ty mà phải đi phỏng vấn chi cho cực vậy" Trạch Phong nửa tin nửa ngờ vực, anh ghi nhớ cái tên của người đứng đầu rất rõ, dường như rất ít người mang họ này.
"Tôi không biết, đôi khi có vài chuyện chúng ta không nên xen vào, cậu lo đi bảo mọi người chuẩn bị họp kìa, tôi đi đây, có vấn đề gì thì nhắn nhé" An Nhiên sải bước nhanh hơn bỏ lại bóng Trạch Phong phía sau, cô quay người đi về phía trước, khẽ nhún vai tỏ một ánh nhìn kiên định.
An Nhiên nhanh chóng vào phòng phỏng vấn, trông có vẻ các ứng viên ai nấy cũng đều khá lo lắng và hồi hộp, không khí căng thẳng và cứng nhắc bao trùm cả một khu vực sảnh chờ.
Côi thầm nghĩ "Năm đó mình cũng từng như họ, để vào được đây quả thực rất khó, dẫu sao đây cũng là 1 trong 10 công ty dẫn đầu cả nước, các bạn trẻ nào cũng đều mong muốn được làm ở đây sau khi ra trường". Nhưng trong những bóng người đang cặm cụi cố gắng chuẩn bị thật kỹ càng để không có sơ xót xảy ra thì lại có một bóng người con trai dựa lưng vào chiếc ghế chăm chú ánh nhìn vào màn hình đang sáng, trên tai vẫn còn đeo tai nghe, vóc dáng thư thái như cậu đã mang sự tự tin có thể đánh bại mọi đối thủ.
"Nếu mình đoán không lầm thì chắc đó là người mà Trạch Phong nhắc đến" An Nhiên thầm nghĩ, cô chợt nhớ về lời mà Trạch Phong nói lúc nảy, chính là ứng viên sáng giá, người tự tin nhất hiện tại chỉ có mình cậu ấy, cô nghĩ rồi lại nhanh chóng bước vào phòng họp.
Vừa ngồi xuống cô không chậm trễ đã lật các hồ sơ của các ứng viên để tìm hồ sơ của người lúc nảy, "Người con trai bấm điện thoại ngồi ngay góc nên mình không thể thấy rõ mặt, nhưng số thứ tự thì là 24" An Nhiên nhớ lại .
"Đúng rồi này" lời nói mà tự dưng bật ra từ miệng An Nhiên khiến mọi người quay sang nhìn " Sao thế trưởng phòng An, có chuyện gì sao?".
"À không, không có gì, chúng ta bắt đầu phỏng vấn đi" An Nhiên lấy lại sự điềm tĩnh vốn có, cô nhanh chóng thu ánh nhìn lại quay về nơi người nhân viên đang chờ khẩu lệnh để mở cửa.
"Thành thật thì mình không kì vọng lắm vào những người bắt đầu từ vạch đích, vốn dĩ những người bình thường đã phải chạy hết tốc lực và không ngừng cố gắng thì những người sinh ra đã có tất cả thường sẽ có một môi trường rất tốt và không cần phải cố gắng nhiều như vậy" cô thầm nghĩ trong lòng suy nghĩ này của cô được bắt đầu vì vốn dĩ trước kia cô cũng từng là một đứa trẻ trong một gia đình không khá giả, cô phải cố gắng rất nhiều để có thể leo lên được vị trí hiện tại. Dòng suy nghĩ cô khép lại, buổi phỏng vấn diễn ra suôn sẻ.
"Xin mời số thứ tự 20 tới 25 vào phỏng vấn, số 25 đến 30 hãy chuẩn bị" Nhân viên phòng nhân sự hô to.
An Nhiên tỏ rõ ánh nhìn điềm nhiên buồn chán với những thí sinh khuôn mẫu, những người đến phỏng vấn đều mong muốn bản thân có thể học hỏi thêm kinh nghiệm từ quý công ty chứ không hề có những câu trả lời mà công ty cần.
Giây phút mà người con trai mang số 24 bước vào, cô bất giác chú ý hơn, ánh nhìn cô đáp lên nơi một người con trai ăn mặc chỉnh tề, có lẽ là hy vọng người này sẽ mang đến một màu sắc khác với những người phỏng vấn trước đó.
"Sao thế trưởng phòng An?" Trưởng phòng nhân sự để ý, anh quay sang đưa tay lên khẽ hỏi.
" Không, cứ tiếp tục đi" An Nhiên không do dự.
Số 24 Tử Dương, 23 tuổi, tốt nghiệp trường đại học Ox Mỹ, đoạt giải cuộc thi toán học cấp quốc gia...
"Lai lịch sáng thật nhưng kinh nghiệm đi làm không có mà cậu ta vẫn trả lời phỏng vấn suông thật, giống như được viết sẵn trong đầu vậy, so với những ứng viên nảy giờ thì cậu ta chắc chắn là vượt xa, những câu trả lời đều là những thứ mà các nhà tuyển dụng muốn nghe và đều mang lại lợi ích cho công ty thì có ai mà không chọn chứ" An Nhiên nghĩ
Trong khoảnh khắc nào đó cậu ta đối mắt với cô,...không, là cậu ta nhìn cô suốt, chỉ là bây giờ cô mới ngước lên chạm vào ánh nhìn của cậu ta thôi.
" Ứng viên số 24, cậu có gì mà chúng tôi phải nhận cậu trong khi ở ngoài kia vẫn còn cả trăm ứng viên vẫn đang đợi phỏng vấn" An Nhiên nhìn vào tập hồ sơ mang tên Tử Dương, cô chống cằm nhìn lên nơi người con trai đang ngồi ngay ngắn chỉnh tề trước mặt.
Tử Dương nghiêm túc trả lời: " Bởi vì trong dự án thực tế của trường tôi đã giúp công ty tăng 20% lợi nhuận, tôi tự tin với tư duy và kinh nghiệm sẽ giúp quý công ty đạt được mục tiêu kinh doanh và mở rộng thị phần".
Đôi mắt cô khựng lại, ánh sáng trong đôi mắt cô như sáng lên, dường như đây là thứ mà cô muốn nghe, khác với những ứng viên trước đó "Tự tin thật, giây phút nào đó mình còn ngỡ cậu ta sẽ bảo lí do đáng được nhận vào là con của Chủ tịch nữa chứ, mình đã không đánh gia cao cậu ta nhưng quả thật những gì cần mà muốn ở một người ứng viên cậu ta đều trả lời được hết".
Sau buổi phỏng vấn, Trạch Phong đứng trầm tĩnh ôm tập tài liệu và cốc sữa nóng đứng chờ trước phòng phỏng vấn để đợi An Nhiên.
"Sữa nóng của cậu nè" Trạch Phong để ý thấy chiếc cửa lớn nơi hội trường vừa mở, anh liền nhẹ nhàng bước ra, nhanh tay đưa cốc cho cô.
"Không nghĩ phỏng vấn sơ loại lại tốn nhiều thời gian như vậy" Cô vươn người, thở dài vừa đi vừa giãn cơ.
"Bình thường công việc này toàn bên tổ nhân sự làm thôi, cậu chỉ cần tham gia buổi phỏng vấn chuyên sâu thôi là được rồi mà" Trạch Phong sải bước theo tiến độ nhanh dần của cô, anh lo lắng đưa ánh nhìn quét sang như muốn kiểm tra xem cô có ổn không.
"Không sao, chỉ có 1 hôm thôi, ngày mai sẽ có người khác đến thay, chị Giang cũng giúp đỡ tôi nhiều lắm, chị ấy đi sinh thì chị phải giúp chứ" Ánh mắt An Nhiên khẽ tỏa lên một nụ cười nhẹ nhàng, cô là một người khi người ta đã giúp cô thì bằng mọi cách cô sẽ cố gắng giúp đỡ lại nhiều phần "Mọi người chuẩn bị tới đâu rồi chúng ta chuẩn bị họp luôn".
"Bây giờ luôn hả, mà nảy giờ cậu phải ngồi trong phòng phỏng vấn tận 9 tiếng mà, cậu không nghỉ ngơi sao?" Trạch Phong chợt dừng bước chân, đôi mày anh khẽ nhíu lại, anh cảm thấy người bạn này thật sự không biết khi nào là làm quá sức.
"Không cần đâu, cứ gọi mọi người đến phòng họp nhé tôi đến đó trước" An Nhiên cầm tài liệu đi trước lên thang máy.
"Cậu mới khỏi bệnh mà, cậu cứ không tự lo cho bản thân thôi, tôi mà không mang sữa nóng qua chắc cậu sẽ bỏ luôn cả bữa trưa quá, đừng quá sức nha cậu kẻo lại bệnh nữa đấy" Trạch Phong nói nhỏ trong miệng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com