Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

#17/6/2019

Có một vấn đề là mình viết những đoạn này rất ngẫu nhiên luôn ý nên là nó không theo mạch nào hết, nó là từng đoạn từng mảng nhỏ trong cuộc sống hai nhân vật, theo trí tưởng tượng của mình.

------------------------------------------------
Ngày tin đồn nổ ra, anh nhớ cảm xúc lúc đó của mình, bình tĩnh đến lạ, có lẽ vì có cô bên cạnh.

Đây không phải lần đầu cũng chẳng phải lần thứ hai cô có tin đồn hẹn hò kèm 2,3 tấm hình lén kiểu này. Cô quá quen rồi. Nhẹ nhàng thả lỏng, thở ra cười cười, mở điện thoại trả lời tin nhắn được gửi tới tấp từ các bạn phóng viên báo chí, mail xin phỏng vấn chen lẫn mail công việc, đan kẽ với tin gửi từ bạn bè cô.

Không như cô, bạn bè lo lắng lắm, cứ sợ cô buồn hay bị khủng hoảng truyền thông, hay đơn giản hơn là họ đã mơ hồ cảm nhận được tình cảm của cô với anh.

Điều này với cô mà nói, nó quá bình thường, cách giải quyết cũng sẽ như mấy lần trước kia ?

Nhanh tay sắp xếp mọi thứ, cách trả lời truyền thông, chỉnh sửa các kế hoạch, tạm dời các dự án ra khỏi tháng này và thậm chí là tháng sau. Cô là thế, cô thà dời ngày này sang ngày khác chứ không để những đứa bé con tinh thần của mình mang theo điều tiếng. Cô đã như thế từ những ngày đầu, cứng rắn, nguyên tắc và không bao giờ thoả hiệp.

Bề ngoài là thế đấy, nhưng hơn ai hết cô biết lòng mình đang loạn hết cả lên.

Ngay khi thức dậy, được thông báo về tình hình điều duy nhất cô nghĩ đến là gửi cho anh một cái tin, chỉ đơn giản là, cứ bình thương với nhau thôi đừng lo lắng chuyện này.

Chẳng ngờ được cô lại nhận được tin trước từ anh:" Cô Út dậy chưa. "

Cô thoáng có chút bất ngờ, chuyện này không cần nghĩ cũng biết người đứng mũi chịu sào không phải cô, nói trắng ra cô không bị ảnh hưởng gì, nhưng cái người đáng lẽ phải lo lắng cho bản thân kia kìa thì lại bình tĩnh lạ thường.

Cô từng nghĩ rất nhiều viễn cách khi hai người gặp nhau vào chiều hôm đó, vẫn như ngày thường chứ, bạn ấy có thấy ngại ngùng không, có trở nên xa cách hay không, hay bạn ấy sẽ bởi vì cô hay bản thân mà bỏ mặc tình bạn này.

Thế mà, mọi chuyện đều suông sẻ, à không, là hơn mức suông sẻ. Anh vẫn đến trước đợi cô ở công ty, rồi cùng nhau đến quán thịt nướng ẩn mình quen thuộc, cả hai chẳng nhắc gì đến tin đồn, nhưng thể nó chưa từng xảy ra. Như thể hai người vẫn bạn bè như mọi ngày trước kia.

Có một điều cô không biết, lòng anh cũng loạn chẳng kém gì. Không phải vì tin đồn, mà là vì, anh chẳng biết quan hệ của hai người họ là thế nào.

Là đồng nghiệp? Có lẽ hơn thế, đồng nghiệp sẽ không thể cùng đi cùng ăn hay cùng tâm sự mấy câu chuyện ngày xưa với cô như anh, bây giờ.

Là bạn bè? Có thể là vậy, thế nhưng, bạn bè cho dù thế nào đi chăng nữa anh vẫn chưa thấy người bạn nào bước qua được vạch vôi an toàn của cô. Có người bạn nào được kè vai bên cô cả ngày như vậy hay không? Có người bạn nào được cô nhìn băngf ánh mắt mà cả đời anh cũng chăngr quên được kia không.

Là người yêu? Chắc chắn không. Chí ít, hai người họ chưa từng nói với nhau tiếng yêu. Hết thảy những gì anh cảm nhận được là trái tim đang mỗi ngày một hư hỏng của mình, và cả ánh mắt nuông chiều có phần dựa dẫm của cô. Anh không hiểu lòng mình lại càng không hiểu lòng cô.

Hai người họ đi với nhau lâu rồi, như một thói quen. Từ ngày quen nhau trên phim trường Đừng hỏi em, cô nhận ra, cậu trai này sâu sắc hơn mình nghĩ, rồi biết bao nhiêu lần gặp gỡ cùng ăn với đoàn cùng trải qua những ngày dựng mv, cô và anh mỗi ngày một thân thiết, như những người bạn đúng nghĩa.

Dự án Chị trở lý của anh, một lần nữa mang cái duyên của hai người tiếp tục với nhau. Anh cảm nhận rõ sự thay đổi của mình, thoải mái nói chuyện cùng cô hơn, càng lúc càng muốn hiểu cô, càng lúc càng muốn nghe cô nói, càng ngày càng muốn thấy cô, che chở cho cô.

Hai người họ cứ như vậy mà kề vai nhau. Nói ít, chỉ nhìn nhau, lắng nghe.

Giờ đây chính sự bình tĩnh của anh khiến cô yên lòng, sự trưởng thành của anh khiến cô an tâm để giải quyết tình hình. Nhưng chính anh lại trở thành nguyên nhân cho nỗi lòng không tên, không lời giải của cô.

Ngày gặp mặt báo chí, cô vẫn thế, hiên ngang, mạnh mẽ xuất sắc như cô vẫn.

Đứng giữa hàng trăm máy quay, tiếp nhận vô vàng câu hỏi rồi nhẹ nhàng trả lời, có chút ranh ma thách thức lẫn chút mập lờ lại hài hước, dẫn lối dư luận.

Cô đến từng bàn như lời yêu cầu của các bạn. Cô uyển chuyển lại chân thành nói chuyện với từng người tâm sự với họ như thể người nhà, tất cả đều như lời cô thường nói, xuất phát từ tim mới đến tim.

Anh ngồi xuống góc bàn cho diễn viên. Tìm một chai bia, nhấp môi nhè nhẹ rồi mới nhớ ra, hôm nay mình lái xe cơ mà.

Anh dựa vào tường, yên lặng như lẫn vào không gian, lặng lẽ quan sát cô. Anh nghe rõ giọng cô tâm tình, nghe rõ tiếng cười sảng khoái của cô, thấy rõ hình bóng cô trước măt mình. Nhưng hơn ai hết, anh biết, cô chẳng vui như vẻ ngoài, cô đang mệt, anh cảm nhận rõ ràng là thế.

Khẽ chau mày, à đây là thế giới mà mỗi ngày cô đều đối mặt đấy sao, à đây là một phần cuộc sống của cô đây sao. Mệt mỏi nhỉ.

Trong một thoáng, cô nhìn về phía sau tìm anh như thói quen. Ánh mắt hai người chạm nhau, không như những lần trước lần này, anh kiên cường nhìn sâu vào ánh mắt như gương ấy của cô. Anh thấy cô thoáng đỏ mặt, rồi cụp mắt xuống, à đây là thói quen của cô. Đáng yêu nhỉ.

Tiệc tàn vào khoảng 4h sáng. Mọi người say mèm cả ra. Sau khi sắp xếp từng xe đưa mọi người về, anh quay tìm cô. Người con gái khi nãy còn ha hả cười đùa hát hò bây giờ đứng im như pho tượng tinh xảo ngẩn người nhìn thành phố rực rỡ ánh đèn.

Cô quay lưng về phía anh, hướng ánh mắt ra xa xa, cô đang nghĩ ngợi gì đó. Thoáng, lòng anh cũng bình lặng trở lại.

Tiến lên, để bước chân mình đặt cạnh chân cô: "Cô Út đang nghĩ gì á?"

Cô giật mình, tặng anh nụ cười meo meo quen thuộc:" Về thôi bạn ơi, mệt quá, mai còn việc."

" Ừ về."

Cô đi có chút choáng, uống nhiều quá rồi. Quả thật anh chưa bao giờ thấy cô say, mọi người cũng thế, hiếm khi. Anh biết cô luôn rất cẩn trọng và cảnh giác trong mọi trường hợp, cô thoải mái tự do nhưng không có nghĩ là cho bản thân mình được muốn gì nói đó, được say không biết gì. Mọi việc trong lòng bàn tay cô, mọi thứ!

Có một lúc nào đó anh chợt nhận ra chẳng biết tại sao người ta ghép Tâm về Rượu như những điều hiển nhiên thuộc về nhau. Tại sao như thế, cô tại sao lại uống nhiều như vậy làm gì. Phải chăng chỉ có lúc lòng không thể lặng người ta mới tìm đến men say.

Đưa tay nắm nhẹ khuỷu tay cô, như bao lần khác, một cách quen thuộc. Cô quay lại lại cười meo meo, say rồi à, anh thầm nghĩ. Đưa cô vào xe, chào tạm biệt mọi người, anh đưa cô về nhà.

Chiếc xe lúc 4 giờ sáng của hai kẻ ngay cả lòng mình cũng chẳng thể định được, thì chính xác là không khí trong xe chẳng thể nào náo nhiệt.

Cô dựa vào ghế, ánh mắt thoáng có chút mơ màng, đoạn, cô quay sang, đưa đôi mắt ấy bắt lấy ánh mắt anh. Lâu lắm sau đó cô mới nói:" Không sao chứ. Em không bị tổn thương phải không. Chị xin lỗi."

Hơi giận mình, anh không nghĩ cô sẽ xin lỗi, vì sao, vì cái gì?

"Em ổn lắm, em không sao."

"Thế những lần sau, có còn muốn ở bên chị không."

Hả? Ở bên chị ? Chị muốn em hiểu thế nào? Anh tự nghĩ trong đầu. Có lúc anh chẳng thể hiểu mình đang ấp ủ một mối quan hệ thế nào với cô.

Rồi thoáng một hình ảnh hiện về nhấp nháy trong đầu anh. Hình ảnh cô gái nhỏ xíu chỉ đứng tới vai anh, một mình đứng giữa hàng trăm phóng viên, hàng trăm chiếc máy ảnh, hàng nghìn cây bút trực chờ hạ xuống, và đối mặt với cả triệu người hâm mộ cả nước.

Cô gái đó, vẫn cười rực rỡ hiên ngang giữa muông vàn ánh đèn, cô gái giữa thói quen hất nhẹ đầu lại phía sau tìm ánh mắt anh, một lúc nào đó anh cảm thấy cô thật sự là siêu nhân, cuộc sống giữa cả nghìn ánh đèn flash của một cô gái hướng đến sự bình yên thì thế nào. Rồi một cái gì đó mạnh mẽ rỗi dậy trong anh, anh đang dần nhận ra, anh muốn bên cạnh cô ấy, không chỉ là trong những lần đi xa mà là cả khi cô ở một mình cả khi cô mệt mỏi và cả khi cô yếu đuối.

Anh muốn hai người vẫn như hồi quay phim. Cứ ở bên cạnh nhau như vậy.

" Nói nghe, đi đâu đó đi."
" Bây giờ là 4h rồi, mai chị còn việc mà."
" Thôi không về nhà đâu, không ngủ được."
" Làm sao ?"
" Về nhà chị đi, nói chuyện chút."

Hơi chau mày, dạo này cô hay có tâm sự, anh cảm giác được như vậy, hồi quay phim, chỉ cần anh nhắn là cô ngay lập tức trả lời, dù là 2 giờ sáng hay 4 giờ sáng. Hồi ấy, cô hay tâm sự những câu vụn vặt mà đầy tâm trạng. Cô làm anh nhận ra, người con gái anh ngưỡng mộ sau cũng vẫn chỉ là một người phụ nữ, cũng có lúc sợ hãi, cũng có lúc bế tắc và cũng cần một bờ vai.

Đưa cô về nhà. Cô có hơi choáng, anh tìm một góc ngồi trên sofa rót cho cô chủ nhà một tách trà. Cô ngồi cạnh anh, những ngón tay thon dài trắng mướt, miết quanh thành ly, ánh mắt cô thoáng chút hoang mang còn mang một chút ngại ngùng.

Anh chẳng đoán được chỉ là có linh cảm chuyện gì đó sắp đến, chuyện cô chuẩn bị nói với anh. Hạ tầm mắt, đôi vai gầy xương xương của cô rơi vào mắt anh, cô ốm quá từ hồi làm phim đến bây giờ vẫn chưa lên cân lại, đôi vai gầy như vậy mà đang gánh cả một công ty, cả một sự nghiệp sân khấu và cả sự kỳ vọng của biết bao người.

Chợt trong đầu anh một ý nghĩ trỗi dậy mạnh mẽ, anh muốn ôm lấy đôi vai ấy... dẫu biết là không thể.

Chợt một câu hỏi cứ thúc giục anh nhanh chóng nói thành lời.

" Cô Út nè, Út có muốn mình..."

Cô tròn mắt có chút giật mình có chút không lường trước nhìn anh.

" có muốn mình thử đi chung với nhau không ? "

" Đi chung là làm sao, bạn muốn làm trợ lý cho mình hay gì ?" Cô buông một câu đùa chữa ngượng.

" Ý là, mình thử yêu nhau xem sao, một cách chính thức ấy."

Anh nhanh chóng bắt kịp một tia hốt hoảng, bối rối trong mắt cô, cô là đang không muốn sao...

Mặt cô đỏ dần đỏ dần, cô ngẩn mặt, hít một hơi.

" Yêu là yêu thiệt chứ thử là làm sao. Rồi một cách chính thức là thế nào."

Anh có chút choáng, không phải vì rượu mà là vì một loạt cảm xúc đổ ập đến. Anh biết đoạn đường này sẽ đầy rẫy vất vả. Anh biết đoạn đường này đây không hề dễ bước, không hề, và anh cũng biết cô gái nhỏ bé trước mặt anh này đã một mình đi 20 năm qua. Và điều quan trọng là anh biết anh muốn ở bên cô. Muốn cô mệt mỏi sẽ có ngay bờ vai anh. Muốn cô đói sẽ có mấy món nhỏ xíu tinh xảo anh làm. Muốn cô lạnh sẽ có cánh tay anh để nép vào. Muốn yêu cô, như Phúc Nam đã yêu Khả Doanh.

" Là em có thể đi bên cạnh cô Út mỗi lúc, là cô Út chỉ được dựa vào vai một mình em, là cô Út có thêm một người bên cạnh, là được chính thức nói một câu..."

" Em thương Tâm. "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com