Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

em ơi, dạo này

Gần đây, cô có thêm một sở thích nho nhỏ, ừm chỉ là vừa mới có thôi.

Ngày trước, cô thật sự chẳng thích ra ngoài, nơi an toàn nhất, nơi thư giãn nhất và cả nơi tuyệt vời nhất đối với cô gái luôn là nhà. Nhà cô, nhà bố mẹ, hay cả nhà bạn bè. Một phần là vì cô thích sự kín đáo, một phần là vì cô thích cảm giác một ngôi nhà mang lại, có cảm giác ấm lắm, gia đình lắm.

Cô hiếm khi có ngày nghỉ, nếu không hát ở đây ở đó gặp khán giả, thì cô cũng nhốt mình trong phòng thu, phòng dựng hay sẽ ngồi đâu đó sáng tác cùng Khắc Hưng, nếu nói về hoàn toàn thả lỏng, hoàn toàn nghỉ ngơi, thì chỉ có thể là vào ba ngày Tết ngắn ngủi.

Cô rất thích đồ Nhật, quán sushi thân thương ngay dưới phòng trà We gần như là chốn quen thuộc của cô và cả MTE, thậm chí là cả đối tác của cô gái. Cô biết nấu ăn chứ, nhưng lại chẳng nấu bao giờ, cô lười, lười nấu, lười dọn, lười rửa, và cả lười phải ăn một mình.

Từ hồi quen biết em, vì em chiều cô nên cũng toàn là những buổi hẹn không ở phim trường, không ở công ty thì chính xác là ở quán sushi đó. Đến nổi mọi ngày kỉ niệm, mỗi dịp gặp gỡ đều ở đấy.

Lúc biết em, rồi cả đến tận lúc yêu em, cô mới phát hiện em biết nấu ăn, và còn là rất ngon nữa là đằng khác.

Có lần ở phim trường cô thấy em mang đồ ăn đến mời cả đoàn, lúc đấy cô mới bất ngờ biết là em rất thích nấu ăn. Nhìn vẻ ngoài của em, ai mà đoán được chứ. Thật sự nếu không có cơ hội tiếp xúc, cô có lẽ chẳng bao giờ để mắt tới mẫu người như em. Ai mà nghĩ em sẽ tinh tế, ấm áp lại là người mang cảm giác gia đình như vậy. Ai mà nghĩ em thích ở nhà, thích yên tĩnh, thích âm thầm lái xe quanh thành phố nghe từng bài hát của cô chứ.

Bởi vì thế, cô càng hiểu rõ, đừng đánh giá người khác qua vẻ ngoài của họ. Như vậy trẻ con lắm!

Cô gần như chẳng bao giờ đến những nơi đông đúc như siêu thị hay trung tâm thương mại, nếu không là vì công việc. Nhưng mà dạo gần đây, cô lại rất thích đi siêu thị, à không, là đi cùng với em.

Từ hồi em biết cô ghét hành lá, lại không thích món có vị quá đậm hay quá béo, toàn là em nấu cho cô ăn. Ban đầu, em ngại lắm, à thì cô cũng ngại, nhưng mà nhìn mấy hộp cơm em nhờ Mèo mang lên công ty cho cô ai mà kiềm được chứ. Nhưng mà ăn đồ ăn người ta nấu mỗi ngày thì cũng không hay, thành ra, em ăn cùng với cô.

Người mừng nhất khi biết chuyện này không ai khác chính là Mèo. Bình thường người người thay phiên nhau nhắc chị sếp đến giờ ăn rồi, nhắc chị ăn tạm một cái gì đó, nhắc chị phải ăn trưa không làm sao làm nổi đến 3, 4 giờ sáng. Nhưng mà bây giờ, cứ đến đúng giờ người kia sẽ phi từ phim trường về công ty, ăn cùng chị và đương nhiên là chị đâu thể từ chối.

Dần dần, hai người thân thiết với nhau hơn, rồi thương nhau, nhà bếp của cô trở thành địa phận của em. Những ngày ăn ngoài hoặc gọi đồ ăn đến biến thành đồ do em nấu, à không là cô và em cùng nấu.

Và cái cô thích nhất, là khi bọn họ cùng nhau đi mua nguyên liệu. Em sẽ kéo thấp mũ xuống, đẩy xe siêu thị đi bên cạnh cô, bọn họ sẽ thấp giọng thảo luận mấy loại nguyên liệu, có khi là nói về mấy món ăn diet. Cô sẽ cầm danh sách tick từng món đồ, có lẽ cô có năng lực vượt trội trong việc ngăn bản thân mua đồ linh tinh không cần thiết. Bọn họ đôi khi sẽ tranh nhau chọn đồ, gần nhất là cô thích sữa bò, nhưng em lại nói uống sữa bò sẽ nổi mụn rồi lấy sữa hạt cho cô. Cô sẽ lườm em khét lẹt, em ban đầu còn hơi kiêng nể cô, dần dần em chỉ cười cười.

Những lần đi cùng em, cô mới phát hiện, em biết nhiều hơn cô nghĩ, em quan sát cô rất nhiều và còn rất tinh tế nữa. Em biết cô ghét đồ ăn thế nào, ghét vị gì, không thích hành lá cần tây, còn biết cô rất thích bột gạo. Bọn họ sẽ nói chuyện nhỏ nhỏ với nhau, có khi là chuyện công ty, có khi là chuyện phim trường, có khi chỉ là cùng hát theo bài hát của cô mà siêu thị vô tình mở.

Lúc đi qua quầy sữa, nhìn tấm gương phản chiếu hình bóng hai người đi cạnh nhau, chăm chú chọn đồ ăn, khẽ khẽ cười với nhau, cùng đẩy chiếc xe , rồi quần áo cùng tone màu. Đôi lúc, cảm giác như đây là gia đình của mình, hai người bọn họ như đang cùng chăm sóc mái ấm của cả hai.

Thật ra cô chẳng có ý kiến gì về chuyện mặc đồ đôi, trước đây, đối với cô, đôi hay không chẳng quan trọng, nhưng từ khi em tự tay mang vào chân cô đôi Puma vì không muốn cô cứ tung tăng giày cao gót. Rồi từ khi cứ nhìn lên tấm gương lớn phủ cả mảng tường gần quầy thu ngân,phản chiếu hai đôi giày cùng mẫu chỉ là khác màu, một lớn một nhỏ, đi cùng hướng, dừng cùng nhịp, cứ sát vào nhau. Tự nhiên lúc ấy, cô cảm giác như mình thuộc về một người và có một người là của mình, bên mình. Xem ra việc mang giày đôi cũng không tệ như cô tưởng.

Cô có một bác sĩ riêng là Huy, bạn ấy chịu trách nhiệm theo dõi sức khoẻ cô, nhất là cái cổ họng này. Hồi cô quay phim, làm việc căng thẳng, hát nhiều, còn thêm giảm cân, Huy lo lắng vô cùng, bạn ấy soạn một thực đơn theo chế độ dinh dưỡng giúp cô có thể giữ được dáng và cả có đủ chất để làm việc. Nhưng mà Huy cũng đủ hiểu, cô sẽ chẳng bao giờ theo sát thực đơn này, vì cô làm gì có thời gian mà chuẩn bị, khi đã làm việc, tâm trí cô sẽ có hai từ hoàn hảo.

Thật may là có một người thực hiện giấc mơ của Huy, em theo sát chế độ ăn của cô, sẽ tự mình điều chỉnh cho hợp khẩu vị cô gái, em chẳng nói gì cả, em chỉ làm thôi, thậm chí lúc cô biết được, là rất lâu về sau rồi.

Em nấu rất giỏi nhất là cơm nhà, em nói mẹ dạy cho em, mẹ bảo bản thân một người phụ nữ sinh ra đã thiệt thòi hơn đàn ông rất nhiều thứ, để một cô gái bươn chải ngoài xã hội sau đó còn vất vả việc nhà là rất tàn nhẫn. Vì thế mà cơm em nấu, mang vị gia đình rất nhiều, còn mang cả tình thương.

Nhưng cô lại kén ăn vô cùng, Mèo nói là do cô trải qua nhiều thứ rồi, phải thay đổi thôi, tính tình cô cũng vậy. So với ngày đầu, cô cáu kỉnh hơn rất nhiều, lạnh nhạt hơn, và cả kén cá chọn canh. Mèo nói chị sếp khó ở lắm. Đôi khi nhìn cái gì cũng chẳng muốn ăn, đôi khi lại cứ khó chịu trong người, lâu lâu còn tự mình nức nở.

Có lần vô tình, cô thấy em có một chiếc thẻ của lớp nấu ăn nào đó, chiếc thẻ đã tick được hơn 30 buổi, đều dặn mỗi tuần, cô ngỡ ngàng, thời gian ấy, em quay Chị trợ lý cùng cô, cả tuần chỉ có một ngày nghỉ, đôi lúc chỉ là nửa ngày, vậy mà em vẫn đi học sao. Cô hỏi em, em chỉ cười cười, bẽn lẽn nói em đi thư giãn thôi, rồi sẽ giành vội tấm thẻ lại từ tay cô.

Sau này, thực đơn của cô thay đổi luân phiên, cô bắt đầu thấy những món tây lạ lạ mà trước đây em chưa từng nấu, lâu lâu sẽ là một món tráng miệng nhỏ nhỏ tinh xảo. Lúc đó cô đã biết lý do em đến lớp nấu ăn là vì cái gì.

Những ngày cuối tuần, nếu không có tiệc thân mật cùng bạn bè chung của hai, hoặc không đủ thời gian để cùng em đi đâu đó xa xa, hai người bọn họ sẽ cùng vào bếp.

Em sẽ nhào bột để làm mỳ trứng từ chiếc máy làm mì sợi cô vừa mua được, cô sẽ giúp em thái cà chua, rửa rau, rồi cô sẽ nghịch ngợm bôi bột mỳ lên mặt em, để em giật mình muốn trả thù cô. Phòng bếp sẽ luôn sẵn sàng playlist nhạc jazz dịu dịu, bọn họ sẽ cùng hát theo, đôi lúc em sẽ lợi dụng động tác lấy bát đĩa mà ôm cô một cái. Rồi để cho cô cứ đấm vào bờ vai rắn rỏi của em.

Hồi tuần trước, cô chẳng thể tự đeo khuyên tai cho mình, em chẳng những không giúp cô còn rướn người thật cao để cô cứ nhón chân hết cỡ giành lại. Hức, làm sao mà cô có thể chạm được tới chứ, bình thường em đã cao hơn cô tận một cái đầu rồi. Em cứ cười khúc khích, quen quá rồi chứ gì, chẳng còn sợ cô nữa, chẳng bẽn lẽn cười cười với cô nữa, bây giờ còn dám trêu cô đây cơ mà.

Thử mọi cách, cho dù là bám vào người em đi chăng nữa vẫn chẳng thể vươn tới, cô giương mắt nhìn em chằm chằm, làm em cười càng lớn hơn. Chợt, cô bám chặt tay mình vào vai em, ôm lấy cổ em, một cái trực tiếp nhất, đặt lên môi em một nụ hôn. Không phải như những lần đầy ngượng ngùng trước kia, mà là một nụ hôn thật sự, say đắm, mạnh mẽ, cô mãnh liệt cuốn lấy em, một cách trực tiếp nhất day dưa.

Em mở to mắt, giật mình chứ, quả thật em chưa từng thấy cô như vậy, chứng tỏ những gì em thấy ở cô là quá ít ỏi, cô gái này còn vô vàn những góc riêng, những phần tính cách mà em chưa nhìn thấy.

Giây phút đó em chỉ nhớ mình như chiếc thuyền đắm trong mê say, mềm mại lắm, ngọt ngào lắm, đầy lưu luyến, nơi chạm vào nhau nóng hừng hực, em nghe tim mình đập càng mạnh càng điện loạn, em còn nghe cả tiếng tim cô, nghe cả, âm thanh nhè nhẹ lúc cô không thở được. Em hạ tay, vòng qua eo muốn giúp cô gái đứng vững, thì cô đã ngay lập tức chớp lấy khuyên tay trong tay em, dừng nụ hôn, đỏ bừng bừng vành tai mà giương đôi mắt nhìn em chứng minh cô đã giành lại được rồi nhé, nhưng mà cô ngượng quá, chẳng xù lông được bao lâu đã bị em giam trong lòng, em cũng có chút ngượng nhưng phần nhiều là luyến tiếc cùng say đắm.

Cô khịt mũi, vùi trong vai em, hỏi em có còn dám giành với cô không. Em thấp giọng cười bên tai cô, vành tai cũng thoáng đỏ, em nói, là cô giành với em mà, giành mất trái tim em.

----------------------------------------
Tháng 11 hạnh phúc nhé, chị Doanh, anh Nam và cả các bạn đã thương em Nắng, ghé vào đây chơi với mình.

dạo này chị rực rỡ quá người chị nhỉ, chị đang rất hạnh phúc phải không cô gái? nhưng dẫu cho có nhiều việc thế nào, mọi người hối hả ra làm sao, chị vẫn phải giữ gìn sức khoẻ đấy nhé. Nghe nói chị sẽ tạm nghỉ ngơi, ừm sao nhỉ, vui chơi thôi người chị ơi, và cả yêu đời, yêu người nữa chị gái.

chị luôn xứng đáng có hạnh phúc mà, phải không cô gái tạo ra niềm vui cho người khác?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com