nháp: thư cho anh
Mình đây. Mấy hôm nay mình hì hục viết tiếp chap trước, những mãi vẫn còn thiếu nhiều quá. Sợ mọi người chờ lâu, mình gửi tặng một chiếc đoản cho mọi người trước sưởi ấm con tim vào những ngày này nhé.
Lưu ý: chap này là độc lập so với chap trước.
.
.
.
Hôm qua, em gọi cho anh.
Nhưng mà điện thoại báo máy bận. Em cũng thôi gọi lại.
Lúc đó, em ngồi trong văn phòng. Nhìn đồng hồ một lượt lướt qua đã quá 2 giờ chiều. Người em đói cồn cào, ngẫm lại mới nhớ vẫn chưa ăn gì từ sáng sớm đến giờ.
Theo thói quen mà em nhấc điện thoại, em liền muốn gọi cho anh, hỏi xem anh có đang quay không, có muốn cùng đi ăn chút gì không.
Nhưng mà. Đột nhiên em nhớ ra, bọn mình đã hơn 2 tuần qua không nói với nhau một lời.
Em lúng túng.
Thở dài, tựa người vào sau ghế. Điện thoại em vẫn ting ting liền hồi âm thanh báo tin nhắn của ekip. Chuyện làm show chiếm hết tâm trí em, làm tinh thần em có chút mệt mỏi.
Em vẫn thường mạnh miệng bảo em quen lắm rồi, em chịu áp lực giỏi lắm. Vậy mà...
Anh ơi.
Mấy hôm nay tinh thần em không tốt. Em mệt mỏi. Em có chút không ổn, em biết, em chẳng hiểu nữa. Em...
Anh.
Hồi trước, hôm mà em gửi một bức tâm thư lên page. Ngày hôm ấy ấy.
Chắc anh đã thật nặng lòng.
Anh nhỉ.
Anh hay bảo em trước giờ vẫn thường tự quyết định mọi việc, chắc anh đã hoảng lắm. Em nghe mấy nhóc bảo công việc anh bị ảnh hưởng nhiều. Mọi người rèm pha cũng nhiều.
Em có nghe nói tối hôm ấy anh có ra ngoài uống rượu. Một mình.
Anh biết không, Tết năm nay, mình chẳng thể gặp nhau nhiều như hằng năm vì em mãi bận quay phim tài liệu. Em chuẩn bị show, em lo lắng luyện tập, em còn lo bệnh tái phát. Em có chút choáng. Em xin lỗi.
Hôm đó, đột nhiên mọi thứ dồn lại, nén chặt, đột nhiên tạo thành một gói thật nhiều thật nhiều âu lo dồn lại rồi cuống cuồng kéo em vào. Nó hệt như bùn lầy không thể nào thoát ra.
Em ghét mọi người.
Em ghét hết thảy những âm thanh những ánh mắt soi xét nhìn vào em lúc này như chỉ muốn đâm em đổ gục.
Em mệt quá, em không gượng nổi. Em chỉ biết trèo vào trong chăn quấn chặt.
Em khoá điện thoại.
Kéo cao đầu. Khóc một trận thật to.
Áp lực quá anh nhỉ.
Rồi trong cơn say chập chờn não nề ấy, em chẳng kiềm nổi mình chỉ ào ào bật khó viết nhanh viết vội vài dòng chữ đến nổi nó còn vấp vào nhau. Em vội đăng, vội muốn chấm dứt chuyện này.
Em cuộn tròn người.
Em mệt quá.
Em biết, anh còn mệt mỏi hơn em. Gấp ngàn ngàn lần.
Em cắn chặt răng, níu chặt lấy tâm tư đau nhứt của mình vào giày vò nó đến tê dại. Em cảm thấy thế nào ấy hả.
Em cảm thấy có lỗi.
Cảm thấy rối bời.
Em rối hết cả lên, em sợ thật nhiều thứ. Em càng sợ lại càng không chịu được cảnh anh vì em mà sẽ lại hy sinh thêm một điều gì đó.
Em đứng trước mắt anh, vẫn luôn cúi đầu nén chặt 1 câu xin lỗi trong dòng nước mắt.
Còn anh, anh mãi mãi hướng em nói 3 từ "anh hiểu mà".
Em muốn gào lên im hết đi.
Nhưng em không thể. Anh hiểu mà. Ôi, em xin lỗi.
Anh biết không.
Em ước gì em có thể hét ầm lên. Để em yên. Để em được yên. Em ước gì người ta cho em thời gian sắp xếp lại toàn bộ mảnh vỡ vụn trong lòng em.
Em biết. Anh đang chờ, câu trả lời, từ em.
Nhưng em lại ích kỷ. Muốn anh ôm lấy em, nhưng lại không cho anh câu trả lời.
Em muốn nói.
"Mai Tài Phến và tôi không là gì của nhau cả."
Em chỉ cần nói vậy. Mọi thứ sẽ chấm hết. Em biết. Em hiểu. Em rõ.
Nhưng mà, nó sẽ chấm hết. Mối quan hệ của chúng ta.
Em tàn nhẫn đấy nhưng em không làm được.
Chúng ta, làm sao có thể không là gì của nhau khi đã là tất cả những gì người kia khao khát.
Em biết. Lời đề nghị tạm dừng lại để bản thân cả hai ta bình tâm cảm thấu tất cả những gì đã qua đã khiến anh phiền lòng lắm.
Nhưng anh à.
Đây là lần thứ bao nhiêu chuyện của tụi mình ảnh hưởng đến công việc, cuộc sống anh và bố mẹ. Đã bao lần khiến em nặng lòng vì tội lỗi đến điên đầu rồi nhỉ.
Em không nhớ rõ nữa.
Em cho anh đường lui. Cũng là cho bản thân em một cơ hội để hiểu mình. Em biết, em yêu anh, thật nhiều.
Nhưng mà anh ơi, đâu phải chỉ cần yêu nhau là bọn mình sẽ trọn đời trọn kiếp đâu anh nhỉ.
Chỉ cần nghĩ đến cảnh người mình yêu lênh đênh vì mình em thật sự chỉ muốn 1 nước chấm dứt toàn bộ những gì đã qua.
Trả cho anh tự do.
Bình yên
Lẫn yêu thương từ người khác.
Nhưng mà, suy cho cùng, em cũng chỉ là một người ích kỷ không dám buông. Em sợ, sợ anh thật sự sẽ đi mất...
Nhưng chuyện này, em sẽ không để anh biết. Em hứa.
Anh ơi
Em chính là muốn, cho anh một đường lui.
Đừng yêu em nữa. Không đáng đâu.
Em thật sự không đáng cho những gì anh phải hy sinh để trải qua.
Hôm đó, em thấy nhiều cuộc gọi nhỡ từ anh lắm. Em biết, anh sợ em nghĩ nhiều. Sợ em làm gì đó, cũng sợ em buồn.
Nhưng em xin lỗi. Em không bóc máy được. Em sẽ khóc mất.
À không.
Nghe được giọng anh, em chắc sẽ điên mất.
Sẽ gào lên nói anh ơi mau đến ôm em có được không. Em đau quá. Em nhớ anh.
.
.
Anh gọi lại.
Em lấy hơi mấy lần mới bốc máy.
Sau 2 tuần chẳng nói một lời. 2 tuần sau ngày chúng ta chẳng biết nói gì với nhau. Và cũng là sau khi em, em nói, em hứa hẹn thật nhiều với khán giả của mình.
Lạ anh nhỉ. Ghét em anh nhỉ.
Em đã hứa thật nhiều với khán giả.
Vậy mà chưa từng cùng anh hứa hẹn một lời.
Bên kia đầu dây, em chỉ yên lặng nghe tiếng anh thở đều. Đột nhiên nước mắt muốn trào ra.
Em có chút không chịu được. Em tính cúp ngang.
"Đừng khóc
Sẽ qua hết, nhanh thôi
Em nhớ ăn uống đầy đủ
Anh còn đang bận
Anh cúp máy trước, nhớ phải ăn uống vào đừng bỏ bữa."
Em ngồi sụp xuống. Nước mắt cứ vậy mà tuông ra.
Em đã nghĩ, thậm chí đã nghĩ đến cảnh anh bảo mình chính là nên chia tay mới là tốt cho cả hai.
Vậy mà, bây giờ nghe vài dòng này thôi em đã không chịu được rồi.
Phến.
Anh còn nhớ câu hát ngày hôm đó chung ta nghe trên xe không?
Mong xem chung đôi trông ta không đau.
Trong đầu nghĩ không phải là mong cầu,
nhưng cũng không phải là không mong nhau đâu.
.
.
.
.
Mình có một loạt bản nháp nho nhỏ thế này, để mình làm series up lên cho các cậu xem nhỉ.
.
.
Đừng lo, sóng gió nào cũng sẽ qua.
Nếu đã là nhà, sớm hay muộn cũng sẽ quay về.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com