Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

C6: Sự phân tách giữa nghệ sĩ và tay chơi

Dạo gần đây, tôi lại trở thành một nhân vật phản diện của ánh sáng ban ngày - một cú đêm chuyên nghiệp, tiếp tục nghiền đống bài tập chất chồng. Tôi có thể duy trì guồng quay xuyên màn đêm, nhưng tôi vẫn cảm nhận được đồng hồ sinh học đã chạm đáy khủng hoảng pin yếu.

Chiều tà, tôi tìm đến thư viện, hy vọng vùi mình vào một góc khuất để đánh cắp một giấc ngủ bù. Thế nhưng, ngay khi tôi vừa khép mắt, cả không gian bỗng bị xé toạc bởi tiếng nhạc đinh tai nhức óc vọng ra từ hội trường gần đó, như muốn nuốt chửng sự yên tĩnh. Tôi nhủ thầm trong bất lực: Giờ vàng sinh hoạt câu lạc bộ. Dù tai có bị bạo hành thì cũng đành chấp nhận. Chắc chắn là đám nhảy nhót.

Mấy vụ văn nghệ văn gừng này xưa giờ tôi toàn lơ đẹp, nhưng tiếng nhạc lần này lại có vẻ chất hơn mọi khi. Tò mò thắng thế cái lười và cơn thèm ngủ mãn tính, tôi lê bước ra khỏi thư viện, đi về phía phát ra tiếng ồn.

Mỗi bước chân càng gần, âm thanh càng rõ ràng, và tôi có thể cảm nhận từng nhịp bass mạnh mẽ như đánh vào lồng ngực, một bản phối EDM sôi động, pha chút Hiphop nảy lửa.

Đến cửa hội trường, tôi hé mắt nhìn qua khe cửa, như thể đang rón rén đột nhập vào một thế giới khác. Bên trong, một nhóm khoảng chục người đang tập nhảy. Ánh đèn sân khấu chưa bật sáng hoàn toàn, chỉ đủ để thấy những bóng người uyển chuyển, mạnh mẽ hòa mình vào từng điệu nhạc. Và rồi, trong số đó, một dáng hình quá đỗi quen thuộc bất ngờ lọt vào tầm mắt tôi.

Đây không phải lần đầu tôi thấy Lâm Hoàng nhảy, nhưng không lần nào cậu ta thôi khiến tôi bất ngờ. Từng động tác của điêu luyện đến kinh ngạc, cơ thể như được sinh ra để nhảy múa, cuốn theo từng nhịp điệu một cách tự nhiên và đầy mê hoặc.

Khi Hoàng bất ngờ lấy đà và thực hiện một cú lộn người trên không đầy dứt khoát, cơ thể cuộn thành một đường cong hoàn hảo rồi tiếp đất nhẹ nhàng như lông hồng, tôi đã không kìm được. Một từ vô thức bật ra khỏi miệng, đủ nghe để tôi phải giật mình:

"Đỉnh thế!"

Ngay lập tức, tôi bụp miệng lại, liếc ngang liếc dọc, tim đập thình thịch vì sợ có ai đó đã nghe thấy lời khen ngợi ngu ngốc này.

Phải công nhận, nếu không phải là cái danh "nam châm thị phi" chuyên gây chuyện thì Hoàng thực sự vô cùng cuốn hút, nhất là khi chìm đắm trong điệu nhạc. Ánh mắt tôi không thể rời khỏi từng chuyển động của cậu ta, một sự phối hợp hoàn hảo giữa sức mạnh và sự mềm dẻo. Dù tôi có ghét bỏ cái thói trăng hoa không biên giới của cậu ta đến mấy, cũng không thể phủ nhận được sự tài năng đó.

Tôi đứng chôn chân, như bị đóng đinh xuống sàn, chứng kiến khoảnh khắc hiếm hoi đó. Một sự phân tách hoàn hảo: một bên là gã tay chơi trăng hoa, và một bên là ngọn lửa đam mê, rực cháy và nhiệt huyết.

Và phải thành thật mà nói, tôi thích nhìn cậu ta ở khía cạnh này.

Cậu ta dám bộc lộ, dám tạo ra thứ ánh sáng riêng. Khác hẳn với tôi, một kẻ lúc nào cũng sống an phận, mờ nhạt. Trong một khoảnh khắc, tôi đã nhìn thấy một tiềm năng cao quý, một ảo ảnh đẹp đẽ về một Lâm Hoàng khác.

Nhưng ảo ảnh chỉ tồn tại năm giây.

Ngay sau đó, tôi thấy cậu ta thản nhiên bước về phía một cô gái đang đứng chờ ở góc sân khấu. Hình như là hotgirl 12A5 mà Thành và Phương từng nhắc đến, cái cô nàng nổi tiếng với vẻ ngoài "đốt mắt" người nhìn.

Cô bạn chủ động dựa sát vào Hoàng, vòng tay qua cánh tay cậu ta, và chỉ một giây sau, môi của hai người đã tự tìm đến nhau. Lâm Hoàng nhếch mép cười đầy tự mãn khi cô gái đó vòng tay qua cổ cậu ta, đáp lại nụ hôn của Hoàng một cách dạn dĩ, thậm chí còn có chút phô trương.

Nụ hôn chớp nhoáng, nhưng đủ để thổi bay tất cả những gì vừa xây dựng nên. Cái khoảnh khắc đó đã kéo tôi về thực tại. Hình ảnh nghệ sĩ đam mê kia bỗng chốc tan biến, nhường chỗ cho gã tay chơi quen thuộc.

Cảm giác buồn ngủ lại kéo đến như muốn nuốt chửng tôi. Màn trình diễn nghệ thuật của Lâm Hoàng giờ đây chỉ còn là một vở kịch nhàm chán. Một vở kịch tầm thường, lặp đi lặp lại với những nhân vật phụ chẳng khác gì nhau.

Tôi quay người, vốn dĩ định quay về thư viện nhưng dường như nếu có về thì tôi cũng sẽ không thể nào hoàn toàn đánh một giấc được nên tôi quyết định đi lên ban công của khu vực đã bỏ hoang. Tôi không biết nên gọi nó cụ thể là ban công hay sân thượng vì nó không quá lớn.

Chợt, tôi nhớ đến một hồi ức xa xưa. Nơi đó từng là căn cứ bí mật của tôi và một người bạn. Sau này, bạn ấy chuyển đi, và tôi cũng không còn lên đó nữa. Giống như một chương sách bị đóng lại vội vàng.

Dọc hành lang dài hun hút, ánh đèn vàng vọt hắt xuống tạo nên những vệt bóng méo mó, trường học giờ này mang một vẻ tĩnh mịch kỳ lạ. Tôi bước đi, cố gắng gom nhặt lại mảnh vụn của sự bình yên.

"Cậu đứng đây làm gì thế?"

Một giọng nói trầm trầm chợt vang lên làm tôi giật bắn người. Bàn tay to lớn gói trọn bả vai tôi giữ lại, không để tôi ngã nhào vì giật mình. Tôi ngẩng đầu lên, đối diện với nụ cười nhếch môi quen thuộc và ánh mắt đầy vẻ thích thú của Lâm Hoàng.

"Lại gặp nhau nữa rồi này."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com