Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

mao lương - tình đơn phương 🌼

- Pacifist -
Em vẫn nhớ như in ngày hôm đó, 
là ngày mà quái vật được giải phóng khỏi Underground và chung sống với con người
Mặc dù cơ thể em đã chằng chịt vết thương với vô số lần reset, em vẫn không để tâm đến chúng.
Sans,
em muốn gặp anh, rất, rất nhiều.
Em dùng hết tốc lực để chạy về Snowdin Town - nơi hai ta gặp nhau lần đầu.
Em đã mường tượng lúc hai ta hạnh phúc bên nhau.
Thật tuyệt, nhỉ ?
Nhưng,
những viễn cảnh trước mặt em đã đập tan mọi mơ ước đó.
Mẹ Tori, và anh
hôn nhau 
Mọi người vây quanh chúc mừng, 
còn em đứng ngây đó, hai mắt mở to chứng kiến trọn vẹn mọi thứ
...Tại sao-
Tại sao?

Em quay gót chạy đi, về phương bất định, không để ai kịp gọi em lại
Thật sự, đau lắm
Rất đau.
Đau hơn những nhát chém của quái vật 
Tuy nó chẳng ăn mòn cơ thể em
Nhưng linh hồn em
và SỰ QUYẾT TÂM  của em
đang vụn ra thành từng mảnh
"Kết thúc tốt đẹp"?
Chẳng phải cuối cùng, em vẫn hứng chịu thương tổn đấy thôi ?
Suốt hôm đó, em đã tự nhốt mình trong căn phòng nội tâm của bản thân

"Frisk, cậu ổn chứ ?"
"Tớ.. ổn."
"Trông cậu rất xanh xao và thiếu sức sống, cậu nên-"
"Cảm ơn, tớ không sao."
Ôi, Alphy, cậu vẫn luôn quan tâm, hỏi han tớ, bất kể lúc nào
Thật tuyệt vì tớ có một người bạn tốt như cậu
Chỉ tiếc rằng,
bây giờ chúng ta không thể nói chuyện được
Vì tớ có vướng bận của tớ
Nó tựa sợi chỉ se trái tim tớ từng chút một

Bình minh,
Em tỉnh dậy sau đêm dài trằn trọc 
" Khục- "
Ồ,
cánh hoa vàng 
rơi
từ miệng em
với máu.
" Frisk, cậu thật sự cần có sự giúp đỡ ! "
Alphy, tớ ổn.
" Nếu cậu không chịu đi chữa trị thì cậu sẽ mất mạng đó ! "
Đừng Alphy ơi, hãy mặc kệ tớ đi
Để tớ 'ngủ' cùng những cánh hoa đó
Về nơi mà tớ lẽ ra nên đến sớm hơn
nhé.

"Cậu vẫn quyết định.. "
"Không sao đâu, Alphy. Đây là lựa chọn của tớ" 
"N-Nhưng nếu vậy thì sau một tuần..."
"Ừm, tớ biết."

Trái tim em
ngổn ngang những xúc cảm kì lạ
Vui? Buồn? Hụt hẫng? Hồi hộp?
Chúng đan xen cùng cánh hoa vàng rực trong lòng em
Em ngồi bên cửa sổ đếm ngày rời đi.

Ngày thứ nhất,
Em lao từ tầng trên xuống phòng bếp
Mẹ Tori đang làm món bánh em ưa thích 
"Chào con, Fris-"
Em ôm lấy mẹ, thật chặt 
"Con yêu mẹ"
"..Ta cũng yêu con"
Em vùi vào lòng mẹ và dụi đầu

Ngày thứ hai, 
Em gặp Undyne và Pap,
Họ tươi cười chào em
Hôm đấy, món spaghetti của Pap ngon hơn bao giờ hết.
Chúng em đã có một khoảng thời gian vui vẻ bên nhau

Ngày thứ ba,
Những cánh hoa càng lúc xuất hiện thường xuyên
Trông chúng thật đẹp, nếu như
chúng không dính máu của em.

Ngày thứ tư,
Em hỏi Undyne về tình hình của Asgore
Undyne chỉ lắc đầu và im lặng
Lúc đó, không gian thật yên tĩnh
Em thấy
Mẹ Tori nép sau cánh cửa 
và buồn bã.

Ngày thứ năm,
Em đến gặp anh, Sans
Anh vẫn bắt chuyện với trò đùa nhạt nhẽo của anh
nhưng em thấy chúng thật thú vị làm sao
Giá như,
thời gian ngưng đọng vào bây giờ nhỉ ?

Ngày thứ sáu,
Những đóa hoa nhuốm vàng nở rộ trên khuôn miệng em
Em không thể nói được gì nữa
Căn phòng bị khóa chặt 
cùng với tâm tư u sầu của ai
Đêm,
Khi mọi người say giấc
Em bước đi trong Waterfall
Bông Echo xanh mướt
Ánh sáng mập mờ trong không gian tối tăm
Cung điện phía xa kia hiện lên lộng lẫy.
Bỗng mọi thứ trở nên nhạt nhòa
Màn đen dần che phủ tầm nhìn của em.
Ôi, đã đến lúc phải đi rồi 

Ngày thứ bảy...

Không, không còn Frisk nữa
Chỉ còn linh hồn của cô ẩn hiện bên bông Echo
Nghe đâu khi bạn ghé thăm nơi đó
Sẽ có tiếng nói thì thầm quanh bạn
" Em yêu anh, Sans "

End
-1/19/2020-
 













Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com