Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

10. Yêu thương giấu kín



Ngày chớm đông mang theo những dòng cảm xúc bải hoải và mơ màng đến cho Hogwarts, báo hiệu cho một mùa lạnh đang sắp ghé thăm. Cây liễu roi khổng lồ hơi vặn mình, khiến cho những chiếc lá nhỏ bé rụng đầy trên mặt cỏ còn ẩm hơi sương.

Lee Taeyong ngồi trên thành cửa sổ của phòng học Bùa chú, nơi hướng thẳng ra khung cảnh tuyệt mỹ với một bên là nửa phần Hồ Đen lợn gợn sóng và một bên là vát Rừng Cấm luôn an ổn mà đầy bí hiểm. Ở cùng anh còn có Ten, người đang tựa mình lên khuôn ngực rộng mà Taeyong sở hữu, cùng nhau yên lặng ngắm nhìn những thứ đẹp đẽ ngoài kia.

Tâm trạng Ten đang thật sự rất bất ổn và đó là lý do khiến Taeyong đã quyết định bỏ qua bữa trưa dưới Sảnh lớn cùng cả trường để mà ngồi đây, ôm lấy người yêu mình gọn gàng trong vòng tay rồi thi thoảng lại khe khẽ đặt một nụ hôn dịu dàng lên đỉnh đầu người ta. Ngoài kia khoảng không vẫn lạnh lẽo và bợt bạt, anh chỉ hy vọng có thể làm cho thế giới trong lòng người anh thương ấm áp hơn một chút.

Tiếng thở dài não nề được buông ra từ lồng ngực Ten khi ánh mắt anh vẫn hướng vô định về một phía. Anh chậm chạp nắm lấy bàn tay đang ân cần xoa xoa đường cằm mình rồi hôn lấy. Những cái hôn nhẹ nhàng mà bất an cứ vậy được rải khắp những ngón tay dài của Taeyong cho đến khi anh thấy người kia cất tiếng hỏi, chất giọng trầm trầm vang lên như muốn gửi gắm mọi yêu thương trân quý:

"Em không sao chứ?" - Taeyong hỏi, một tay đưa lên mà luồn vào trong mái tóc đen nhánh của Ten, chầm chậm ve vuốt tựa một lời yêu không thể cất lên thành lời.

"Em phải làm sao đây, Taeyong?" - Ten đáp lại bằng một câu hỏi khác. Đôi đồng tử sáng rực của anh ngày hôm nay đột nhiên ủ rột tới mức nao lòng. Anh áp tay Taeyong lên bên gò má mình, cảm nhận hơi ấm từ lòng bàn tay ấy bởi gương mặt anh từ sớm đã tái nhợt và còn có chút hơi lành lạnh.

"Nói anh nghe có chuyện gì được không?"

Câu hỏi này giống như đã phá bỏ mọi kiên cường nguỵ tạo mà Ten dựng lên cho mình bấy lâu nay. Anh khẽ xoay người lại, gác cằm lên ngực Taeyong mà nhìn thẳng vào đôi mắt dịu dàng của người thương, sau đó mới cảm nhận sống mũi mình hơi cay còn đồng tử thì nhoè đi vì một hàng sương mỏng.

"Anh còn nhớ đứa em trai thất lạc mà em từng kể chứ?" - Anh hỏi vậy, ngay lập tức cảm nhận được cái vỗ về trấn an sau lưng mình. Có lẽ chính Taeyong cũng hiểu rằng mỗi khi nhắc đến chuyện này, Ten luôn cảm thấy vô cùng có lỗi. - "Em... em tìm thấy thằng bé rồi."

Trên gương mặt Thủ lĩnh Nam sinh nhanh chóng thoảng qua một nét ngỡ ngàng bất chợt. Taeyong nhìn Ten nhưng còn chưa biết nên bình luận sao về chuyện này, chỉ có thể giương mắt nhìn người yêu mình nghiêng mặt mà áp lên nơi trái tim vẫn bình ổn đập bảy mươi tư nhịp một phút. Vài giây sau đó, anh cảm nhận được một dòng nước ấm đã chạm lên áo mình và vỡ tan. Ten nói tiếp, giọng khản đi trong dòng cảm xúc đang đè nặng:

"Lee Jeno... thằng bé là em trai của em..."

Vào khoảnh khắc này, quả thực Lee Taeyong không biết nên nói gì cả. Điều duy nhất anh có thể làm là ôm lấy người thương chặt hơn một chút, đồng thời hôn lên mái tóc đen mềm mại, sau đó mới hỏi, giọng ái ngại:

"Vậy thì em phải vui lên chứ. Vất vả tìm kiếm như vậy cuối cùng cũng có thể hội ngộ rồi."

"Nhưng em không thể đối diện với thằng bé được." - Nói tới đây, Ten thực sự đã rơi vào trạng thái thổn thức vì đau thương. Đôi môi run run khi anh níu chặt lấy vạt áo chùng của Taeyong, hàng nước mắt lăn dài thấm ướt một khoảng áo sơ mi anh mặc. - "Em không biết phải giải thích với nó như thế nào cả..."

"Thôi nào. Em biết đó không phải lỗi của mình mà. Jeno sẽ hiểu thôi. Còn ba em thì sao? Ông ấy biết chuyện rồi chứ?"

"Taeyong à." - Chợt Ten ngẩng đầu lên khi nghe câu hỏi này, gương mặt đẫm nước hướng nhìn anh mặc cho hai bàn tay của Thủ lĩnh Nam sinh đang cố gạt đi những dòng nước ấm nơi khoé mắt. - "Hứa với em, không được để ai biết chuyện này cả."

"Sao cơ?"

"Anh hiểu mà, nếu như ba em biết được Jeno là Terraimperio, ông ấy nhất định sẽ... nhất định..."

"Được rồi được rồi, anh hiểu rồi." - Vội ôm lấy Ten khi anh bắt đầu có dấu hiệu khó khăn khi nói, Taeyong cũng chỉ có thể buông một tiếng thở buồn.

Tuy mới chỉ chính thức hẹn hò được hơn một năm nhưng anh cũng đã nghe nhiều chuyện liên quan đến gia đình Ten, trong đó có việc ngài Lee, người đứng đầu dòng tộc các gia đình phù thuỷ thuần chủng và cũng là Bộ trưởng Bộ pháp thuật quyền lực, hoàn toàn không biết đến định nghĩa của hai chữ "nhân đạo". Ông ấy cũng là người mà mười lăm năm về trước đã hạ lệnh xử tử tất cả những kẻ mang sức mạnh điều khiển thiên nhiên. Bởi vậy mà anh nghĩ là mình hiểu điều Ten muốn nói là gì.

Trong căn phòng rộng lớn vắng vẻ này, chỉ còn tiếng khóc của Ten là vẫn còn vang vọng. Trong khi đó, khảm trong lòng Lee Taeyong cũng là ngổn ngang những tâm tư khó nói. Không chỉ riêng Ten mà ngay cả Jeno cũng là một phần của cuộc đời anh. Anh thương Ten nhưng cũng thương cả đứa em cùng Nhà luôn ngây ngô không biết mình sẽ phải đối diện với điều gì.

Cùng lúc ấy, đứa trẻ tưởng như vô lo vô nghĩ là Lee Jeno cũng đang bần thần ngồi lặng đi giữa Sảnh lớn, mặc cho xung quanh là tiếng người nói ồn ào náo nhiệt tới mức nào. Hắn vẫn không ngừng nghĩ đến những gì đã diễn ra trong đầu mình đêm hôm trước, những thứ dù chỉ lướt qua trong một giây ngắn ngủi nhưng cũng làm thay đổi mọi chấp niệm trong lòng hắn bấy lâu.

Jeno muốn biết về đứa bé trai mình thấy, muốn biết đã có chuyện gì xảy ra vào ngày đông lạnh lẽo đó, muốn biết rốt cuộc ba mẹ đã giấu hắn điều gì. Có điều trong lúc dòng suy nghĩ của hắn còn đang lang bạt ở một nơi xa thì đã thấy hội ba người Haechan, Jaemin và Renjun đi tới. Renjun vỗ nhẹ lên vai hắn một cái trước khi ngồi xuống bên cạnh trong khi Haechan và Jaemin lại chọn chỗ ngồi ở đối diện.

"Này, bồ nghĩ gì mà ngây người ra thế?" - Cậu trai nhà Ravenclaw hỏi vậy, tiện tay bốc một miếng khoai tây trong đĩa của Jeno.

"À... hả? Không, không có gì." - Hắn đáp bâng quơ, đôi mắt ngơ ngác nhìn ba người bạn rồi lại cắm dĩa vào miếng gà đã cắt sẵn.

"Hôm nay không thấy anh Ten đâu nhỉ." - Lần này là Haechan hỏi khi đang cố đảo mắt quanh để tìm người anh cùng Nhà. - "Sáng nay ảnh có đi học không ta? Mình tính mượn ảnh cuốn sách Biến hình mà không gặp được."

Nghe hỏi đến Ten, Jeno ngay lập tức đưa mắt nhìn lên nhưng lại nhanh chóng cúi xuống, sau đó mới thấy Jaemin đang nhìn mình với vẻ gì đó hơi kỳ lạ. Có điều đến cuối cùng cậu cũng không hỏi han gì hắn mà đổi lại chỉ thấy Haechan chọt chọt tay mình:

"Nè, Thủ lĩnh Nam sinh bên bồ đi đâu rồi? Đừng nói hai ổng bí mật đi hẹn hò rồi nha."

"Mình... mình đâu biết." - Hắn lắp bắp trả lời rồi lại nghe tiếng Renjun phán một cách đầy tự tin bên cạnh.

"Hai ảnh đang trong giai đoạn mệt mỏi nhất mà. Thấy bảo cả hai đều sẽ tham gia kỳ thi Pháp thuật Tận sức. Không bận mới lạ đó."

"Chà, vậy là anh Ten quyết định nối nghiệp ba vào Bộ pháp thuật rồi à? Trước đây mình còn tưởng quan hệ ba con ảnh tệ lắm cơ."

Cứ vậy, những câu chuyện không đầu không đuôi của Renjun và Haechan nối nhau chẳng ngừng, đâu biết rằng bên cạnh đang có một Lee Jeno nuốt không nổi thức ăn. Bởi lẽ hắn đoán là mình biết lý do tại sao Ten không ở đây, chắc hẳn anh không còn muốn trông thấy hắn sau chuyện xảy ra đêm qua nữa rồi. Điều này làm hắn cảm thấy có lỗi vô cùng vì dù sao anh cũng đang cố gắng giúp mà hắn lại chẳng thể đạt được kỳ vọng của anh.

Cái thở dài nhè nhẹ được Jeno bí mật buông ra khi hắn cúi đầu cố gắng hoàn thành bữa ăn của mình, đâu biết rằng từ phía đối diện có một Na Jaemin đang nhìn hắn đầy hiếu kỳ. Cậu chỉ là không hỏi chứ không có nghĩa là cậu không để tâm, bởi lẽ đêm qua cậu chẳng những đã bắt gặp một Hufflepuff ngất xỉu trước cửa phòng Sinh hoạt chung của Slytherin mà còn thấy Giáo sư Shim Changmin xuất hiện trong ký túc xá lúc muộn, một việc mà thường hiếm khi xảy ra ở trường.

Bữa ăn của bốn đứa trẻ trôi qua tuy có vẻ bình thường nhưng ẩn bên trong là cả ngàn nỗi lo chẳng thể giãi bày với ai.






______________________


Thật không thể tin nổi là mình đã viết một chap 10 khác xong xoá hết đi viết lại các bạn ạ :< Nhưng cũng tốt vì mình thực sự thích khoảnh khắc bên nhau của TaeTen, cảm giác nó ấm lòng lắm vì FA như mình thì nào đã được trải nghiệm bao giờ 😤😤😤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com