34. Tạm biệt
Jeno nhớ mang máng là giới Muggle thường hay bảo lúc tâm trạng không tốt thì trời sẽ có mưa, hoá ra nó lại được áp dụng với cả giới phù thuỷ. Ngày hôm nay trời đổ mưa như thác, mang theo toàn bộ những niềm vui nhỏ bé còn sót lại của các phù thuỷ sinh Hogwarts, hay nói đúng hơn là nó đến cùng với những kẻ chỉ biết tạo ra khổ đau và tuyệt vọng. Bầu trời âm u suốt cả một ngày dài nhưng tất cả mọi người lại không có cơ hội vùi mình trong khoảng không gian riêng để thưởng thức một tách trà ấm hay một cuốn sách hay.
Trước cửa Sảnh lớn của Hogwarts lúc này là hai nhóm người trong tư thế hoàn toàn đối nghịch. Lee Jeno đứng sau đám đông, mắt hướng nhìn đám tay sai của Ma Vương đang ngạo nghễ tiến vào, mặc kệ những hạt mưa vẫn xối xả rơi. Quả nhiên chúng đã đạt đến cảnh giới chẳng còn coi nơi này ra gì nữa, thậm chí bức tường bảo vệ cũng bị chúng phá huỷ nhờ năng lực của Jaehyun. Anh cũng đang ở đó cùng với chúng, gương mặt điềm tĩnh bình ổn như chẳng còn chút cảm xúc nào tồn tại trong cơ thể ấy nữa.
"Terraimperio!"
Tên Người Sói xấu xí lớn giọng gọi cùng điệu cười cợt nhả ghê tởm quen thuộc. Gã dường như đang tự cho mình là một diễn giả nổi tiếng hay một mục sư đang đi truyền giáo đầy tôn nghiêm. Gã đứng giữa sân mà khua môi múa mép, chất giọng lè nhè khản đặc khiến ai nghe cũng thấy khó chịu trong người.
"Chỉ cần giao Terraimperio ra đây thì các ngươi sẽ được ban thêm cho một vài ngày sống sót. Hoặc đơn giản hơn, đến với bọn ta và hưởng một cuộc đời quyền lực hơn bất cứ ai." - Nói đoạn, gã lại cười hềnh hệch mà đưa mắt nhìn quanh, sau khi trông thấy Kim Jungwoo trong đám người thì mới nghiêng đầu nhún vai. - "Ồ, ý ta là các phù thuỷ thuần chủng cao quý. Không phải mi, Công tử Máu bùn ạ."
"Đây là đâu mà mi dám đặt chân đến?" - Hiệu trưởng Kwon bước ra, vẻ quý phái cùng chiếc áo chùng màu mận phẳng phiu hiện diện như một lời đe doạ. - "Ngày hôm nay mi sẽ không đưa ai đi khỏi đây cả."
"Cái đó còn phụ thuộc vào mong muốn của Terraimperio, không phải sao thưa bà Hiệu trưởng?"
Gã Người Sói lần nữa đáp một cách dè bỉu. Giữa cơn mưa lớn, gã đi qua đi lại một hồi, đôi răng nanh hé lộ theo những tiếng cười man rợ, mặc cho ở phía sau mọi người, Jeno vẫn còn đang suy nghĩ rất nhiều. Hắn đưa mắt nhìn Ten rồi nhận được ánh mắt nửa đồng tình nửa không nỡ từ anh. Trong khi đó, gã Người Soi vẫn còn dương dương tự đắc ở ngoài kia mà nói thêm, càng khiến tất cả thêm chán ghét:
"Lee Jeno, nghe ta nói này! Nếu mi còn tiếp tục ở lại đây, Bộ Pháp thuật ngu ngốc đó sẽ chỉ tìm cách giết chết mi thôi. Chúng đã từng làm vậy rồi và chắc chắn sẽ có lần thứ hai. Nhưng đến với Ma Vương, mi sẽ được trọng dụng, được nắm trong tay quyền sinh sát và bất cứ thứ gì mi muốn."
Những lời nói tưởng như sáo rỗng đó của gã Người Sói trôi tuột đi bởi ngoài cơn mưa ồn ã kia, chẳng còn âm thanh nào cất lên nữa cả. Tất cả mọi người đưa mắt nhìn nhau mà không nói một lời, có lẽ đều vì cho rằng đám ma quỷ này sẽ chẳng đạt được điều gì đâu. Nhưng rồi đám đông bắt đầu trở nên xôn xao khi Lee Jeno quyết định bước ra, trong đó bao gồm cả tiếng gọi hoảng hốt từ Haechan và Renjun, chỉ là hắn vẫn không quay đầu lại. Bước chân hắn lao vào giữa màn mưa khiến cho những lọn tóc đen nhánh trở nên ướt sũng. Hắn chỉ kịp hướng nhìn Ten thêm đúng một lần, sau đó lại liền rảo bước về phía những tên tay sai độc ác.
Có thể thấy rằng tất cả mọi người đều đang vô cùng thất vọng, chỉ có duy nhất đám tay sai của Ma Vương là đắc ý vô cùng. Jeno tiến đến trước mặt Jaehyun rồi cất lời hỏi, trên gương mặt là nét lãnh đạm khi hắn tháo bỏ chiếc áo chùng Hufflepuff quen thuộc:
"Đứng ở thế đối đầu với các bạn như vậy, anh thấy thế nào?"
Cho dù bản thân hắn cũng thừa hiểu rằng Jung Jaehyun đang bị điều khiển tâm trí bằng lời nguyền Độc Đoán nhưng hắn cho rằng vẫn sẽ có một phần nào đó trong anh vẫn thuộc về chính anh. Chẳng thế mà sau câu hỏi kia, hắn đã thấy đôi mắt anh xao động. Anh nhìn về phía những gương mặt quen thuộc rồi lướt qua đôi đồng tử buồn bã của một ai đó mà chắc chắn bản thân không muốn quên đi. Có điều cuối cùng anh cũng chỉ phớt lờ Jeno mà rời khỏi, sau đó liền thấy gã Người Sói đi tới và quàng tay qua vai hắn tỏ vẻ thân thiết đáng khinh. Gã để lại một câu ngắn trước khi cùng đồng bọn hoá thành những cột khói đen và phóng vụt lên bầu trời xám xịt.
"Hẹn gặp sau nhé Hogwarts!"
Giữa bầu không gian ảm đạm đến cô liêu, ai ai cũng mang trong mình nỗi bất an khi Lee Jeno đột nhiên đứng về phía Ma Vương. Họ hẳn đều đang lo lắng cho một tương lai quá đỗi mịt mù trước mặt, cho nên cái cách từng tốp người lần lượt rời đi trông cũng u uất tới mức nao lòng.
Ten bước ra giữa cơn mưa, nhặt lên chiếc áo chùng đã bị Jeno bỏ lại mà nắm nó thật chặt trong tay. Đây có lẽ là khoảnh khắc anh hối hận nhất trong cuộc đời, thậm chí còn hơn cả giây phút anh chỉ có thể gào khóc nhìn cha mình mang đứa em nhỏ đi xa. Vậy là lại một lần nữa, anh đã vô dụng để cho Jeno rơi vào nguy hiểm. Nếu như có thể quay lại dù chỉ một khoảnh khắc, anh cũng sẽ nhất định không để hắn rời đi. Ngước mắt nhìn vài đám mây đen đang bị che phủ bởi những hạt mưa nặng trĩu rồi anh mang theo áo chùng của hắn mà quay vào trong trường, mỗi bước đi đều mang vô vàn tâm sự khi anh lắng nghe cuộc nói chuyện ngắn của hai đứa nhóc là bạn thân của Jeno.
"Bồ có tin được không? Chứ mình thì không tin nổi." - Haechan nói vậy khi những bước chân thẫn thờ đang dẫn cậu cùng Renjun qua dãy phòng học quen thuộc. - "Jeno thực sự muốn phục tùng cho Ma Vương sao?"
"Tuy mình cũng muốn tin là bồ ấy có kế hoạch gì đó nhưng sao lại không nói cho tụi mình chứ?" - Renjun đáp lại vậy, sau đó mới thở hắt ra một tiếng đầy mệt mỏi. - "Bây giờ Jaemin mà biết chắc chắn sẽ rất đau lòng. Phải làm sao đây?"
Cái vẻ ủ rũ thương tâm của hai đứa trẻ cứ hiện hữu trên mặt một hồi lâu rồi bị gián đoạn khi họ đi ngang qua phòng học Độc Dược và nghe thấy âm thanh lục cục kỳ lạ nào đó. Cả Haechan và Renjun, hay thậm chí là Ten cùng với Taeyong đi phía sau đều cau mày khó hiểu khi nghe tiếng động này. Nghe nó như tiếng chân ghế gỗ đập xuống sàn nhà vậy, cứ thế liên tục liên tục không ngừng.
"Mở nha?" - Renjun hỏi đầy dè dặt, sau khi nhận được cái gật đầu từ Haechan thì mới cẩn trọng mở ra cánh cửa gỗ cũ kỹ để rồi như nín lặng khi thấy một ai đó bị trói chặt trên ghế đang dãy dụa và khóc lóc không ngừng.
Chính là Lee Jeno.
Mặc kệ sự thật rằng vẫn không một ai hiểu chuyện gì đang xảy ra, hai cậu bạn liền vội vã chạy vào và giải bùa trói cho hắn, theo sau là Ten và Taeyong cũng vừa kịp dừng lại trước cửa phòng. Đám dây dợ trong suốt hơi ánh vàng biến mất sau câu thần chú từ Renjun đã giúp cơ thể cứng ngắc của Jeno đổ ập xuống sàn nhà, trong khi đó thì đũa phép của hắn lại đang lăn lóc ở khá xa. Rồi ngay khi có thể mở miệng giao tiếp, tiếng khóc của hắn đã vang vọng cả gian phòng lớn. Hắn tóm chặt lấy áo Haechan mà nói, những hàng nước mắt thì rơi xuống không ngừng:
"Jaemin... bồ ấy... bồ ấy uống thuốc Đa dịch... rồi biến thành mình..."
Giây phút ấy, thời gian hệt như vừa dừng lại. Ngoài tiếng khóc đau thương văng vẳng vẫn đang vang lên từ cổ họng khản đặc của Lee Jeno thì không còn lại bất cứ âm thanh nào. Chiếc áo chùng đẫm nước trên tay Ten rơi xuống một cách vô thức cùng lúc Haechan và Renjun đều ngỡ ngàng ngã khuỵu chân. Hoá ra vào cái đêm Jeno nói cho Ten về kế hoạch của mình, Jaemin đã không hề ngủ. Cậu sau đó tự đặt ra cho mình một phương án khác, lẳng lặng gọi Jeno đến phòng Độc dược và hôn hắn thật lâu, rồi cũng chính cậu lẳng lặng ám bùa trói lên người hắn, bỏ hắn lại trong căn phòng này và mang theo áo chùng cùng cà vạt của hắn mà rời đi.
Lee Jeno chỉ hận mình đã không có đủ tỉnh táo để tìm cách thoát ra, từng giây từng phút nghe những lời mời gọi rẻ tiền của gã Người Sói đều khiến hắn như phát điên. Hắn vẫn gục đầu khóc lớn trên mặt sàn gỗ bụi bặm, mặc cho chung quanh chỉ còn nỗi đau lòng và bất lực của những người bạn thân...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com