NaruSasu: Đột nhiên Uzumaki Menma đến rồi (hoàn)
Ở bên ngoài, Naruto nghe những gì Shikamaru nói qua điện thoại. Về việc Boruto tìm hắn để về nhà ăn tối hoặc Sarada muốn gặp cha mình. Hắn siết chặt tay, chỉ nói qua loa rồi thẳng thừng cúp máy và cử thêm vài ảnh phân thân đi đến.
Hắn đi vào trong nhà thì thấy Sasuke và Menma đang ôm nhau. Thằng nhóc đang khóc còn Sasuke thì đã run lên, chắc vừa thì thầm với nhau cái gì rồi đây. Naruto đi lại gần, khụy xuống ôm lấy cả hai: "Bình tĩnh nào, Sasuke, chúng ta sẽ lo được. Nhưng bây giờ... tớ và cậu phải về nhà."
Về nhà? Về đâu cơ chứ, rõ ràng đây là nhà của họ mà. Naruto siết chặt anh và con, hắn dường như cũng sắp muốn khóc rồi. Lau đi nước mắt của Menma và đỡ Sasuke đứng dậy. Naruto cũng không biết phải làm sao nữa.
"Thực tế khắc nghiệt quá mà..."
Sasuke ngước nhìn đuôi mắt hãy còn hồng hồng của Naruto, anh nâng tay chạm nhẹ vào khóe mắt hắn, sắc mặt dịu dàng dần đanh lại, Mangekyou Sharingan khi ẩn khi hiện, anh ôm lấy Menma, giọng điệu lạnh nhạt: "Naruto, lần đầu tiên tôi nhìn thấy Menma thì tôi đã biết đứa nhỏ là con của tô- chúng ta. Không như Sarada, tôi thậm chí còn không thể nhận ra con bé cho đến khi nó mở Sharingan."
"Tôi sẽ giải quyết ổn thỏa bên Sarada và Sakura." Ngừng một chút, anh nhắm mắt tàn nhẫn nói: "Còn cậu, Hokage Đệ Thất, cậu về đi."
So với một tội nhân, danh tiếng của Hokage quan trọng hơn nhiều, Konoha không thể không có Naruto.
"Menma sẽ đi cùng tôi."
Sasuke tiến lên trước một bước, nhân lúc Naruto không để ý mà hôn lên môi hắn, nhưng chỉ là thoáng lướt qua, anh ngay lập tức lùi về sau, xoay người ôm Menma rời đi, bóng dáng dần khuất sau rặng cây xanh mướt.
Naruto dựa vào cửa, lấy tay che mắt mình để nén tiếng khóc. Từ nhỏ đến giờ vẫn vậy, hắn rất dễ xúc động. Nhất là những khoảnh khắc thế này, rõ ràng khi nãy vẫn là hình mẫu của một gia đình lý tưởng, nhưng giờ... hắn vội lắc đầu, rồi cũng rời đi.
Trong thâm tâm Naruto, khi sasuke vẫn còn ở đây thì hắn vẫn sẽ là một Hokage tài năng của làng lá. Nhưng chỉ cần ý định của Sasuke thay đổi, Naruto cũng sẽ quẳng cái danh đó ra đằng sau. Anh vốn đã quan trọng hơn cái ước mơ ngày bé của hắn rồi. Rảo bước về nhà, hắn thật sự chán ngấy cái vẻ người chồng ngày đêm đi làm và đoàn tụ với gia đình rồi, không có gì là thật cả.
Naruto về "nhà", nhìn Himawari chạy ra ôm mình và Boruto cằn nhằn nói rằng Hinata đang chuẩn bị đồ ăn trong bếp. Hắn không lấy một suy nghĩ quan tâm, hết thảy sự chú ý hiện tại của hắn đều dồn về sasuke, lo lắng cho anh.
Bên này Sasuke im lặng nhắm mắt mặc cho Sarada không ngừng khóc lóc la mắng, thậm chí nện những cú đánh hẳn là nhẹ như bông vào người anh, anh chưa bao giờ thấy tiếng khóc của Sakura chói tai đến thế. Sasuke nắm chặt tay Menma, giấu cậu bé vào trong áo choàng của bản thân. Cảm nhận từng giọt nước mắt nóng bỏng của thằng bé yên lặng không một tiếng động thấm qua chiếc áo mỏng manh.
"Sasuke, anh đừng như vậy được không?" Sakura che mặt, cô nghẹn ngào nói: "Menma đến từ một thời không khác, chỉ cần anh đưa nó trở về là được mà."
"Xin lỗi."
Sasuke chầm chậm nói: "Menma là con của tôi."
"Chẳng nhẽ Sarada không phải sao!"
Càng nghe, tai Sasuke càng ù đi, anh gằn giọng: "Nhưng Menma là con của tôi với người tôi yêu! Sakura, chẳng nhẽ cậu còn không rõ vì sao chúng ta lại kết hôn sao?!" Hơi thở của anh dồn dập, trong ngực đau điếng, trong miệng tràn ngập mùi máu: "Tôi đi trước, cậu với Sarada cứ bình tĩnh lại đi, dù sao thì tôi cũng không phủ nhận Sarada là con gái của tôi."
Gió đêm lạnh lẽo thổi qua đôi mắt đỏ bừng của Sasuke, anh nhìn về phía xa, lặng lẽ đứng chờ Naruto trên vách đá ở Thung Lũng Tận Cùng.
Naruto không chọn cách nói với gia đình mình, kiểu gì ngày mai giấy ly hôn cũng tới tay Hinata, chọn cách nào ít đau thương nhất là được. Hắn bỏ ra ngoài sau khi lấy cớ đi vệ sinh, trái tim hắn bỗng quặn lại, vì đau, nhưng mà lí do gì? Hắn hiểu ra rồi, anh đau, nên hắn cũng đau.
Dùng tốc độ nhanh nhất của bản thân để đến được thung lũng tận cùng. Naruto thấy được thân ảnh Sasuke, cô độc và đau thương, hắn xuất hiện, ôm lấy anh vào lòng.
"Không sao hết, tớ đến rồi đây. Sao lại khóc mất rồi?"
Hắn để anh tựa lên vai mình, ở giữa cả hai thì Menma cũng chui ra với đôi mắt đỏ hoe, Naruto nghĩ hắn cũng khóc mất thôi.
"Sasuke, đối với tớ, cậu quan trọng hơn tất cả những gì ngoài kia. Bây giờ có thêm Menma, chức vị hokage tớ cũng chẳng thèm quan tâm nữa."
Hắn tự hứa với lòng phải bảo vệ gia đình nhỏ này bằng cả tính mạng. dù cho có bị phán tội bạt nhẫn hay trọng tội nào đó đi nữa. Hắn cơ hồ không để tâm.
Sasuke tựa trên vai hắn bỗng dưng bật cười, giọng anh khàn khàn vang lên: "Từ khi còn nhỏ cậu đã mong muốn được trở thành Hokage. Vậy mà giờ đây, chỉ vì tôi mà cậu không làm nữa, cậu đúng là đồ ngốc."
"Một Kage của làng bỗng dưng biến thành phản nhẫn, chắc hẳn bên trưởng lão đoàn hận cậu lắm đấy usuratonkachi."
Ánh trăng chiếu lên người Naruto khiến hắn càng thêm trầm ổn, Sasuke cũng nhẹ nhàng đáp lại cái ôm đầy dịu dàng của Naruto, nước mắt từng giọt từng giọt thấm ướt vai của hắn.
Có lẽ đã rất lâu rồi Sasuke mới cảm nhận được sự ấm áp mà gia đình mang lại, mười mấy năm lang bạt, dù cho có thi thoảng trở lại gặp Naruto thì cũng khiến cho tâm hồn Sasuke dần trở nên trống rỗng. Nhưng bây giờ anh đã có nhà, có gia đình nhỏ mà anh hằng nhớ nhung, là ngôi nhà mà mỗi đêm Naruto mơ ước có được.
Vậy là đủ rồi.
Naruto và anh có đủ sức mạnh và mưu lược để bảo vệ thứ tình cảm thuần khiết như một sự cứu rỗi này, dù cho phải trả giá bằng cả tính mạng.
Naruto nâng mặt Sasuke lên, từ từ lau đi vệt nước mắt chảy dài trên má anh. Hắn mỉm cười, hôn lên môi anh một nụ hôn đủ dài để bộc lộ hết tình cảm, Menma cũng biết ý mà quay đi lắm.
"Đây là lần đầu tiên tôi chạm được vào nước mắt cậu, cũng là lần thứ hai cậu khóc vì tôi rồi nhỉ."
Hắn ôn nhu xoa má anh bằng lòng bàn tay, không nhịn được hôn thêm vài cái nữa. Con người trước mặt cứ làm hắn nghiện đến chết mất thôi, Menma có lẽ giận dỗi bị xem như người vô hình nên thằng nhóc kéo áo cả hai người.
"Cha lớn và cha nhỏ không đi sao? Ở đây lâu sẽ bị phát hiện đó!"
Naruto mỉm cười, xoa đầu nó rồi nhìn Sasuke, gật đầu: "Được rồi, cả nhà chúng ta đi thôi."
"Ừm, đi thôi."
Sasuke nắm lấy tay Naruto, ánh tím của Rinnegan bao trùm lên cả ba người, đôi con ngươi lạnh lẽo nhìn lướt qua phía sau. Sau khi cả ba biến mất, tiếng bước chân dồn dập chạy đến nhưng cũng chẳng thấy được bóng dáng ai ngoại trừ chiếc áo choàng Hokage cùng hộ ngạch Konoha dính đầy bụi bẩn nằm trên đất.
Dáng vẻ mềm yếu của Sasuke chỉ xuất hiện trước mặt Naruto mà thôi, đã lâu rồi, vì bảo vệ danh tiếng của Đệ Thất mà Sasuke chưa từng để lộ khí chất lạnh lẽo như hồi anh mười sáu tuổi. Mà giờ đây, thái độ ngông nghênh và kiêu ngạo của Uchiha Sasuke ngày xưa đã quay trở lại, vì anh đã có Naruto đứng phía sau chống đỡ tất cả.
"Mà chúng ta có thể đi đâu? Menma ắt hẳn phải học hành đàng hoàng." Sasuke nghiêng đầu nhìn Naruto, hơi cười cợt: "Thằng bé tuyệt không thể trở thành đội sổ giống như anh được, Naruto."
Naruto đang khoác cho Menma một chiếc áo choàng chống lạnh thì nghe được lời châm chọc, hắn giả vờ nổi cáu, quay sang nói lớn: "Chuyện đó đã qua lâu rồi mà!! đừng nói mấy chuyện xấu hổ như vậy trước mặt Menma chứ!"
Hắn bĩu môi nhìn thằng nhóc đang che miệng cười, rõ ràng hai người nhà này đang chống lại hắn. Nhưng rồi Naruto suy nghĩ đến chuyện học hành của Menma. Hắn suy nghĩ rất đơn giản: "Anh và em sẽ truyền dạy lại tất cả những gì chúng ta đã trải qua và học được. Anh chắc chắn Menma sẽ trở nên mạnh như anh luôn cho coi!"
Naruto đấm tay với con của mình, cùng nhìn nhau cười. Bây giờ họ đã có thể sống tự do, tuy có thể bị truy nã và chạy trốn khắp nơi nhưng miễn cùng nhau là được. Chưa bao giờ hắn cảm thấy hạnh phúc như thế này, ước có thêm một đứa nữa ghê. Naruto cười khúc khích suốt quãng đường.
// END.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com