Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

9

Carol đưa tay khóa van nước làm nổi lên bài nhạc giáng sinh hóm hỉnh. 

- Chết dở...

Thanh treo đồ trống trơn, à không, còn cái áo phông cũ ấy chứ. Carol tặc lưỡi nhìn xuống chân tường. Cái quần short màu mực bị rơi xuống dưới đó từ lúc nào và nó chèm nhẹp. Cô túm lấy nó nhấc lên, nước nhỏ tí tách nghe vui vui, nhưng mà với cái nhiệt độ này cùng với quạt thông gió vẫn chạy thì chóng thôi, cô sẽ biến thành tảng nước đá ngay trong nơi có đầy đủ hệ thống sưởi. Cũng đặc biệt đó chứ? Xung quanh, trên bàn rửa mặt không có điện thoại, trên kệ xà phòng cũng không có. Cả người cô ướt nhem mà cái khăn tắm thì chưa khô nổi, còn một cái nữa nhưng cô phơi nó ở xa phòng lắm cơ. Đành vậy, Carol đứng múa máy thêm lúc nữa thì tròng luôn cái áo cũ mỏng dính vào người, phủ xuống gần đầu gối. Cơn gió từ ban công thổi tới  khiến cô lạnh cóng, không chừng chưa kịp thay quần áo cho tử tế thì đã ngã lăn ra đây rồi. Cô nhón chân chạy tới đóng cửa. Lại cơn gió mạnh hơn khiến cô phải dừng lại mà tự chà xát hai tay rồi áp vào má để tự sưởi mình.

Natasha nằm lăn tròn dưới lớp tuyết dày hơn mắt cá chân, em quạt tay quạt chân như đứa trẻ, rất sảng khoái mà tận hưởng. Lần đầu tiên em cảm thấy giáng sinh yên bình đến vậy, dù chỉ có một mình em. Carol định đóng cửa rồi sẽ trở vào ngay, vì bây giờ trên người cô ngoài một lớp dĩ nhiên phải có thì chỉ còn mỗi cái áo trắng tinh tươm đang mặc. Nhưng mà chợt thấy em như vậy, trong lòng cô lại sinh ra hứng thú muốn bắt chuyện nên vẫy vẫy tay hét lớn.

- Hey! Không lạnh hả?

Natasha nghe gọi thì bật dậy, còn đang thắc mắc sao mà hôm nay mấy ông thần nhà cô dậy sớm quá vậy. Thì ra là cái cô ngộ nghĩnh lúc lạnh lúc nóng kia. Em chống hông, chau mày.

- Lạnh thì tôi ngồi trong phòng khách mà sưởi ấm rồi!

Carol hớn hở rướn người về trước, càng hét lớn.

- Nặn người tuyết khônggggg??

- ĐI THAY ÁO ĐI! 

Natasha sẵn tay ném một viên tuyết thẳng vào mặt Carol. Em xấu hổ úp mặt vào tay sau cú tấn công tự phát đó. Lạy Chúa, em đã bao giờ nhìn thấy người ta, mà nhất là phụ nữ, ăn mặc như thế bao giờ đâu? Người làm em ngượng lại chẳng hay biết gì, cứ ngớ ngẩn ra đó nhìn khối cầu trắng xóa không với tới mình rồi vỡ tan ra trên mặt đất. "Đi thay áo"! Phải rồi, Carol chùn chân và kéo vạt áo đến phủ qua đầu gối, ba chân bốn cẳng chạy vào mở tủ quần áo. Natasha sau khi bình tĩnh mới từ từ xoay lại xem cô thế nào rồi...

- F*CKKK! CÔ CHƯA CÓ ĐÓNG CỬA KÌA! 

Natasha hét hết sức bình sinh rồi vùi đầu xuống tuyết luôn, tuyệt không dám cựa quậy thêm chút xíu nào nữa. Carol đang cởi áo lại phải dập mạnh cửa rồi luống cuống thay đồ, còn lẩm bẩm vô cùng ấm ức.

- Nói tục kìa...!

Natasha dù lạnh cóng nhưng vẫn nhất quyết không chịu ngồi dậy. Nhỡ lại thấy người ta khỏa thân trước mặt thì chắc là chết thật mất. Trên lưng em chợt có gì đó nặng nặng đè lên. Nếu bây giờ đang là ngoài phố thì em đoán chừng là có đứa nhỏ nào mất nết rồi nhưng mà...

- Cái gì vậy... 

- Xin... xin lỗi, Nat, hồi nãy tôi không có cố tình.

- Ừ... - Natasha khịt mũi rồi ngồi dậy, gián tiếp đẩy tay Carol ra khỏi vai mình. Em Lườm cô một cái tóe khói - Cô mà cố tình thì tôi chôn sống cô luôn.

Carol chập hai môi lại rồi thở ra bằng miệng làm cho nó rung lên như con nít. Cô không đáp lại, loay hoay gom tuyết lại thành đống.

- Cô làm gì vậy? Natasha khoanh tay hỏi.

- Làm người tuyết chứ gì, tôi thay đồ xong rồi mà?

Natasha ngán ngẩm đứng qua một bên, đợi xem bao nhiêu giây nữa thì cô sẽ hỏi mượn cái găng tay của mình. Con người này ngoài lớn hơn cô vài... ừ, chỉ vài tuổi thôi, cứ tính như vậy cho nó trẻ, thì chẳng còn cái gì để cứu vớt hình tượng "sugar sister" nữa. Em nhíu mày để cho đỡ cay mắt, nhân lúc còn chưa bị cô gọi tiếp việc thì đăm chiêu nghĩ ngợi. Lúc ở trên giường thì cô sẽ thế nào đây...?

- Khụ khụ.

Natasha sau khi nghĩ xong thì phát giác, ho sặc sụa khiến Carol giật mình. Cô ôm lấy vai em, ra sức vuốt lưng em, vừa lo lắng hỏi han.

- Nat, tự dưng em bị cái gì vậy? Có sao không đó?

- Ưm... - Em lắc đầu, đưa tay ngăn cô lại và cố nén cú sặc bằng cách tạm thời không thở nữa - Sặc nước bọt thôi, không có gì cả đâu.

Carol tần ngần chờ xem em có khá khẩm hơn không, và kết quả là có. Em hít thở mấy hơi gấp gáp rồi lại bắt tay vào việc. Nhưng mà tiếng sột soạt phía sau thì khiến cả hai người cảm thấy lòng mình bực bội.

- Xin chào, đánh trận giả hả? - Rhodey từ xa vẫy tay, Steve đánh bộp lên vai anh định cản nhưng chưa kịp. Người ta đủ cả đôi kia mà... bọn anh đến đó là để phá đám hay là gì đây? Ghép đôi chăng? Cũng được...

- Cẩn thận chút xíu, đừng có phá người ta.

Steve nói vừa đủ nhóm 4 người nghe rồi chạy vụt lên trước. 

- Cũng khá đó, nhanh lên đi! - Carol bật nhún người để đáp lại làm tuyết dưới chân văng tung tóe - Cho các anh 5 phút xây thành đó!

- Hả? Chưa chia phe gì cả m...

Rhodey đảo mắt, nhưng Steve nhanh tay vỗ mạnh vào lưng anh một cái làm anh ngã chúi. Carol chưa phát hiện ra là anh đang nghĩ cái gì, chỉ chống hông đầy tự tin, một tay khoác lấy vai Natasha.

- Đương nhiên tôi với Nat là một đội rồi, các anh mà ném tuyết vào người em gái của tôi thì coi chừng tôi nhét đầy tuyết vào áo của các anh đó.

Rocket nguýt Carol một cái, rõ ràng là thiên vị. Nhưng mà cậu cũng chẳng muốn bị chôn dưới tuyết đâu nên đành ôm một bụng bất mãn đi đến Nebula.

- Sao hả? 3 đội 2 người à? - Nebula nhấc Rocket đặt lên đụn tuyết mà cô vừa mới đắp, như một cách để cậu bớt cay cú đi. Carol gật đầu, nhưng vẫn hỏi lại ý Natasha một lần nữa. Em thì sao cũng được, chỉ cần vui là tốt cả thôi.

- 5 phút bắt đầu nha các đồng chí!

Natasha bấm giờ, thế là ai nấy đều bạt mạng xây thành đắp lũy, tuyết trên mặt đất bị xéo cho loang lổ những mảng lớn, âm thanh gọi đáp vang cả một khoảng sân.

- Ah shittttt! Tôi với anh là một đội đó! - Steve nhắm mắt, đẩy tay về phía Rhodey. Anh vừa tung một khối tuyết to cỡ người Goose vào mặt cụ trẻ. 

- Đừng có giẫm vào chân tôi, nó vừa trật khớp tối hôm qua đấy!

- Kìa, thành của chúng ta bị thủng một lỗ rồi, mau vá lại đi Rocket. - Nebula níu Rocket lại khi cậu định lao ra tấn công. Phía Carol lại rất bình tĩnh, cô ngồi chễm chệ trên đống tuyết vuông vắn, tay cứ lấy những viên tuyết mà Natasha vừa vo được rồi ném đi về phía đối phương.

- Nat, thêm tuyết nữa đi, chúng ta sắp hết rồi!

- Em đang cố đây, đợi chút xíu.

Natasha vẫn loay hoay, tuyết lọt vào khe hở của găng tay và tan ra làm tay em tê cứng. Carol tụt xuống phụ em thấm sạch nước đọng lại bên trong, dáng vẻ rất nghiêm túc. Những khối tuyết cứ liên tục đập vào bức tường dày, câu đối thoại của bốn người ở ngoài kia cũng qua đó mà nhỏ đi hẳn.

- Ủa đang chơi mà, Nat ơi cô đâu rồi? - Steve ngừng lại một chút, rướn người qua phía của em xem thử. Mọi thứ đáng sợ nhất đều đã xảy ra nên anh luôn cảm thấy bất an, ngay cả khi là trong lúc yên bình nhất. Đáp lại anh là cái vẫy tay của Carol.

- Có chút sự cố, các anh cứ tiếp tục đi.

- Ờ, nhanh nhé.

Rồi tiếng va chạm lại vang lên. Carol quỳ gối lên tuyết chỉnh lại phục trang cho Natasha, chẳng mảy may quan tâm là bộ áo mình đang mặc nó mong manh cỡ nào. Có lẽ đối với cô, chỉ cần em được ấm là đã đủ rồi.

- Có muốn lên trên kia thử không? - Carol vừa kéo mũ của em phủ xuống mang tai vừa nói. Em mím môi, gật gật.

- Đây, chị bế em lên. - Carol ôm lấy hông của em, một tay đỡ ở vai để tránh em không ngã trong lúc đang di chuyển. - Coi chừng ngã đó.

Carol cảm thấy không an tâm lắm, liền đắp thêm tuyết vào thành lũy của mình, thái độ của cô khiến Natasha phải mất kiên nhẫn ngoái lại.

- Thôi mà Carol, em sắp hết tuyết rồi.

Carol lắc đầu, mỉm cười ôn hòa nhìn em.

- Không, Nat. Em an toàn mới là điều quan trọng nhất.

Natasha khẽ cử động ngón tay, chưa bao giờ mong muốn được chạm vào gương mặt của cô lại mãnh liệt đến vậy. Nhưng em đã kịp ngăn mình, làm như thế em cảm thấy không hay lắm. Viên ngọc lục bảo sau hàng mi cong vút chợt lung linh kì lạ, khiến người bị nhìn là Carol cảm thấy tim của mình đập hơi nhanh quá.

- N...

- HEYYYY!!! NHANH LÊN ĐI TIỂU THƯ CỦA TÔI ƠI!!!!

Cách đó chừng năm mét, Steve la hét om sòm. Carol hơi giật mình, giống như bị gọi dậy khi đang mơ màng ngủ vậy. Thật là, cụ trẻ bình thường nhìn xa trông rộng lắm mà, bây giờ lại đường đột quá.

*Bộp*

Carol sẵn tay ném khối tuyết to nhất vào mặt anh, tấn công trực diện luôn. Rhodey nhìn Steve ngả ngửa mà rùng mình một cái. Anh lặng lẽ liên lạc với Tony, giọng rất tỉnh.

- Bên anh thế nào rồi?

Tony chỉ ư a rồi cụp máy. Con bé Morgan tinh nghịch quá, nó đút cho anh ăn bằng cách nhét nguyên cái cupcake vào miệng bố.

Đáng sợ quá...

Carol thích thú nhìn Steve nằm bẹp dưới sân, có chút lo là anh sẽ bệnh nhưng sau đó thì anh đã có thể lồm cồm bò dậy. Mọi người đều cố gắng nhịn cười, nhưng mà Natasha thì hay không kiềm chế được nên đã bật cười rất lớn. Steve bê bộ mặt đỏ như cà chua, cay đắng nhìn em.

- Không chơi nữa, tôi toàn bị ném không thôi...

Carol nhìn Natasha, khổ sở thở dài.

- Dỗi rồi...

Em bĩu môi, có ý cười rồi nói bâng quơ.

- Tối nay có súp cá đó nha.

- Bộ cô định nấu có 5 phần thôi hay gì? - Steve quay lại đầy hoang mang, đã quyết tâm giận luôn rồi mà... giận Carol, Rhodey, giận Nebula, giận Rocket, giận luôn Natasha... nhưng súp cá thì không giận được.

- Tùy anh thôi, nếu tôi thích thì sẽ nấu đủ đó.

Natasha bông đùa đáp lại, cư nhiên ngả người ra sau để Carol ôm lấy. Cô tựa mặt vào khuỷu tay của em quan sát cái ve phân vân tội nghiệp của Rogers. Anh trầm ngâm nghĩ ngợi. Sao cũng được...

- Xíu nữa để tôi dọn lại phòng khách ha?

________________________

Chơi với chả bời, hở chút là dỗi thì ai làm lại cụ trẻ nữa :>

#Lạc



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com