Ngày 6 : Chúng ta chỉ nên là...??
Zoro hỏi Luffy rằng : Cậu bảo không thích người ta mà?
Cậu ta ậm ờ lấm lét sau đó nhe răng cười, ừ thì lòng người dễ đổi thay.
~~~
Mớ đề chất cao như ngọn núi nhỏ kế bên, thư viện trường Y vốn chẳng được coi trọng bây giờ lại đông đúc học sinh tới lui để kiếm đáp án, bọn họ vốn không muốn học chút nào nhưng Jinbei vừa phát thông báo.
Lão đã xin cho những ai có điểm số trên trung bình được tận hưởng kỳ nghỉ dã ngoại 3 ngày 3 đêm ở suối nước nóng Kiriga - một nơi là thiên đường của các trò chơi và lễ hội múa lửa bổ dừa.
Thế là đám nhỏ chỉ biết lẩn quẩn ở thành phố đột nhiên có nguồn động lực dồi dào.
Thầy hiệu trưởng già khọm có vẻ vui lắm, nếu mà ông ta còn trẻ chắc đã nhảy chân sáo quanh trường, do sự thay đổi tích cực của bọn nhỏ mà thanh danh của lão đại cũng vang xa, len lỏi qua tận trường X kế bên.
Cả hai hiệu trưởng trường đã có buổi nói chuyện thân tình với nhau sau đó, chỉ là nói cái gì thì chưa rõ.
Luffy nộp bài kiểm tra 1 tiết trước sự bất ngờ của Jinbei, lão nhìn cậu tiêu soái rời khỏi lớp trong khi chưa ai xong với nụ cười bất lực.
"Chắc bỏ trống đáp án chứ gì" - lão lầm bầm mới giở ra.
Zoro giật bắn mình khi chuẩn bị đưa tờ kiểm tra tới bàn, Jinbei đột nhiên xô ghế đứng dậy nhìn bài của Luffy chằm chằm.
"Đúng hết rồi!!!!!!" - lão hét ầm.
Cuối cùng Zoro là nạn nhân của cái ôm đầy lực điền của Jinbei, lão vui sướng đến độ cười không ngậm được mồm còn xoay người trong tay mấy chục vòng.
"Đâu! Đưa bài của nhóc ta coi!"
Jinbei chợt nhớ còn một đứa, ông ấy vội chộp bài của Zoro, cẩn thận dò xét qua lại xem hai thằng nhóc này có copy bài nhau không rồi mới dò đáp án.
Zoro bị xoay như con thoi còn chóng mặt, anh ta bám cửa lò dò đi ra ngoài liền nhanh chuồn vội vì đằng sau lại nghe thêm tiếng hú của lão. Jinbei chưa bao giờ cảm thấy vui đến dậy, cứ như uống phải thuốc cải tử hoàn đồng, sống lại thời đôi mươi.
Bóng dáng chậm rãi bước đến dãy hàng rào, cậu ngó tới ngó lui cốt để xem xem người ta đâu rồi. Vì theo lịch thì hôm nay lớp của Law sẽ học môn thể chất.
Không mất quá lâu để nhận ra anh khi Law vào ô chuẩn bị chạy. Luffy đu dính rào sắt với trên môi là ổ bánh nhân ngọt còn nhai dang dở. Tiếng còi hú vang xuất phát.
Cứ như một fan cuồng nhỏ dõi mắt đến bóng dáng anh chạy vượt lên trên bạn bè đồng trang lứa với con ngươi đen láy lấp lánh, Luffy thầm cổ vũ anh cố lên.
Đột nhiên sắc mặt Law nhíu lại. Hình như có gì đó bên trong giày anh mang. Sau khi hoàn thành bài kiểm tra mới thấy Law ngồi ra đất ôm chân.
Luffy hiếu kỳ đứng dậy, đám đông bu quanh anh rất nhiều làm cậu chẳng thấy được gì.
Law nhăn mặt tháo chiếc giày phải ra, máu đỏ xuất hiện làm cả thảy nhốn nháo một phen, thầy giáo thể chất Franky cõng anh chạy thục mạng vào bên trong phòng y tế của trường.
Người đảm đương nơi này là thầy Chopper, vừa trông thấy học trò cưng của mình liền cuống quýt cả lên băng bó cho anh.
Franky rời đi một lúc mới trở lại cùng sự bực tức ném chiếc giày ra sàn.
"Dám bỏ cả lưỡi lam vào giày thằng nhỏ, không biết đứa nào làm nữa!"
Law chẳng biểu hiện gì vì anh đã quá quen với sự ghét bỏ ngầm của một số người. Nếu bạn giỏi thì không ai để tâm nhưng khi bạn quá giỏi thì sự đố kỵ cũng sẽ xuất hiện, đó quy luật khiếm khuyết, chẳng ai có được mọi thứ tốt đẹp trên đời này.
"Bỏ đi thầy" - Law nói.
Franky vẫn nhất quyết muốn tìm ra hung thủ, nghe đâu anh chàng đã đi gặp hiệu trưởng nhưng sau đó, chẳng có sau đó nữa. Câu chuyện đi vào dĩ vãng.
Vì sự cố gây ra vết thương tương đối lớn nên Law không xuất hiện bên ngoài trường học vào mỗi chiều nữa, Luffy muốn biết tin tức của anh nhưng khi thấy cậu thì đám học sinh trường X như nhìn thấy ma, bỏ chạy hết thảy.
Cuối cùng chỉ biết chán nản quay về tiệm net.
Zoro trông thấy bộ dạng thất thỉu liền hiểu ngay. Anh ném cho cậu cái bánh phomai.
"Về rồi đó à, gặp người ta chưa?"
"Chưa..." - Luffy kéo ghế ngồi xuống.
"Chắc anh ta không sao đâu, dù gì trường X đâu giống trường mình"
Luffy đăng nhập game và thấy Thỏ Ngọc online. Cậu chưa kịp nhắn liền nhận được tin của người ta trước.
"Em vừa xong kiểm tra nên rảnh, chơi cùng không?"
Luffy kéo lên chút phấn chấn nhắn lại.
"Để anh đổi acc"
"Không cần đâu, hôm nay không cần farm quái"
"Dậy anh dắt em xem vài thứ hay ho"
Zoro vừa nhai vừa xem đôi bạn trẻ nhắn tin, anh ta nhìn sắc mặt chẳng có tý vui vẻ gì của cậu liền bắt chuyện.
"Vẫn chưa hiểu nổi mối quan hệ của hai người"
"Thì tìm hiểu thôi, không hợp thì không quen"
"Rồi thấy hợp nhau chưa?"
Luffy buông phím, ban đầu cậu tưởng sẽ quen Thỏ Ngọc nhưng mà tự dưng Luffy không muốn quen ai đó qua mạng cho lắm. Không thể nói cậu chơi đùa tình cảm người ta được vì suy cho cùng cậu có chính thức xác nhận quen ai?
Sự lưỡng lự của Luffy là dấu hiệu cho thấy rõ cậu đang bối rối với cảm xúc của mình. Dù sao cả hai nói chuyện với nhau gần nửa năm học rồi, chỉ là xác suất không nhiều nhưng vẫn tính thân thiết trên mức bạn bè.
Zoro nói thêm : "Nhắm thích học bá thì nói thẳng cho người ta biết để sau này không rắc rối"
Luffy chậc lưỡi : "Kệ đi, chưa chắc gì Thỏ Ngọc thấy hợp nhau"
Zoro cười đểu : "Ờ, để xem đã"
Cùng lúc này bên kia.
Anh bạn A sà tới với quyển bài tập định hỏi Law về mấy chỗ thông số khó nhằn liền thấy anh thoát khung web. Sau khi được chỉ xong, người bạn A này tự hỏi Law có bạn gái à? Vì ban nãy A thấy được phía cuối phải màn hình là trái tim cạp mất góc, biểu tượng của ứng dụng trò chuyện cho mấy cặp đôi- Timi.
~~~
Sang ngày thứ tư thì Law đi lại được, anh còn bận bịu với một số nghiên cứu từ câu lạc bộ khoa học công nghệ nên ngày nào cũng phải đến cửa tiệm bán động cơ để tham khảo.
Luffy định đi về nhưng mắt vừa thấy bóng dáng trông ngóng từ lâu xuất hiện, cậu vội nấp vào cây to gần đó.
Lại theo đuôi anh. Luffy để ý tới chân phải quấn băng gạc từ Law, cậu hiểu sao mấy bữa nay anh mất tích, cơn tò mò đi qua liền thế chỗ cho sự lo lắng không tên.
Muốn hỏi anh có sao không, nhưng cậu chẳng muốn nhìn thấy vẻ mặt lạnh băng xa cách hôm bữa đâu.
Ngày hôm sau có mưa, vì là mưa chiều bất chợt cho nên cậu không mang dù, cứ thế dính ướt sũng từ đầu tới đuôi vẫn lén nhìn theo Law đang rẽ vào cửa tiệm mọi khi.
Luffy lúc này mới kiếm chỗ nấp khi mà cơn giông từ đâu càn quét qua, lạnh đến tê tái.
Dòng xe tấp nập cứ chạy trên con lộ trước mặt, Luffy suýt xoa cái lạnh ngấm vào da thịt liền để ý thấy có điểm lạ khi mà đèn xanh cho người đi bộ đã được bật nhưng xe vẫn chạy. Ở đó có bà cụ chống gậy bối rối, hình như đèn tín hiệu bên phía xe lớn đã bị nước mưa làm chập mạch.
Cậu không nghĩ nhiều ra giúp bà một tay, mặc kệ nước mưa quật xối xả lạnh toát, Luffy tiến đến gần ngỏ lời trước.
"Để cháu dìu bà qua bên kia"
Cụ bà ấy mắt kém, lun run kéo kính lão xuống nhìn cho rõ ai đang muốn giúp mình, bà ấy mỉm cười ra chiều nhẹ nhõm lắm, Luffy nắm tay bà ấy rồi nhìn ngó xe đang chạy, chưa kịp xin đường thì đèn tín hiệu làn xe lớn chuyển sang đỏ, chú công an từ đâu cũng đội mưa ra đã sửa nó còn chào cậu theo kiểu cách người bộ đội. Luffy mỉm cười nhìn bà lão đang cố vươn dù che cho cậu.
Sau khi cả hai an toàn bên kia đường, bà ấy nghiêng ô che cho cậu còn cho Luffy một trái táo trong túi mình cầm. Bà ấy đôn hậu nói.
"Cảm ơn cháu, cháu thật tốt bụng"
Luffy vuốt nước trên mặt cười và nhận trái táo của bà ấy.
"Không có chi đâu bà, chuyện nhỏ ấy mà"
"Mưa lớn thế này, cháu nên về nhà sớm thôi, không sẽ bệnh đấy"
"Haha ~ cháu còn trẻ bà đừng lo, khỏe lắm đấy~"
Luffy còn cố ý gồng cơ tay chọc bà ấy cười trước khi rời đi. Đến khi cậu chợt nhớ ra lý do mình ở đây mới tất tả về vị trí cũ chờ anh, Law cũng vừa hay rời khỏi cửa hàng, chiếc ô trong suốt di chuyển vào quán mì Ramen là địa điểm tiếp theo.
Cậu không vào bên trong, chỉ chọn mái hiên cửa tiệm nào đã đóng cửa ngồi ở đó chờ anh và ăn trái táo trên tay.
Theo anh cả một quãng dài đến khi Law về gần đến trường liền thấy anh vấp chân vào tảng đá to, cả người chúi về trước, may là chống tay kịp nên không xây xát gì. Law thầm rủa xui rủi, định cầm ô lên thì vũng nước kế bên anh đang phản chiếu gương mặt của một người vừa lạ vừa quen.
Law chầm chậm kéo ô về mới đứng dậy quay đầu lại thì người biến mất tiêu. Hàng mày khẽ đanh chặt, bước khập khiễng về trước nhìn xem cậu đang ở đâu nhưng tuyệt nhiên chẳng có ai cho anh thấy. Law đứng đó trầm ngâm một hồi mới chịu quay lưng đi về.
Không xa tại con hẻm nhỏ, Luffy ôm tim đập trối chết của mình, ban nãy lo lắng quá lỡ xuất hiện mất rồi. Cậu chắc chắn là anh đã thấy, Luffy ló mắt dõi tới bóng lưng Law đi chập chững mới dám hiện hình.
Phải cẩn thận hơn mới được, cậu nghĩ.
~~~
Luffy xuất hiện với toàn thân như bánh tráng vừa nhúng nước không khỏi khiến Zoro ngỡ ngàng, nhưng thay vì gương mặt ủ dột mấy hôm qua thì bữa nay trông cậu tươi tắn hơn.
"Gặp rồi chứ gì"
"Sao biết?"
"Cười như thằng hâm còn chả gặp"
Luffy không để bụng câu này vì cậu đang vui còn sà tới câu cổ Zoro khiến anh ta cau có vì người ngợm cậu ướt nhẹp còn lạnh ngắt.
"Ướt đồ!"
"Cậu nói xem, trai thẳng thích loại người như thế nào?"
"Ai mà biết, cậu đi hỏi một thằng gay về chuyện trai thẳng có hơi ngu không"
"Đại khái xem ~"
"Thì chắc là đám con gái"
"Ai mà không biết, cái khác"
"Cậu điên rồi, dầm mưa về ấm đầu đúng không?"
Luffy cười tíu tít ngồi phịch ra ghế còn thả hồn tương tư đi đâu, sau đó chợt nhớ anh đang bị thương. Luffy nghĩ chắc anh cần thuốc trị sẹo nên hôm sau liền chạy đi mua loại tốt nhất về nhưng nửa đường mới phát giác ra một chuyện.
Làm sao đưa cho người ta được!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com