Chap 10: Em đi đi!
Kyo? Là Kyo? Kyo đã thấy? Tại sao Kyo lại ở đây?
Kyo sẽ không nghĩ cô và Yuki...
Ánh mắt đó... Tức giận? Đau đớn? Trách cứ? Còn có... tổn thương? Không được! Kyo, không phải như thế! Tohru không có! Hiểu lầm rồi!
Kyo! Đừng đi!
- Kyo! Kyo!
Cô bật dậy toan đuổi theo Kyo. Cô phải giải thích. Ánh mắt đó của cậu làm cô đau lắm, sợ lắm! Đừng bỏ đi! Đừng hiểu lầm!
- Cậu ta thấy hết rồi. Em có nói gì cậu ta cũng không nghe đâu! Từ phía cậu ta đứng nhìn vào đây, chính là thấy em chủ động hôn anh!
Yuki kéo tay cô. Bình thản nói. Cô cố gắng giằng ra, mắt ngấn lệ:
- Tại sao?
- Vì anh yêu em!
Yuki thản nhiên đáp. Cười nhẹ. Tohru khựng lại rồi... cười, cười chua chát, nhẹ giọng nói:
- Đồ độc ác! Đến bao giờ anh mới buông tha tôi đây? Anh còn có thể ti tiện đến thế nào nữa?
- Lần này không phải vì em là Thần nữ. Lần này anh làm vì anh yêu em! - Yuki chợt nghiêm túc nhìn Tohru, giữ hai vai cô ép cô nhìn anh - Em biết không? Từ sau khi em đi, anh mới nhận ra, tự bao giờ, em đã khắc rõ bóng hình em vào trái tim anh rồi!
Nghe anh nói, nét cười trong mắt Tohru càng đậm:
- Mấy lời mật ngọt này anh nghĩ vẫn còn tác dụng với tôi sao?
- Anh nói thật lòng, Tohru, hãy tin anh!
Tohru cong môi cười đầy mai mỉa rồi đanh mặt lại:
- Bấy lâu nay tôi đã nhìn lầm anh! Không ngờ anh lại là loại người đó! Anh mưu mô lắm! Gian xảo lắm! Bảo tôi làm sao tin anh đây? Tôi vốn nghĩ ngoài việc muốn thoát khỏi sự khống chế của Akito nên lợi dụng tôi ra, anh vẫn là người rất tốt! Phải, là rất–tốt đấy! Hừ! Xin lỗi... tôi đã đánh giá anh quá cao rồi! - Tohru cười đầy mỉa mai, nước mắt lã chã rơi – Tôi biết tôi là một con ngốc nhưng không nghĩ là mình lại ngốc đến mức này! Nếu anh muốn Kyo hiểu lầm tôi thì xin chúc mừng, anh thành công rồi! Có lẽ bây giờ cậu ấy đang nghĩ tôi là đứa con gái lẳng lơ, bắt cá hai tay, lừa gạt cậu ấy đấy!
Cô lại cười, cười đến là khó coi. Nước mắt vẫn cứ rơi không thể kìm nén.
Lòng Yuki thắt lại. Cô đang khóc... Khóc vì con mèo ngu đó ư? Tại sao? Tại sao tim anh lại đau như thế? Anh đã thành công chia cắt hai người đó... anh phải vui chứ? Phải chăng... vì cô khóc... cô đang nhìn anh đầy chán ghét oán hận? Tại sao cô khóc? Tại sao lại oán hận anh?
Vì... cô đã yêu con mèo đó sao?
Yuki siết chặt bàn tay đang nắm tay Tohru. Cô giằng mạnh ra, chạy đi. Rời khỏi nơi này. Rời khỏi nơi trái tim cô hai lần đau đớn...
***
Chết tiệt! Cô ấy còn yêu con chuột khốn kiếp đó! Còn nói dối là tới nhà Uo mừng sinh nhật. Hóa ra là hẹn hò với Yuki. Hèn chi ăn mặc đẹp như công chúa! Mà bộ váy trắng đó chắc chắn là con chuột kia tặng! Cô còn chủ động hôn nữa? Mẹ kiếp!
Nếu em còn yêu con chuột đó... tại sao còn cho tôi hi vọng? Cho tôi ảo tưởng? Em muốn bắt cá hai tay sao? Hay Kyo này không bằng con chuột chết tiệt đó? Hah! Hóa ra trong mắt em, tôi cũng là một con mèo ngu không hơn không kém!
Em cũng giống đám người trong cái nhà đó! Đều khinh bỉ tôi! Lừa gạt tôi!
Tôi đã nhìn lầm em!
Em giấu mình trong vỏ bọc mong manh yếu đuối, thật ra, em lạnh lùng, gian trá và sắc sảo hơn bất cứ ai!
Em đã diễn lâu như vậy, xuất sắc như vậy, tại sao còn để tôi bắt quả tang? Em cố tình cho tôi biết sao? Để tôi nhìn thấy bản thân mình ngu ngốc đến mức nào sao? Em đùa giỡn tôi chán rồi sao?
Em thật tàn nhẫn đấy, Tohru!
Mưa...
Nước mắt...
Chẳng có gì hết...
Chỉ có một màu đen...
Trong tim, tĩnh lặng tới đáng sợ...
Ngoài, trời ì ùng, gió ù ù thổi... loạn...
***
"Tìm thấy rồi! Kyo!"
Xa xa, thấy bóng lưng quen thuộc trước cửa nhà, Tohru mừng rỡ chạy đến. Cô sẽ giải thích. Cậu sẽ nghe cô nói. Sẽ không hiểu lầm nữa. Cậu chắc đang đợi cô về giải thích. Thật tốt!
Nhưng... Kyo... Đang đứng đó... Gục đầu vào vai... Kagura?
- Ky...o...?
Tohru lặng người. Kagura... Tại sao lại xuất hiện ở đây? Kagura ngẩng lên nhìn Tohru, ánh mắt vô cùng phức tạp. Chán ghét có, căm tức có, vui vẻ có, thậm chí có cả hả hê... không phải Kagura mà Tohru biết!
- Kagu...
- Đi đi!
Hai chữ ngắn gọn. Vừa thoát ra từ miệng... Kyo?
Sét rạch một nét nham nhở trên bầu trời đen tối... Xé rách đám mây đen... Giống như hai chữ Kyo vừa nói... Tàn nhẫn... xé rách tâm can Tohru...
- Ky...
- Đừng gọi tên tôi! - Kyo vẫn gục đầu trên vai Kagura không nhúc nhích, khẽ gằn - Ghê tởm!
"RẦM!" Sấm đánh một tiếng trống... Mưa xối xả...
"Ghê tởm!"
Một nhát búa bổ xuống trái tim Tohru. Kyo mới nói...
Không phải! Không phải đâu!
Ha ha...
Cô nghe nhầm rồi!
- Kyo...
- Đi đi!
Kyo lại cắt lời. Hiển nhiên là không muốn nghe cô nói.
- Kyo!
- Biến khỏi tầm mắt của tôi! Ngay-bây-giờ!
Cô chết lặng. Cậu đuổi cô... Cậu muốn cô "biến khỏi tầm mắt" của cậu... Ngay... bây... giờ!
- Không phải như thế đâu Kyo! Hiểu lầm rồi!
- Biến!
Lần này cậu gần như gầm lên. Cậu không còn kiên nhẫn nữa. Nếu cô không đi... Cậu không biết mình sẽ làm ra chuyện gì đâu...
Kagura giật mình. Chưa bao giờ Kyo tức giận như thế này. Cũng chưa bao giờ Kyo kiềm chế đến toàn thân run rẩy như thế này. Dù chỉ rất nhẹ... nhưng đúng là run rẩy...
Tohru cũng giật thót. Tim đau... Tai ù... Mắt nhòa lệ... Mất cảm giác... Nước mưa hòa nước mắt... Chưa bao giờ... đau như thế... Cả khi tổn thương vì Yuki cũng không bằng... Thực sự... sắp mất cảm giác rồi...
Giờ khóc cũng không muốn khóc... Đúng hơn là... khóc không nổi nữa...
Mây đen vần vũ. Mưa xối xả. Trời đang rơi nước mắt... thay cho một thiên thần nhỏ... không còn khóc được...
Môi Tohru khẽ cong lên... một nụ cười nhẹ như gió... nặng tựa núi... Nhìn không ra cảm xúc... Cô quay lưng... loạng choạng bước đi... Vô đích... Như một cái xác không hồn...
Bị đuổi rồi... ở lại để nghe thêm những lời sắc độc như dao sao? Đi... phải đi... chẳng ai tin cô hết... cô... phải đi... Nơi đó... không còn là nhà của cô...
Vì Kyo vẫn đang gục đầu vào vai Kagura nên cậu đã không nhìn thấy, nếu thấy được nụ cười đó của Tohru mà cậu vẫn để cô đi, cậu sẽ hối hận cả đời. Còn giờ, cậu không thấy. Để rồi sau này, cậu còn hối hận hơn thế gấp ngàn lần!
Kagura đứng hình nhìn bóng lưng xiêu vẹo, mang một sắc trắng nhợt nhạt, cô độc, đầy mong manh của Tohru đang mờ dần trong màn mưa, hình ảnh nụ cười vô thần của Tohru lại hiện lên. Có lẽ nó... sẽ ám ảnh cô... bây giờ và cả sau này nữa...
Yuki và cô, chỉ hợp tác một chút. Cô chỉ tới nói với Kyo là thấy một cô gái váy trắng rất giống Tohru đi vào nhà Yuki. Và kết quả tốt ngoài mong đợi. Nhưng trường hợp không ngờ tới cũng ngoài dự tính của hai người.
Có hay không... cô đã sai? Cô yêu Kyo... điều đó không sai... Nhưng cô hợp tác với Yuki, chia rẽ Kyo và người Kyo yêu, là sai?
Cô gián tiếp làm Kyo tổn thương, cô không đau sao? Có, đau chứ! Nhưng cô... ích kỉ! Cô muốn có Kyo cho riêng mình!
Cô gián tiếp làm thiên thần đó tổn thương, cô không day dứt sao? Có, day dứt lắm! Nhưng cô... ích kỉ! Cô muốn Kyo chỉ của mình cô thôi!
Và nụ cười đó của Tohru, như lột trần tâm can cô, như biết hết tất cả... Nhưng vẫn dịu dàng... tha thứ... Yêu không sai... cách yêu mới sai! Nụ cười ấy... dịu dàng... nghiêm khắc... mỉa mai... đau đớn... hay gì đó rất khó miêu tả nhưng nó đã chạm tới nơi sâu nhất trong trái tim ích kỉ của cô. Khiến cô phải đối mặt... phải nhìn... nhìn vào tất cả mọi thứ cô gây ra...
- Kyo. Tohru cô ấy...
- Đừng nói nữa. Tai tôi sắp điếc rồi!
- Anh phải thấy nụ cười vừa rồi của Tohru...
- Im đi! Tôi không muốn thấy cái gì hết! Thế là quá đủ rồi! Cô ấy còn cười sao? Hah! Vẫn là tôi ngu ngốc! Cô ấy cười là phải rồi! Đang cười sự ngu ngốc của tôi đấy!
- Không phải, Kyo. Nụ cười đó...
Không hiểu sao, Kagura rất muốn Kyo nhìn thấy nụ cười đó của Tohru. Cảm giác như nếu Kyo không biết tới nụ cười đó, cậu sẽ mất đi... tất cả!
- Câm miệng! Nếu cô còn muốn nói thì cũng biến đi!
Kyo quát. Ngẩng lên, loạng choạng đi lên lầu. Kagura thẫn thờ nhìn theo bóng lưng Kyo. Cô sai rồi... thực sự sai rồi...
Kyo, em không biết... anh sẽ đau như thế! Em xin lỗi! Tohru... mình xin lỗ̃i, vì mình ích kỉ... mình xin lỗi...
Con đường nơi em đang đến sao thật dài
Một vài điều gì đó đang giày xéo em và em cảm thấy rằng mình không thể nào bước tiếp được nữa
...
Buồn, thật buồn, con tim em sẽ vỡ tan suốt đêm mất
...
Mưa đang rơi, rơi một cách tàn nhẫn
Tất cả đang thấm vào trong mặt đất
...
(Sorairo - OST Fruit basket)
***
Sáng. Ngày mới. Mưa tạnh... Trời hửng nắng... Căn nhà yên lặng. Không có tiếng xào nấu. Không có tiếng cười nói. Không có không khí ấm áp của gia đình. Không có... Tohru?
Im lặng tới đáng sợ...
Kyo ngồi cạnh cửa sổ, tựa lưng vào tường, nhìn về giường Tohru.
Cả đêm, cậu ngồi nguyên tư thế này... nghe mưa rơi... nghe tiếng đập nặng trĩu của trái tim mình...
Im lặng... Từng hình ảnh về cô lần lượt hiện lên. Cô cười... cô xụ mặt... cô đỏ mặt... cô giật mình... cô ngủ... Cô vẫn luôn dễ thương như thế... trong sáng như thế...
Một thiên thần sa ngã hay chỉ là vỏ bọc? Cô vốn không phải một thiên thần...
Một ác ma thích đùa giỡn tình yêu...?
Phải quên thôi.
Tohru... dù thế nào tôi vẫn muốn nói... tôi yêu em...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com