52𝙝𝙯 (2)
nsfw! ooc! 18+! ons! tâm thần! vấn đề tâm lý! bệnh viện! sốc thuốc! bạo lực gia đình! độc hại! khó nói! ...
mẹ nó có bao nhiêu cái tag cảnh báo tôi bế lên đây hết rồi đấy nhé, đừng có hỏi tại sao thế này thế nọ, không thích thì block đi cho khoẻ đời nhau.
"52hz" này bị điên, tôi cũng bị điên.
⊹
Năm đó, đã có một Nguyễn Bảo Hoàng rất mạnh mẽ, mạnh mẽ với chính bản thân, với những gì cậu đã làm.
Năm đó, có một động lực để cậu trai trẻ ấy không rời đi. Trong bức thư tay ấy, ghi rõ từng chi tiết, những cảm giác mà cậu phải trải qua, những nỗi đau quằn quại, những thế lực vô hình, mọi thứ bao quanh lấy cậu, để cậu rơi vào một cái hô sâu hoẳm, nơi đó như có một thứ thực tại vô hình, từng chút, từng chút một nuốt chửng lấy tâm trí cậu. Đến mức cậu còn phải đối mặt với những vấn đề tâm lí, sức khỏe. Cậu kể nó nghe, gương mặt cậu lúc đó hốc hác, xanh xao, bàn tay to lớn hôm nào còn ôm lấy tay nó giờ chỉ có kim tiêm với truyền nước đặt trên, lâu lâu chất lỏng màu đỏ đậm đặc còn bị chảy ngược ra khiến cậu suýt khiến cậu đã nghĩ thần chết đến đón cậu đi, biết rằng cậu đã trả xong món nợ của cuộc đời này, kinh tởm, nhưng cậu đã quen rồi. Đôi mắt vô hồn, sâu thẳm trong đó chỉ còn sự rỗng tuếch chẳng còn gì cả. Cái tuyệt vọng bao trùm lấy cậu, những câu nói mơ hồ mà cậu vô tình nghe được cứ quanh đi quẩn lại, mọi thứ quá tệ hại... Trên đôi vai một đứa trẻ chưa trải hết sự đời nữa thì lấy đâu ra tấm khiêng để bảo vệ bản thân được.
Cậu kể nó nghe, cả đôi chân bị bó bột, chẳng đau chẳng rằng, một ngày, từng ngày, mỗi ngày đều sống như một thứ thực vật vô dụng trên chiếc giường bệnh lạnh toát. Tâm hồn nó chết, cơ thể nó cũng dần muốn buông. Nguyễn Bảo Hoàng viết, lắm khi đôi ba ngày, cậu tỉnh dậy là một màu của bầu trời đêm tăm tối, mọi thứ xung quanh như đèn tắt hết, căn phòng cũng chẳng còn ai, lúc đó phố vừa lên đèn, ánh vàng dịu ngọt hắt vào trong, vớt vác được từng chút lí trí cuối cùng của cậu. Cậu bảo mỗi lần cô đơn như thế, cậu sẽ hôn, hôn lên chiếc nhẫn bạc lấp lánh mà nó từng tặng cậu.
Không phải lời khuyên từ mẹ, không phải những buổi trò chuyện với bác sĩ tâm lí về những vấn đề trầm cảm mà cậu mắc phải, đùa chứ cậu có nào dám đối mặt với việc bản thân mình bị bệnh chứ, mỗi lần như thế, cậu chỉ ậm ừ, có nói cũng chỉ nói ba bốn từ đổ lại rồi được y tá đẩy xe lăn về phòng bệnh của mình, thế thôi.
Đơn giản, cuộc sống cũng chỉ là những viên thuốc vô tri vô giác, là mỗi ngày thức dậy chỉ ngăn cho bản thân không nhảy ra khỏi cửa sổ cao ngút trời.
Thứ động lực duy nhất mà cậu ta luôn cố gắng giữ mãi trong lòng, là vì nó, là vì Bùi Đức Long.
Chứ thật, cậu thiết tha gì để tồn tại nữa.
Mỗi lần thức giấc, cậu chỉ muốn đứng ở bên chiếc khung cửa nhỏ ấy, ngắm ánh bình minh lên, ngắm những ngôi sao sáng, như cách mà hai đứa từng làm vậy. Bùi Đức Long sẽ chẳng màng người đời soi mói, tựa lên vai, chỉ lên một vài ánh sáng lấp lánh ở xa, sẽ nói về những gì nó muốn, kế bên luôn là một Nguyễn Bảo Hoàng yêu chiều xoa đầu nó, lắng nghe nó luyên thuyên về những câu chuyện trên trời dưới biển mà cả hai đã bàn luận vô vàn lần. Hoặc không, cậu muốn được một lần thử, thả mình rơi tự do... Ngốc thật, thậm chí cậu còn chẳng thể đi lại cơ mà.
Cái chết ám ảnh cậu đến mức như vậy rồi sao? Vậy sao cậu vẫn đang sống?
Cậu yêu Bùi Đức Long nhiều đến mức thế sao?
Hay do bản thân chỉ là cái xác không hồn, tồn tại trong một thế giới chẳng còn mấy an toàn nữa? Cậu còn quá trẻ. Thật đấy, cậu đang dần đánh mất bản thân mình rồi, trong cái năm tháng tối tăm đó, không ít lần người ta phát hiện rằng trong giấc ngủ của cậu, luôn là gào thét lời xin lỗi, tay chân chẳng tự chủ được mà cố gắng đẩy mọi thứ ra, thần kinh căng thẳng như dây đàn, nước mắt giàn giụa, đến khi cái thanh sắt đó giáng xuống cậu mới thét lên và choàng tỉnh. Vội vàng nhìn lên đồng hồ, bốn giờ sáng.
Con mẹ nó, đến khi cậu gục ngã cũng chẳng thể tìm được bình yên.
Người ta thường bảo: "mệt thì chợp mắt chút cho khỏe."
Nguyễn Bảo Hoàng mỗi lần nhắm mắt là cảnh tượng đó lại hiện ra, giằng xé tâm trí cậu theo từng ngày, nghỉ ngơi được lúc nào chứ.
Thật sự một khoảng dài u tối, nếu được, cậu muốn xóa đi, không muốn để lại một chút nào. Bao nhiêu năm ròng rã, thực sự quá mệt mỏi với nó, Nguyễn Bảo Hoàng tuổi hai mươi, cảm ơn vì đã từ cõi chết trở về.
Thật may thế giới này không tàn ác đến mức bóp nghẹn sức lực của đứa trẻ này, người trên cao vẫn còn để ý đến cậu.
Lần đó, dì của cậu tìm được người tập vật lý trị liệu cho cậu, để cậu đi những bước đầu chập chững như một đứa trẻ, nhưng nào có ai hay việc làm này thắp lên một tia hy vọng cho cậu. Đôi chân dần có cảm giác, có thể cảm nhận, như một phép màu vậy. Cậu kể nó nghe qua từng nét chữ nguệch ngoạc ấy, lần đó cậu vui lắm, cậu có thể đi lại, có thể cùng nó chạy nhảy qua những nơi cả hai cùng đến, có thể cõng nó khi nó đau chân, có thể vững vàn bế nó về sau những cơn say ở quán nghe nó kể lể về những áp lực nó đang gồng gánh trên vai. Đối với cậu thì mọi thứ còn dữ dội hơn thế nhưng Bùi Đức Long trong mắt cậu không xứng đáng phải chịu những nỗi đau giống như cậu đang mang. Kẻ điên là kẻ thuỷ chung nhất, cũng là kẻ đậm sâu nhất nên vì vậy, cậu có bao giờ làm cho nó phải buồn đâu. Biết là mạnh mẽ cả hai đều có, ai cũng có.
Nếu không, một trong hai đã rời đi luôn rồi.
Chỉ là những vết dán ấy rất xấu xí, chạm nhẹ là bung ra, những uất ức trong lòng theo đó mà cũng vỡ toang. Tụi nhỏ khi gặp nhau sẽ ôm chầm lấy nhau, khóc lớn, nức nở, sụt sùi, khóc đến khi mắt sưng húp mới thôi.
Cậu bảo việc bản thân có thể đi lại, giống như mảnh đất khô cằn bỗng có một chồi non vững vàng vươn lên đón nắng hồng, tưởng chừng như mọi thứ buông tha, bình yên đã được trả về cho cậu... Không... Cơ hội nắm lấy tay cậu, kéo lên, từ vực sâu thẳm chẳng biết điểm dừng... Tỉnh mộng thôi, nó lại đẩy cậu xuống một lần nữa, lần này tàn khốc hơn...
...
Bức thư xuống hàng, nó nhớ rõ lắm, đến đây đáng lẽ ra Nguyễn Bảo Hoàng kêu nó ngừng đọc, mở khóa điện thoại và xem chiếc clip trong điện thoại, mật khẩu là ngày sinh nhật của nó rồi hãy đọc tiếp, nhưng cái tính nó có chịu nghe ai bao giờ, nó cố chấp đọc hết, đến những chữ cuối cùng luôn. Nguyên đoạn sau, chỉ có ân hận và lời xin lỗi, nó thấy cậu xin lỗi mẹ, xin lỗi nhà, xin lỗi ông cha dượng mà nó lỡ xuống tay và cả xin lỗi nó... Xuyên suốt đoạn cuối cứ lặp đi lặp lại mãi, nó mường tượng ra cái cảnh Bảo Hoàng vừa ngồi khóc vừa viết, vết mực đậm nhạt loạn xạ trên mặt giấy cũ, nét chữ to nhỏ như thể đôi tay này run rẩy đến chẳng thể kiểm soát nữa nhưng vẫn muốn hoàn thành cho xong. Trong đó bộc lộ cái thỏa mãn về điều cậu làm, pha lẫn sự bất lực và hối hận. Như đoạn đầu nó từng đọc, nó cảm nhận được Nguyễn Bảo Hoàng sẵn sàng quỳ xuống thêm lần nữa để cầu xin được tha thứ sau những gì mình gây ra. Cơ bản là cậu sai ngay từ đầu.
Cũng như thế, cơ bản... Tình ta cũng sai ngay từ đầu.
Nó, bây giờ khóc cũng chẳng nổi nữa, mưa tạnh rồi, nhưng nó vẫn không dám bật điện thoại lên. Nó vẫn ôm đầu, suy nghĩ về những gì được viết trong tờ giấy, nó muốn đốt đi, nó không dám nhìn thấy thêm một bất cứ thứ gì nữa.
Từ, Nguyễn Bảo Hoàng.
Và vết nhơ không bao giờ rửa sạch.
Gửi, Bùi Đức Long.
Hẹn nhau vào ngày xuân hoa nở rộ.
Gặp, gặp lại vào một ngày không xa.
Nó thở hắt, bình tĩnh lại, bật điện thoại lên một lần nữa, tay nó run run, khẽ nuốt nước bọt, nó mở kho hình ảnh, chẳng có một tấm ảnh nào, chỉ có duy nhất chiếc clip dài khoảng hơn sáu phút. Nó không biết tại sao vẫn có thể để chiếc điện thoại ở đây nhưng điều đó thật không quan trọng với nó. Nó bật video lên, được liên kết với chiếc camera cũ năm đó, mọi thứ hơi rè, hơi nhạt nhưng chịu thôi, chiếc điện thoại này được xài hơn năm năm rồi còn ít ỏi gì. Được biết, đây là lúc cậu được xuất viện sau hai năm, dễ hiểu hơn tính từ lúc nó đi du học tới lúc về Việt Nam là năm năm, thì đây xảy ra vào năm thứ tư. Nó thấy trong chiếc clip là một cặp đôi đang cãi nhau in ỏi, nó đoán chắc đây là ông bố dượng và mẹ của cậu. Cậu dùng chăn che đi đôi phần, chỉ dám hé nhẹ một tí để xem thôi, từng lời nói thô bạo được phát ra, tan nát đến đau lòng, tiếng chát oan nghiệt xé rách cái sự im lặng của căn phòng này. Nó tự hỏi, Bảo Hoàng đã phải chịu bao nhiêu ấm ức? Nó cũng tự hỏi, tại sao chưa bao giờ cậu ấy phàn nàn với cậu về gia đình mình... Tại sao lại giấu cậu rằng nó rất hạnh phúc, cậu yêu nó!? Dối trá! Nguyễn Bảo Hoàng lừa gạt nó! Nguyễn Bảo Hoàng làm thế... Là không thương nó rồi.
Nó vẫn kiên nhẫn chứng kiến cảnh tượng ấy, thấy mẹ cậu bị nắm tóc, tát liên hồi, còn bị xô xuống đất một cách mạnh bạo. Nó xem, tim nó lại nhói, cậu phải chứng kiến những cảnh này á? Từng ngày từng ngày một á?
Khác đéo gì một hình thức tra tấn tinh thần.
Nó đau đầu, đầu nó đau, trước cái sự ồn ào này, họ quát trong video nhưng ngoài đây đôi mắt nó đã rơi, nó sợ, sợ lắm, nó đứng hình trước sự ác độc này. Nó muốn dừng, nhưng không thể, nó phải xem hết đoạn video... Đến phút thứ năm, nó thấy cậu, cậu lao ra, đẩy ông ta sang, thấy cậu ôm mẹ vào lòng. Nguyễn Bảo Hoàng của năm hai mươi mốt, đã dám bật lại, nó thấy ông ta cũng muốn đánh cậu nhưng cậu đã nhanh tay chặn lại, đẩy lại ông ấy, nhưng sức cậu chưa khỏe, chân vẫn còn yếu, không ngồi xe lăn thì cũng chống nạn, ông ta biết điều đó, đá vào chân cậu, còn đạp lên nó nữa, vừa hay Bảo Hoàng đã nhanh hơn một bước.
Phải, cậu đã thủ sẵn một con dao và đâm vào bả vai ông ta, nhờ cái cú đá chân, cậu theo đó mà ngã xuống, tay nắm chặt cán dao rạch một đường vừa sâu vừa dài, cậu gục xuống, tựa vào gian bếp, máu chảy thành dòng, lan ra thảm trắng một màu đỏ sậm tanh hôi, ông ta mất máu quá nhiều không kịp cấp cứu nên chết đi. Mẹ cậu cũng vì sợ quá mà vội vàng gọi ngay cho cảnh sát, còn cậu... Cậu nhăn nhó, cái đạp của ông, mẹ kiếp chân lành hay chưa còn chưa biết nhưng ban nãy nghe tiếng rắc rõ lớn khiến cậu chẳng thể nhấc nổi bản thân đứng lên.
Một cảnh tàn tạ đến thảm thương.
Kết video, là hình ảnh cậu nhìn thẳng vào camera, đôi mắt long lanh đến lạ thường, như chưa từng vướng chút bụi trần dù đôi tay ấy không cầm được máu. Dừng rồi, nó nhẹ nhàng đặt xuống, mở to mắt nhìn về khoảng không, nó... Nó không biết làm gì nữa, nhận quá nhiều cú sốc như thế này, thật sự nó không thể chịu nỗi. Nó chưa nhận ra Nguyễn Bảo Hoàng là ai, nó chưa biết tại sao mình lại về đây, nó còn chẳng hiểu tại sao mình tìm đến ngôi nhà này.
Vậy mà cú sốc này đến cú sốc khác cứ dồn dập vào nó.
Tình yêu.
Bạo lực gia đình.
Đẫm máu.
Còn gì đang đợi nó nữa?
Một mớ hỗn độn, nhấn chìm nó, càng vùng vẫy càng chẳng tìm ra lối thoát... Gần như không cho nó một lối thoát đến khi nó biết được sự thật. Nhưng Bùi Đức Long đã quá sợ hãi, bởi những gì Bảo Hoàng viết. nó không muốn phải đối diện với thêm một cái đau thương nào nữa đâu.
Nó sẽ không khóc nữa, cơ bản là khóc cũng chẳng nỗi nữa. Nhưng đêm nay thật sự, nó chẳng dám chìm vào giấc ngủ, nó bị ám ảnh, nó không muốn gặp ác mộng, nó... Nó... Thôi, bỏ đi.
Ai thèm nghe một thằng không có tiếng nói như nó chứ.
____
Tám giờ sáng ở một nơi nắng gắt chẳng nhiều cây xanh, nó bước xuống xe, nhíu mày, đôi mắt nó hơi nhoè vì phải thức quá sớm để đến đây, à không, chỉ là sau khi gặp ác mộng, nó bừng tỉnh giấc thôi.
Nhưng khi vừa tỉnh, Bùi Đức Long ép bản thân nó phải đến đây, và rồi bản thân vô thức bước đến cổng của trại giam, trông nó vô cùng mơ màng khi phải làm theo vài thủ tục các thứ trước khi thăm Bảo Hoàng, trong suốt quá trình đó, nó đã nghĩ về cậu khi gặp, ánh mắt tuyệt vọng với bộ đồ sọc đen, nó nghĩ được thế... Có lẽ thôi, vì nó nghĩ làm bạn với bốn bức tường thì chẳng phải quá gò bó với một người như Nguyễn Bảo Hoàng luôn yêu cái tự do sao? Tại sao nó biết á? Ai mà chẳng yêu lấy cái tự do?
Ở đây xa nhà lắm, hoang vắng, tồi tàn, gần như tách biệt khỏi nơi phố thành xa hoa tráng lệ mà con người từng biết, xa xa là vài căn nhà xập xệ, cũ nát đến rong rêu leo đầy mái ngói, tạo nên một khung cảnh xanh ngát nhưng lại ảm đạm đượm buồn cả một mảng màu sáng tươi. Nó nhìn, rồi nghĩ, rồi thôi, đã phải thức từ sớm để chuẩn bị, đêm qua cũng chẳng ngủ được gì, hình ảnh cái bóng đen cao tướng đó lại đến cùng tiếng gọi tên nó mãi trong một chiều thu ánh tàn, tên gọi xinh đẹp cứ thế được cất lên, chất giọng riêng biệt này khiến nó lâng lâng như theo cơn men say chẳng nghĩ được gì nữa. Làm nó ám ảnh, sợ hãi, nhưng cũng rất biết cách khiến nó mê mẩn..., chết thật, nó nhắm nghiềng mắt, như có ai đè lên người, cả cơ thể đổ mồ hôi, miệng không ngừng cầu xin sự tha thứ.
Tay chân nó véo đau.
Khi nó vực dậy được, đồng hồ đã điểm năm giờ sáng.
Nên bây giờ nó ở đây, trên người tươm tất với bộ sơ mi trắng trông vô cùng bảnh bao.
Cơ thể căng thẳng, đơn giản là có chút lo lắng đan xen sự mong chờ.
Nó được đưa đến căn phòng nhỏ, vừa đủ để tầm năm hoặc sáu người trưởng thành nếu chen chút nhau thì có thể chứa được. Những người bảo vệ ở đó không vào cùng, chỉ đứng ở ngoài cửa, chỉ có nó một mình bên trong, nó khẽ nuốt nước bọt, đẩy cửa vào, phòng kín nên cái nhiệt độ lạnh cũng tăng cao, khiến nó có chút run nhẹ với sự chênh lệch nhiệt độ. Ngồi ở chiếc ghế đơn độc, trước mặt có một cái điện thoại bàn, nó chờ đợi, có chút hồi hợp và có chút lạ lẫm. Dường như nó mong chờ được gặp qua tấm kính dày đặc kia. Hoá ra nó khao khát được gặp Lee Minhyung hơn những gì nó nghĩ.
Sự mong chờ của nó như một niềm hy vọng rằng Nguyễn Bảo Hoàng, của nó, vẫn ổn.
Có lẽ vậy, mong là sẽ như vậy.
Hoặc chỉ là, cái nỗi nhớ day dứt trong nó bừng lên.
Nó choáng váng, bỗng dưng lại cảm thấy như có dòng điện chạy ngang.
Cạch.
Cánh cửa bật mở thành công thu hút sự chú ý của nó. Đôi mắt nó mở to hết mức có thể, cứng ngắt nhìn người con trai đối diện mình, cơ thể trước mặt to lớn, nhưng cũng hốc hác, đôi mắt gần như là vô hồn, trống rỗng mà đâm sâu vào nơi trái tim nó. Nó không chịu nỗi, đứng lên, áp tay lên tấm kính, đôi mắt nó đỏ hoe, ứa nước nơi khoé mắt, nó mím môi, thật sự nó không biết nên nói gì, chỉ có thể điều chỉnh nhịp thở, tự trấn an bản thân bình tĩnh mà ngồi xuống.
Nguyễn Bảo Hoàng ngồi xuống một cách khó khăn, đôi tay đã cầm lấy cái điện thoại cũ sờn từ lâu, thật ra cũng chẳng thể làm gì ngoài việc đó, trong khi cậu còn phải chống nạn đến đây mà.
Chiếc điện thoại phía nó vang lên. Kéo nó về thực tại khốc liệt.
Reng... Cạch.
"Hoàng ơi...?"
Mười người gặp mười người gọi cậu là kẻ bất hiếu, đứa con mất dạy,... Riêng nó, tuy đầu trống rỗng nhưng vô thức bật ra tiếng Hoàng nhẹ tênh với giọng nói vừa ngọt ngào vừa ấm áp.
Như đến để xoa dịu nỗi đau chất chứa trong lòng.
Trông nó như một đứa trẻ mang đầy sự uất ức đang tìm kiếm một người có đủ an toàn, tin tưởng. Trông nó như chỉ muốn chạy đến ôm lấy người cậu mà òa khóc, khóc lớn, khóc nấc lên từng hồi rồi thiếp đi trong chính vòng tay của cậu.
"Ơi, tao đây?"
Sự dịu dàng vẫn còn đó, ở đây, dành cho nó, một mình nó...
Đúng không?
Bùi Đức Long cứng người, cổ họng khô khốc, nghe được cái thứ trầm ấm y hệt với chất giọng mà đêm qua cái bóng to lớn kia gọi cậu, khác là chất giọng này còn tuyệt vọng hơn cả những lời đó. Bùi Đức Long nhìn cậu, đôi mắt nó dần trở nên đỏ hoen, tim lại hẫng đi một nhịp, nó rất muống nói nhiều thứ, nhưng nó lại không thể, cũng chẳng biết tại sao.
"Chân của Hoàng..."
"Nó khoẻ rồi, hết đợt này tháo bột, không sao đâu."
Hoặc là nó ổn, hoặc là nó trở nên tệ hơn. Hoặc là nó chưa bao giờ dám tin cậu ở những mảng cậu giỏi nhất, nói dối.
"Ừm, đã lâu không gặp lại..."
Đã lâu không gặp lại.
Chiếc vòng sờn cũ vẫn còn nguyên vẹn.
Chiếc nhẫn bạc lấp lánh bị bào mòn vẫn yên vị trên ngón áp út.
"Hoàng ơi."
Vẫn là cái cách gọi đấy, giống cái cách một đứa trẻ ngây thơ nâng niu một tâm hồn đang chết dần chết dại đi.
"Ơi, muốn gì thì nói đi."
Gửi đến thân thương, những lời dịu dàng nhất.
"Tao thấy rồi... Nhưng tao không nhớ... Hoàng là ai."
Trong kí ức của nó, thật sự, không nhớ gì cả.
"Một chút cũng không?"
"Ừm..."
...
Cậu nhìn nó rõ lâu. Ngắm nhìn tỉ mỉ từng đường nét trên gương mặt, trông thật đẹp, như lần đầu tiên nó gặp cậu... Bờ môi, đôi mắt, cả chóp mũi nhỏ cao, không hoàn hảo nhưng khiến cậu mê muội, mọi thứ trên con người nó thật đẹp, trong veo như một thiên thần nhỏ đất trời ban xuống. Cậu chỉ muốn đến được chạm vào, ôm lấy, hôn lấy..., Nhưng... Dẫu sao thì trưởng thành rồi, trông mọi thứ thật khác biệt. Đến tính cách của nó cũng chẳng còn nổi loạn khi đứng trước mặt cậu. Ít ra là bây giờ.
Trông nó vẫn điềm tĩnh, với nhiều nỗi niềm nhung nhớ trong lòng.
Cậu cũng vậy, cũng nhẹ nhàng bật ra từng câu nói, ấm áp đến đau lòng.
"Không quan trọng nữa, nhưng xem rồi đấy à?"
"Ừ, xem rồi, hôm nào tao cũng đến thăm mày được không?"
"Không cần đâu, nếu không nhớ tao là ai thì... Không cần phải làm như thế."
Bùi Đức Long mím môi nhìn người trước mặt, lời hứa? Nó từng hứa gì... Thật sự nó không nhớ, cố nhớ lại càng đau, cơ thể nó gần như chẳng còn cảm giác nữa. Tay cầm điện thoại bàn cũng chẳng vững, nó chỉ muốn buông lỏng đôi bàn tay, bất lực, ngồi đấy nhìn người con trai trước mặt.
"Chúng ta từng hứa với nhau điều gì sao?"
"Chẳng là Long đã quên rồi à?"
Không, nó muốn hét lên rằng nó không có quên. Thậm chí là nó luôn mang trong mình một cảm giác bản thân luôn bỏ qua một việc gì đó, đến cả mức ám ảnh nó chẳng thể ngủ.
Bùi Đức Long thở hắt, muốn biện minh cho tất cả.
Nhưng cậu làm sao mà tin được, một nhãi ranh con nghe thôi đã thấy vô lí, thì một người như cậu làm sao có thể được. Quên là quên, còn có thể nói thêm được gì sao? Nó khẽ mím môi, đôi mắt di chuyển xuống dưới, gật đầu.
"Rồi một ngày nào đó sẽ nhớ thôi."
Nguyễn Bảo Hoàng không nhìn nó nữa, cậu chọn nghiêng đôi mắt sang một hướng khác để thả bản thân vào khoảng không trống rỗng, cậu khác nó, trong mắt cậu là tro tàn, là đáy lửa, là sự tàn độc trần trụi của cuộc đời này.
"Bảo Hoàng không cho tao biết ư?"
"Điều đã qua, không trân trọng thì nhắc lại làm gì?"
"Thế mày nhắc làm gì cơ chứ!"
"Để xem mày có còn là Bùi Đức Long năm đó của tao không"
...
Tay nó vô lực, rơi xuống, chiếc điện thoại cứ thế mà cũng rớt theo, đập vào cạnh bàn vang lên một tiếp bốp rõ to, đôi mắt nó ngấn đầy nước không cần lý do. Cả con người bên chiếc kính dày kia, cũng đặt lại điện thoại về đúng chỗ, cậu cũng có khá khẩm hơn đâu, hốc mắt ấy cũng long lanh đỏ ửng rồi. Khác là cậu dám nhìn thẳng vào nó, nhưng nó thì không.
Nghẹt thở, nó cần ra khỏi đây, nó không muốn ở đây, sức ép của cậu, của căn phòng chật hẹp này... Mẹ kiếp, sao mọi thứ lại căng thẳng thế kia cơ chứ. Đến không khí vô sắc cũng đang gào lên để siết lấy nó.
Nó thấy Nguyễn Bảo Hoàng qua tấm kính nói gì đó. Nhưng nó lại chẳng thể nghe.
Có lẽ nên về nhà.
Nó đặt điện thoại, chuẩn bị đứng lên.
A.
Đau quá.
Đầu nó bỗng đau dữ dội, từng cơn ập đến một cách tàn bạo, khiến cơ thể nó cố gắng chống lại nhưng không thể, như có một cuộc chiến bên trong nó nổ ra. Choáng váng, nó không muốn biết thêm gì nữa, mẹ nó, đau, sắp không chịu nỗi nữa rồi.
Đến khi nó ngất đi, thứ cuối cùng nó thấy là Nguyễn Bảo Hoàng đang lo lắng đến mức hoảng loạn bất lực nhìn nó đang đau đớn.
Rồi một giọt nước mắt trên gò má Bảo Hoàng rơi xuống...
Đó là tất cả những gì nó biết, sau khi chìm vào những mớ hỗn độn mà chính nó phải tự thoát ra...
...
Bùi Đức Long giật phắc dậy sau một giấc mơ dài, nó hoảng loạn, tay chân quơ loạn xạ, miệng còn rơi rớt hai tiếng Bảo Hoàng. Nó như lên cơn điên dại nhưng không có thuốc, quanh quẩn trong bốn bức tường, nó hét lên, đau đớt, rát cả cổ họng, muốn trốn tránh đi giấc mơ hư ảo đó. Đấy không là ác mộng, mà là ám ảnh, cái giấc mơ kì lạ cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí của nó, khiến nó càng dùng thuốc càng điên, cái tên Nguyễn Bảo Hoàng như một uẩn khuất trong lòng mà bao lâu nay cứ bao vây lấy nó.
Giật phăng chiếc dây chuyền trên cổ, ném ra khỏi chiếc cửa sổ nhỏ trên cao để thoáng khí.
Bùi Đức Long vội đổ thuốc ra tay, sau đó nốc hết mà không cần uống một ngụm nước nào. Còn chẳng màn cả liều lượng.
Cứ như vậy... Nó cứ phải sống trong đau khổ như vậy.
Đơn độc trên chiếc giường trắng.
Như một chú cá voi 52.
_
Lại có thêm một người chết nữa à?
Cậu ta còn quá trẻ để làm điều đó.
Giống trường hợp của ba năm về trước ấy hả? Giết bố dượng xong chết luôn đấy.
Bọn trẻ bây giờ đúng là yếu đuối.
Có chút xíu đã tự tử.
Uhm...?
End.
⊹

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com