Táng Tiên
Năm tháng như mây gió, chớp mắt cố nhân hóa tàn tro.
Ngày lành tháng tốt, nữ đế đăng cơ,biên loạn dưới tay Lục Cửu Nghi cũng đã yên. Biên cương đã lắng, lang quân như ý quay đầu. Tựa như không còn kịp, nơi thành đô lụa đỏ giăng.
Người về nước mắt rơi, lòng đau như cắt. Oán trách cố nhân sao bội thề. Lục Cửu Nghi thân chưa cửi giáp vội vã tìm đến trong đêm.
Đêm thanh gió mát, tân đế trở về , mắt đối mắt nói không nên lời. Tránh nơi tân phòng thị phi, cả hai đồng thời phi thân đến chốn sơn giả vắng vẻ.
" Cửu Nghi, trở về rồi." Tân đế nhẹ giọng nói. Lại như không có chuyện gì khẽ cười .
Lục Cửu Nghi đôi mắt phiếm sương xa, không chất vấn cũng không oán trách nặng lời.
" Lang quân cùng ngươi xứng đôi." Giọng điệu run rẩy, ngón tay xiết mũ giáp hằn lên vệt đỏ.
Người kia không nhìn nàng, môi nhẹ cong , nàng khẽ xoay lưng đi , Cửu Nghi cũng không nhìn rõ biểu cảm của nàng.
" Hoàng hậu là con trai trưởng của Tể tướng Lưu Nghi."
" Không phải đã hứa ta một đời sao?" Lục Cửu Nghi nhẹ giọng hỏi.
Chỉ thấy người kia khẽ thở dài. Ánh mắt sắc lạnh quay lại, một bộ dạng cao cao tại thượng, uy nghiêm của bậc quân vương nhìn xuống.
" Coi như quân bội ước thề. Ta cần một nam nhân thật sự. Cũng như duy trì đế vị này." Nàng quả quyết nói.
" Sẽ không hối hận?" Lục Cửu Nghi hỏi nàng cũng tựa như hỏi chính mình.
" Sẽ không ." Nàng một lần nữa mang vẻ mặt lạnh lùng nói . Lục Cửu Nghi nơi ngực trái quặn thắt đau đớn. Nhưng vẫn giữ nét mặt cứng cỏi kiên cường rơi xuống một giọt lệ.
" Được. " Chỉ một câu nói cũng đã rút đi toàn bộ sinh khí , ngón tay nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng đặt vào trong đấy mảnh hổ phù.
" Ta đường xa không kịp chuẩn bị lễ vật. " sau đó thu lại tay về, người kia chớp mắt tựa như muốn nói, lại lạnh lẽo im lặng nuốt xuống.
" Đêm đã khuya, ta đưa nàng trở về thôi. " Chỉ trong một chớp mắt , thân ảnh phi như gió.
Chớp mắt đã dừng lại trước tân phòng, từ sớm nàng đã cho cung nữ lui đi, nên quang cảnh tĩnh lặng.
Nhìn người kia trong hỉ phục càng đi càng xa , đôi mắt đã nhòa đi vì lệ.
" Chúc bệ hạ bách niên giai lão, vĩnh kết đồng tâm." Lục Cửu Nghi đè xuống nước mắt, cố gắng cười.
Người kia quay đầu, ánh nhìn càng thêm thê lương , nàng trang nghiêm giữ vẻ lạnh nhạt gật đầu liền tiến vào tân phòng.
Lục Cửu Nghi đứng ngoài , nước mắt cuối cùng thi nhau đổ xuống . Cho đến khi ánh nến tắt, mới chậm rãi quay đầu rời đi.
Từ nay sông núi chẳng gặ lại
Không hỏi cố nhân truyện ngắn dài.
Bước đi vững trãi, chớp mắt đã 15 năm. Kể từ hôm ấy đại tướng quân Lục Cửu Nghi biến mất không dấu vết, tựa như mây khói.
Chỉ còn vài trang sử ghi lại công lao, cố nhân không còn tương ngộ.
Nữ đế tuyên cáo thiên hạ ai thấy Đại tướng quân Lục Cửu Nghi thưởng trăm lượng vàng. Ngày đêm tìm kiếm, thế nhưng cũng bặt âm tín 15 năm.
Trong kinh thành xảy ra kỳ án, dần dần lan truyền trong thành có yêu ma. Nữ đế nghe danh đạo nhân núi Chấn Hưng liền không quản ngày đêm cho người tới mời thần quan.
Thần quan đạo bào trắng tinh tựa tuyết, mặt nạ bạc che nửa dung nhan, nhưng nhìn qua cũng có thể thấy là một tuyệt sắc giai nhân.
Y khẽ thở dài, ngồi trên xe ngựa trở về kinh thành.
Đêm đen u ám , yêu ma tung hoành hay chỉ là lòng người ác ma. Nửa đêm tẩm cung chiếu nên đuốc đỏ, đại công chúa gặp nạn
Rất nhanh thần quan đã tới , vội vã tạo ấn kết, một đao chém giết yêu ma. Tiếp thêm vài thân ảnh quỷ dị , đạo bào quan vẫn trắng phau như tuyết, không nhiễm huyết tinh.
Chỉ tiếc bị móng vuốt cào ngang mặt, đem mặt nạ rơi xuống, vừa lúc nữ đế chạy tới. Nàng đồng tử mở to kinh hãi, thần quan tay áo khẽ phất cũng lấy mạng yêu nhân cứu lấy công chúa.
Nhanh chóng buông ra người nhặt lên mặt nạ bạc. " cũng chỉ là đám yêu chồn thành tinh."
Nữ đế run rẩy vội vã tiến tới, nước mắt trào ra ôm lấy thần quan.
" Lục Cửu Nghi là chàng sao? Chàng trở về rồi."
Thần quan lạnh nhạt cự tuyệt đẩy ra nữ đế trước ánh mắt kinh hoảng của mọi người. Thế giam này còn có nam tử cự tuyệt hoàng thượng.
" Bệ hạ nhận nhầm người rồi. Tại hạ là Cửu Uyên, không phải Cửu Nghi."Nói xong không màng phép tắc liền rời đi.
Nữ đế nhìn theo bóng lưng ấy, nước mắt rơi xuống, nàng sẽ không nhận lầm, người ấy chắc chắn là Lục Cửu Nghi .
Dù yêu ma đã diệt, thế nhưng nữ đế luôn tìm câch giữ chân Cửu Uyên. Ngày ngày lấy lòng, thế nhưng người vẫn như cũ lạnh nhạt tựa trích tiên.
Ngày nay 1 năm sau, sức khỏe thần quan đã dần sa xút, có lẽ vì bị cầm tù lại nơi thâm cung lạnh lẽo này quá lâu. Cũng có thể vết thương cũ biến nặng, không còn sự bảo hộ của núi Chấn Hưng dần đi đến cực hạn.
" Nàng thế nhưng không chịu thừa nhận mình chính là Lục Cửu Nghi?"
" Bệ hạ, ta có phải Lục Cửu Nghi hay không thì có ý nghĩa gì?" Thần quan nhẹ cười.
" Chỉ cần nàng đồng ý, ta có thể lập tức lập nàng làm hoàng hậu.Bù đắp lại năm tháng tuổi trẻ đã qua đi. " nữ đế khẩn cầu nói. Năm đó nàng cũng là thân bất do kỷ, vốn dĩ sẽ lập nàng ấy làm hoàng quý phi, thế nhưng người lại biến mất không tung tích.
" Bệ hạ đã quá trễ rồi." Thần quan nhẹ cười yếu ớt.
Nữ đế xốt xắng nắm lấy tay y
" không, tất cả đều còn kịp. Ta sẽ bù đắp cho nàng có được không. Vinh hoa phú quý, cùng nàng chia sẻ giamg sơn này."
" Bệ hạ, ngài vốn dĩ không hiểu. Bệ hạ ta không còn nhiều thời gian , hãy để ra trở lại Chấn Hưng thôi."
Ngài vốn dĩ không hiểu, ta chinh chiếm nơi biên ải vì điều gì, ngài cũng không hiểu ngày hôm ấy ta có bao nhiêu đau lòng. Ngài ấy càng không hiểu ngày ấy trong lòng ta có bao nhiêu câu nói nàng đừng đi.
" Cửu Nghi, ta khi ấy cũng là thân bất do kỷ. " nàng đau lòng nói.
" Bệ hạ, có một số chuyện đã không thể quay đầu nữa rồi." Nói xong y cũng không nhịn được phun ra một ngụm máu.
Nữ đế vội vã ôm lấy ái nhân vào lòng, đã 15 năm, nàng nhớ thương, nàng oán trách bản thân. Nàng tự dày vò chính mình.
" A Nghi... A Nghi...."
" Bệ hạ ngày trước đã buông bỏ ta, hà tất bây giờ giữ ta lại." Lục Cửu Nghi cười lạnh, tuyệt tình đẩy ra người kia.
" A Nghi, cho ta một cơ hội nữa có được không. Ta thật sự, ta thật sự không chịu nổi sự day dứt này. "
" Ta thật tâm yêu nàng, chưa từng có nửa lời dối trá, khi ấy chỉ là thân bất do kỷ." Nữ đế đau lòng nói.
Lục Cửu Nghi đôi mắt lạnh dần, đầu vô cùng đau nhức, tầm nhìn dần trở nên mờ nhạt.
" Thì sao chứ? Người bội tín là nàng.Người tàn nhẫn là nàng. Tại sao ngay lúc này lại tỏ vẻ đáng thương như vậy? " Lục Cửu Nghi phẫn nộ nói.
" ta....ta....A Nghi chỉ cần nàng cho ta cơ hội ta sẽ bù đắp cho nàng có được không?" Nữ đế hèn mọn nắm lấy tay người kia. Lục Cửu Nghi dứt khoát thu tay về.
" Bệ hạ ngài đã có tất cả rồi, ngài tại sao còn cố chấp giữ lại ta. Ta hận ngài....ta hận ngài..." nói xong liền một ngụm máu đen phun ra. Thân thể suy yếu ngã xuống giường.
" A Nghi....!" Nữ đế thất thanh kêu lớn, thái y vội vã tiến vào thế nhưng cũng chỉ đành bất lực lắc đầu.
Ngay lúc này một vị đại thần qua từ không trung bay xuống, vội vã xông vào trong, mặc kệ nữ đế mặt mũi ôm xốc lấy Cửu Nghi lên.
" Bệ hạ ! Nếu ngài muốn nàng sống, không thể giữ lại đây. Hơn hết nàng đã cắt đứt trần duyên , xin bệ hạ đừng quấy nhiễu nàng tu hành." Nói xong liền không cho nữ đế mặt mũi phi thân bay đi.
Khi thân ảnh kia biến mất nữ đế cũng suy sụp ngã xuống. Là nàng sai rồi.
1 năm sau nữ đế cũng truyền lại ngôi vị cho trưởng nữ. Ngài gia nhập núi Chấn Hưng trở thành một đạo quan. Đối với nàng vì lòng tham mà đánh mất đi thứ quan trọng nhất. Ngôi vị lạnh lẽo đã dày vò nàng đủ lâu rồi. Hiện tại chỉ có thể từ xa nhìn thấy nàng ấy trong lúc nàng ấy tu luyện, như vậy cũng khiến lòng nàng vui mừng.
" Nếu có kiếp sau.....ta sẽ gả cho nàng. "
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com