CHƯƠNG 91
Ngô Diệc Phàm không mạnh không nhẹ nắm cổ tay Hoàng Tử Thao, một dạng thong thả đi tới căn phòng nọ, phía trước có người vận y phục đen đứng canh giữ, vừa nhìn thấy người đến là Ngô Diệc Phàm liền cung kính mở cửa cho bọn họ
Ở bên trong đồng dạng cùng với căn phòng vừa nảy Ngô Diệc Phàm cùng Tử Thao đã ở giống nhau, tuy nhiên sáng sủa hơn rất nhiều, đèn cao áp sáng chói mắt chiếu khắp các ngõ ngách ở trong, lúc này quan sát liền thấy cực kì xa hoa, tráng lệ
Trong lúc ánh mắt du hành khắp nơi, Hoàng Tử Thao đương nhiên thấy Kim Tiểu Điệp khúm núm ngồi ngốc ở trên thảm, bên cạnh nữ nhân là một gã trung niên, người này vẻ ngoài bình thường nhưng dựa vào quần áo và trang sức cũng có thể đoán ra là một phú nhị đại
Trung niên vừa nhìn thấy Ngô Diệc Phàm liền từ trên ghế đứng lên, khép ném cười lấy lòng
-" Ngô Tổng, ngài đến rồi, thứ ngài cần tôi đã đem đến đây "
Vừa nói vừa chỉ Kim Tiểu Điệp một thân váy áo mỏng manh kia
Hoàng Tử Thao thấy cô, đột nhiên không nở nhìn thẳng, vội vàng cởi áo khoát của mình đắp lên người nữ nhân
Ngô Diệc Phàm ánh mắt chán ghét không hề che giấu, nâng chân dài đi đến ghế da ngồi xuống, đương nhiên là cách xa vị trí Kim Tiểu Điệp đang ngồi, còn vị trung niên giàu có đang lui cui rót rượu đem đến cho Ngô Diệc Phàm
-" Trương Tổng yên tâm, dự án sắp tới sẽ không thiếu phần của ông đâu "
Bàn tay thon dài tiếp nhận thức uống màu đỏ, nam nhân lạnh nhạt lên tiếng, thế nhưng ánh mắt vẫn âm trầm theo dõi phía bên Hoàng Tử Thao
Ở bên kia, Kim Tiểu Điệp nhìn thấy Hoàng Tử Thao đầu tiên là sửng sốt một lát, về sau nhận thấy ánh mắt ghẻ lạnh của Ngô Diệc Phàm liền không thể chịu đựng nổi, tất cả những gì cô làm đều là muốn nhận lại sự chú ý của nam nhân kia, thế nhưng, cũng đâu ngờ bản thân đi đến bước đường này
Từng nghe nói Hoàng Tử Thao bị bức nhảy xuống vực biển, mặc dù trước đó chưa từng nghe bất kì thông tin gì, người cũng mất tích, cứ cho là đã chết đâu ngờ hiện tại Hoàng Tử Thao nguyên vẹn, không sứt mẻ một miếng nào ngồi ở trước mặt, không những vậy mà còn cùng xuất hiện với Ngô Diệc Phàm, nghĩ tới đây nữ nhân liền thấy không cam tâm
Tại sao cô phải khổ bức, nhục nhã bị xem như món hàng, bị đem ra đùa giỡn mà hồ ly trước mắt này cứ hết lần này đến lần khác ở trước mặt cô như cười nhạo cô, người này xinh đẹp, điềm tĩnh, thành công chiếm được Ngô Diệc Phàm hệt như hung hăng tát vào mặt cô rồi nói lớn " mi thua rồi " vậy
-" Tiểu Điệp, cô... "
-" Còn không mau qua đây "
Định mở miệng nói vài câu với nữ nhân, thế nhưng lời mới thốt ra được một nửa liền bị thanh âm lạnh thấu xương phía sau chặt đứt, Tử Thao không quay đầu, cũng biết sắc mặt kẻ kia nhất định là không tốt, vừa rồi không phải còn cao hứng sao, đột nhiên thế nào lại phát điên nữa rồi?
Hoàng Tử Thao không cam tâm đứng dậy, chậm rãi hướng chỗ Ngô Diệc Phàm đi đến, được rồi, xem như ác ma ở đây là lớn nhất đi, không ai được cãi lời hắn
Lúc này cậu mới để ý, cái người Trương tổng gì đó không biết từ lúc nào đã đi rồi, trong phòng lúc này chỉ còn lại cậu, người này Ngô Diệc Phàm và Kim Tiểu Điệp kia thôi
Thấy Hoàng Tử Thao chậm rì rì lại gần, mâu thủy sắc bén của Ngô Diệc Phàm liếc cậu một cái, sau đó mới mở miệng
-" Cứ tưởng đã bị bán đi rồi bị chơi hỏng rồi chứ, hiện tại xem ra ngươi sống vẫn khá tốt ngược lại khiến người khác cảm thấy chướng mắt "
Nam nhân vẻ ngoài hoa mỹ, ôn văn hữu lễ, cho dù có phần tà mị cuồng giả nhưng mà lời nói ra quả thật đủ độc ác. Hoàng Tử Thao đứng bên cạnh nghe được vào tai mấy chữ " bị bán đi ", " bị chơi hỏng " liền nhịn không được rùng mình
-" Xem như lần này ngươi may mắn thoát được một kiếp đi, đừng để ta thấy ngươi lần nào nữa, nếu không đừng trách ta độc ác "
Nói xong lời này, Ngô Diệc Phàm thẳng thừng đứng lên, không chút luyến tiếc rời khỏi, ngay cả liếc một cái cũng không có, cứ như vậy mà đi. Tử Thao đương nhiên biết người Kim Tiểu Điệp bây giờ không muốn nhìn thấy nhất đương nhiên là cậu, vì vậy cũng không muốn nói nhiều, từ trong ví lấy hết ra tiền mặt, lẳng lặng đặt trước mặt nữ nhân rồi cũng xoay người ly khai
Kim Tiểu Điệp nhìn người rời khỏi, rồi nhìn sắp tiền trên thảm, nước mắt cuối cùng rơi xuống, khóc không thành tiếng...
Kết cục như hôm nay, đều do cô một mình chuốc lấy
__________________________________
Hoàng Tử Thao vừa từ trong phòng đi ra, đã bị Ngô Diệc Phàm đứng ở bên ngoài nắm tay kéo đi
Dựa vào thời gian, hiện tại đến phần đấu thầu dự án rồi, nhưng nhìn hướng Ngô Diệc Phàm kéo cậu đi, dường như có chút không đúng
-" Anh muốn đi đâu? "
Cậu một chút cũng không muốn cùng với nam nhân như hình với bóng có được không
-" Đi đón con...của chúng ta "
Ngô Diệc Phàm nhàn nhạt trả lời, đặt biệt lại nhấn mạnh ba chữ cuối, Tử Thao nhất thời cũng không biết phải làm sao
-" Cũng...không cần anh lo lắng, tôi tự mình đi đón Triều Ca là được "
Cậu dè dặt nói, bàn tay dùng sức muốn thoát khỏi trói buộc của Ngô Diệc Phàm
-" Tôi đã hứa với thằng bé, đương nhiên sẽ không nuốt lời "
Ngô Diệc Phàm hừ lạnh, nhìn ra hành động của Tử Thao, càng siết chặt bàn tay đang nắm cậu hơn khiến cậu không còn đường thoát thân
Cứ như vậy giằng co, Hoàng Tử Thao cuối cùng vẫn bị Ngô Diệc Phàm nhét vào xe, một đường lái đến chung cư của Chu Thiên Ân
________
Triều Ca nhìn thấy Ngô Diệc Phàm thực sự đến đón mình thì vô cùng vui vẻ, một thân nhỏ nhắn chạy ù tới bám vào chân Ngô Diệc Phàm, muốn được hắn bế lên
Bên này Chu Thiên Ân thấy một màng như vậy, nhịn không được liếc Hoàng Tử Thao một cái, nhỏ giọng hỏi
-" Hắn...người kia...khụ, không làm gì cậu chứ? "
Chu Thiên Ân lia mắt một cái liền nhìn thấy dấu răng và vết hôn đỏ chói mắt trên cổ của Tử Thao, hỏi chỉ là cho có lệ. Còn nhớ một tuần trước lúc đến nhà, nhìn Hoàng Tử Thao chẳng khác nào búp bê rách nằm trên giường nhìn mình cười khổ, cho dù có thể đi lại nhưng mà nhìn bộ dạng đúng là thảm, quả thật khiến y sợ run người, lúc này nhớ tới y chỉ biết lệ rơi đầy mặt, thầm nghĩ thằng bạn của mình sao khổ bức như vậy chứ
-" Làm gì là làm gì? "
Hoàng Tử Thao đương nhiên biết Chu Thiên Ân ám chỉ cái gì, nhưng mà cậu không muốn ở ngoài đường, trước mặt bảo bối của mình thảo luận vấn đề khiến cậu tâm phiền ý loạn đó
-" Cái đồ đáng ghét này!!! Thôi được rồi, cố gắng một chút, bài xích quá mức người khổ tâm chỉ có cậu thôi, tớ vào nhà đây, cậu...bảo trọng a "
Nói rồi Chu Thiên Ân xoay người vào cửa, y là gay, nhìn bộ dạng mãnh mai đương nhiên thuộc tầng lớp nằm dưới, khác là y ăn tạp, sống rất là thoáng muốn mây mưa bao nhiêu liền vào club phóng túng, cũng đã từng nếm qua cảm giác đau đớn, con mẹ nó một hai từ đau cũng sẽ không lột tả hết được đâu, huống chi Hoàng Tử Thao còn không tình nguyện! Có điều y cũng không thể đối đầu với tên ác ma kia được, chỉ có thể để thằng bạn của mình chịu ủy khuất thôi. Chu Thiên Ân đau lòng chịu không nổi nhanh chóng khoá cửa, sợ mình nhịn không được sẽ đem người bỏ trốn a
Nhìn mỹ nhân bạn thân cúi mặt vào nhà, Hoàng Tử Thao chỉ biết cười lắc đầu mấy cái, rồi cũng đi theo hai người một lớn một nhỏ phía trước vào thang máy
Nhìn tình hình này, cậu liền biết đêm nay Ngô Diệc Phàm sẽ ở lại nhà mình, Tử Thao phi thường lo lắng, nhưng khi nhìn tâm can bảo bối cười đến phi thường hạnh phúc thì lại không nỡ làm gì cả
#PiN#
___________________
Mấy chế ơi em dạo này cạn kiệt quá, hu hu
Tao cu đơn quá (#`-_ゝ-)
Biết gì không, mị sắp được 500 followers rùi, hí hí, nếu được mị sẽ ăn mừng đó ヽ(´▽`)/
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com