Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

3. Chiều ngang qua phố


Hôm nay, Quán Hanh phải đi học và còn có bài kiểm tra quan trọng nên không thể cùng Heeyeon đi siêu âm thai nhi được. Mẹ Quán Hanh thì bận rộn với lịch trình công tác nước ngoài nên hôm nay chỉ có mình cô là tự thân vận động bắt taxi đến bệnh viện khám cho đúng hẹn. Khác với mọi khi, lần này không chỉ quan tâm tới tình hình sức khỏe và tình trạng của bé con mà hôm nay,cô còn có thể biết giới tính của em bé!

- Chà, em bé rất khoẻ mạnh! Tim thai rất khoẻ mạnh! Rất tốt! Dạo này có phải rất kén ăn không?

Bác sĩ khoa sản nhìn vào màn hình siêu âm không ngừng nói tình trạng của bé và của mẹ.

- Dạ vâng! Đôi khi còn cảm thấy hơi mệt nữa ạ!

Heeyeon nói với bác sĩ.

- Em nên cố gắng ăn thật nhiều dưỡng chất nhé! Như thế bé trong bụng mới có thể hấp thụ nhiều chất dinh dưỡng từ mẹ.

Bác sĩ nói

- À bác sĩ, em bé là trai hay gái vậy ạ?

Heeyeon cẩn thận nghe tình hình của thai nhi nhưng cũng rất háo hức để hỏi giới tính của em bé.

- Là một cậu nhóc!

Một cậu nhóc sao? Tuyệt!

Đối với Heeyeon, trai hay gái không quan trọng. Chỉ cần là bé con trong bụng cô thật khoẻ mạnh là được!

- Mẹ à! Bé con là con trai ạ!

Heeyeon khi vừa ra khỏi bệnh viện thì liền gọi cho mẹ Quán Hanh.

- Con trai sao? Chà, chắc thằng bé con của mẹ sinh ra sẽ rất đẹp trai đây.

Từ Dĩ Hoa đầu dây bên kia hồ hởi nói. Nghe qua giọng điệu bên kia của bà ấy cũng đủ để hiểu bà ấy vui mừng như nào rồi! Vậy là nhà họ Hoàng có cháu đích tôn rồi! Từ Dĩ Hoa vui để đâu cho hết cái vui này. Đôi khi nói chuyện với cô, còn cười khoái chí.

Từ cái ngày mà Quán Hanh bản lĩnh đưa cô ra khỏi căn nhà của chính cô thì cô đã chưa trở về nơi đó một lần nào cả! Hôm nay, cô muốn về đó xem em trai cô và mẹ sống như nào!

Nhà cô nằm trong một con ngõ nhỏ, đi qua một cửa hàng tạp hoá nhỏ, rẽ vào một con hẻm, ở cuối cùng đó là nhà cô. Giờ là buổi chiều,cũng đã là tầm bốn giờ chiều rồi! Khoảng hai tiếng nữa là ba cô về! Heeyeon chỉ dám đứng ở trước cửa, cô không dám gõ cửa gọi mẹ để được vào nhà, chỉ im lặng,lặng lẽ ngắm nhìn cánh cửa câm lặng. Nhưng Heeyeon à, nên về thôi, giờ đầu đông rồi, gió trở trời thực sự không tốt.

Khuôn mặt không chút cảm xúc, hai mắt thẫn thờ nhìn về cánh cửa. Hai bàn tay Heeyeon nắm chặt rồi bỗng chợt thở dài một tiếng đầy não nề.

- Heeyeon... Là con sao Heeyeon.

Tiếng gọi tên cô đầy hốt hoảng. Như phản xạ, cô quay ra... Đó là mẹ cô!

- Mẹ...

Tiếng"mẹ" nhẹ nhàng làm sao! Chỉ cần nhìn mẹ thôi, ánh mắt cô liền bị đánh động, không chần chừ. Cô chạy lại ôm lấy mẹ.

- Heeyeon rốt cuộc con đã đi đâu vậy hả?

Mẹ cô giọng như đang khóc, không ngừng hỏi han cô.

- Con sống vẫn tốt. Có lẽ, sẽ rất lâu con mới có thể gặp mẹ. Ba có đối xử tốt với mẹ không?

Cuộc hội ngộ đó diễn ra trước cửa nhà! Mẹ cô không thể cho cô vào nhà, vì sự nhu nhược của bà. Bà ấy nghe lời ba cô rằng cấm tiệt cô không được bước chân vào căn nhà đó dù chỉ là nửa bước.

- Mẹ vẫn ổn! Nhưng mà...

Mẹ cô ngấp ngứ nói. Mắt bà chuyển hướng về bụng cô. Đã lớn rất nhiều rồi.

- Con quyết định sinh đứa trẻ này sao?

Đáp lại bà chỉ là cái gật đầu của cô. Bà cũng chẳng phản đối gì cả, vì bà hiểu Heeyeon mà. Từ trước đến nay đứa trẻ này khi đã quyết điều gì thì sẽ làm cho tới cùng.

- Vậy làm sao con với cậu kia có thể nuôi đứa bé này khi hai đứa mới chỉ có mười tám tuổi?

Bà hỏi.

- Gia đình cậu ấy khá là khá giả. Mẹ cậu ấy sẽ chu cấp cho đứa trẻ. Mẹ yên tâm! À, thuốc con mua cho mẹ, tiền con dành dụm được khá lâu rồi.Thuốc này là thuốc khớp, mẹ nhớ uống đầy đủ! Có lẽ, ba sắp về rồi nên con phải đi đây. Mẹ nhớ ăn uống và uống thuốc đầy đủ!

Heeyeon căn dặn mẹ đầy vội vã. Vì cô sợ rằng hễ như ba cô đột ngột về thì sao,mẹ sẽ khổ mất!

Chia tay mẹ trong vội vã. Heeyeon dọc theo lối ngõ nhỏ mà đi ra đường lớn. Khác với sự vắng vẻ trong ngõ, bước ra con ngõ nhỏ đó là phố phường tấp nập. Các hàng quán cũng sắp sửa dọn hàng để chuẩn bị cho cuộc mưu sinh. Giao thông cũng tắc nghẹt khiến cô không tài bắt lấy nổi một chiếc taxi. Và bây giờ, Heeyeon cũng bắt đầu tê tê chân rồi. Cô khẽ nhăn mặt.

- Heeyeon!

Phố xá ngày một ồn ã, ai đó đã gọi tên cô giữa chốn phố này nhưng tiếc quá, Heeyeon không nghe thấy. Những gì bây giờ cô tập trung đó là cái chân đang tê cứng đây. Trước tiên, cô cần phải tạt vào đâu để ngồi đã.

Giờ là bảy giờ kém, Seoul.

Quán Hanh vừa tan học từ trường về. Đang cùng bạn đi trên đường thì anh liền thấy một bóng hình rất quen thuộc, chẳng phải là Heeyeon sao? Thấy vậy, anh liền gọi tên cô nhưng có lẽ, Heeyeon không nghe thấy tiếng anh gọi rồi.

Quán Hanh nheo mắt nhìn lấy Heeyeon trong dòng người đông đúc kia. Cô bước đi từng bước, từng bước khập khiễng. Nhận biết điều này không ổn, Quán Hanh liền chào tạm biệt bạn mình là luồn lách qua dòng người để chạy tới cô.

Heeyeon cuối cùng cũng tìm được một cửa hàng tiện lợi gần đó, cô không suy nghĩ mà đi vào đó rồi ngồi xuống.

- Ais, đau quá!

Cô không ngừng xuýt xoa, cảm giác tê chân thực sự khiến cô khó chịu. Heeyeon cố để bóp lấy bắp chân nhưng mãi chẳng thể với tới nổi nhưng bỗng nhiên, có một bàn tay chạm vào chân cô rồi xoa bóp. Ban đầu, cô có chút giật mình nhưng khi ngước nhìn thì thấy đó là Quán Hanh đang quỳ gối xuống mà bóp chân cho cô.

- Bầu bì sao cậu không gọi taxi! Đi bộ làm gì cho cực!

Quán Hanh vẫn chăm chăm bóp chân cho cô và nói.

- Tôi cũng muốn lắm nhưng mà đường đông quá tôi không bắt được.

Quán Hanh nghe cô nói thế liền im bặt. Tầm mười phút sau, cô nói rằng đã hết tê chân rồi nên anh cũng thôi xoa bóp.

- Tôi vào mua nước cho cậu. Đợi một tí!

Quán Hanh nói rồi chạy liền một mạch vào cửa hàng tiện lợi. Không lâu sau,anh quay lại trên tay cầm lấy hai chai nước lọc và một bọc giấy.

- Uống đi!

Quán Hanh mở nắp chai rồi đưa cho Heeyeon. Cô cũng chẳng từ chối, nhận lấy một tu lấy một ngụm. Trong lúc đó, Quán Hanh bóc bọc giấy ra, rút lấy vài tờ rồi trực tiếp lau những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán cô. Điều này khiến cho cô khựng lại, có chút gượng gạo và ngượng ngùng. Sống chung với nhau là thế nhưng họ ít khi tiếp xúc gần như vậy!

- À ừm... Để tôi tự lau được rồi!

Heeyeon nói rồi lấy tập giấy trong tay anh mà tự lau lấy. Cô còn chả biết bản thân đổ mồ hôi lúc nào...

"Khi mùa đông bắt đầu, khi làn gió đông thổi khắp những xóm phố lao động, khi chiều ngang qua phố tôi thấy cuộc sống này thật lạc lõng"

"Ngẫm nghĩ thì chúng ta gặp nhau cũng chỉ là một sai lầm. Sai lầm của chúng ta ở tuổi mười tám này là gặp nhau. Ta thật sai lầm khi bên nhau, có con cùng nhau nhưng mối quan hệ giữa chúng ta là mối quan hệ không tên. Tôi, anh, chúng ta không danh phận"

- Bé con đáng yêu lắm đúng không?

Quán Hanh trên tay là hình ảnh siêu âm của bé con. Ánh mắt say đắm nhìn tấm chụp siêu âm.

- Phải. Mẹ nói chắc hẳn bé con sẽ rất đẹp trai như cậu vậy.

Heeyeon ngồi đối diện đang dựa lưng vào ghế, tay đặt lên bụng xoa xoa.

Quán Hanh nghe cô nói liền chỉ cười.

- Heeyeon. Tôi có chuyện muốn hỏi cậu.

Heeyeon:" Cậu hỏi đi"

- Trước đây, tôi có thấy cậu hay đi học cùng một cậu bạn. Hai người có quan hệ gì vậy ?

Khá là bất ngờ khi hôm nay Hoàng Quán Hanh lại có nhã ý tò mò vài điều về cô như vậy. Cái người mà anh tò mò chắc hẳn là Dongmin rồi.

- À, cậu ấy là bạn chung lớp với tôi. Và cũng là... người trong mộng đầu đời của tôi.

Heeyeon nói, hai mắt hơi buồn nhưng miệng vẫn mỉm cười rất tươi.

- Vậy sao?

Quán Hanh nói.

- Nhưng mà tôi chấm dứt tình cảm ấy cũng khá lâu rồi. Sao vậy? Cậu quen cậu ấy sao?

Heeyeon hỏi anh. Nhưng đáp lại là cái lắc đầu.

- Không. Tôi chỉ có chút tò mò thôi.

Quán Hanh nói.

- À, cậu thi học kì rồi phải không? Sao rồi, ổn chứ.

Dạo gần trước, Quán Hanh học rất khuya. Có khi là đến tận sáng liền. Anh học để cho học kì đầu tiên của năm học.

- Khá tốt. Nhưng mà tôi dự đoán chỉ đứng thứ năm toàn trường thôi.

Anh trả lời,giọng đôi chút thất vọng.

Từ trước đến nay, Hoàng Quán Hanh là con người cầu toàn, cẩn thận và rất quy tắc. Nhất là trong việc học tập, cộng thêm có cái chí tiến thủ nên kết quả học tập của Quán Hanh thực sự rất đáng nể.

Ở trường, Quán Hanh cũng được nhiều người chú ý. Tướng tá rất thuận mắt người nhìn, lại được trời phú cho gương mặt rất đẹp trai,lại chưa kể là có một bà mẹ giàu có khiến bao người ghen tị. Đâu chỉ nổi bật trong trường, danh tiếng cái tên Hoàng Quán Hanh còn vượt tầm xa ra các trường cấp ba trong khu vực nên là mối quan hệ của Hoàng Quán Hanh cũng rất rộng rãi.

Có thể nói, dưới con mắt nhìn của bao nhiêu bậc phụ huynh và của giáo viên thì Hoàng Quán Hanh quả là quá đỗi xuất chúng rồi. Xứng danh con ngoan trò giỏi. Nhưng Hoàng Quán Hanh đây cũng chỉ là cậu con trai mới mười bảy thôi. Anh không chỉ vùi bản thân vào sách vở mà cũng rất biết tận hưởng cuộc sống. Hỏi xem có mấy khi các buổi tiệc tùng lại vắng mặt anh đâu cơ chứ.

- Cậu đã làm rất tốt! Cố lên!

Heeyeon cổ vũ anh.

- Cảm ơn!

Quán Hanh cười rồi đáp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com