3.
Note :
+ Phần chữ in nghiêng và có gạch chân sẽ là lời nói của pháp cụ của Jisung.
+ Chương này chủ yếu tập trung vào giải thích về thế giới pháp sư.
________//________
Jisung lững thững bước từng bước lên cầu thang dẫn đến sân thượng, nơi có hẳn biển cấm to đùng chắn chỗ và cánh cửa bằng sắt bị khoá cuối đường. Chỉ là nó đột nhiên muốn đi đâu đó hóng gió một chút, để đầu óc thông thoáng thôi ấy mà. Và sân thượng là một ý tưởng tuyệt vời. Nơi thoáng mát cao ráo, lại không người, rất thích hợp cho những lúc thế này còn gì. Trường nó luôn cấm học sinh lên đây, khoảng một năm trở lại đây xuất hiện thêm vài tin đồn có ma quỷ trên sân thượng, khiến chẳng học sinh nào dám bén mảng lên sân thượng nữa.
(Nếu nó không lầm thì nhỏ lớp trưởng lớp nó từng bảo nhỏ thấy bóng ma nam sinh áo trắng tóc đỏ lượn lờ trên sân thượng, với xung quanh toàn là lửa. Đương nhiên là chả ai tin cả, nghe giống như nhỏ do coi phim quá nhiều mà hoang tưởng thôi. Nhưng rồi một vài người khác của lớp Jisung cũng bắt đầu bàn tán và tin rằng mình đã gặp ma, đều là một nam sinh áo trắng. Cả một vài người lớp khác cũng bảo họ có nhìn thấy bóng áo trắng lượn lờ cầu thang dẫn lên tầng thượng, với nhiều dị bản khác nhau. Kiểu như lúc thì nam sinh tóc đỏ được bao bọc bởi lửa, lúc thì nam sinh tóc tối màu mất tay mất chân, còn có cả người thấy nam sinh áo máu me không đầu nữa cơ.)
Lết từng bước chân nặng nhọc lên các bậc thang, Jisung cuối cùng cũng thấy biển báo cấm lên sân thượng và một vài lời cảnh báo mời phụ huynh nếu vi phạm gì đấy. Jisung cóc quan tâm. Mời phụ huynh hay gặp hiệu trưởng gì cũng được, chẳng quan trọng nữa. Luồn người qua biển báo đó, nó thả người trượt dài lên cánh cửa sắt, đằng nào thì nó cũng bị khoá mà. Jisung vò tóc, nhớ lại mọi chuyện, từ ngày bước chân vào 'dreamshop' mua đồ, đến lúc gặp ác linh và Chenle, cả cuộc gặp gỡ và nói chuyện sau đó với Moon Taeil và Na Jaemin nữa. Mọi chuyện vẫn rối tung lên với nó. Tại sao nó lại bị cuốn vào đống rắc rối này chứ ? Jisung chỉ muốn làm một thiếu niên cấp ba trưởng thành bình thường thôi mà. Gục mặt vào hai bàn tay to gầy, Jisung ngẫm lại từng lời Moon Taeil đã nói với nó.
"Thế anh muốn nói gì nào ?"
"Anh chỉ định giải đáp thắc mắc cho em thôi mà. Nhưng có vẻ là có nhiều thứ để em hỏi lắm đó, nên chắc để anh bắt đầu trước vậy"
Moon Taeil chả biết vơ từ đâu ra hai cái ghế tựa, một đưa cho Jisung, một cho mình và thản nhiên ngồi xuống. Jisung cũng chẳng muốn quan tâm tới mấy điều kỳ lạ liên quan tới ông anh này nữa. Tính cách ổng là kỳ lạ nhất rồi nên mấy cái này không doạ sợ nó được đâu.
"Ừm thì như đã giới thiệu lúc nãy, anh là pháp sư. Thế giới pháp thuật của bọn anh và của em-thế giới con người ý-có thể nói là đan xen lẫn nhau. Bình thường thì hai thế giới là một, như việc em đang đứng ở 'dreamshop' nè, em vẫn đang ở thế giới loài người đồng thời cũng đang ở thế giới pháp sư đó. Bên cạnh đó cũng có những phần của thế giới pháp sư mà người thường không thể đến thậm chí là nhìn hay cảm nhận sự hiện diện của nó được. Bù lại có vài chỗ ở của loài người bọn anh không bước vào được, hoặc ít nhất là bị hạn chế khả năng"
"Thế rồi em thì sao ? Em là gì chứ ? Em chỉ là một thằng nhóc loài người bình thường thôi không phải sao"
Giọng Jisung run rẩy, không tự kiềm chế được mà hơi to tiếng. Nó có cảm giác khi nó nói ra câu này, bên trong nó đang vụn vỡ một ít vậy. Nghĩ lại sự sợ hãi khi bị kéo vào chuyện mình chẳng biết gì, thấy những thứ kỳ lạ, và nhất là cảm xúc cô đơn lạc lõng trước cái suy nghĩ mình chẳng thuộc về nơi nào, đó là điều Jisung ghét nhất. Nó luôn ghét cảm giác này, khi mà chẳng đâu là nơi nó thuộc về.
"Em là bán pháp sư, một dạng đặc biệt. Là người nhưng lại có gần như tất cả khả năng và đặc quyền của một pháp sư, cũng là người dễ dàng đi lại tự do hai bên thế giới. Vừa có thể thấy và đi vào thế giới pháp sư, vừa không bị phong ấn sức mạnh ở vài khu vực hạn chế của loài người. Ầy được làm bán pháp sư cũng sướng ghê chứ, anh muốn được đi lại thoải mái ở thế giới con người lắm đó, ghen tị với em ghê"
"Bán pháp sư thì có gì hay ho chứ..."
Mặc kệ việc Taeil đã cố dùng giọng ôn hoà nhất giải đáp thắc mắc cho mình, cả việc anh chọc ghẹo nó để giảm bớt căng thẳng, Jisung vẫn khó chịu và lầm bầm than phiền trong miệng, dù tất nhiên Moon Taeil vẫn nghe được tất.
"Thật là, em trẻ con quá đi. Em không phải bán pháp sư duy nhất hay đầu tiên đâu. Cái cậu hồi nãy em làm quen cũng là bán pháp sư đó. Na Jaemin ban đầu thậm chí gần như không đủ linh lực để được công nhận là bán pháp sư luôn cơ"
"Linh lực ? Nó là cái gì ạ ?"
"À à để anh giải thích chút. Nói cho dễ hiểu thì linh lực như là máu của pháp sư vậy á. Nó là nguồn năng lượng giúp tụi anh thực hiện pháp thuật hay thực hiện ma trận này nọ. Ngoài ra còn linh khí, ác linh với linh hồn đen nữa, đều là một vài khái niệm liên quan đến pháp sư"
"Linh khí ? Ác linh ? Hình như em có biết hai từ này"
"Linh khí từa tựa như linh lực vậy, khác là nó thuộc về đồ vật và sinh vật chứ không phải con người. Trong đồ vật, động vật hay thực vật đều có nguồn năng lượng sống hết đó, nói theo loài người thì là linh hồn của vật sống ấy. Thường thì chỉ có sinh vật sống có linh khí thôi, ít đồ vật nào có linh khí lắm, đặc biệt là ở thế giới của em, trong hơn một triệu đồ vật mới có một vật có linh khí, nhưng cũng mỏng manh lắm. Thế nên chủ yếu vẫn là ở thế giới bọn anh mới có cái gọi là linh khí, dù gì thì cây cỏ có linh khí mạnh mẽ thế nào con người các em cũng không cảm nhận được. Còn ác linh, em có gặp rồi đó, thế em nghĩ nó là gì ?"
"Quái vật, ác linh ở chỗ mấy anh chính là chỉ mấy con quái vật gớm ghiếc thôi chứ gì"
"Ừ thì cũng không sai lắm, nhưng vẫn chẳng đúng đâu"
Moon Taeil cười cười, nụ cười trông đến là chói mắt. Jisung thật sự vô cùng muốn đấm vào bản mặt ưa nhìn đó của ông anh này mỗi lúc ổng trưng nụ cười kinh dị này lắm. Nói sao nhỉ, cái nụ cười này của ổng tươi thì tươi thiệt, nhưng lại có vẻ chứa nhiều ẩn ý, nên lần nào nó cũng làm Jisung sởn gai óc được hết. Giống như mẹ nó hay nói thì đây đích thị là nụ cười của gian thương.
"Trước khi muốn hiểu ác linh là gì, em phải biết tới linh hồn bị vấy bẩn hay linh hồn đen đã. Thường thì khi con người chết đi, linh hồn sẽ theo sứ giả địa ngục, cái người được gọi là Thần Chết ấy, về nơi an nghỉ của linh hồn phải không. Thật ra cái này cũng chỉ là giả thuyết, chẳng ai biết được chắc chắn khi chết con người sẽ về đâu, cả pháp sư cũng thế, họ không biết khi chết mình sẽ đi đâu về đâu hết. Nhưng tóm lại khi chết linh hồn đều sẽ không ở lại nơi của sinh vật sống chúng ta, vậy nên những linh hồn nào đi lạc, lưu lại thế giới người sống quá lâu sẽ bị biến chất, hay còn gọi là vấy bẩn"
Moon Taeil ngừng một chút, quan sát vẻ mặt Jisung, người mà mặt trông đần hết cỡ. Sau khi chắc chắn nó đã tiêu hoá hết đống thông tin vừa rồi, lấy lại đủ bình tĩnh, anh mới tiếp tục.
"Nghe có vẻ khó hiểu vậy thôi chứ nó cũng đơn giản để nhận biết linh hồn thường với linh hồn đen lắm, bởi vì linh hồn đen nó màu đen thật. Vốn dĩ linh khí hay linh hồn đều có màu sáng, tuỳ từng người mà độ sáng hay độ trong của linh hồn khác nhau. Và để linh hồn chuyển màu đen chỉ có hai cách, đi lại thế giới sống quá lâu đến đánh mất bản thân, hoặc oán niệm lúc còn sống quá lớn dẫn đến bản chất bị vấy bẩn. Linh hồn đen ở dạng một đa số khá hiền, họ chỉ đánh mất bản ngã dẫn đến mất đi màu sáng linh hồn thôi, nhiệm vụ của chúng ta là giúp họ siêu thoát, thanh tẩy linh hồn họ. Còn dạng hai mới rắc rối, nó liên hệ đến ác linh"
"Vậy thì không phải ác linh cũng chỉ là linh hồn đen dạng, ờm ác liệt hơn thôi sao"
"Không đơn giản như em nghĩ đâu Jisung. Ác linh mạnh hơn một linh hồn bình thường rất nhiều, có thể coi như pháp sư dạng ác được luôn. Nếu lúc còn sống ác linh là con người thì đỡ hơn, họ sẽ giống như pháp sư mới vào đời thôi, không đáng lo lắm. Nhưng ác linh được chuyển hoá từ linh hồn pháp sư mới là vấn đề lớn. Bởi vì oán niệm mạnh mẽ sẽ tăng cường linh lực cho họ, khiến phép thuật của họ mạnh mẽ hơn. Thậm chí, oán niệm trong lòng họ có thể sai khiến họ dùng đến phép cấm. Điều này khiến những ác linh đó sẽ cần tới một nhóm pháp sư cao cấp thanh tẩy. À ngoài ra thì ác linh còn có cách hình thành khác, là linh hồn đen ám vào đồ vật có linh khí, khiến linh khí của đồ vật đó bị vấy bẩn và chuyển hoá thành linh lực đen thì cả đồ vật và linh hồn bị vấy bẩn đó sẽ trở thành ác linh."
Thoát khỏi dòng hồi tưởng, Jisung vò đầu, mong sao mình mất trí luôn cho rồi. Mặc dù làm pháp sư này nọ nghe ngầu thật đó, nhưng nó cũng đâu có đi khoe với ai được. Anh chủ Taeil đã dặn nó phải giữ bí mật việc nó là bán pháp sư với gia đình và bạn bè rồi, nếu không sẽ có rắc rối. Cụ thể là rắc rối gì thì anh ta không nói. Mà không cần nói thì nó cũng tự hiểu, Jisung chắc chắn sẽ bị ba mẹ và bạn bè gửi thẳng vào bệnh viện tâm thần nếu tự xưng là bán pháp sư này nọ với mọi người mất. Nặng hơn là nếu nó biểu diễn phép thuật thì người ta một là nhốt nó vào phòng thí nghiệm để nghiên cứu, hai là bắt nó diễn xiếc hay vào phòng trưng bày gì đó. Đập nhẹ đầu về phía sau, Jisung thả trôi một chút suy nghĩ của nó về tương lai. Về tương lai khi nó vừa là học sinh vừa là bán pháp sư, vừa đi học vừa đi thanh tẩy linh hồn đen. Nghĩ thế thôi nó đã thấy phấn khích rồi. Park Jisung bây giờ vẫn chưa biết, tương lai và việc thanh tẩy linh hồn đen không hề toàn màu hồng và đơn giản như nó đã nghĩ.
Chạm vào ổ khoá của cánh cửa dẫn đến sân thượng, Jisung đăm chiêu một lúc. Phải rồi, bây giờ nó đã là bán pháp sư, sao không lạm dụng phép thuật một tí nào. Jisung lấy quyển sổ màu xanh mua từ 'dreamshop', mà thật ra là một pháp cụ tên Blue Sky. Hôm qua anh Taeil cũng đã giúp nó lập kế ước và chỉ sơ sơ cách sử dụng Blue Sky rồi, nên chẳng phải bây giờ là thời khắc thích hợp nhất để thử nghiệm Blue Sky sao. Đặt tay lên mặt trước của Blue Sky và thì thầm câu thần chú triệu hồi, Jisung khôi phục dáng vẻ tươi tắn và tinh nghịch của một nam sinh trung học.
"Được rồi Blue Sky, mau cho tao biết câu thần chú mở cửa nào"
"Câu thần chú mở cửa như thế nào ạ chủ nhân ? Cửa không gian hay cửa bị phù phép hay cửa bị khoá bình thường ạ ?"
"Thần chú mở cửa khoá bình thường thôi. Mà mỗi cửa sẽ có mỗi câu thần chú à, rắc rối thế"
"Dạ đâu tất cả cửa đều cùng một câu thần chú thôi. Chủ nhân cứ đọc 'reserata' là được ạ"
"Cái nào cũng giống nhau vậy thì hỏi chi nữa..."
"Reserata"
Một tiếng cạch vang lên rồi cánh cửa vốn có một ổ khoá to đùng trước mặt Jisung hé mở, và ngay lập tức, truyền đến tai Jisung là tiếng khóc nức nở. Suy nghĩ đầu tiên xẹt qua đầu nó là, không lẽ mấy cái tin đồn nhảm về nơi đây có ma là thật. Nhưng rồi nó chợt nhớ ra, mình đã là bán pháp sư rồi, sợ gì ma quỷ nữa. Vỗ vỗ lên Blue Sky lấy can đảm và chắc chắn quyển sổ vẫn hoạt động, Jisung mở nhè nhẹ cửa sân thượng ra. Hé mắt nhìn vào, Jisung bắt gặp ba nam sinh, một tóc đỏ rực, một tóc đen gầy gò, và thiên thần của nó.
*Reserata có nghĩa là mở khoá (giống như Alohamora trong HP vậy á =)))) )
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com