Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

em yêu anh nhiều hơn.

"Anh trở về, trời xanh của riêng em"
Xuân Quỳnh
_____________________________

Hà Nội, 1976

Anh Ninh lơ mơ dụi mắt, thấy ánh dương đang mất hồn nhìn ra phía cửa sổ. Họ vừa yêu nhau, thân thể em trần truồng, chỉ có lớp chăn mỏng che chắn dưới thân, điếu thuốc trên tay đã sắp hết. Anh Ninh ngồi dậy, áp ngực lên lưng em, bỏ điếu thuốc vào gạt tàn, Tùng Dương như bừng tỉnh, nghiêng đầu hôn anh.

Ánh mắt em vẫn đặt ở đằng Tây. Âu yếm lắm, ngập tràn nhớ nhung. Bỗng dưng em nói, "Không phải người Mỹ nào cũng xấu đâu anh."

Ừ thì ngoài mấy thằng chó đẻ ra, anh cũng thấy không ít người bị bắt ép đến đây, anh hiểu họ không có ý muốn gì làm hại đến đất nước này.

Nhưng đớn đau mất mát tổ quốc họ gây ra cho tổ quốc anh là quá lớn.

Anh Ninh khựng lại một chút, hôn lên thùy tai em, "Sao tự nhiên em lại nói mấy cái này đấy."

"Không biết nữa ạ."

Tùng Dương nói tiếp, "Khoảng thời gian ở bên kia bán cầu, em gặp rất nhiều người ủng hộ chúng ta, tuy tiếng mẹ đẻ, tôn giáo, lối suy nghĩ của họ với chúng ta hoàn toàn khác biệt."

"Quân Mỹ thiệt mạng không tới trăm ngàn, còn ta mất đi hàng triệu đồng bào. So với họ, ta tổn hại quá nhiều."

Bọn họ nhìn thẳng vào mắt nhau, "Nhưng anh ơi, nỗi đau của một người mẹ mất con đâu thể đong đếm được mà đem ra so sánh."

Em ngước mắt lên trần nhà, vu vơ lụm lặt ít kí ức trong đầu nói cho anh, "Ở Lầu Năm Góc, có những con người cùng màu da, cùng màu tóc, cùng chủng tộc với những kẻ đang xâm phạm lãnh thổ tổ quốc ta hò hét phản đối cuộc xâm lược, em thấy họ giương cao tấm biển viết hàng chữ GET THE HELL OF VIETNAM."

"Trong dòng người, còn có không ít bạn bè của em."

"Họ và chúng ta chỉ có điểm chung duy nhất, mà cũng là trọng yếu nhất. Hoà bình, khát khao hoà bình."

Anh Ninh biết, anh biết hoà bình có được không chỉ dựa vào một dân tộc đơn độc mà còn bạn bè quốc tế. Nhờ một phần vào những cuộc biểu tình phản đối chiến tranh của họ, áp lực dư luận đè nặng. Năm 1973 quân Mỹ biến khỏi đất nước anh, và dần dà ngừng tài trợ cho Chính quyền Sài Gòn.

Nhân loại rất non trẻ, họ còn phải học nhiều. Nhưng ta thấy trong họ có cái tốt đẹp, tự do là quyền của mọi giống loài. (Optimus Prime, Transformer 1)

Anh hiểu lòng em, ngay lúc này đây anh chẳng phải nói gì đâu, ánh dương chỉ cần lắng nghe, một vài nụ hôn vụn vặt, và cái ôm dỗ dành. Anh sẽ làm những gì ánh dương cần, họ vì nhau mà sống.

Nhắc đến lại càng nhớ hơn, nhưng nhớ thì cũng có đi được đâu. Em không thể bỏ lại Hà Nội, đành cười cho qua chuyện, nũng nịu dụi đầu vào ngực Anh Ninh, "I miss Atlanta, always." (Em nhớ Atlanta quá, lúc nào cũng nhớ.)

Ánh dương đang nói về chỗ em sống khi qua Mỹ, đó là một nơi ở Đông Nam Hoa Kỳ. Dường như Tùng Dương nói về nó mỗi ngày, dù chỗ hiểu chỗ không nhưng Anh Ninh không phiền, anh để em nói cho vơi đi nỗi nhớ.

Ban đầu, anh không lý giải nổi cái nhớ của Tùng Dương đối với Atlanta ra sao, nhưng ngẫm lại thì chắc có lẽ nó cũng giống như lúc anh trở về Quảng Ninh, dù vui thích cỡ nào thì anh cũng sẽ nhớ tha thiết mùi hoa sữa Hà Nội.

"Skyscrapers, everywhere." (Ở đó đâu đâu cũng là toà nhà chọc trời.) Em thích thú lục lọi quá khứ tìm cái để kể anh nghe, "The cars, the limousines aren't uncommon." (Mấy con xe oách vãi chưởng gặp đầy luôn ấy.)

Anh Ninh nghe 5 chữ thì hiểu 1 chữ, nhưng vẫn chăm chú lắng nghe em, "My friends are there, they taught me a lot. Hanoi raised me, Atlanta educated me." (Bạn bè em đều ở đó, họ chỉ bảo em rất nhiều. Hà Nội nuôi nấng em, còn Atlanta dạy dỗ em.)

Chẳng biết từ khi nào, Anh Ninh không bài xích chuyện Tùng Dương thi thoảng lại nói cái ngôn ngữ trời Tây kia nữa.

Thậm chí đôi khi gối đầu trên đùi ánh dương, bài giảng lý thuyết thúc đẩy hàng không vũ trụ và hệ thống điện tử hàng không bằng đủ mọi thứ tiếng của em, anh chả biết nước nào nước nào đâu, nhưng nói chung là đều của bọn Tây hết, thanh âm đó với Anh Ninh còn là lời ru êm ái.

Đương nhiên là cũng có những cái xúi quẩy, giả như bị người đẹp dùng 7 ngôn ngữ mắng mình cũng không vui dè de cho lắm đâu ấy.

Ngoài thông thạo tiếng Anh và tiếng Pháp, em nói được tiếng Nga, còn lại tiếng Trung, tiếng Tây Ban Nha, tiếng Đức em có thể giao tiếp cơ bản. Má, Anh Ninh thấy ánh dương ngầu vãi đạn, nhưng sau này anh nhận ra đến 80% là ánh dương xài để chửi người, chấm hết.

Ở với Tùng Dương lâu dần, không chỉ nghe được mấy câu đơn giản, trình độ nghe hiểu ngoại ngữ của Anh Ninh còn lên một tầm cao mới.

Ví dụ đi, nếu Tùng Dương đi đường ở Sài Gòn mà gặp 2 thằng hãm tài khát nước, em sẽ phán xét chúng nó bằng quả giọng chuẩn giọng Mỹ, em ấy thích vậy(trăm phần trăm là ẻm cố tình), còn Anh Ninh sẽ biết em đang chửi thằng bên trái là một lằn còn thằng bên phải là chó ăn cứt.

Đấy, nó đại loại là như thế.

Có lúc anh bị mắng, anh còn ngồi im thit thít nghe em phát ra mấy thứ âm thanh nghe như bùa chú đấy rồi lại cười nghệch ra, tự hào thế cơ mà, ánh dương cái gì cũng biết, cầm được bút bắn được súng, mắt híp nụ cười xinh.

Tùng Dương hoài niệm về ngày tháng vừa cắm đầu học vừa bay nhảy bên bạn bè ở đó, em bất giác nở nụ cười, "You know? I fucking love it, love it more than myself." (Anh biết không? Em yêu nó kinh khủng, em yêu nó còn hơn cả bản thân em.)

Khi rời Atlanta, em không được mang theo gì ngoài nhớ mong.

Ở đây em không còn thấy được nó nữa, dù ngồi trên máy bay cách mặt đất hàng chục cây số, em cũng không thể thấy được nó nữa.

Em đơn độc dằn vặt bản thân với nỗi nhớ đó mãi cho tới ngày em yêu anh.

Nhìn người đàn ông trước mắt, lòng em thổn thức khôn nguôi, say đắm thủ thỉ với anh rằng, "But when you take off my clothes, I know I don't love Atlanta so, Dober." (Nhưng khi anh làm áo em rơi xuống sàn nhà, em nhận ra em không yêu Atlanta tới thế, cún con à.)

"I love you more." (Em yêu anh nhiều hơn.)

À, em đang nói yêu anh, điều tất nhiên, một ngày nói cả trăm lần có lẽ, sao mà không hiểu được, "Tôi biết lâu rồi."

Tùng Dương phì cười hôn phớt lên vết sẹo bị đạn sượt qua trên tay anh, trên cơ thể anh có hơn chục vết như thế, "Thôi mà anh, tự em nói ra có phải hay hơn không."

"Nói thật là tôi chỉ thích em yêu anh thôi, cái em yêu anh không thêm không bớt ấy." Anh Ninh nhào qua, hôn lên trái cổ em.

"Ôi Chúa ơi," Tùng Dương hơi nhột, em cười đến là ngọt ngào, ngửa đầu ra cho anh hôn, chiều lòng Dober của em, "Em yêu anh."

Tùng Dương chưa bao giờ đòi hỏi anh phải hiểu em nói gì, phải thấu được nỗi niềm của em, chưa bao giờ. Anh hiểu câu em yêu anh là đủ, anh chỉ cần biết vậy là được.

Ngày anh đi Sài Gòn, Tùng Dương đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, em mang câu "Tôi ở tiền tuyến, cũng thương nhớ ánh dương" biến thành máu nóng, để nó chảy trong huyết quản, thấm đẫm vào máu thịt xương tủy vốn có của em. Lời thương lời nhớ của anh cùng sinh cùng tử với mình, từ nay về sau Bùi Anh Ninh và Nguyễn Tùng Dương không thể tách rời.

Nếu anh không còn thì yêu thương của anh vẫn ở chung với em cho đến lúc chết. Dù không ai chứng kiến, tình yêu của họ vẫn vẹn toàn cả khi em tận tàn kiếp sống.

Họ thương nhau trong mưa bom bão đạn mà không mưa bom bão đạn nào dội mòn nổi cái thương của họ, súng nổ bên tai hay mặt trận yên ắng, họ vẫn thương như thế thôi.

Anh Ninh kéo chiếc chăn đang phủ trên đùi em ra, thay tay mình vào.

Trao nhau môi hôn, họ lại triền miên ân ái. Da thịt nóng bừng, củi khô lửa bốc.

Sợ đầu gối em đau, anh không để em quỳ lâu, nửa ôm nửa đỡ em nằm sấp trên giường.

Từ đằng sau, anh trải dài nụ hôn lên vai lưng em, cần cổ em chi chít vệt đỏ. Vết cũ chưa phai đã chồng thêm vết mới.

Không kiềm lòng được mà tỉ tê hết thảy yêu thương.

Chẳng mấy chốc mà trời đã chập tối.

Tùng Dương thở gấp.

Anh mặc lại quần qua loa, rồi thả mình cái ạch xuống bên cạnh Tùng Dương.

Còn em? Thôi em xin, bây giờ em còn sức để mà thở là may rồi, quần áo gì tính sau đi.

Nằm bẹp trên giường cũng gần nửa tiếng mà chân em còn chưa hết run. Tùng Dương ảo não than trách anh với cái giọng vắt được ra mật, "Nay anh ác với em vậy."

Anh Ninh bật cười, nghiêng mặt về phía em.

Họ không bật đèn, xung quanh căn phòng nhỏ tối om, anh chỉ có thể nương nhờ ánh trăng mờ ảo bên cửa sổ để ngắm nhìn ánh dương.

Em mệt mỏi khoanh tay để gối đầu, cả người ướt đẫm, cơ thể phập phồng theo nhịp thở, trăng khôn biết tìm chỗ đậu, đậu ngay trên eo lưng em.

Đường cong yêu kiều.

Đường cong yêu kiều nơi em khiến anh nhớ tới một cái gì đó rất xinh đẹp, mà tạm thời anh chưa tìm ra.

Cái gì nhỉ.

Anh Ninh bừng tỉnh.

Bản đồ?

Bản đồ, đúng rồi, bản đồ.

Bản đồ lãnh thổ.

Đáy lưng Tùng Dương mướt mồ hôi em, cả mồ hôi anh nữa.

Núi cao sông dài. Đây là lãnh thổ của riêng Anh Ninh.

Anh Ninh nhìn ánh dương chằm chằm.

Tay anh vừa rớ lên cột sống mình là Tùng Dương đạp anh thẳng cánh cò bay. Lạy, giờ này mà làm ăn cóc khỉ gì nữa, chừa nhau con đường sống đi.

Anh Ninh da dày thịt béo(thật ra là bị đạp nhiều nên chai) cũng không để ý mấy, tựa lưng vào giường ngồi đó luôn(mò lên để rồi bị tác động vật lý tiếp cũng thế thôi). Tùng Dương vươn tay rút một điếu thuốc trên đầu giường, em không ngồi hẳn dậy, chống cằm chờ anh hầu hạ.

Bình thường em hút thuốc là bị rầy đấy, bạn thử nhuộm quả đầu bạch kim hay bảy sắc cầu vồng gì đi, mẹ bạn rầy bạn thế nào thì Anh Ninh rầy Tùng Dương như thế đó.

Rầy xong thì anh vẫn châm thuốc cho người ta.

Thua, nhìn dáng vẻ Tùng Dương bây giờ xem, bảo anh bán nhà đi theo anh cũng chịu.

Nói thì hơi mâu thuẫn, nhưng anh không hoàn toàn muốn Tùng Dương bỏ thuốc. Một phần vì biết tính chất công việc của em, một phần vì lòng riêng của anh.

Khi hơi men khói thuốc quấn lấy em, em chán chường, em bất kham, thế mà em lại hoan lạc, những điều tưởng chừng trái ngược đặt ở nơi em vẫn tràn đầy nhục cảm. Anh tương tư lắm, không dứt ra được.

Anh có chấp niệm rất lớn với ánh dương như thế, chắc vì anh nhận ra mình thương em trong lúc em cũng thế này đây.

Em hút một hơi rồi đưa điếu thuốc đến bên môi anh. Anh Ninh nhận lấy, sẵn tiện hôn lên ngón tay ánh dương. Hai người họ thay phiên nhau mỗi người làm một ít xơi hết điếu thuốc, Tùng Dương nhường điếu thuốc gần tàn cho anh, định lấy thêm điếu mới.

Anh Ninh giật lại hộp thuốc, ném ra xa, "Không, sáng giờ hai điếu rồi nhé, đừng có ỷ mình đẹp rồi làm tới à."

Tùng Dương đảo mắt, dỗi rồi đó, anh ngăn em kéo chăn qua đầu, chọt chọt xương quai xanh em, "Nè."

"Một lần một điế-" Nay còn biết kì kèo ra giá nữa ha. Không đợi anh nói hết câu, em với đại lấy cái áo của mình chọi vào mặt anh, quay đi chỗ khác, "Cierra la puta boca cabron."(Nín họng đi má)
________________________________

Dành cho chàng tất cả những gì trân quý nhất để thay cho tâm tình em giấu biến lâu nay, khoảnh khắc chàng vẽ tinh tú rực vàng lên tay em, trái tim của em đã trở thành chàng.
________________________________

Câu chuyện là trí tưởng tượng của mình, chỉ có Anh Ninh và Tùng Dương là thật.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com