Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

---Chapter 11---

"Nghe Nam ca ca kể vui quá, đệ cũng muốn làm quan!"

"Đổi đời rồi không biết huynh còn nhận hai đứa bạn này không."

"Chậc, nếu huynh muốn qua cầu rút ván thì xuất cung hẹn hai đứa làm gì."

Công Nam giả vờ hằn học trả lời, híp mắt xem Văn Huy và Duy Khánh hứng khởi mở chỗ hộp quà cậu chuẩn bị đúng sở thích từng người. Đã khá lâu cậu mới được ra ngoài thăm nhà nên tận dụng mọi thời gian cho bạn bè và người thân, vừa thông báo cho họ biết mình bình an vừa tường thuật thành tựu cậu đạt được. Cha Nam hay tin bèn bảo thuộc hạ nấu những món ăn cậu thích nhất, dù đã thử thức ngon vật lạ trong cấm thành nhưng không đâu ngon bằng cơm nhà. Được dịp nên cậu mời cả gia đình Huy lẫn Khánh đến phủ, người lớn ở sảnh đàm luận còn xấp trẻ kéo nhau ra vườn trò chuyện.

"Nam nó ngại hỏi trực tiếp chứ ngày thường gửi thư đều nhắc tới hai đứa á. Huynh làm chứng nè.", Bảo Trung cười cười, nắn nắn bả vai Nam.

Nghe thế, hai hàng mi Công Nam theo phản xạ sụp xuống, giận dỗi nói: "Trung huynh lại đâm sau lưng đệ nữa."

"Há đệ không bất ngờ, có chạy đằng trời con người này cũng nhớ anh em thôi." Duy Khánh vui vẻ nói, "Đà này chúng ta phải tranh thủ vòi vĩnh Lang trung khao chúng ta mấy bữa rồi, Duy ơi!", Duy Khánh và Văn Huy cụng tay nhau một cái, tông giọng nửa đùa nửa thật.

"Không đợi nhắc, trưa mai chúng ta đi.", Nam nói ngay, vốn dĩ cậu đã có kế hoạch chỉ là muốn chờ thời điểm thích hợp; tiện quay đầu sang rủ anh mình: "Bữa này huynh để đệ trả! Là đệ trích phần lương của mình đãi mọi người, vậy mới vui được!"

Bảo Trung thấy cậu quả quyết, đành gật đầu đồng ý, hỏi thăm: "Thế các vị đại nhân không gây khó dễ đệ chứ?"

"Vị đại nhân?", Công Nam nhướng mày, vài giây sau mới ngẫm ra trả lời: "À ý huynh là Thanh Duy đại nhân và Duy Thuận đại nhân! Họ tốt tính lắm, người thì chỉ dạy lẫn động viên đệ thử này nọ, người có hơi xéo xắt nhưng văn chương tuyệt mỹ."

"Cả Minh Phúc đại nhân ngỡ bất cần nhưng khi vào vai Trường sử rất nghiêm chỉnh quán xuyến. Anh Khoa đại nhân vào cùng lúc với đệ cũng có chiến tích hiển hách rồi.", Công Nam cảm thán.

"Ừm, vậy còn Tả thị lang-"

Ba chữ sau vừa vang lên, Công Nam liền quay ngoắt thái độ từ vui vẻ thành láo lếu, khoanh tay mách: "Sơn huynh á, vẫn là đồ đáng ghét, ăn nói móc mỉa, chuyên thọc gậy bánh xe. Nói chung, huynh ấy tệ nhất!"

"Tệ tới mức đệ chả nể trọng mà dùng danh xưng huynh thay cho đại nhân à?"

Nghe Bảo Trung hỏi, Công Nam ngơ ngác chớp mắt liên hồi. Là vì quen miệng hay lơ đễnh, họa chăng do cậu chưa hề dùng lăng kính Tả thị lang hay Đông các hiệu thư nhìn nhận Trường Sơn. Nam không biết bản thân chọn cái nào mới đúng.

"Ưm, đệ nhỡ mồm xíu. Chung quy Tả thị lang là kẻ xấu xa!"

"Chẹp, Nam huynh đừng khi dễ đệ.", Duy Khánh chép miệng nói, "Huynh mới tiến cung 6 tháng nay chứ mấy năm trước không dưới trăm lần huynh nhắc Sơn huynh gì đó đâu."

"Còn toàn lời hay ý đẹp. Thôi xong, ca ca lao lực nên tâm trí loạn cả rồi! Đệ không thích làm quan nữa!", Văn Huy tiếp lời, sợ hãi.

Thấy mọi mũi dùi chĩa vào mình, Công Nam câm nín cắn vào bên trong má, liếc mắt cầu Bảo Trung viện trợ. Trung nuông chiều em trai nên ra mặt giải vây, dùng tài ăn nói lão luyện lôi cuốn bọn họ buôn chuyện sang chủ đề khác. Tận khi Duy Khánh và Văn Huy ra về, Công Nam dỡ bỏ phòng bị, thở phào nhẹ nhõm, tay vỗ vỗ vào lồng ngực.

"Đa tạ huynh cứu đệ một mạng nha."

Bảo Trung đảo mắt, nở nụ cười hiền hậu, khoác tay lên vai Nam khuyên bảo: "Trốn được một lần, không chắc giấu giếm được cả đời. Nam à, đệ cần làm rõ thứ mình bâng khuâng trong dạ."

"Hoặc hỏi nơi trái tim đang đập của đệ ấy, biết đâu nó lại có tác dụng trong trường hợp này...", Bảo Trung dừng vài giây đặng kí đầu Nam cái bóc, tiếp tục: "... hơn bộ óc ngày đêm nhạc với nhạc!"

"Đau! Biết rồi mà. Đệ sẽ tự xử lý."

"Hứa?"

"Đệ còn con nít đâu mà huynh- Aaa được, đệ hứa."

***

Sau đôi ba ngày, Công Nam liền trở vào hoàng thành, cậu lại tất bật với guồng quay công việc xém chút nữa quên béng lời hứa với Bảo Trung. Bỗng dưng một buổi chiều nọ, Nam vừa tan tầm sinh nhã hứng thăm phủ Trường Sơn. Các cung nhân trông thấy cậu thì ngay tắp lự cúi mình cho vào, không cần thủ tục xét hỏi như thể đã xem là người nhà.

Tới thư phòng của Trường Sơn, tiểu đồng đang trực ở ngoài không nói không rằng liền mở cửa cho Công Nam. Cậu mỉm cười, gật đầu thay lời cảm ơn, cậu nhận ra sự yên ắng nãy giờ không đâu khác do Trường Sơn ngủ gật, lưng tựa về sau. Công Nam hí hửng rón rén tiến đến phần trống ghế leo lên, nhẹ tháo cái khăn đống tránh phết mực lên dính trúng.

Khăn rời, tóc Trường Sơn cũng rũ xuống lất phất trên mặt. Công Nam vô thức vươn tay vuốt khẽ, đăm chiêu đường nét khuôn mặt anh. Đoạn chuyển hướng chọc vào má một lúc, sơ ý quẹt phải môi anh. Cảm giác đó rất quái lạ khiến khơi dậy bản tính tò mò; lần này cậu thử phần bầu mắt đang nhắm, mới đụng mí thì Trường Sơn nhíu mày. Nam hoảng vội rút tay về, giữa chừng đứt gánh bị bàn tay Sơn bắt lại, anh cất giọng trầm ấm:

"Đệ ỷ mình tinh ranh như loài cáo nên được nước lấn tới nhỉ, Công Nam?"

Nam cứng đờ trông người trước mặt nhếch môi cười, tuy cậu không tài nào nhìn được biểu cảm của mình nhưng đoán được gò má mình đang ửng hồng nóng ran.

"Đệ sốt à, huynh gọi Thái y cho nhé?", Trường Sơn ân cần hỏi.

Mặt khác, câu quan tâm đó như hồi chuông cảnh tỉnh Nam dứt khỏi ảo giác, vung tay khỏi cái nắm chặt của anh. Trường Sơn bất ngờ nhưng không quá nao núng, gác khuỷu tay lên thành bàn. Thư phòng không có tiếng động nào ngoại trừ nhịp thở đều đặn của họ, bình tĩnh rồi Công Nam mới nuốt khan phá vỡ sự tĩnh lặng.

"Đệ khỏe, định phá huynh mà huynh dậy mất.", Công Nam giãi bày, sẵn bịa đặt thêm lý do khác che lấp hành vi của mình: "Chủ đích đệ đến báo bài nhạc cho huynh hoàn thành rồi, huynh nghe luôn không?"

Trường Sơn hít sâu một hơi rồi thở hắt ra, đáp: "Bữa nay thì không, Lại bộ Thượng thư đang hối thúc huynh nộp sớ văn. Hôm khác đệ rảnh không?"

"Ừm, tối cuối tuần?"

"Được, khoảng giờ Dậu huynh cũng xong cuộc họp."

"Hẹn chỗ nhà thủy tạ đi! Huynh mà cho đệ leo cây thì đệ không nhìn mặt huynh luôn."

Trường Sơn cười nhạt, gật gù giơ tay về phía cậu, ý chỉ trả lại khăn xếp đã tháo. Nam lúng túng đưa ngay, suy nghĩ vẩn vơ chờ anh chải tóc gọn gàng xong tự mình đội lên thì mím môi hụt hẫng, xin về sớm.

***

Sắp qua giờ Tuất rồi, Sơn huynh không đến thật hả ta; Công Nam thất vọng nghĩ, ngồi một mình ôm cây đàn giữa trời đêm đông lạnh rét tháng 11, cậu đếm từng giây từng phút trôi qua đến kiệt quệ. Chốc sau, ánh mắt thấy thấp thoáng dáng vẻ Trường Sơn liền buông lời trách cứ.

"Huynh tới trễ, đệ đợi mòn mỏi- Hửm? Cái gì vậy?"

"Khăn giữ ấm thôi, đệ đừng chủ quan vào mấy lớp áo bông. Lỡ cổ trúng gió độc vẫn bệnh như thường."

Con ngươi Công Nam mở to, cứ thế để Trường Sơn cúi người quàng lớp vải qua cổ đàng hoàng thì đến cái ghế đá còn lại ngồi xuống. Như thường lệ, người hầu dọn trà bánh lên bàn liền bỏ đi.

"Huynh mất thì giờ về phủ lấy khăn à?"

"Huynh xin lỗi đệ, đã trễ thì huynh không bao biện lỗi đâu. Khi nào đệ thích thì có thể bắt đầu."

Vừa đấm vừa xoa, Công Nam tặc lưỡi. Đoạn cậu dựng người thẳng thớm, tay gảy đàn vô cùng thuần thục; Nam tập đi tập lại bản nhạc nửa năm mới chính thức chơi cho người mình gắm gửi.

Hồi đầu, dây tơ phát ra âm sắc trang nhã vui tươi; hồi sau, mang dư vị dịu ngọt trầm lắng... Vì Nam đã thuộc làu nên cậu lén lút kiểm tra Sơn, khóe miệng anh cong nhẹ, ánh mắt trìu mến hướng về cậu không dời. Kết thúc khúc đàn, Nam trông anh vỗ tay, chân tình cảm ơn khiến tim cậu dường như đánh rơi mất một phách. Công Nam chủ động hạ cây nguyệt cầm anh tặng sang một bên, ôm ghì lấy anh.

"Đệ xúc động vì huynh khen đệ hả? Chà, Nam đệ cần huynh khóc không?"

"Cho đệ yên thân ôm miếng đi. Huynh trêu sau cũng không muộn."

Đến đây, Công Nam biết đáp án rồi. Trong mắt cậu, Trường Sơn chỉ đơn thuần là anh thôi, người Nam dốc sức thấu hiểu và mong muốn cùng anh đi đến cuối con đường hoa dẫu nó đầy chông gai đến nhường nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com