Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

---Chapter 4---

"Nè, đệ không khỏe trong người à? Về phòng nghỉ đi, để mình huynh đón khách được rồi. Huynh sẽ báo cho phụ thân mẫu thân giúp đệ."

"Á không có, tại... Ừm, đệ nhất thời không tập trung thôi!"

Công Nam gượng cười, đối mặt với biểu cảm chán chường của Bảo Trung thì phần nào đoán được anh trai không nhận lời giải thích đó cho lắm. Thực chất, việc Nam thỉnh thoảng thất thần tuy chẳng phải lần đầu nhưng tần suất xảy ra trong 2 ngày vừa qua lại vô cùng đáng ngại.

Gặng hỏi thì Nam liên mồm bảo không có gì, Bảo Trung hiểu tính nó dù có cậy mồm cũng không chịu nói nên anh hết cách đành chịu. Trung thở dài, hỏi tiếp:

"Đệ chắc chưa đó? Nếu huynh thấy đệ mất hồn lần nữa, huynh sai gia nô bế đệ đi ngay đấy."

Ý của Bảo Trung nửa vế sau là đùa, nhà có khách nên họ phải giữ thể diện tuyệt đối, không thể tùy tiện hành động thiếu suy nghĩ được. Trong khi đó, Công Nam thường có xu hướng tin vào mọi thứ người thân mình nói nên giật bắn, gật đầu lia lịa rồi thu mình trở về tác phong chuẩn mực.

Hai anh em nhà họ tiếp hết đợt khách này đến đợt khác thì có tiếng người gác cổng vọng vào báo hiệu đoàn người từ triều đình đến. Tất thảy người trong phủ xôn xao, không ít trong số đó xì xầm to nhỏ đoán xem ai đến.

Dẫn đầu là hai vị quan với khuôn mặt tuấn tú, vẻ ngoài thanh tao nhưng đủ sắc sảo khiến bất kỳ ai mê mệt. Phía sau là đoàn tùy tùng độ 4-5 người, tay bê vài chiếc hộp lớn nhỏ sang trọng.

Công Nam nhớ ra câu nói người ta bảo ban nhau dù không thi đỗ làm quan thì phải giỏi thứ khác mới có thể vươn tới lợi lộc; nếu không chịu học hành nghiêm túc thì suốt đời âu cũng chỉ là dân mọi rợ. Và quả đúng vậy, thời đại này chỉ lấy được lòng người trong hoàng cung mới nhận được những đãi ngộ đắt đỏ này thôi.

"Tại hạ cung nghênh Học sĩ và Hữu thị lang đến phủ.", Bảo Trung nghiêm trang nói lớn, anh cùng Công Nam cúi người hành lễ.

"Không cần đa lễ, cứ xem ba- Hai người bọn ta là khách được rồi, ta Thanh Duy cùng Duy Thuận đại nhân thay mặt gửi lời mừng đến phu nhân Vương thị.", Thanh Duy cười đáp, đôi mắt cong lên tạo thành vòng bán nguyệt; một tay không ngừng phe phẩy chiếc quạt đỏ cao quý.

Chớp thời cơ, vị còn lại hay Duy Thuận chờ hai anh em dựng người đứng thẳng thì nở nụ cười, nối tiếp: "Nghe danh Vương thị có hai vị thiếu gia không những khôi ngô mà còn có tài năng thiên bẩm. Mong đêm nay sẽ được diện kiến tận mắt."

Hai bên xã giao xong thì Bảo Trung nhận dẫn hai vị đại nhân vào bên trong sảnh lớn, để lại đám thuộc hạ ở ngoài do họ là tốp người cuối cùng trong danh sách có mặt; anh dặn dò Công Nam có chuẩn bị quà cho mẫu thân thì mang đến hẳn dự tiệc cũng không muộn.

***

Vừa đúng lúc quan viên bước qua thì Công Nam mới dám thở mạnh, buông lỏng hai vai xuống ngửa mặt lên trời thư giãn gân cốt sau hồi đứng lâu, không vận động làm ê ẩm khắp người.

Ôi, mình mẩy đau hẳn; Công Nam tận giờ phút này mới thấy hối hận vì ngoài dốc sức luyện chơi đàn cho nhuần nhuyễn thì cậu còn dành thời gian trằn trọc về những món quà nặc danh.

Tại sao là "những" chứ không phải một? Lý giải cho điều này chính xác vào buổi chiều hai hôm trước, Nam hí hửng đi báo tin vui cho Huy và Khánh thì cậu ngỡ ngàng vì cả hai đứa khi không cũng được tặng, có chăng chỉ khác về vật phẩm.

Chậc, phải nhanh chóng lấy cây đàn thôi; Công Nam nghĩ, cậu biết mọi người đều đang tất bật chuẩn bị đồ ăn thức uống cho khách nên cậu không tiện sai bảo.

Nam xoay người, chân mới đi vài bước thì sơ ý vấp phải phần gờ lên trên sàn. Cậu loạng choạng nghiêng cả người về trước như sắp sửa ngã thì may mắn, có người vòng tay qua eo đỡ được còn cẩn thận chỉnh lại dáng người cho cậu mới thả ra. Định cảm tạ thì Nam nhận ra một tông trầm quen thuộc, họ châm chọc:

"Nhóc như người sống ở cõi tiên ấy nhỉ? Hết lần này đến lần khác giấu hồn phách chốn nào rồi lại hành động khác người."

Nam vội quay về sau, mở to con ngươi đen lóng không tin vào mắt mình bởi lẽ vị công tử Trường Sơn bằng xương bằng thịt đang đứng ngay trước mặt.

Cậu thấy hắn nhếch mép nhìn xuống cười, dù trang phục hôm nay không bắt mắt như lần đầu Nam gặp gỡ nhưng vẫn không lấp nổi sự hào nhoáng tỏa ra từ họ, đặc biệt là từ dung mạo ấy.

Chưa kịp nghĩ kỹ câu nói trên thì Nam mượn bức bối trong mình mấy ngày gần đây ra, lớn tiếng đáp trả:

"Ta không có! Chỉ là nhất thời-"

"Không để ý? Thế chuyện lấy tính mạng mình ra thì sao?", hắn nhẹ giọng hỏi.

"Này! Đừng nhắc tới chuyện đó nữa, đã là quá khứ rồi.", Công Nam đảo mắt xem xung quanh có ai nghe thấy không, nếu có thì cậu tàn đời mất.

Hắn có lẽ dự đoán được từ biểu hiện của cậu thì khẽ nhíu mày, mép nhếch ngày một cao hơn.

"Dường như thiếu gia đây không ngoan ngoãn như tại hạ tưởng. Không ổn, tại hạ nên vào trong bẩm báo sự tình cho gia đình người mới được."

Đánh trúng tim đen, Công Nam hoảng loạn chắn không cho họ tiến vào. Trong lúc không tự chủ được hành vi thì đưa hai tay nắm lấy phần bàn tay hắn, gấp rút năn nỉ:

"Đừng mà... Ưm, hay ta và công tử đến nơi khác nói tiếp đi."

Chưa nhận được động thái gì thì Nam đã dùng hết sức bình sinh kéo hắn theo, người kia đành đoạn để đứa trẻ dẫn mình đi mà tuyệt nhiên không nói gì thêm. Khi họ đến trước cửa phòng Công Nam thì cậu buông tay thở hồng hộc, cậu nhìn hắn nheo mắt cười; đợi cậu lấy lại hơi thì hắn nói tiếp:

"Có nằm mơ tại hạ cũng không nghĩ một ngày thân thủ thấp kém này lại được nhị thiếu gia họ Vương đích thân dẫn vào thăm thú biệt phủ đấy."

Công Nam biết mình suy nghĩ chưa thỏa đáng nhưng chuyện đã lỡ thì phải phóng lao theo lao, điềm tĩnh trả lời: "Tại hạ xin lỗi vì thất lễ với công tử, cơ mà chuyện đâu tới nước khiến người hà tất phải nhận mình thấp kém chứ."

"Chắc thiếu gia hiểu nhầm, tại hạ chỉ là thuộc hạ theo hầu Học sĩ đại nhân thôi. Sao sánh bằng phẩm giá người cho được.", hắn ung dung đáp.

Nam hít sâu một hơi, lòng cậu biết người này thông minh nên cậu có nói bao nhiêu họ vẫn thừa khả năng phản bác. Tình huống này chỉ dùng học thức mới có cơ hội thắng.

"Công tử quá lời, tuy y phục của công tử hiện tại quả thật là của dân thường nhưng bộ trước đó lại không phải."

Thấy hắn khựng lại, nhướng mày chờ giải trình thì Nam tiếp tục: "Kiểu dáng, màu sắc áo không phải vấn đề, chất liệu gấm dù hiếm nhưng quý tộc vẫn có thể tùy ý sử dụng. Trọng tâm là hoa văn trên áo được thêu chìm với kim tuyến, là loại vải đặc dụng chỉ trong cung mới có; không phải hoàng tử thì cũng là quan từ tam phẩm trở lên được quyền may..."

Mọi kiến thức trên đều do anh trai và cha dạy cho từ hồi cậu mới vào phủ, nhập gia tùy tục ít nhiều cậu phải học về cách nhận biết lụa là, vải vóc xứng với truyền thống gia tộc. E là cậu chưa từng nghĩ sẽ dùng chúng cho việc này.

"Không biết suy đoán của tại hạ có vừa ý công tử chăng?", Công Nam vênh mặt, tự tin đối mắt với người kia - họ mở hé nửa miệng vài giây thì bật cười khúc khích khiến Nam có chút hoài nghi không rõ mình có bỏ qua chi tiết nào không.

Đoạn họ lấy một tay đặt lên ngực trái gập người về phía cậu, trang trọng nói:

"Để Vương thiếu gia phát hiện thật ngại quá. Tại hạ tự Lê Trường Sơn, giữ chức Đông các hiệu thư; trật chánh lục phẩm xin ra mắt thiếu gia."

Lục? Lục phẩm?, Công Nam bất ngờ, không nói nên lời do bận lục lại trí nhớ thì cậu nghe thấy tiếng cười trầm ổn của hắn mới hoàn hồn ngước lên.

***

"Chức tại hạ nhỏ bé, nương nhờ phụ thân có công với triều nên nhận đặc cách này thôi.", Trường Sơn chậm rãi giảng giải sự tình, tiếp tục: "Cộng thêm bản tính ham vui nên tại hạ đã ngỏ lời xin hai vị đại nhân cho mình theo dự tiệc, chuyện gặp Vương thiếu gia hôm trước tại hạ vốn không định kể với ai. Hoàn vẫn là vô tình, mong Vương thiếu gia lượng thứ."

Công Nam bán tín bán nghi nhưng không thể hỏi cặn kẽ vì Trường Sơn đưa ra câu trả lời không có điểm yếu để nắm thóp nên bực dọc đá sang chú ý tới câu chữ họ dùng.

"Đừng gọi Vương thiếu gia, ta không mang họ Vương-", Nam dậm một chân xuống nền, đằng hắng quát: "Tên ta là Bùi Công Nam, họ Bùi không phải họ Vương. Nhớ kỹ vào đừng gọi sai."

Chợt nhận ra mình vừa giận cá chém thớt nên cậu nuốt khan chưng hững sợ sệt.

Trái lại, Trường Sơn lặng người thầm quan sát biểu đạt cậu bé. Có vẻ đã tìm được đáp án xác đáng cho giả thuyết mình đặt ra trước khi đến nên anh nhẹ nhàng nghiêng đầu 45 độ chào.

"Tại hạ xin khắc cốt ghi tâm. Giữ người ở đây đã lâu, người nên vào tụ hội chung vui cùng gia đình. Tại hạ giờ có chuyện gấp nên đành cáo từ."

Không rõ vì đâu Công Nam thấy họ quay đi thì liền gọi to:

"Trước khi rời đi, công tử có thể cho ta hẹn một lần chúng ta gặp lại được không? Ta còn nhiều khúc mắc lắm."

Trường Sơn dừng bước, giọng bất lực: "Tại hạ đã trình bày sự thật, nhị thiếu gia không tin thì tại hạ quyết không can dự. Phần hứa hẹn tại hạ càng không dám nhận, chi bằng hãy để số mệnh định đoạt."

"Ơ? A thế công tử nên tôn trọng Vương thị tham gia bữa tối... Hoặc nán lại xem ta biểu diễn cũng được!", Công Nam hối hả viện đại lý do, chỉ là cậu không thể nhìn được khuôn mặt Trường Sơn mà chỉ thấy anh dứt khoát rời đi, không một lời hồi âm.

Công Nam lầm bầm trách móc trở về phòng cầm lấy cây đàn nguyệt tiến thẳng đến sảnh chính.

***

"Đệ đi lấy đàn mà lâu vậy sao? Làm huynh rối tung rối mù lên tìm đệ. Huynh đã xong phần vẽ của mình rồi, giờ tới đệ đó.", Bảo Trung lo lắng.

"Yên tâm đi huynh, đệ lo được.", Công Nam thủ thỉ rồi mỉm cười, bước đến giữa gian sảnh giới thiệu bản thân: "Hôm nay tại hạ Bùi Công Nam xin chính thức ra mắt các vị, tại hạ tuy không được phụ thân phụ mẫu thân sinh nhưng nhờ ơn cưu mang năm xưa nên có chút tài mọn xin góp vui cho buổi tiệc. Kính mong quý vị lắng nghe."

Không gian lúc này dần tĩnh lặng nhường chỗ cho thanh âm dây tơ đàn vang vọng; tiếng đục, tiếng trong, tiếng trầm, tiếng bổng,... đều đủ cả. Chúng gói ghém trong từng nhịp gảy của đứa trẻ đang thả trọn tấm chân tình vào màn trình diễn. Trông nó say sưa dạo mỗi khúc, tay khẽ lướt theo dây đàn rất đỗi tận hưởng cái đẹp của âm nhạc.

Tiếng đàn vừa dứt, nối liền sau đó là tràng vỗ tay dài đằng đẵng. Công Nam cười tươi cúi đầu hành lễ với cha mẹ mình trước rồi mới đa tạ mọi người xung quanh. Đoạn ánh mắt cậu va trúng vị hiệu thư ban nãy đứng tít trong một góc khá khuất, họ thấy vậy liền nháy mắt một cái.

Chưa kịp phản hồi thì Công Nam bị phân tâm vì Bảo Trung tiến ra đứng cạnh cậu đặng diễn văn, lúc cậu nhìn lại thì người đó đã biến mất chẳng còn tăm hơi.

***

Ngoài cổng phủ Vương gia, vệ quân cùng đoàn kiệu đã trực sẵn. Một trong người theo hầu trông thấy chủ nhân liền vội vã kéo rèm kiệu cho Trường Sơn ngồi vào.

"Đại nhân, người về trước ạ?"

"Chuyện đã rồi, ta không có phận sự của bộ Lễ thì ở lại chỉ là khách không mời. À cử một người bẩm báo cho Thượng thư Phạm đại nhân biết rằng hai cháu của ngài ấy về trễ hơn ta. Mau khởi kiệu hồi cung, ta còn nhiều văn thư cần soạn."

Nghe vậy, người hầu mới đóng rèm che, ra dấu khởi hành. Trường Sơn đến đây mới có không gian riêng để ngẫm nghĩ đoạn đối thoại ngắn ngủi mà cười thầm trong lòng.

Rất sáng dạ dù chỉ cách mình 4 tuổi, có tố chất làm quan sau này; Trường Sơn nhận định, anh khá mừng khi cậu nhóc tự đứng ra công bố mình không phải con ruột. Bởi anh chứng kiến không dưới ba lần cảnh tan đàn xẻ nghé vì lòng tham của cải hay thứ hư danh bèo bọt mà người trong nhà gạt phăng thân phận cấu xé lẫn nhau đã đủ nản chí rồi.

"...công tử có thể cho ta hẹn một lần chúng ta gặp lại được không?"

"Hữu duyên ắt tương phùng. Lần này huynh đã tìm được đệ, để công bằng thì Công Nam đệ phải dùng tài trí đó tìm được huynh mới phải chứ.", Trường Sơn thì thào, câu nói hòa lẫn vào trong gió cuốn bay đi.

---000---

Chuyên mục fanart:

Xin gửi lời cảm ơn chân thành đến bạn @nmn đã gửi gắm bức vẽ siêu cutie tái hiện 1 cảnh nhỏ trong chapter nì nha ' ▽ '

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com