39
Park Ami vội vàng đóng cửa sổ lại rồi nhanh chân bước ra ngoài. Xuống đến cổng chung cư trên trán đã nổi một tầng mồ hôi mỏng.
Nhiệt độ bên ngoài còn rất lạnh lẽo.
Jeon Jungkook nhìn thấy bóng dáng của em chạy xuống liền không khỏi nhíu chặt mày.
Trời lạnh như vậy mà Park Ami chỉ mặc váy ngủ mỏng dính, lộ ra bờ vai gầy gò.
" Em không lạnh à? "
Park Ami thở hắt, tặc lưỡi. Lúc nãy vội quá nên cũng không kịp nghĩ đến việc mặc thêm áo ở bên ngoài.
Dốc sức chạy từ tầng hai xuống cũng không cảm thấy lạnh.
" Sợ anh đợi lâu. "
Em cũng nghĩ đến việc Jeon Jungkook bảo lạnh, không biết hắn đã đứng dưới đây bao lâu rồi.
" Đợi bao lâu chả được. "
Hắn chỉ thở dài một cái, đưa tay bao lấy bờ vai nhỏ nhắn của Park Ami, xoa xoa.
" Lúc nãy em ở trên đấy có chuyện gì? "
Park Ami vừa nghe được thì không có phản ứng gì, con ngươi đen nhánh đảo liên tục.
" À em..."
" Lúc nãy vội quá, đứng dậy không may đầu đụng trúng cái quạt làm nó ngã xuống sàn..."
Park Ami tự thú xong lại bắt đầu cảm thấy xấu hổ tột độ, không dám nhìn thẳng Jeon Jungkook.
Jeon Jungkook đưa tay che miệng cố nhịn cười. Park Ami là đang vội xuống để gặp hắn nhỉ.
" Có đau không? ". Hắn đưa tay xoa đầu em.
Chỉ thấy Park Ami gật gật đầu cũng không nói thêm gì.
" Làm gì phải gấp như vậy, anh ở đây chứ có chạy đi đâu mà em phải gấp. "
" Không phải do em gấp gáp đâu. "
" Còn chối, em vừa bảo vội cơ mà? "
Park Ami vừa định mở to mắt cãi lại thì chợt nhận ra là mình đã nói như thế, cất lại khuôn mặt đanh đá mà tự nhận.
" Cũng có...một chút. "
Jeon Jungkook lại bật cười.
" Anh cười cái gì. ". Em đá vào chân hắn một cái.
" A "
" Lại còn đánh người cơ đấy. "
Park Ami cơ mặt căng cứng, liếc xéo hắn.
Park Ami dạo này khác hẳn, hắn tự nghĩ cũng tự vui. Cho dù em có bao nhiêu dáng vẻ trước mặt hắn đi chăng nữa, có xua đuổi hắn hay tức giận với hắn. Chỉ cần là Park Ami, dù có như thế nào đi nữa hắn vẫn thích, nhiều hơn nữa là yêu.
Jeon Jungkook chỉ nhẹ nhàng ôm em vào lòng, mọi tâm tư muộn phiền trong lòng đều nhẹ hơn bao giờ hết.
Có lẽ khoảnh khắc hắn cảm thấy được bình yên nhất là những lúc như thế này, những lúc được ở bên cạnh Park Ami, hắn không cần nghĩ đến việc gì khác và em cũng vậy.
Jeon Jungkook nhẹ giọng than thở.
" Park Ami, Tết này anh không có nhà để về. "
" Em có muốn chứa chấp người bạn trai này hay không? "
Nghe hắn nói Park Ami liền cười tủm tỉm, đôi mắt cong lại hình vòng cung, tay ôm eo hắn càng thêm chặt, trả lời bằng giọng mũi:
" Muốn chứ, về nhà em. "
[...]
Park Ami hôm nay tỉnh dậy đặc biệt tươi tỉnh hơn mọi ngày.
Hôm nay Jeon Jungkook đã hứa sẽ đến nhà dùng bữa tối, ngày mai đã là giao thừa. Hắn cũng bảo sẽ đưa em về gặp ba hắn vào ngày mai.
Park Ami vừa nôn nóng lại vừa lo lắng.
" Anh muốn ăn gì tối nay? "
Jeon Jungkook tay đang lái xe, đảo mắt nhìn lên gương chiếu hậu, Park Ami và dì đang ngồi ở ghế sau.
Hắn vui vẻ trả lời.
" Anh không kén chọn đâu. "
Em cùng dì định đến siêu thị mua đồ làm bữa trưa và tối nay, đúng lúc gặp Jeon Jungkook đã đứng ở dưới cổng chung cư từ rất sớm.
Jeon Jungkook đầu óc quả thực tinh quái, sao hôm nay hắn lại biết em sẽ ra ngoài vào sáng sớm nhỉ.
Phải mất gần hai tiếng đồng hồ em và dì mới có thể mua xong những thứ cần mua, siêu thị hôm nay đặc biệt đông. Ai nấy đều đẩy xe bên trong chất cả đống đồ ăn.
" Anh muốn mua cái này. "
Jeon Jungkook đẩy xe ở phía sau em, hắn dừng lại ở quầy sữa, chỉ chỉ tay.
Park Ami quay lại hết nhìn hắn rồi lại nhìn đến quầy sữa ở bên cạnh.
" Ừm. ". Em gật đầu.
Jeon Jungkook chỉ đợi có như thế, nhận được tín hiệu từ em liền nhanh tay cầm lấy hai lóc sữa chuối bỏ vào xe, hành động của hắn vừa nhanh vừa gọn, vỏn vẹn chỉ ba giây.
Nhiệt độ Seoul hôm nay cao hơn rất nhiều, ánh nắng có phần gắt hơn mọi khi.
Jeon Jungkook sau khi chở em và dì về lại chung cư liền xin phép lôi em đến quán cafe, là quán lúc trước em và hắn đến để học.
Park Ami cầm ly nước ép uống một hơi dài, sau lại đưa tay phẩy phẩy trước mặt, không ngừng than thở trời quá nóng.
" Anh Jimin và Taehyung dạo này làm gì vậy anh? "
Jeon Jungkook từ nãy giờ vẫn ngồi yên nhìn em.
Hắn cầm lấy cuốn sách ở trên kệ quạt cho em.
" Jimin thì giúp ba nó ở công ty, Taehyung thì tiếp tục học đại học. "
Park Ami gật gật.
" Tháng trước em có gặp Jeongyeon, cậu ấy bị bố bắt về quê ở với bà vài tháng. "
" Sau khi anh lên quản lý công ty cho ba, bọn anh cũng không còn liên lạc nhiều nữa. "
Jeon Jungkook thật sự rất bận rộn, ngày ngày đều dán mắt vào đống hồ sơ hợp đồng, còn phải thức khuya để kiểm tra lỗi sai sót của nhân viên thuyết trình.
Dạo gần đây mới có thời gian để nghỉ ngơi nhiều một chút, tuần trước hắn có dùng thuốc an thần, tất nhiên là Park Ami không biết, chưa kể gần đây hắn lại bắt đầu hút thuốc trở lại.
Trước khi gặp Park Ami hắn sẽ không hút để tránh bị em bắt gặp được, không phải là chê nhưng mũi của Park Ami rõ ràng rất tốt, chỉ một chút mùi hương lạ lẫm là em có thể nhận ra ngay.
[...]
" Có phải cô ra giá quá ít không? "
" Ít? "
" Cô chắc hẳn cũng biết tôi không mấy khi đề nghị giúp đỡ? "
" Đặc biệt lần này là cô. "
" Được thôi, để xem anh làm như nào đã. Sau khi thành công thì giá bao nhiêu tôi cũng sẽ trả. "
" Được thôi, sẽ không làm Choi tiểu thư đây thất vọng đâu. "
Choi Nahye liếc người trước mặt một cái, đứng dậy cầm túi xách bước đi, tiếng giày cao gót va xuống nền nhà đầy chói tai.
Cô ta vừa đi vừa gọi điện thoại, bộ váy đỏ ôm sát người, tay cầm túi hàng hiệu đi giữa đám đông.
Đôi môi đỏ chót mấp máy nói chuyện qua điện thoại.
" Mẹ không cần lo cho con đâu, trưa nay con không về nhà. "
" Vậy nhé, bây giờ con bận. "
Choi Nahye sau đó ấn một dãy số, tiếp tục gọi.
" Đến bar nhé, hôm nay tao đặc biệt vui. "
Trời bắt đầu sập tối, đèn đường sáng loé được bật lên từng hàng dọc trải dài. Những chuyến xe bus chật chội người, dừng lại ở mỗi trạm đều có hơn mười người bước xuống.
Park Ami thoáng nhìn thấy được sự mệt mỏi trên từng khuôn mặt xa lạ ở ngoài kia.
Em vừa xuống xe bus, từ trạm đi bộ về chung cư chỉ mất khoảng gần mười phút. Trên tay xách túi nilong đựng hai chai rượu soju. Không phải em uống mà là dành cho Hoseok và Jungkook.
Jung Hoseok có bảo:
" Để thằng nhóc Jungkook uống sữa chuối thì còn ra dáng đàn ông đâu chứ. "
Điện thoại trong túi run lên, là Jeon Jungkook gọi.
" Em nghe đây. "
" Em đang ở đâu? "
" Em sắp về đến nhà rồi, vừa ra ngoài mua rượu giúp anh Hoseok. "
" Cụ thể là ở đâu, anh đón. "
" Không cần đâu, em muốn đi bộ. "
Đầu dây bên kia Jeon Jungkook chần chừ một lúc mới trả lời lại.
" Ừ, anh đợi em ở dưới cổng. "
" Ừm. "
Park Ami vẫn rảo bước, chân nhỏ đã bước về gần đầu hẻm.
Ngoài phố xe cộ vẫn còn tấp nập.
Jung Hae In vứt điếu thuốc xuống đất, lấy chân dẫm vào day day điếu thuốc đã tàn trên nền đất gồ ghề.
Thiết nghĩ Choi Nahye cần gì phải làm lớn chuyện như vậy, cô ta vì Jeon Jungkook mà mù quáng quá độ rồi.
Jung Hae In cũng không muốn động chạm đến người của Jeon Jungkook, anh ta cũng là hết cách. Số tiền mà Choi Nahye đưa ra cũng không hề ít, đủ để anh ta có thể trả tiền viện phí cho bà của mình.
Anh ta đảo mắt về hướng bên kia đường, nheo mắt vài cái rồi sải chân bước đi.
Cửa hàng tiện lợi ở đầu con hẻm đang mở cửa, bên trong là đám nam sinh đang ngồi ăn mì, thỉnh thoảng còn chửi tục vài câu. Ở thềm ngoài là hàng chục tàn thuốc đã hút xong, Park Ami nhìn một cái rồi quay đi, nhanh chân đi về, em không muốn Jeon Jungkook đợi lâu.
Tiếng bước chân sột soạt ngày một gần, em vừa đặt chân vào đầu hẻm đã cảm thấy bất an. Đèn ở đầu hẻm vẫn như thế, vẫn tối mù.
Park Ami hoảng đến mức chân này đá vào chân kia suýt thì ngã, nắm chặt vạt áo muốn chạy thật nhanh.
Không biết từ đâu ra một lực kéo rất mạnh mẽ, kéo em vào ngã rẽ ở giữa con hẻm. Đèn ở con hẻm đã tối, xung quanh chỗ ngã rẽ không được chiếu sáng thì tối đen như mực, Park Ami hốt hoảng muốn vùng vẫy, miệng muốn la lên nhưng đã bị chặn lại.
Lại một lần nữa ở con hẻm này, cảm giác sợ hãi này giống như lần trước, kết quả vẫn vậy.
Em không thể thoát được.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com