Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9

Warning: Tất cả tình tiết trong truyện đều là hư cấu, đây là thế giới quan do tác giả xây dựng, nhân vật được mượn tên và không có thật, không áp dụng lên thực tế, vui lòng cân nhắc trước khi đọc. Xin cảm ơn!

Trong tác phẩm có chứa những từ ngữ phản cảm gây khó chịu cho người đọc vui lòng cân nhắc trước khi xem!

-------------------------

Đó không phải anh... Không phải King Kunakorn. Người này giống hắn, mùi cồn sát trùng của bệnh viện không phải mùi cồn của rượu, không có hương nho, cả tiệc này anh uống rượu vang nho đỏ nhiều nhất... Anh và cậu đều uống nó, cậu nhớ rất rõ, cậu ngã bịch xuống sàn, hắn ngày càng đến gần cậu hơn, màn đêm tăm tối, tĩnh mịch, tiếng bước chân hắn không ngừng vang lên.

Cả người cậu run rẩy an ủi bản thân đấy không phải hắn.

-James... Bé yêu ơi~

Là hắn, vậy mà thật sự là hắn, hắn đến rồi, cậu trong vô thức lùi lại, muốn trốn chạy, cậu muốn chạy thật xa hắn. Hắn nhớ ra rồi, đều nhớ ra rồi. Tên điên này hắn biết cái gọi là cốt truyện rồi, cậu ta đã chết, cốt truyện chính thức sụp đổ. Hắn tỉnh dậy thì lập tức trở nên điên loạn chạy đến đây muốn bât cậu đi. Hắn đay nghiến nói:

-James, vợ ơi, em chỉ được phép là của anh thôi... Thằng nào cũng không được.

-James, sao vợ lại ở cạnh thằng khác cười xinh đẹp như vậy với nó?

-Vợ ơi, anh nhớ em lắm, anh đã tìm em rất lâu rồi.

-Vợ ơi, em thơm quá, haha~

Cậu càng sợ hãi, càng run rẩy nhìn hắn ngồi xổm xuống trước mặt mình, hắn vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo của cậu, hắn dùng ngón trỏ thô ráp miết lên môi cậu.

Cậu không dám động, chính xác là bị dọa cho tay chân đều nhũng ra rồi. Không còn chút sức lực nào hết. Hắn ôm cậu lên bế ra ngoài. Phòng tân hôn cách một tòa nhà mới đến sảnh tiếp khách, vì anh không muốn cậu thấy ồn ào nên để sảnh tiệc xa chỗ hai người nghỉ ngơi. Ai ngờ lại thành lợi thế cho hắn đem cậu đi.

Khi tiệc tàn vài người bạn kéo đến xem phòng tân hôn của hai người, cửa phòng tân hôn đã bị mở toang, anh ngờ ngợ say cũng bị dọa cho tỉnh rượu. Anh vội chạy đến xem, cậu đã biết mất không một dấu vết, anh mở GPS lên xem thấy cậu đang ở một nhà kho bỏ hoang ở ngoại ô thành phố. Anh lao như bay ra ô tô đi tìm cậu.

Cậu hoàn toàn không có sức phản kháng hắn, hắn điên đến mức ép cậu uống thuốc ngủ. Đem cậu đến nhà kho bỏ hoang. Cậu bị cơn đau dưới thân làm cho tỉnh, cậu từ từ mở mắt, xung quang vẫn tối om nhưng lại rất bừa bộn, phủ đầy bụi, rất bẩn thỉu. Nhiều thùng hàng lớn chất cao, quần áo vứt lung tung, trên người cậu hắn đang không ngừng đâm rút.

Thấy cậu tỉnh hắn càng kích thích hơn, đam mỗi cú đều sâu hơn. Cậu đã lâu không làm tình, cảm giác vừa sung sướng nhưng lại rất thống khổ, hắn vẫn như lần đầu gặp mặt, thô bạo mà hành hạ cậu.

Toàn thân cậu trắng nõn nà, mềm mại được anh chăm sóc tỉ mỉ. Giờ đây đang nằm dưới thân hắn khóc lóc rên rỉ. Đôi mắt long lanh ngập nước, gò má ửng hồng, cậu cắn chặt môi dưới đến bật máu để không phát ra tiếng rên, hai tay bị hắn trói chặt giữ trên đỉnh đầu.

Hắn thương xót cậu liền cúi xuống hôn lấy môi cậu, cậu né tránh, cố gắng kháng cự hắn nhưng đều vô ích, những điều cậu làm chỉ khiến hắn hưng phấn hơn mà thôi. Không biết đã qua bao lâu, cậu từ bỏ, cậu không còn kháng cự nữa.

Anh bên này đang đạp hết ga để đến chỗ cậu, anh vừa nhìn thời gian vừa lo lắng, như ngồi trên đống lửa.

Cậu mặc cho hắn dùng cơ thể cậu như một món đồ chơi tình dục mà thỏa mãn thú tính của hắn. Hắn bắn vào rất nhiều, nhiều đến mức bụng cậu nhô lên như mang thai ba tháng. Hắn khẽ xoa xoa cái bụng nhỏ trắng xinh của cậu mà hài lòng, hắn hỏi:

-James, thằng đấy đã chịch em chưa?

-Em đã cho nó làm gì em chưa?

Hắn gầm lên, tay hắn lại miết mạnh lên những vết hôn xanh tím trên người cậu, là do hắn tạo thành, hắn cúi xuống ôm cậu lên đổi tư thế, cậu đờ đẫn nhìn hắn sắp xếp mình. Hắn cắn vào cần cổ trắng ngần của cậu đến khi cảm nhận được vị tanh ngọt của máu hắn mới nhả ra, bên dưới không ngừng đâm rút, cậu chỉ có thể phát ra âm thanh nhỏ bé từ cổ họng.

-James, trả lời anh!

Cậu không đáp chưa từng nói với hắn bất kì một câu nào. Cậu lại không sạch sẽ nữa rồi, cậu không xứng với anh nữa rồi. "King ơi, em xin lỗi, xin lỗi vì không thể bên anh được anh nữa, cảm ơn anh đã đến bên em, cảm ơn anh cho em biết thế nào là hạnh phúc và hy vọng, mong sau này tìm được người tốt hơn, yêu anh nhiều hơn, xứng đáng với anh hơn." cậu thầm gửi tất cả sự tốt đẹp đến cho anh, còn bản thân cậu thì sao? Cậu bẩn rồi, cậu mệt rồi, đừng ép buộc nữa. Cậu thua rồi, cậu chấp nhận số phận của bản thân rồi.

Sau khi xong việc hắn ném cậu lại nhà kho và rời đi. Anh đã cũng trễ rồi, cậu nằm dưới nền bê tông dơ bẩn, quần áo trắng tinh cũng bị bẩn rồi, toàn thân trắng nõn xinh đẹp cũng bị giày vò cho xanh tím khắp nơi, cổ tay bầm lên vì bị trói bằng dây thừng, bên dưới tinh dịch hôi tanh không ngừng chảy ra, đôi mắt cậu vô hồn nhìn anh.

Anh chạy đến lấy áo vest đắp lên cho cậu, mặc kệ quần áo có bẩn hay không mà ôm cậu lên. Sau khi về nhà anh giấu nhẹm chuyện này đi, không muốn để người khác biết cũng không muốn để cậu nhớ đến.

Cậu cũng chính thức bị chấn thương tâm lý nặng, mỗi ngày bác sĩ tâm lý đều tới nhưng tình hình chỉ tệ hơn. Cô không học tâm lý không biết cách trị tận gốc rễ, mời bao nhiêu bác sĩ giỏi đều như ném đá xuống biển.

-Su ơi, em phải làm sao đây, hức, anh ơi em phải làm sao đây?

-Ba ơi, ba sao vậy con sợ quá, ba ơi ba ơi...

-James mày thấy thế nào rồi? Có cần gì không? Tao giúp mày xử nó nhé?

-James mày mệt lắm đúng không? Dựa vào tao một chút nhé?

-Uea... Chúng ta vẫn còn cả tương lai mà em, anh luôn ở bên em mà...

-Uea, là do anh không tốt em đánh anh, mắng anh cũng được đừng im lặng, anh sợ lắm.

Cậu viết cho anh một vài lời nhắn sau đó, bỏ đi.

Gió ở đây mát thật, biển rộng lớn thật, dễ chịu quá, cậu bất giác tự ôm lấy cơ thể nhỏ của mình. Dấu vê ta do hắn cưỡng hiếp để lại vẫn chưa biến mất, cậu đã thu mình lại trong góc suốt mấy ngày liền rồi. Đã che dấu sự bẩn thỉu này quá lâu rồi, hãy để biển cả bao lấy cậu tắm rửa sạch sẽ những vết bẩn này đi. Từ nay về sau... Không ai còn được gặp lại cậu nữa, ích kỷ cũng được, đáng thương cũng được, vô tâm cũng được, cậu muốn đi rồi.

-Uea, anh về...

Không có ai cả, căn nhà không một bóng người, anh hoảng sợ gọi điện cho cậu nhưng cậu không hề cầm điện thoại, anh vội gọi cho người nhà đi tìm cậu.

Tin cậu mất tích cũng đến tai hắn, hắn cũng tìm cậu. Không lâu.

Tin tức có xác chết đang phân hủy trôi dạt vào bờ, hiện đang tiến hành xác nhận danh tính.

Cậu đã mất tích 1 tuần rồi, vừa vặn xác chết cũng được xác định là tự tử cách đây 1 tuần.

Xác định được danh tính rồi. Là cậu. Anh đến tận nơi xem xét. Là chiếc đồ hồ đó, anh đã tặng cậu lần đầu gặp mặt. Nó hỏng rồi, vì vậy nên anh mới không tìm được GPS của cậu. Kết quả khám nghiệm tử thi đã có, giấy báo tử đã có, không phải giả, tất cả đều là thật.

Ngày tang lễ của cậu được tổ chức, mọi người đều đau buồn. Hắn không đến tiễn cậu đoạn cuối. Hắn đến bên bờ biển nơi cậu tự tử. Quỳ xuống, khóc.

-James, là anh nợ em, là chính anh có tội. Bây giờ anh lập tức bù đắp cho em, chúng ta làm lại thêm một lần, anh sẽ không phụ em...

Hắn không tiễn cậu, hắn đi theo cậu.

Còn anh thì hoàn toàn sụp đổ, ngày ngày bầu bạn với men rượu, như một thằng nghiện, anh muốn mượn rượu giải sầu, anh nói trong mơ anh sẽ thấy cậu cười với anh, cậu nói cậu rất yêu anh, anh thấy cậu và anh có một gia đình nhỏ hạnh phúc rồi. Cuộc sống rất tốt giống như một bức tranh vậy.

Nhưng anh tỉnh rồi thì chỉ còn lại một mình anh với khoảng không tối tăm. Anh lại ôm di ảnh của cậu gào khóc thảm thương.

Trên sân thượng của tòa nhà cao tầng. Một bóng hình mặc áo trắng đang đứng trên bậc cao hơn, nhìn thế giới xinh đẹp này.

-Yim!! Bạn đang làm gì vậy mau xuống đây với anh.

Bên dưới là một đám người cứu hộ, có người vây quanh xem xét, trên sân thượng còn có ba mẹ Yim, Lin, Louis, Tutor.

Yim vẫn bình tĩnh nhìn thế giới, từng cơn gió thổi đến lạnh thấy xương, đau thấu tâm can. Yim quay lại nhìn Tor, Yim cười, lắc đầu.

-Lin, anh giao công ty cho em, chăm sóc tốt cho bản thân và cha mẹ nhé, còn có đứa bé này, em nhất định phải coi nó như con ruột của em mà đối đãi, nhớ chưa?

-Yim, đừng mà...

-Anh hai, sao lại nói điều này với em chứ? Anh hai mau xuống đây đi, anh hai hứa đưa em đi chơi chúng ta còn chưa đi mà? Anh hai... hức... anh ơi...

-Lin ngoan nhé, ở lại giúp anh hai bảo vệ gia đình.

Chưa kịp để cô nói gì Yim đã ngả người ra sau, Tor chạy đến muốn nắm lấy tay Yim nhưng không kịp. Tor phải giương mắt nhìn người mình yêu rơi từ tầng 50 xuống chết tại chỗ.

-AAAAAAAAAAAA!!!

-Hức... YIM ƠI... YIMMMM...

-Hức... Anh hai... Hức...

Cô phải ôm bé con lại không chứng kiến cảnh anh mình chết thảm. Nhưng chung dòng máu cảm giác đau đớn hơn người khác gấp bội.

**********

-Yim?

-James, tao sang với mày đây.

-Tại sao chứ? Còn mọi người thì sao?

-Kết thúc rồi... Một đời người, một đời tao hèn nhát...

-Mày... Có chuyện gì sao?

-James, tao thích mày, thích mày từ lúc biết đến cảm giác yêu thích. Vẫn luôn thích mày nhưng tao không dám nói, không dám tỏ tình, tao sợ, sợ mất đi tình bạn của chúng ta, sợ đến tư cách làm bạn mày cũng không cho tao nữa...

-Yim... Tao cũng sợ... Tao đã từng hy vọng biết bao về cuộc sống và lương duyên của bản thân nhưng giờ tao không dám nữa.

-Có tao ở đây. Dù có thế nào tao cũng cùng mày trải qua. Dù mày không chấp nhận tình cảm của tao cũng được. Có tao thích mày là đủ rồi.

Yim ôm lấy James, vỗ về cậu, em vẫn luôn như vậy, vẫn luôn âm thầm bảo vệ cậu, em đã hứa sẽ ở bên cậu mãi mãi thật sự là mãi mãi.

Em sẽ không làm cậu buồn, em sẽ luôn là người chống lưng và ủng hộ cậu. Sao cũng được nhưng cậu có đủ sự tin tưởng dành cho em.

END.

-------------------

Hết rồi nhé mọi người, mình sẽ ra bộ tiếp theo. Nhưng khả năng cao sẽ là oneshot thôi.

Đọc rồi thì vote cho mình 1 sao và 1 cmt tiếp động lực cho mình nhé.

01/08/2024

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com