Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Nếu chị đau lòng như thế, hãy nói cho em biết nó đau bao nhiêu


          Nếu chị đau lòng như thế, hãy nói cho em biết nó đau bao nhiêu

Câu chuyện bắt đầu từ khi Seo Yi Kyung trở lại Nhật Bản.

Đồng xu 1 yên ấy sau khi bị bắn ra , liền nằm ở một góc trong sân biến mất không thấy tâm hơi, cùng lúc đó rất nhiều chuyện cũng đi theo buông xuống. Đã từng lựa chọn " báo thù hay là lợi dụng" ý niệm đều biến mất trở thành một khái niệm mơ hồ, nếu không cẩn thận suy nghĩ, có thể ngay cả chi tiết cũng không nhớ rõ lắm. Tất cả những gì lưu lại ở Hàn Quốc đều giao cho Lee Se Jin phát triển sự nghiệp. Seo Yi Kyung thỉnh thoảng có thể nhận được 1,2 cuộc gọi từ em ấy . Nhưng mà không phải hỏi về kinh doanh, không phải muốn cô chỉ bảo về kinh thương. Chuyện về "thành lập vương quốc của Lee Se Jin " hai người giống như đều ăn ý , không hề đề cập tới, giống như cùng tuân thủ hứa hẹn trước khi "vương quốc" chưa trở thành sự thật thì sẽ không nhắc tới.

Điện thoại nội dung phần lớn là về những người xung quanh Seo Yi Kyung có đôi khi là là những chuyện vụn vặt hằng ngày. Lee Se Jin sẽ hỏi thăm Kim tác gia, trưởng phòng Jo , có khi cũng sẽ kể về Tak cho cô nghe, Tak ở lại Hàn quốc bảo vệ cho Se Jin , giống như ngày xưa vậy bảo vệ cho cô. Rõ ràng Lee Se Jin đều có số điện thoại của bọn họ vẫn lựa chọn định kỳ gọi điện thoại cho cô, còn nghiêm trang bảo em chỉ muốn hỏi thăm đến việc nhà". Seo Yi Kyung sẽ không chọc thủng cái cớ của em ấy, hai người cũng không có ràng buộc nhiều lắm, vả lại cắt đứt liên hệ cũng không có gì tất yếu, để em ấy muốn làm gì thì làm đi.

Ngày tháng cứ như vậy không mặn, không nhạt từng ngày trôi qua, Seo Yi Kyung thỉnh thoảng sẽ ở trên tạp chí kinh tế quốc tế nhìn thấy được Gallery S, về sau liền biến thành Lee Se Jin người đầu tư "thiên sứ".Có một kỳ còn xuất hiện một ít ảnh chụp.Lee Se Jin mắt sáng như đuốc, ngồi ở vị trí khi xưa vốn thuộc về cô, hay tay khoanh trước ngực, màu đen tây trang bên trong thuần trắng áo sơ mi nút áo được gài cẩn thận tỉ mỉ, bộ dáng phi thường chuyên nghiệp bộ dáng, tiêu đề là 【angel in suit】.

Không thể không thừa nhận Lee Se Jin ánh mắt vô cùng tốt, cho dù là trang phục hay là đầu tư, em ấy gần đây đầu tư lên sàn hai công ty , đều liên quan đến ngành kĩ thuật, phát triển hạng mục đều là khoa học kỹ thuật, sản phẩm mới đưa ra thị trường cùng MJ tập đoàn gần như tương đồng. Nhìn ra được Lee Se Jin phương hướng phát triển, chính là muốn nhầm vào GW. Seo Yi Kyung nhếch lên khóe miệng, xem ra dùng cách này, ngày xây đựng thành công vương quốc còn cách không xa.

—————————————————

Thời gian qua đi so với tưởng tưởng còn muốn nhanh, mới đó mà đã 2 năm trôi qua. Lee Se Jin lấy lý do 【đã đến lúc trở về / Mời Giám đốc trở về Hàn quốc thị sát 】rốt cục đem Seo Yi Kyung gọi trở về Hàn Quốc. Người nọ cũng đủ tự tin, chính mình cũng đủ chờ mong.

Một lần nữa trở lại quen thuộc Gallery S, Lee Se Jin triển lãm cho cô xem tất cả khiến cho cô có chút hoảng hốt, em ấy, đại khái đã có thể sánh vai, không, là có thể vượt qua cả bản thân cô, chỉ còn là vấn đề thời gian. Tuy rằng biết Lee Se Jin trong hai năm qua học tập rất nhiều, chính là tốc độ em ấy trưởng thành, thật là vượt qua tưởng tượng..

【 như vậy,Giám đốc Nim. . . . . 】 đương nhiên vẫn còn chút chuyện không có thay đổi, tỷ như em ấy vẫn kêu mình như vậy

【 không đúng, không phải giám đốc ,Yi Kyung, lần này trở về. . . . . cũng không cần đi nữa 】 đi theo năng lực tăng tiến , lá gan cũng bắt đầu trở nên lớn.

【 không đi? lý do? 】 Seo Yi Kyung nhướng mày

【 bởi vì, em tạo ra vương quốc này , muốn cùng Yi Kyung cùng nhau sỡ hữu】

【 đây là vương quốc của em】

【 không phải em nhớ rõ từng nói qua, đứng ở đỉnh núi Yi Kuyng, thoạt nhìn bi thương lại soái khí. Hiện tại đến lượt em đến đứng ở đỉnh núi , chính là em không nghĩ chỉ có duy nhất mình em 】

Có chỗ nào không giống với, nhưng lại không thể nói rõ cụ thể làm sao. Hiện tại đối mặt chính mình đích Lee Se Jin, tự mình vượt mọi chông gai lúc sau, vẫn là ở lối rẽ khẩu lựa chọn cùng chính mình lúc trước không đồng dạng như vậy đường.

【 như vậy sau đó thì sao,leo lên được trên đỉnh núi thì tất cả sẽ kết thúc sao? 】

【khi leo qua ngọn núi này tất nhiên sẽ vẫn còn ngọn núi khác, lấy Hàn quốc làm điểm khởi đầu không phải là điểm dừng. Em sẽ tiếp tục mở rộng sự nghiệp, đến khi còn em còn có khả năng, chẳng qua là em hy vọng quá trình còn lại, Yi Kyung có thể ở bên cạnh em】 trầm tư một chút hơn nữa một câu,

【 dù sao cả chúng ta hai người đều là cô độc 】 nói xong Lee Se Jin nở nụ cười.

Lúc ở Nhật Bản Seo Yi Kyung có nghe được một ít tin đồn, từ Tak, từ Kim tác gia. Bên người Lee Se Jin có rất nhiều người theo đuổi, nào là công tử ca ca, phú thương dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, đối tác làm ăn hoặc là đối thủ cạnh tranh. Lee Se Jin chính là chu toàn bọn họ, chưa từng tiến về phía trước quá nữa bước liền như lời em ấy nói "cô độc".

Gọi điện thoại cho chính mình cũng chưa từng nhắc đến những chuyện đó, chính mình đều biết,em ấy vì sao cự tuyệt, em ấy đang đợi ai, em ấy có phải hay không vẫn chờ đợi. biết là một chuyện chính tai nghe được lại là một chuyện khác.

Lúc sau chuyện xưa trở nên phù hợp lẽ thường, Seo Yi Kyung không có rời đi. Cho tới bây giờ cũng chưa hề nghĩ đến miệng lưỡi của Lee Se Jin sẽ có một ngày dùng ở trên người Seo Yi Kyung để thuyết phục cô. Người ở lại kia sau này mới phát hiện, nhưng mà cho dù có hối hận ở lại, chính là phải hỏi người kia có đáp ứng hay không.Rốt cục "bắt tay" theo như ngôn ngữ của hai người ấy biểu đạt, không chỉ có nghĩ là bắt tay thôi.

Seo Yi Kyung bắt đầu trợ giúp Lee Se Jin mở rộng sự nghiệp ở quốc tế, đối ngoại ,internet , phương diện này, Seo Yi Kyung chính là người trong nghề, chính là cô chỉ là quân sư của Lee Se Jin, thật tế hết thảy công việc đều giao cho Lee Se Jin, như là Seo Yi Kyung nói【 chị nhớ rõ em nói là chúng cùng nhau có được mà không phải là chúng ta cùng nhau tạo ra 】.

Lee Se Jin phát giác tự cho mình đào mộ cái hố thật to,thời gian được ngủ càng ít so với ai kia được về nhà sớm, sự tình càng làm càng nhiều, quy mô bản đồ càng làm càng lớn, giống nhưu là con quay liều mạng bị quất roi không ngừng không ngừng xoay tròn. Cũng có một chút "phúc lợi",ví dụ như lúc được ôm "ôn hương nhuyễn ngọc" trong lòng để nghỉ ngơi, có thể khiến Se Jin tạm thời quên đi chuyện bản thân cô mệt mỏi đến muốn chết.

Mà xoay người trở thành quân sư Seo Yi Kyung thực vui vẻ, nhàn hạ thật lâu rốt cục có thể một lần nữa dùng tới chính mình trí tuệ đại não, cô đối với hiện tại thật vừa lòng , nhưng mà đối với câu nói lúc trước thật là xem thường , ôn thơm nhuyễn ngọc trong ngực nga? Như vậy lợi hại nga? Ai ở ôm ai em không phải đã quên chứ Lee Se Jin?

Tạm thời bỏ qua hai người ấy "leo núi" cuộc sống chúng ta quay trở về Nhật bản với Kim Tác gia và trưởng phòng Jo.

Lúc Seo Yi Kyung quyết định quay về Hàn Quốc trưởng phòng Jo cùng Kim tác gia cũng không có cùng cô trở về, cả hai đều lấy lý do thoái thác "già không đủ sức". Trên thực tế Seo Yi Kyungcũng không tính đem này hai người lại kéo vào lốc xoáy. Sân nhà đã trở thành của Lee Se Jin, em ấy có nhân viên của chính mình, cũng không cần hai người họ đại giá quan lâm, huống chi vua nào triều thần nấy, người của chính mình vẫn là lưu lại làm "plan b" đi.

Nhớ lại một ngày trước khi đi , ngày đó cô chính là thuận miệng nói một câu, "Kim tác gia, đặt cho tôi một vé ngày mai bay về Hàn Quốc" kết quả bị 2 người ấy vây xem thật lâu dùng hai mắt đẫm lệ thần sắc giống như muốn nói: "con gái nhà ta đến lúc phải gã" "Giám đốc rốt cuộc thông suốt rồi" "tôi cảm giác mình được phát đường , ngọt đã chết"... đủ loại ánh mắt trao đổi với nhau.

【 chính là Lee Se Jin mời tôi về xem một tí mà thôi, rất nhanh sẽ quay trở lại. . . . . . 】 Seo Yi Kyung mạnh miệng, nói còn chưa dứt lời đã bị Kim tác gia ôm vào lòng, vì thế Seo Yi Kyung ngoan ngoãn im miệng , kim tác gia theo cô hai mươi mấy năm, của cô không được tự nhiên, Kim tác gia là hiểu rõ nhất. Mà trưởng phòng Jo thì nhìn cô mỉm cười, muốn đứng dậy ôm cô... từ chuyện kia trưởng phòng Jo phải ngồi xe lăn.

Mất đi cái gì, cùng được đến cái gì có được hay không có quan hệ trực tiếp, trước kia Seo Yi Kyung sẽ nghĩ như vậy. Chính là nếu hiện tại làm cho Seo Yi Kyung lựa chọn một lần, cô tuyệt đối sẽ không cho trưởng phòng Jo đi mạo hiểm, khi đó quyết định chính là "Sai lầm" . Dùng này hai chữ đến khái quát dĩ vãng hơi có chút không phụ trách nhiệm ,chính là rất nhiều chuyện, không muốn đổi ý, không muốn quay đầu lại.

Sáng sớm hôm sau, mang theo hành lý bước ra khỏi nhà cũ Seo Yi Kyung sau lưng truyền đến hai người ấy cầu chúc lên đường bình an , hoảng hốt giống như chợt nhận ra khái niệm " người nhà"

Chuyện này Seo Yi Kyung sau kể cho Lee Se Jin nghe, đương nhiên chính là lựa chọn nói ít đi một chút, chính mình ngạo kiều thuộc tính, tất nhiên sẽ không thích bị trêu chọc.

—————————————————

【 thật tốt, người thân của Yi Kyung 】 Lee Se Jin đem chai bia đặt ở cạnh bàn, phốc một cái, mở ra nắp chai bọt bia trào ra, sau đó cùng Seo Yi Kyung chạm cốc.

Trưởng phòng Jo cùng Kim tác gia, vẫn là Lee Se Jin trong đầu người nhà, không có huyết thống cũng không quan hệ, sống dựa vào nhau như người một nhà, thiếu một phần cũng không được, cho dù sống xa bọn họ, vẫn là vô pháp vứt bỏ tình cảm này. Sau khi Seo Yi Kyung về nước, vẫn định kỳ cùng Kim tác gia bọn họ Face Time , chỉ là người ở bên kia liền biến thành cô cùng Se Jin.Trưởng phòng Jo đôi môi vẫn như cũ không huyết sắc , nhưng tinh thần không tệ lắm . Kim tác gia vẫn như xưa líu ríu nói chuyện, tính cách cùng với tuổi tác không hợp nhau một chút nào, Lee Se Jin rất thích loại này có "nhân khí" Kim tác gia.Vừa nói tới cái này Lee Se Jin liếc nhìn qua bên cạnh, bàn tay chống về phía sau, đá chân Seo Yi Kyung một cái.

【 Yi Kyung cũng như vậy , càng ngày càng có "nhân khí" , hoạt bát rất nhiều 】 Lee Se Jin nói. Nghe nói như thế, Face Time truyền đến Kim tác gia sang sảng tiếng cười, Seo Yi Kyung trừng mắt nhìn Lee Se Jin liếc mắt một cái.

【 thật sự như vậy nga, tác gia nim chị nhớ không ban đầu giám đốc nim đều là ngồi như thế? Lưng thẳng tấp, em nhìn thấy đều cảm thấy mệt chết được, 】 ai kia không sợ chết tiếp tục nói.

【 đúng vậy a Se Jin , chủ tịch của chúng tôi dạy như vậy, giám đốc nim vẫn nhớ rất rõ ràng từ nhỏ đều là ngồi như vậy】

【 a thật chứ, trước đây giám đốc nim . . . . . 】

【Kim tác gia, hôm nay tới đây thôi , tôi mệt rồi】 Seo Yi Kyung cuối cùng nhịn không được , hai người ấy từ khi nào nói chuyện bắt đầu kéo đến trên người mình? Ai muốn nghe các cô bàn về chính mình còn lại giễu cợt cơ chứ a, phi thường khó chịu cắt đứt cuộc trò chuyện của hai người, phòng ngừa càng nói càng đi xa.

【 nga ? Giám đốc nim cư nhiên sẽ nói vây, 20 năm qua lần đầu đâu nha】Kim tác gia ở phương diện này cũng không nương tay, nhưng mà có chừng mực, nhìn đến sắc mặt Seo Yi Kyung không tốt bộ dáng sắp ăn thịt người , Kim tác gia gió chiều nào ngã theo chiều ấy 【tôi trước treo máy đây aha ha ha 】

Tắt cuộc gọi của kim tác gia , Seo Yi Kyung khép lại laptop định đứng dậy , lại bị Lee Se Jin nắm tay kéo lại.

【 Yi Kyung bây giờ mới 9 giờ hơn nga】Lee Se Jin ánh mắt mang theo nụ cười xấu xa, lúc nheo lại còn để lộ vết chân chim ở xung quanh khóe mắt

【 cho nên ?】

【 cho nên em cũng không cảm thấy chị sớm như vậy sẽ mệt rồi】

【Hôm nay thật sự quá mệt mỏi, chị đi tắm trước đây】 nói xong cũng không quay đầu lại bước đi một mạch

nếu không phải bởi vì có chút kích động chân trái đạp chân phải làm thiếu chút nữa sẩy chân, Lee Se Jin đã bị chị ấy hồ lộng qua, đáng tiếc, ahe he he. giống như chính mình nói Yi Kyung càng ngày càng có nhân khí , không hề như xưa lạnh băng băng , lâu lâu cũng lơ đãng ,khích động nhỏ cũng sẽ hiện ra, không hề cố ý che dấu chính mình ngại ngùng.Kỳ thật nói trắng ra chính là, tảng băng bị hăm nóng chỉ là còn vấn đề thời gian thôi. Lee Se Jin chính là tiểu thái dương, có thời gian cả đời để hòa tan khối băng ấy , huống chi bây giờ hiệu ứng nhà kính nghiêm trọng như vậy, dù là băng cũng không cầm cự được lâu. Nghĩ đến đây Se Jin không khống chế đứng dậy, hướng về phòng tắm đi đến.

Hỏi em ấy là muốn làm gì à?

Cả đời lâu lắm, phải tranh thủ sớm chiều, ít nhất là đêm nay có thời gian 【phải làm nóng đã】.

Luyến ái phân cách tuyến —————————————————

Một năm sau

Sáng sớm

【Yi Kyung, em đi nhé 】tài xế đã chờ sẵn bên ngoài Lee Se Jin kéo hành lý , cầm lấy hộ chiếu Seo Yi Kyung đưa cho cô, sao đó nhịn không được choàng tay phải ôm chị vào lòng .

【 nhanh lên đi, không còn sớm nữa 】 Seo Yi Kyung phát hiện người nọ đem ôm chuyển thành hôn, có xu hướng chuyển thành hôn nồng nhiệt , nhịn không được dùng ngón trỏ chọt vào trán em ấy.

【 chính là không nỡ rời khỏi Seo Yi Kyung , chị xác định không muốn đi cùng em sao, có nữa tháng không thể gặp nhau đâu 】thị trường châu Á đã chinh phục xong , Lee Se Jin muốn hướng đến Châu Âu , giống như lời nói lúc trước của em ấy Hàn quốc là điểm bắt đầu , hành trình của em ấy còn dài ở phía trước.

【 lại hỏi nữa? Hai ngày nay em đã hỏi chị lần thứ 8 rồi đó 】 Seo Yi Kyung bình tĩnh nhìn ai kia muốn đem cô lừa đi Châu Âu , nói cái gì mà " muốn đi nghỉ phép ở Châu Âu du lịch 16 nước", có ai nghỉ phép mà mang theo một đống công sự, đến lúc đó kết cục có phải cô cũng phải xoắn tay áo lên làm việc không. Lee Se Jin em chút ấy tiểu thông minh, cho rằng chị là kẻ ngốc sau.

【 chờ đàm phán tốt công việc, chị sẽ suy nghĩ 】 nghĩ nghĩ lại bỏ thêm một câu, 【lần này mối là ăn lớn như vậy, em đã dùng rất nhiều tâm sức có chị bên cạnh em sẽ phân tâm 】.

A a a a a a a a Yi Kyung hiện tại quả thật là ấm áp . Ban đầu không có việc gì liền lấy sắc mặt cấp cho cô xem , hiện tại đều biết nói lời quan tâm tới cô, quan tâm cô có hay không phân tâm, có phải hay không kế hoặch trước tiên làm tuyết tan dã đạt thành mục tiêu a .

【Ước định như vậy nhé , Anh quốc , nhà thờ Mi Lan... chờ lần này làm xong việc chúng ta từng bước tường bước đi chơi , không được nuốt lời a 】cuối cùng hôn lên trên trán Seo Yi Kyung một chút , Lee Se Jin rốt cuộc bước cẩn thận ra xe .

【Lee Se Jin một đường thuận lợi 】 Seo Yi Kyung nhớ tới trưởng phòng Jo nói với cô câu ấy

Lúc này, lái xe ở dưới lầu nét mặt già nua đều chờ tái rồi.

Nhìn thấy cánh cửa nhẹ nhàng khép lại, Seo Yi Kyung không hiểu có cảm giác thiếu thiếu một cái gì đó.Hai tuần a, như vậy 2 tuần này chính mình nên làm gì bây giờ. Cuộc sống của Seo Yi Kyung đã quen có Lee Se Jin làm bạn, rốt cuộc cuộc sống trở nên giống như phàm nhân , sẽ tự hỏi :" khi vợ không ở nhà có cảm thấy tịch mịch hay không".Se Jin mà biết nhất định sẽ tặng cho cô một phần thưởng【 nhảy vọt tiến độ 】, bởi vì đối Seo Yi Kyung mà nói, "nhân khí" hai chữ này có được thật sự rất khó khăn , nhân sinh đã đi qua phân nữa mới bắt đầu học tập , tuy rằng chỉ mới tập tễnh học tập, nhưng cô ấy quả thật cố gắng nếm thử.

—————————————————

Lee Se Jin rời đi ngày thứ tư, Seo Yi Kyung phát hiện kỳ thật nuôi một con mèo là ý tưởng không tồi. Mèo không giống như chó thích dính lấy người, chính ní có thể tự vệ sinh, hơn nữa tính cao lạnh cự kỳ giống cô lúc tước

Đợi một chút, vì sao muốn nói "lúc trước" rõ ràng hiện tại cô vẫn như cũng cao lạnh nha. Chẳng lẽ muốn nói cô bị làm tan rồi sao, bởi vậy mới có thể nói Mèo là một sinh vật cao lạnh? Quên đi không nghĩ nữa cái thể loại xoắn não này

Như vậy chọn mèo Anh quốc lông ngắn hay là Meo Ba Tư a, Seo Yi Kyung đối với sủng vật gần như không có kinh nghiệm nuôi dưỡng, nguyên nhân à..... phi thường khó có thể mở miệng.

Lúc còn nhỏ Seo Yi Kyung cũng giống như cô gái đối với đáng yêu tiểu động vật rất là yêu thích, chúng ta kể về Seo Yi Kyung lúc trước mười tuổi . Đáng tiếc chính là, Seo Yi Kyung người này giống như đối với tiểu động vật trời sinh tương khắc, nuôi con gì , con đó liền chết. không hoàn chỉnh công tác thống kê, Seo Yi Kyung làm chết 6 con cá vàng , 2 con thỏ , 2 con hamster , còn có một con rùa... không những thế các cây cô ấy trồng đều chết hết . Mấy loại cây đó đều có thể xem như là bất tử , chính là cô ấy còn có thể trồng khiến chúng chết hết. Mỗi lần trưởng phòng Jo thay Yi Kyung xử lý động thực vật thi thể đều dị thường bi thương, hiện tại ngẫm lại chính là xấu hổ không muốn mở miệng nói.

Như vậy không bằng. . . . . Hỏi Kim tác gia một chút ? Seo Yi Kyung cầm lấy điện thoại tính gọi cho Kim tác gia.

Di động mới vừa cầm đến, màn hình 【 tác gia 】tên đã muốn bắt đầu lóe ra, vừa vặn, tới sớm không bằng đúng lúc

【 alo Tác gia 】 vừa rồi định gọi điện thoại cho cô.

【 giám đốc nim, xảy ra chuyện lớn rồi vừa rồi trưởng phòng Jo té xỉu , chúng tôi đang trên xe cứu thương , hiện tại làm sao bây giờ 】 kim tác gia đích thanh âm nghe như muốn khóc.

【 đừng nóng vội, trước nói cho tôi biết, tình huống thế nào 】 trong nháy mắt biến thành giám đốc "hình thức".

【 còn tại làm CPR, thoạt nhìn thật không tốt, nhưng chúng tôi sẽ nhanh đến bệnh viện 】 có thể nghe được bên cạnh luống cuống tay chân thanh âm, Seo Yi Kyung cảm giác có chút khí huyết dâng lên.

【 tôi hiện tại lập tức bay qua Nhật, đừng hoảng hốt, để tôi gọi điện thoại cho Tak, cùng đi】 liền lập tức đứng dậy đi vào phòng ngủ lấy hộ chiếu , vài ngày trước cô vừa mới từ ngăn tủ lấy ra cho Lee Se Jin , hiện tại lại đến lượt cô.

Không kịp thay quần áo, tùy tay bắt lấy áo khoát, đem tất cả có thể dùng được với gì đó ném vào túi xách, rất nhanh hướng cửa đi đến đích đồng thời gọi điện thoại cho Tak

【 giám đốc nim】 nhận được điện thoại Tak thật cao hứng.

【 đi sân bay, ngay lập tức, đặt hai vé nhanh nhất đến Nhật Bản, trưởng phòng Jo xảy ra chuyện 】từ lúc cúp điện thoại của Kim tác gia chỉ mới mất vài phút nhưng Seo Yi Kyung còn thúc giục mình nhanh hơn nữa.

【 vâng】 không có dư thừa đối thoại , Tak cúp máy, Tak biết hiện tại nên làm gì, nhiều năm qua ăn ý cứ như vậy phát huy vô cùng nhuần nhuyễn.

Sân bay

【Giám đốc, 55 phút nữa cất cánh】 so với Seo Yi Kyung trước một bước tới sân bay Tak đã đến trước sân bay 5 phút, rốt cuộc nhìn thấy Seo Yi Kyung đến Tak lo lắng âm thanh có chút phát run, một chút cũng không so với Kim tác gia tốt bao nhiêu.

【 được, đi 】 một câu cũng không muốn nhiều lời.

【 Giám đốc nim, trước khi lên máy bay có phải hay không nên gọi cho Se Jin biết 】 cực lực đuổi kịp Seo Yi Kyung theo cước bộ, không có mang giày cao gót Seo Yi Kyung bước đi như bay .

【. . . . . . Em ấy đang ở Âu Châu, bàn chuyện làm ăn 】lúc nói lời này Seo Yi Kyung chuyên tâm chạy đi, ngay cả thời gian nghiên đầu cũng không có. Của cô ngụ ý, không cần quấy rầy Lee Se Jin .Đây là hướng đến thị trường Châu Âu bước đầu tiên, công việc có thể bỏ nhưng bước đầu tiên thì không thể bỏ.

【 chính là. . . . . . . 】Tak cảm thấy như vậy không ổn , việc đó có bao nhiêu trọng yếu Seo Yi Kyung biết Tak cũng biết a.. nhưng....

【 không còn thời gian , chờ trưởng phòng Jo ổn định lại gọi cho em ấy cũng không muộn 】 Seo Yi Kyung trả lời .

【. . . . . . 】 nói đến đây Tak cũng không còn gì để nói nữa, cũng không thể nói , vạn nhất miệng quạ đen , tự mình tát mình cũng không thể rút lại. thôi, trưởng phòng Jo ổn định rồi, đến lúc đó nói cho Se Jin sẽ chịu tội với cô ấy ...

Bệnh viện, trưởng phòng Jo đang tiến hành phẫu thuật, ca phẩu thuật kéo dài suốt 12 giờ.

Lee Se Jin có gọi như thế nào cũng không gọi được cho Seo Yi Kyung , cuối cùng dành gọi cho Tak, tính đến lúc này việc phẫu thuật đã xong , giai đoạn nguy hiểm nhất đã muốn vượt qua phân nữa chỉ còn chờ trưởng phòng Jo tỉnh lại

Seo Yi Kyung lúc này đang ở cùng chủ trì bác sĩ thảo luận lúc nào bệnh nhân có thể tỉnh lại, di động đã sớm hết pin từ lâu, cô cũng không nhớ đến phải sạc pin, nếu có nhớ cũng không quản việc này.

Quả nhiên, nghe được Trưởng phòng Jo mới từ quỷ môn quan đi qua một vòng Se Jin phi thường tức giận.

【 Tak đem điện thoại đưa cho Seo Yi Kyung nghe 】 Lee Se Jin ngữ khí băng lãnh tới cực điểm. Tak mặt mày nhăn nhìn, tuy rằng hai người đã công khai ở chung , nhưng mà công khai kêu tên đầy đủ của giám đốc thật là.....

Mặc kệ như thế nào Tak vẫn là bước đi thong thả bước đến Seo Yi Kyung bên cạnh, nhỏ giọng mở miệng,

【 giám đốc nim, điện thoại của Se Jin】

Seo Yi Kyung mặt nhăn nhíu mày, nhớ tới chính mình di động đã không còn pin. Đại khái người này gọi cho mình không được rất lo lắng , cảm thấy có lỗi, yi kyung nhanh tay tiếp nhận điện thoại

【 alo , Se Jin】

【 Seo Yi Kyung , trưởng phòng Jo có việc, sao chị không cho em biết 】

Không để ý đến xưng hô của em ấy, cùng với ngữ khí bất đồng bình thường ,

【 hiện tại đã muốn qua nguy hiểm kì , chỉ cần kế tiếp đích. . . . . . . 】

【 em hỏi chính là , vì sao không cho em biết】

【 thời gian không kịp 】

【 chị có thể gọi cho Tak , mà không có thời gian gọi cho em biết】

【 em ở Châu Âu . . . . . Hơn nữa 】hơn nữa lại có việc quan trọng không nghĩ quấy rầy em.

【 cho nên em ngay cả quyền biết đều không có】

【trưởng phòng Jo đã an toàn, chờ em xong việc có thể quay về nhật bản...】 không nghĩ cũng bị khởi binh vấn tội, hiện tại cũng thực phiền Seo Yi Kyung dùng chính mình sắp hết tính nhẫn nại cùng Lee Se Jin nói chuyện.

【Bởi vì em ở Châu Âu cho nên không cần nói cho em biết phải không】 nhưng Lee Se Jin không có ý muốn chấm dứt đề tài này.

【 không cần cố tình gây sự Lee Se Jin 】 ngữ khí trở nên không tốt.

【Chị có nghĩ đến nếu trưởng phòng Jo có chuyện gì em ngay cả .....】

【 trưởng phòng Jo như thế nào sẽ có chuyện 】 Seo Yi Kyung cảm thấy được chính mình thất thố, Seo Yi Kyung điều chỉnh một chút hô hấp.

【. . . . . . 】 điện thoại bên kia trầm mặc một lúc sau, có thể nghe được Lee Se Jin thút thít âm thanh【 cho nên cho dù trưởng phòng Jo có bất trắc , thì em là người duy nhất , ngay cả cơ hội nhìn chú ấy một lần cuối cũng không có phải không】

【Trưởng phòng Jo. . . . . . Sẽ không có việc gì 】Seo Yi Kyung cố gắng mà nói ra một câu, rốt cuộc ý thức được lần này lừa gạt Se Jin tựa hồ không phải chỉ là "sai lầm" mà còn là "sai lầm lớn", cô muốn giải thích với Se Jin thêm nhiều một chút, nếu có thể làm cho em ấy dễ chịu một chút.

【 Se Jin a , trưởng phòng Jo . . . . . 】

【. . . . . . cúp máy đi 】 Lee Se Jin cúp điện thoại

Dứt khoác, ngay cả câu hẹn gặp lại cũng chưa nói .

Seo Yi Kyung lăng lăng nhìn chằm chằm di động, thật lâu không có hồi thần lại.

【 khụ, giám đốc, điện thoại của tôi . . . . . 】Tam nhìn thấy Seo Yi Kyung biểu tình biết Se Jin nhất định là giận đến mất lý trí, nhìn không được muốn làm dịu không khí một chút.

Seo Yi Kyung đưa di động cho Tak, thông thả mà vô lực, như là dùng hết tất cả khí lực còn lại trong người, xoay người, hai tay vịn lấy cái ghế bên cạnh, sau đó ngồi xuống.

【Nhắn tin cho Se Jin địa chỉ ở đây 】đây là sau khi nghe điện thoại của Se Jin ,Seo Yi Kyung nói câu cuối cùng.

. . . . . . . . . . . .

Mười lăm tiếng sau, rốt cuộc Se Jin chạy tới bệnh viện, biểu tình như là sương giá. Tak trên mặt cô không còn nhìn đến Lee Se Jin , như tiểu thái dương kia nữa, em ấy hiện tại như là 4 năm trước Seo Yi Kyung, một người không có tâm , đối với tất cả đều lạnh lùng Seo Yi Kyung

【 Se Jin , em đến rồi, trưởng phòng Jo vừa tỉnh, em muốn đi thăm một chút không 】Kim tác gia nhìn đến hai người không ai nói câu gì , quyết định vẫn là tự mình nói chuyện đi . Cho dù bầu không khí ngột ngạt đến cực điểm, chính mình lúc trước vẫn cảm thấy hành động của giám đốc nim có chút không ổn , Nhưng là trưởng phòng Jo đã tỉnh lại, xem như là bất hạnh trong vạn hạnh.

【Được, phiền chị dẫn đường.. 】 Lee Se Jin xoay người rời đi, giày cao gót chạm trên sàn phát ra âm thanh rõ ràng, em ấy xoay người đi đều không có liết mắt nhìn Se Yi Kyung một cái .

Xác định trưởng phòng Jo đã vượt qua thời kì nguy hiểm , Lee Se Jin bước vào phòng bệnh lẳng lặng nhìn một chút, trưởng phòng Jo đang ngủ, Se Jin cũng không có nói chuyện với chú ấy . Chỉ có thể cùng Kim tác gia hàn huyên mấy cây, hỏi bác sĩ một chút tình trạng của trưởng phòng Jo , Se Jin lúc này mới yên lòng. Người còn sống thì so với cái gì cũng tốt.

Xong hết thảy Se Jin lại bay chuyến bay sớm nhất trở về Châu Âu , chuyện hợp tác mới bàn bạc được phân nữa đã hoãn lại, cô muốn trở về xử lý công việc tiếp theo, thể xác và tinh thần Lee Se Jin đối với mọi việc đều rõ ràng rành mạch, chỉ là độc nhất làm như không có nhìn đến Seo Yi Kyung, ngay cr liếc mắt một cái cũng chưa từng.

【 một đường. . . . . . 】 Seo Yi Kyung ngẩng đầu nhìn người nọ bóng dáng, muốn nói thuận gió? Hay là ngược gió? Thuận gió cùng ngược gió có còn quan trọng sao khi người cần nghe không muốn nghe.

—————————————————

Một vòng sau

Hàn Quốc

【chị thừa nhận chuyện lần này là chị không đúng 】 hai người ngồi vào chỗ của mình sau khi trầm tư một lúc Seo Yi Kyung nous ra những lời này, đây là lần nói chuyện đầu tiên của hai người kể từ lúc đó

【 không đúng】 lại là?

【Chuyện trưởng phòng Jo là chị ..... lo lắng không chu toàn 】

【 không có lo lắng chu toàn. . . . . . . Sao 】

【Chị cũng không có nghĩ tới chuyện không còn cơ hội gặp mặt lần cuối cùng, khi đó không có thời gian nghĩ tới chuyện này 】

【. . . . . . 】

【 hơn nữa chị biết em chuyện ở Châu Âu đã lên kế hoạch thật lâu, chuyện này đối với em rất quan trọng, cho nên ....】 những lời này hoàn toàn chọc giận Lee Se Jin.

【 làm ăn trọng yếu vẫn là mạng người trọng yếu! 】

【. . . . . . 】 Seo Yi Kyung trầm mặc

【Chị cho rằng em xem cái cũng không quan trọng bằng tiền sau? 】 giống như chị trước kia ?

【. . . . . . 】 trầm mặc.

【 cũng là chị cho rằng có hay không có em ở đây căn bản không hơn không kém 】 còn một câu vẫn nghẹn ở trong yết hầu, đừng nói ra Lee Se Jin, mi đừng nói ra, nhịn xuống , nhịn xuống.

【. . . . . . 】

Trầm mặc, vẫn là trầm mặc.

Cho tới bây giờ không hề cảm thấy được Seo Yi Kyung trầm mặc như thế chán ghét , chưa từng có, hiện tại chính là muốn đánh vỡ nó, dùng phương thức tàn nhẫn nhất đánh vỡ nó

【 nói thật đi Seo Yi Kyung, thủy chung, có phải mọi người mới là người một nhà, mà em , thủy chung là ngoại nhân】 như lần sao...

【 Lee Se Jin. . . . . . 】em tại sao lại nghĩ như vậy, em muốn gì mà phải nói như vậy, em rõ ràng biết không phải như thế tại sau còn muốn nói như vậy.

【 cho dù có hay không có em ở đó đều không quan trọng bởi vì đó là chuyện nhà của chị 】

【 mọi người mới là người một nhà, còn em là cái gì a 】

Mệt mỏi quá, mệt đến không nghĩ mở miệng, không nghĩ cải cọ, cũng không nghĩ muốn cùng em cãi nhau.

【Nghỉ ngơi đi Lee Se Jin, đi ra ngoài một chút, chúng ta cần thời gian bình tĩnh 】

Lee Se Jin nhìn Seo Yi Kyung, im lặng nhìn chị ấy. Hơi thở, hấp khí, hấp khí, tái hấp khí, lồng ngực cất chứa không khí dã đến cực hạn , cho nên ngừng lại.

Chị không giải thích, quả nhiên vẫn không muốn giải thích .

Đừng khóc , Lee Se Jin, đừng cho chị ấy thấy.

【Nếu chị không gọi em, em cũng không cần phải trở về? 】 Lee Se Jin hỏi.

【Cho dù chị kêu em trở lại, em cũng có thể lựa chọn không trở lại 】 Seo Yi Kyung đáp.

【 được】đây chính là lời chị nói đó, là lời chị nói đó

Lee Se Jin một bên chậm rãi đứng dậy, một bên nói cho chính mình, không cần đứng lên quá nhanh, không nên đụng phải cạnh bàn, không nên làm vỡ cái chén trước mặt mình, không nên thất thố. Bước đi cũng đừng quay đầu lại, hóc mắt có ửng hồng cũng không được khóc. Đúng vậy Lee Se Jin, mi làm tốt lắm

Không biết chính mình là như thế nào rời khỏi, như thế nào lên được xe, như thế nào khởi động xe, lái xe đi đâu, đi rồi có nên trở về hay không, nếu không trở lại chính mình nên đi đâu, rất nhiều rất nhiều suy nghĩ trong đầu cô , nhưng việc cô muốn làm nhất chính là khóc thật lớn thật lớn.

Chính là nếu Se Jin rời đi chậm 3s , 3s thôi có thể nhìn thấy Seo Yi Kyung hốc mắt chuyển hồng, nước mắt từng giọt từng giọt chưa kịp lăn trên má đã rơi thẳng xuống sàn nhà . Seo Yi Kyung đều biết, giống như lúc cha cô qua đời , cô đều biết. Chính là đau lòng đến chết lặng , chết lặng sẽ không còn đau nữa phải không ? Có ai có thể cho cô biết ?... người dạy cho cô hiểu đau như thế nào đều đã không còn

—————————————————

Ngồi trên xe thật lâu cũng "Không thể quyết định đi đâu" Là tự mình viện cớ hay tự tìm cho mình một lý do để chờ đợi, Se Jin tự hỏi rồi tự cười chính mình, mi chờ đợi cái gì hả, chờ chị sẽ chạy ra đuổi theo mi ư? Rõ ràng cũng không có khả năng , mi hiểu chị ấy mà....... Chính là vạn nhất? 1/1000 còn có thể xảy ra mà , mi đi rồi chị ấy chạy ra phải làm sao...

Tiếp tục nhìn chầm chầm cánh cửa kia, nhìn đến nỗi có thể nhớ hết tất cả chi tiết tất cả hoa văn, nhưng là người kia đâu? Lee Se Jin khẽ thở dài, thừa nhận chính mình vô dụng chấp nhất, đừng chờ đợi nữa Lee Se Jin , đến lúc đi thôi.

. . . . . . . . . . . .

Tiếng nổ xe thật lớn rầm rú nghênh ngang mà đi, cùng lúc đó đằng sau cánh cửa, người như pho tượng gỗ kia rốt cuộc chớp mắt, mí mắt khô khốc nhắc nhở Seo Yi Kyung đứng ở nơi này bao lâu, chính cô cũng không biết, cũng cũng không để ý,tê cứng đầu gối vì bảo trì một tư thế thật lâu.

【Cho dù chị kêu em trở lại, em cũng có thể lựa chọn không trở lại 】vừa rồi chính mình nói câu nói kia, có phải là cãi nhau không? Cô cũng khong biết.

Seo Yi Kyung không thích cãi nhau. Từ nhỏ đến lớn cô đều được giáo dục trầm mặc là cách giải quyết tốt nhất, có thể tự hour, có thể tìm cách , sau đó lại đàm phán. Ở Seo Yi Kyung trong tự điển, cách ngốc nghếch nhất là dùng ngôn ngữ tổn thương lẫn nhau, người vô dụng mới sử dụng nó để che dấu chính mình

Cho nên Seo Yi Kyung không cãi nhau. Cho dù chính mình nói kia câu kia thật sự thực phù hợp định nghĩa.

Chính là khí Se Jin hỏi câu kia, 【Nếu chị không gọi em, em cũng không cần phải trở về? 】mình nên như thế nào trả lời? Mình có thể như thế nào trả lời? Trong đầu cô lúc ấy đáp án trống rỗng

Cô không hề nghĩ đến Se Jin nói câu kia【 ngoại nhân 】giống như dao ngọn đâu vào lòng cô vào màng tai cô. Bén ngọt đau đớn, rất nhiều chuyện đều vượt ra ngoài khả năng khống chế của cô.

Lại lảo đảo đi về phía trước, Seo Yi kyung đi vào phòng ngủ, chui vào trong chăn . trên giường lạnh băng băng xúc cảm , nguyên lai khi người nọ không ở ngay cả chăn êm nệm ấm cũng không mang lại cho cô một chút cảm giác ấm áp.

Thật sự là chật vật.

. . . . . . . . . . .

Lee Se Jin lái xe một đường chạy tới mộ phần ba mẹ cô....

Đã bao lâu nhỉ thật lâu thật lâu

【 Ba mẹ, con đến thăm hai người đây, ha ha , xin lỗi ngay cả một bông hoa cũng không có mang tới 】Lee Se Jin chật vật ngồi bệt xuống kế bên hai ngôi mộ đang nằm cạnh nhau kia, viền mắt ứng hồng.....

【Không ngờ sau bao lâu, con đến thăm hai người, lại trong bộ dạng chật vật như vậy ..... con và chị ấy tại sao lại trở nên như vậy? Đã cùng với nhau đi qua bao nhiêu chuyện nhưng mà đến cuối cùng ... chị ấy vẫn xem con là ngoại nhân . có phải ngay từ đầu , con không nên cưỡng cầu, đuổi theo bước chân chị ấy, muốn trở thành tấm gương phản chiếu hình dáng ấy, muốn sỡ hữu ánh sáng lung linh ấy...】

.......【 ngoại nhân 】 ..... ha ha ha con vẫn muốn dẫn chị ấy đến gặp hai người ..... nhưng có lẽ ... đã không còn cơ hội rồi ....

—————————————————

Ngày cứ như lẽ thường trôi qua,công việc cũng không thể bỏ lỡ mặc kệ

Tử cái câu kia 【Nếu chị không gọi em, em cũng không cần phải trở về? 】 Lee Se Jin trực tiếp chuyển đến văn phòng. Từ lúc em ấy bước ra khỏi cánh cửa đó đã là ngày thứ 4. ngheTak nói Seo Yi Kyung đã trở về nhật bản để chiếu cố trưởng phòng Jo. Lúc nghe tới trong lòng Lee Se Jin đột nhiên "nhảy" lên một cái , ngay cả một tin nhắn " chị quay về nhật bản" cũng không nhắn cho mình, chị ấy còn quay lại đây không?

Tak xem Se Jin sắc mặt không tốt, hảo tâm mở miệng, Trác xem mặt nàng mầu không tốt, hảo tâm đích mở miệng nói một câu 【Se Jin ad , muốn liền đuổi theo qua Nhật Bản, đừng tử sĩ diện 】

Tử sĩ diện khổ thân a. . . . . .

Chấp nhất đuổi theo ở Seo Yi Kyung phía sau Se Jin vẫn ôm như vậy nhiệt tình không quan tâm đến bản thân, vì cảm thấy đối phương tốt đẹp , bởi vì muốn cùng chị ở cùng một chỗ, cho nên cho tới bây giờ chưa bao giờ để tâm đến mặt mũi, đến sĩ diện. Tak sẽ không biết đây không phải vấn đề sĩ diện .Là người yêu , có lúc nên cúi đầu có lúc không nên, chyện này tuyệt đối không được.

Không có tiếp nhận lời nói của Tak, Lee Se Jin đem tâm tư tất cả dời vào công việc

【 Âu Châu bên kia tiến triển thế nào , có trả lời sau】

【Nghiệp vụ bộ nói cần một ít thời gian, bên kia sẽ không thành vấn đề...】

【Tốt, đem tất cả tài liệu liên quan thống kê lại rồi đưa cho Seo Yi K........ rồi đưa lên đây....】

Seo Yi Kyung a. . . . . . . em nên làm thế nên như thế nào mới không nghỉ đếm chị.

Hãy còn tự hỏi , Tak đã đem tài liệu và các loại thiệp mời đến để trên bàn

( tối đó gì giận ai kia nên Se Jin đi dự tiệc nhà GW mời , Gặp GW thấy Se Jin buồn nên hỏi tại sao buồn, 8 một hòi , Se Jin bảo hok được nhắc đến Seo Yi Kyung , sao đó lại nói một hồi rồiSe Jin hỏi)

【GW tôi muốn hỏi anh một chuyện , anh có thể lựa chọn không trả lời】

【 cô thật làm tôi khó xử ... phải nghe câu hỏi như thế nào đã chứ】

【 Ân .. tôi muốn hòi.... Lúc anh... và Yi Kyung chia tay có cải nhau hay không? 】

【. . . . . . 】

Cô kia, hỏi cái gì không hỏi, lại còn rõ ràng như vậy lấy dao đâm vào vết thương người yêu cũ của người yêu【 hai chúng ta ai lại là người nhắc đến Seo Yi Kyung trước】

【Không tiện thì không cần nói cũng đywọc 】 Lee Se Jin nhanh chóng trả lời.

【 thật cũng, không có gì không tiện】tiện】ty rằng ngữ khí cực kì "không tiện ".

【 Seo Yi Kyung cô ấy , sẽ không ba8o giờ cãi nhau 】

【. . . . . . Như vậy sao 】cho nên hôm đó Yi Kyung không phải dỗi mình ?

【 như thế nào, cùng Seo Yi Kyung nháo mâu thuẫn ? 】

【 một lời khó nói hết 】

【 như vậy cho ngươi cái đề nghị đi thế thực xi, Seo Yi Kyung chỉ biết làm tốt nhất tính toán , tuy rằng tôi không biết hai người cải nhau cái gì nhưng mà so với cảm tính thì tính toán hữu hiệu hơn nhiều 】

GW trong đầu lại nhớ lại chuyện xưa

【 . . . . . Cám ơn, thật có lỗi 】 nhìn thấy anh mắt GW lại phiêu đi không tiêu cự, Se Jin biết chính mình lại làm anh ấy nhớ về kia ức không tốt

【 không có gì là thật có lỗi , dù sao đều quá khứ. Se Jin coi như là vết xe đổ đi 】

【 tuy rằng rất muốn hỏi anh chuyện này nên phải làm gì, nhưng rất tiếc , quyền chủ động không nằm trên người tôi 】

【Như vậy ak, cứ chờ đợi thôi, nếu cô muốn cùng Seo Yi Kyung dây dưa cả đời thì phải tập thành thói quen đi 】

—————————————————

Trở lại phòng làm việv

【 chờ đợi đi, nếu muốn dây dưa cả đờ】

Nghĩ muốn a, muốn cùng người kia vẫn dây dưa đi xuống.

Dây dưa đến chết.

A, Seo Yi Kyung. . . . . .

【Ước định như vậy nhé , Anh quốc , nhà thờ Mi Lan... chờ lần này làm xong việc chúng ta từng bước tường bước đi chơi , không được nuốt lời a 】. Chính mình vẫn chưa có nhắc ai kia đâu.

Chính là vẫn là nuốt lời , không phải chị, là chính mình. Không nhắc chị ấy, không chia sẽ ngày nghỉ cùng chị, thì nghỉ ngơi có ý nghĩa gì chứ..

Đồn tất cả tâm tư vào công việc, áp lực đến chính mình sắp suy sụp đến nơi, muốn đem 3 chữ Seo Yi Kyung niêm phong tại đáy lòng, hy một dc một ngày cũng tốt. chính là nhớ chị đến sắp phát điên lên rồi.

( sau đó đúng lúc Mari gọi điện thoại rủ Se Jin đi nhậu, bả mới thất tình bồ bả chê bả ngốc lên muốn chia tay....Se Jin ngồi nghe bả kể khổ, giống như trong phim vậy hai bả ngồi 8, còn trong đầu Se Jin thì nhớ tới Yi Kyung)

—————————————————

Nhật bản

Kim tác gia đẩy xe lăng mang trưởng phòng Jo ra sân sau phơi nắng. seo Yi Kyung ngồi đó cùng trưởng phòng Jo, tuy rằng cùng ngồi đó mà tâm của cô đã phiêu đi nơi nào, trưởng phòng Jo cùng Kim tác gia ăn ý nhìn nhau. Kim tác gia nói 2 người ngồi chờ , cô đi pha trà

【 tiểu thư, kì thật phơi nắng rất tốt cho kỳ thật nhiều phơi nắng phơi nắng là có ưu đãi đích, ta hiện tại mới phát hiện 】 Seo Yi Kyungở hắn đối diện ngồi vào chỗ của mình sau, xử lý công việc mở miệng nói.

【 xử lý công việc thích phơi nắng về sau liền nhiều phơi nắng phơi nắng, đối thân thể mới có lợi 】

【 ta hiện tại cũng không phải xử lý công việc a tiểu thư 】

【 kêu nửa đời người , không đổi được khẩu 】

【 vậy không cần sửa lại 】 triệu xử lý công việc thực nhẹ nhàng đích nở nụ cười, 【 vốn cũng là tính toán tại đây hàng đơn vị trí thượng làm đến làm bất động liền về hưu, như vậy cũng tốt, nó trước tiên thay ta hạ quyết định 】 nói xong chỉa chỉa chính mình đích trái tim.

【. . . . . . Mấy năm nay làm cho ngài làm lụng vất vả 】

【 na trong lời nói. Có thể đi theo hội trưởng làm việc ta dữ dội kiêu ngạo a, đi theo tiểu thư cũng giống nhau, không, phải nói, càng kiêu ngạo mới đúng 】 là cái loại này nhìn thấy thành dụng cụ hậu bối đích ánh mắt.

【. . . . . . . 】 thình lình xảy ra đích tán dương, Seo Yi Kyungkhông biết như thế nào trả lời liền dời đi đề tài,

【 xử lý công việc lần này nằm viện. . . . . Kim tác gia sợ hãi 】

【 chính là nàng sao không? Ta còn nghĩ đến tiểu thư cũng sợ hãi đâu 】 xử lý công việc gợi lên khóe miệng,

【 chỉ đùa một chút. Cũng nhiều mệt kim tác gia, bằng không có thể trực tiếp liền nằm mộ địa lý cũng không nhất định 】

【 sẽ không đích 】 Seo Yi Kyungngẩng đầu, nhìn thẳng xử lý công việc đích ánh mắt, chính mình mới sẽ không làm cho loại tình huống này phát sinh.

【 ai biết được, ta cũng không nghĩ tới hảo hảo mà thân thể nói suy sụp liền suy sụp . A, có thể là còn trẻ thời điểm khiếm hạ đích trái đi 】

【 ta hỏi qua thầy thuốc , chỉ cần hảo hảo bảo dưỡng sẽ không có vấn đề. Hi huyết đích dược phải nhớ đắc đúng hạn ăn 】

【 ân, cho dù ta không muốn ăn, kim tác gia cũng sẽ đốc xúc của ta, tiểu thư không cần lo lắng 】 nghĩ nghĩ về chính mình thân thể trong lời nói đề có thể đã xong, xử lý công việc muốn hỏi điểm khác đích.

【 tiểu thư. . . . Lần này bởi vì ta chuyện, cùng thế thực tiểu thư nháo mâu thuẫn đi 】

【. . . . . . 】 xử lý công việc cũng biết sao không, nhất định là kim tác gia nói đích.

【 đừng trách tác gia, nàng cũng là quan tâm sẽ bị loạn. Nếu cần trong lời nói, ta có thể cùng thế thực tiểu thư nói chuyện 】 xử lý công việc xem thấu Seo Yi Kyungtrầm mặc đích lý do.

【 không cần đích, nàng. . . . . Chính là cần thời gian. Nghĩ muốn tốt lắm nàng sẽ đến đích 】

【 tiểu thư a, ngươi không gọi nàng, nàng lại như thế nào sẽ đến đâu. Thế thực tiểu thư cũng không phải dễ dàng cúi đầu đích nhân a. Điểm ấy nhưng thật ra cùng ngươi rất giống 】

【. . . . . . 】 chính mình không gọi nàng nàng sẽ không sẽ đến sao không? Kia nếu chính mình đã mở miệng nàng cũng không đến đâu? Khi đó vừa muốn làm sao bây giờ? Seo Yi Kyunglâm vào trầm tư.

【 ta cũng chỉ là tùy tiện nhiều lời hai câu, tiểu thư chính mình nghĩ muốn hảo là tốt rồi 】 triệu xử lý công việc cảm thấy được nói đến nơi đây là có thể . Tiểu thư như vậy người thông minh, tổng nên một chút liền thông.

Nói chuyện đích thời điểm, kim tác gia bưng khay trà đi tới .

【 đại biểu nim, Nhật Bản đích khí hậu cùng Hàn Quốc vẫn là không giống với đâu, gieo trồng đi ra đích hương cây cỏ hương vị hẳn là rất tốt chút, ngài nếm thử,chút 】 kim tác gia buông khay,mâm, trước đưa cho Seo Yi Kyungmột ly trà.

【 cám ơn, tác gia đích tay nghề vẫn tốt lắm này ta biết đến 】 tiếp nhận trà nhấp một ngụm, quả nhiên hương khí là muốn càng rất nặng chút, cảm xúc bất giác tốt lắm điểm.

【 xử lý công việc này chén là ngươi đích, uống điểm trà đối thân thể mới có lợi, dưỡng sinh 】 nói xong đưa qua triệu xử lý công việc đích kia chén, sau đó xoay người ngồi xuống.

【 a, ta còn không lão đâu, không cần vẫn bảo ta dưỡng sinh dưỡng sinh đích a tác gia nim】 xử lý công việc trêu chọc mở miệng, nhưng cũng ngoan ngoãn đích tiếp nhận uống một ngụm.

【 hay nói giỡn, ngươi cho là chỉ là dưỡng sinh đâu. Từ giờ trở đi phải 24 giờ giám sát ngươi, tỉnh đích ngươi ngay cả dược cũng không ăn 】

Triệu xử lý công việc nghe vậy cho Seo Yi Kyungmột cái"Ngươi xem ta nói cái gì tới" đích ánh mắt. Seo Yi Kyungmỉm cười cười, nàng vốn cũng biết tác gia hội để bụng đích.

Ba người lẳng lặng uống trà, nhất thời không nói gì.

【 đại biểu nim】 kim tác gia vốn vẻ mặt hưởng thụ đích thường chính mình đích tay nghề, đột nhiên như là nhớ tới đến cái gì, 【 lần này trở về ngươi tính ở bao lâu a, khi nào thì quay về Hàn Quốc 】

Nàng kỳ thật là muốn hỏi Seo Yi Kyungcùng lí thế thật sự quan hệ phá băng không có, dù sao ngày đó thế thực xi vẻ mặt lạnh lùng đích theo bệnh viện rời đi, chính mình đều xem ở trong mắt . Nhịn không được chính mình lòng hiếu kỳ đích kim tác gia muốn biết từ đó về sau, sự tình có hay không dịu đi.

【. . . . . . 】

Vì cái gì mỗi người đều đang hỏi cùng Lee Se Jin hòa hảo không có. Chính mình thoạt nhìn như là xử lý không tốt cảm tình vấn đề đích người sao.

Giống.

【 đại biểu nim, ta nói câu lời nói thật ngươi không cần sinh khí nga. Lần này chuyện tình a, kỳ thật chính là ngươi không đúng thôi, cùng thế thực xi hảo hảo giải thích giải thích, ngẫu nhiên cúi đầu không dọa người đích 】

Chính là chính mình đã muốn giải thích qua a. Lại bị người nọ lấy càng quyết tuyệt đích ngôn ngữ đáp lại .

【 thế thực xi là cái thực mềm lòng đích người ni, đại biểu nim ngươi thật sự không được đích liền tát cái kiều 】 kim tác gia vẻ mặt"Đàm luyến ái như thế nào còn muốn ta dạy cho ngươi" đích biểu tình.

【 tác gia nim, uống trà đi 】 Seo Yi Kyungcho nàng một cái mắt đao, ý bảo nàng có thể im tiếng .

Lúc này mới không phải cái gì có thể làm nũng xấu lắm chuyện, chính mình căn bản sẽ không làm như vậy.

Cho dù cái loại này phương pháp thật sự hữu dụng, như vậy nếu còn có lần sau đâu?

Hai người tại đây sự kiện thượng đích bất hòa mới không phải đánh chiếm giữ thử đích trò chơi, có ngọn ấn đi xuống là có thể.

Không theo nguồn cội đem vấn đề giải quyết , như vậy mặc kệ là Lee Se Jin vẫn là chính mình, đều không thể có tin tưởng nói về sau sẽ không xuất hiện đồng dạng tình huống.

Như vậy sẽ chờ đãi đi, nếu còn có duyên phận trong lời nói.

【 xử lý công việc đích xuất viện thủ tục, hết thảy còn đều thuận lợi sao không 】 lập tức không nghĩ tái rối rắm không sai đích Seo Yi Kyungxảo diệu địa chuyển tới kế tiếp đề tài.

【 nga, thật cũng không có gì vấn đề, chính là viện phương nghe phải xuất viện đích thời điểm làm cho người nhà ký trách nhiệm đồng ý thư, phiền toái một chút 】 kim tác gia nói.

Triệu xử lý công việc hôn mê bị đưa lên xe cứu thương đích thời điểm, là kim tác gia cùng hắn đích. Lúc ấy tuy rằng cũng lập tức cấp Seo Yi Kyungđi điện thoại, nhưng dù sao nàng người đang Hàn Quốc, bên này đích tình huống không ở của nàng khống chế trong phạm vi. Xử lý công việc bị đẩy mạnh phòng giải phẫu lập tức muốn động thủ thuật, liền cần phải có người nhà ký tên, chính là vẫn vị hôn ký không có đứa con lại không có khác thân thuộc đích triệu xử lý công việc, muốn lên chạy đi đâu tìm người nhà.

Lúc ấy chính mình ngay tại điện thoại này đầu, nghe kim tác gia cùng thầy thuốc theo để ý cố gắng.

【 ta là hắn đích quan hệ nhân, vì cái gì không thể ký 】 kim tác gia hỏi.

【 tình hình chung hạ cần phối ngẫu, thân thuộc hoặc pháp định người đại lý mới có thể ký tên giải phẫu đồng ý thư, không thể tự chuốc lấy phiền phức nhân đích người nhà đến ký sao không 】 tuy rằng pháp luật thượng nói quan hệ nhân đã ở này liệt, khả giới định đứng lên thật sự mơ hồ. Cũng không gặp được quá loại tình huống này đích thầy thuốc là như vậy trả lời của nàng.

【 ta chính là hắn đích thân thuộc, theo pháp luật đích quan hệ thượng giảng, chúng ta là cùng cư quan hệ 】 là, quả thật là, nếu bạn cùng phòng cũng coi như trong lời nói.

【 như vậy. . . . . . 】 thầy thuốc còn tại do dự.

【 đồng ý thư lấy lại đây, ngươi không phải cần phải có nhân phụ trách nhiệm sao không, ta phụ 】 nói xong lưu loát đích đoạt lấy thầy thuốc trong tay đích hơi mỏng tấm vé chỉ, không do dự đích ở trên mặt ký thượng chính mình đích tên. 【 hiện tại thỉnh đi làm giải phẫu, thời gian không đợi nhân. Please 】 kim tác gia đích biểu tình khó được nghiêm túc, vừa nói một bên đối thầy thuốc cúc một cung.

Này hết thảy phát sinh đích thời điểm, Seo Yi Kyungđều biết nói. Tác gia là cái tin cậy đích nhân.

Cho dù là chính mình ở, nàng nghĩ muốn ký tên cũng là sẽ bị hỏi như vậy đích vấn đề. Dù sao không phải huyết thống thượng đích thân thuộc quan hệ, chẳng sợ đã muốn sống thành người một nhà.

. . . . . . . . . .

【 xuất viện đích ký tên, cũng là kim tác gia ký đích sao không? 】 Seo Yi Kyunghỏi.

【 đúng vậy, ta vừa tỉnh đến nàng liền buộc ta ký kia phân chữa bệnh trách nhiệm người đại lý đích ủy thác thư, cho nên xuất viện đích thời điểm tự đương nhiên là nàng ký đích. Cũng không biết là ở gấp cái gì 】 triệu xử lý công việc tiếp nhận nói.

【 người đại lý a. . . . . . 】 Seo Yi Kyungcó điểm ảo não chính mình thật không ngờ này, đã sớm hẳn là đem tác gia cùng xử lý công việc đích chữa bệnh người đại lý tư cách ký tên đến chính mình danh nghĩa.

Chính là nàng khi đó ở Hàn Quốc, nếu lúc trước thật sự làm như vậy , kia chẳng phải là chậm trễ triệu xử lý công việc đích cứu giúp thời gian. Cũng thế, kim tác gia dù sao từ trước đến nay xử lý công việc đãi cùng một chỗ, có nàng đến làm quyết định, chính mình sẽ không lo lắng đích.

Lại nói tiếp, lúc ấy phụ thân qua đời đích thời điểm, chính mình căn bản không kịp thấy hắn cuối cùng một mặt, khi đó đích giải phẫu đồng ý thư, là ai ký đích? Chính mình giống như cho tới bây giờ không có hỏi quá, ở cùng trương thái tuấn chu toàn qua đi rốt cục trở lại Nhật Bản đích từ y cảnh, đối mặt chính là phụ thân lạnh như băng đích thi thể. Đã muốn là tang chủ hỏi cái này chút cũng cũng không lại có cái gì tất yếu, đều đã muốn bỏ lỡ.

Không, phải nói,

Liền như vậy bỏ lỡ.

Gặp phụ thân cuối cùng một mặt đích cơ hội.

. . . . . . Vì cái gì, đột nhiên trong lúc đó, cảm thấy được chính mình giống như phải biết lí thế thật sự phẫn nộ từ đâu mà đến.

Nguyên lai là loại này tâm tình a.

Lee Se Jin, là ôm loại này tâm tình ở cùng chính mình phát hỏa đích a.

Chính là chính mình lại nghĩ muốn, khuyên nàng lý trí một chút.

【 sinh ý trọng yếu vẫn là mạng người trọng yếu 】, chính mình khi đó, thật sự đem sinh ý cùng mạng người đặt ở cân tiểu ly đích hai bưng tới ước lượng , vô ý thức đích.

Liền như vậy theo bản năng đích lấy đến đối lập, sau đó dễ dàng địa thay người nọ hạ quyết định.

Chính mình nguyên lai làm như vậy không thể tha thứ chuyện.

. . . . . . . . . . . .

Seo Yi Kyungrời đi đích ngày thứ bảy, Âu Châu bên kia rốt cục truyền đến tin tức tốt, lí thế thật sự tâm tình khó được đích rộng thoáng một chút.

Rốt cục, xem như bắt .

Chính mình tìm cách lâu như vậy, trung gian còn một lần xuất hiện nhạc đệm đích sinh ý, rốt cuộc là bụi bậm lạc định rồi. Rốt cục không cần tái ngày tư đêm nghĩ muốn một khắc không ngừng đích công tác. Loại này tâm tình, như là rốt cục bị cáp Sanders khoan thứ đích phân khối phất tư, không cần tái quỷ đánh tường bàn thôi thạch lên núi.

Chính là trong nháy mắt có chút mất mác, muốn chia xẻ tin tức tốt lại tìm không thấy người kia đích tâm tình.

Trác trên mặt đích biểu tình vui mừng cực kỳ, nếu không phải bởi vì Lee Se Jin hiện tại tự cao tự đại như lão tăng nhập định bàn đích thần thái, hắn nhất định hội đi lên cấp nàng cái ôm.

Bất quá người này biểu tình, là chuyện gì xảy ra, cao hứng giống như không nên là như vậy đi.

【 nha, Lee Se Jin! Có thể hay không cho ta cái tích cực điểm đích phản ứng a, bắt a! Ngươi có nghe hay không, Âu Châu thị trường đích mở rộng, đàm thỏa . Ngươi này vẻ mặt tang cùng không nên đích đi! 】

Âu Châu. . . . . . Âu Châu đích, ân, lúc ấy đâu có đích Âu Châu mười sáu kế lớn của đất nước nào tới. Phần Lan, Đan Mạch, Ai-xơ-len, Na-uy, Bỉ, Pháp quốc, Ireland, Hà Lan, Đức, Áo, hung nha lợi, Tây Ban Nha, Bồ Đào Nha. . . . . . . . . Từng bước từng bước sổ quá khứ, phát hiện chính mình kẹt đích Lee Se Jin đột nhiên không thể tưởng được còn có nào.

A, Anh quốc, Italy, phạm đế cương. . . . . . . Không nghĩ đếm tới này ba, hội gợi lên chính mình không tốt đích nhớ lại đi đừng sổ đi xuống , thật vất vả mới có thể mấy giờ không nghĩ từ y cảnh, đừng lại cấp chính mình tìm việc .

Trác vẻ mặt"Ngươi rốt cuộc có hay không hãy nghe ta nói nói ta hiện tại có phải hay không đĩnh dư thừa" đích biểu tình mở miệng, 【 Lee Se Jin, ngươi có thể đừng đãi ở văn phòng lý sao, ngươi cả người đều phải lông rậm ! 】

【 lưu lại ở văn phòng? Ta đây đi đâu? 】

【 tùy tiện a, ta là mặc kệ ngươi , lớn như vậy đích sinh ý đều đàm xong rồi, ta dù sao là muốn cầu nghỉ đích, mang lương đích a Lee Se Jin 】

Trác nói xong tiêu sái đích xoay người phải đi.

Đi phía trước vẫn là nhịn không được nhiều lời một câu, 【 thật sự không được đích ngươi phải đi Âu Châu ngoạn một vòng thôi, lần trước đi là đàm sinh ý phỏng chừng ngươi cũng không rảnh chuyển 】

Đi Âu Châu sao, đi cùng người nọ ước tốt lắm đích Âu Châu sao, chính mình.

Muốn đi sao không?

. . . . . . . . . . . .

Đi.

Chờ người nọ vãn hồi chính mình không bằng phải đi cùng người nọ ước sống khá giả đích địa phương chờ, cấp chính mình khuyến khích đích lí thế thiệt tình nghĩ muốn.

Liền giao trái tim rộng mở thương, một người từng bước từng bước cảnh điểm tiêu sái quá khứ, đem tất cả muốn cùng người nọ cùng nhau chế tạo nhớ lại đích địa phương đều đạp biến|lần, nếu đã muốn hứa hẹn qua, như vậy một người cũng phải đi.

Lee Se Jin nháy mắt cấp chính mình định rồi hé ra đi Luân Đôn đích vé máy bay, 12 giờ sau xuất phát.

Chính là nếu ở du biến|lần mười sáu quốc lúc sau không đợi đến của nàng vãn hồi làm sao bây giờ, lí thế thật không biết.

—————————————————

Anh quốc tây mẫn tự

Theo kia tòa Gothic thức phong cách đích Chúa Trời nhà thờ lớn đi ra sau, Lee Se Jin thoáng có chút tiếc nuối. Giáo đường bên trong không cho phép chụp ảnh, mà hướng dẫn du lịch đích giải thích lại thể thức hóa đích khuyết thiếu thú vị, chính mình không biết loại này ngắm cảnh thức đích du lãm có phải hay không có chút vô tình nghĩa.

Nếu người nọ ở trong lời nói thì tốt rồi. Nàng hiểu được nhiều như vậy, nhất định hội so với hướng dẫn du lịch giải thích đích rất tốt.

Ở thái ngộ sĩ bờ sông thượng bước chậm đích Lee Se Jin, cuối cùng mua hé ra ngắm cảnh du thuyền đích vé tàu. Đại khái trừ bỏ có thể cũng không đồng góc độ nhìn xem đại bổn chung cùng Luân Đôn mắt ở ngoài, không cần động chân đích làm cho ca-nô chở chính mình lược quá Luân Đôn đích các cảnh điểm, cũng là cái không tồi đích lựa chọn.

Lên thuyền sau tìm được chính mình đích chỗ ngồi, hướng dẫn du lịch dùng phối hợp tiến trình đích ngữ tốc giảng giải thái ngộ sĩ ven sông ngạn đích phong cảnh, tao nhã đích Luân Đôn khang nghe đứng lên thật đúng là, trước sau như một đích không thú vị a.

Kỳ thật không phải, không thú vị đích chính là Lee Se Jin mà thôi.

Ngươi xem cách vách tòa đích kia đối cũng dài Á Châu mặt đích tình lữ liền vui vẻ chịu đựng. Nghe bọn họ nói xong chính mình nghe không hiểu đích ngôn ngữ hưng phấn mà trao đổi , đại khái, là người Trung Quốc đi.

Thật tốt a, một hồi mười ngón cùng khấu một hồi khe khẽ nói nhỏ đích, giống như quanh mình chuyện đều cùng bọn họ không quan hệ.

Là không quan hệ đích đi. Luyến ái trung đích nhân, toàn bộ thế giới đích hỗn loạn đều cùng bọn chúng không quan hệ.

. . . . . . . . . . . .

Theo du thuyền cao thấp đến, thiên đã muốn nổi lên ám mầu . Lee Se Jin lấy không chính xác loại này thời điểm là nên đi phụ cận đích quán bar uống một chén cần phải chính mình quay về khách sạn ngã đầu ngủ tử. Mệt nhưng thật ra không phiền lụy, khả không chịu nổi tâm thiếu a.

Tưởng tượng đến kế tiếp chính mình còn có nhiều như vậy thiên đích hành trình phải đi, nhiều như vậy quốc gia muốn đi, Lee Se Jin liền nhịn không được đích tứ chi mệt mỏi.

Chính mình rốt cuộc là trung cái gì tà mới không nên đến Âu Châu a.

Quay về khách sạn đi vẫn là, dù sao cũng là lẻ loi một mình bên ngoài, trực tiếp kêu khách phòng phục vụ tặng rượu đi lên không phải tốt lắm. Tổng so với chính mình khống chế không được trực tiếp túy ngã vào dị quốc đích quán bar lý tới thỏa đáng đích nhiều.

. . . . . . . . . . . .

Gọi điện thoại yêu cầu khách sạn hai giờ sau tặng cơm cùng rượu đi lên đích Lee Se Jin, quyết định trước tắm rửa một cái.

Vòng vo một ngày lúc sau cũng chỉ có quay về khách sạn đích này một điểm nhỏ thời gian có thể làm cho chính mình hơi chút vui vẻ một chút, một khi đã như vậy, lúc ấy tùy tiện tuyển cái gần đây đích khách sạn trực tiếp ngủ nó một vòng không phải tốt lắm, chính mình như thế nào đã sớm không nghĩ tới.

Bồn tắm lớn lý đích thủy mạn quá thân thể đích thời điểm, Lee Se Jin nghĩ như vậy.

Vì có thể tắm một cái, chính mình vừa rồi đem cả bồn tắm lớn lại xoát một lần, miễn bàn có bao nhiêu tâm mệt mỏi.

Chính là không có biện pháp, tổng cảm giác, khách sạn cho dù là tinh cấp cao tới đâu, cũng cũng không như vậy vệ sinh.

Đâu có đích hai cái giờ đúng hẹn tới, khách phòng phục vụ bên ngoài gõ cửa.

Rốt cục phao đi rồi một thân mệt mỏi đích Lee Se Jin, mặc vào dục bào đi mở cửa.

. . . . . . . . . . . .

Khách sạn phục vụ sinh mặt mang mỉm cười đích phụ giúp toa ăn tiến vào, khoái trá đích nói xong evening cùng chính mình chào hỏi. Lee Se Jin xoay người đi lấy tiễn bao cấp tiền buộc-boa, đưa cho người nọ đích thời điểm thu được một câu cảm tạ, cũng chỉ là hơi hơi vuốt cằm đích không nói gì.

Tóc vàng bích mắt đích phục vụ sinh đại khái cũng nhìn ra đến vị khách nhân này đích tình tự không tốt, nói xong dùng cơm khoái trá lúc sau, cũng không có càng nhiều trao đổi đích ly khai.

Lee Se Jin không nghĩ nói chuyện.

Chính mình thầm nghĩ chạy nhanh uống hoàn rượu sau đó đi ngủ giác.

Bởi vì muốn đi đích địa phương còn rất nhiều, cho nên muốn phải ngủ tốt giác.

Hồng rượu đã muốn tỉnh hảo, cấp chính mình mãnh ngã một ly đích Lee Se Jin đột nhiên có chút hoài niệm Hàn Quốc đích rượu trắng.

Phải nhiều như vậy bệnh hình thức làm gì đâu. Tỉnh rượu a, bất đồng đích hồng chén rượu a, còn có dùng để phối hợp hồng rượu đích bất đồng cơm thực, chính mình hiện tại căn bản không rảnh suy nghĩ này vô dụng đích bàn ăn lễ nghi.

Cái gì rượu đều hảo, chỉ cần có thể túy đích rượu, đều là hảo tửu.

Chính là không như nàng mong muốn đích.

Uống hoàn rượu đích Lee Se Jin, cũng không có say, mà là làm một đêm đích mộng.

Trong mộng đích từ y cảnh, lưu cho của nàng là bóng dáng, không có quay đầu lại.

Ngày hôm sau chỉ có thể đỉnh càng sâu đích hắc đôi mắt bước trên của nàng tiếp theo đoạn lữ trình.

Bởi vì hành trình còn thực đuổi.

Cứ như vậy ôm vừa không là nghỉ phép cũng không phải công tác đích tâm không ngừng chạy đi, lại là làm gì đâu.

. . . . . . . . . . . .

Kế tiếp đích hành trình trở nên ký ngắn gọn lại lắm lời, kỳ thật hai cái từ cũng không mâu thuẫn.

Chính mình đi qua bất đồng đích quốc gia, thành thị, làm hoàn toàn giống nhau chuyện. Đi theo hướng dẫn du lịch cuống cảnh điểm, một người chuyển phố lớn ngõ nhỏ, uống rượu uống đến túy hoặc là không say, sau đó làm một hồi có Seo Yi Kyunghoặc là không có Seo Yi Kyungxuất hiện đích mộng, có khi hội khóc tỉnh, có khi sẽ không. Di động im lặng đích giống như phá hư điệu, không có người nọ đích điện thoại, không có người nọ đích đoản tín.

Hết thảy như thường, có thể nói qua mười lăm thiên, hoặc là chính mình ở một cái khép kín đích vòng tròn lý lặp lại qua mười lăm thứ cùng một ngày, không kém.

Nửa tháng sau rốt cục đi vào lữ trình cuối cùng vừa đứng đích Bắc Âu Đan Mạch, Lee Se Jin thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Rốt cục thì thời điểm chấm dứt trận này tra tấn sao.

Người nọ, vẫn là không có tin tức.

. . . . . . . . . . . .

Được xưng"Toàn cầu tối thích hợp nhân loại ở lại" đích Copenhagen, có được rất nhiều cái phân biệt hình thành vu bất đồng thời đại đích thành nội. Lee Se Jin theo xoắn ốc thang lầu hiện lên cứu thế đường đích tháp đỉnh, quan sát Copenhagen khu phố tâm khi, phát hiện cả phố cảnh cũng bất quá chỉ có như vậy điểm đại.

Vẫn là Âu Châu tốt, năm bước lầu một mười bước một các đích, trong vòng một ngày có thể thưởng thức đến bất đồng thời kì đích đặc sắc, đối với đã biết loại ngoại quốc du khách coi như là mới mẻ , dù sao Hàn Quốc thân mình cũng không có nhiều như vậy đã lâu đích lịch sử kiến trúc.

Hàn Quốc. . . . . . Ở trong này sau khi kết thúc, chính là thời điểm đi trở về đi.

Trở về lúc sau, cũng cứ như vậy đi.

Không nghĩ suy nghĩ, như là làm mười lăm thiên ác mộng lúc sau đích chính mình, trở lại Hàn Quốc còn muốn làm bao lâu.

Người nọ sẽ không đến đây, này thân mình chính là một hồi ác mộng.

. . . . . . . . . . . .

Trở lại khách sạn lúc sau thu thập tốt lắm chính mình đích hành lý tương, đem hộ chiếu cùng tiễn bao từ từ đều bỏ vào đi, nhìn nhìn bắt tại tủ quần áo lý đích dục bào, quyết định vẫn là không cần cầm đi.

Đó là nàng theo Hàn Quốc dẫn theo một đường đích, chính mình cùng Seo Yi Kyungđồng khoản đích dục bào, liền ở tại chỗ này đi.

Sửa sang lại một chút xem chung quanh có hay không quên gì đó, sáng mai còn muốn đuổi phi cơ, chính mình không nghĩ đến lúc đó luống cuống tay chân.

Làm xong này hết thảy lúc sau ở giường chân nhẹ nhàng ngồi xuống.

Cái đệm hãm đi xuống một góc đến gánh vác lí thế thật sự sức nặng. Này sức nặng cùng góc phía trước giảm bớt thiệt nhiều, là nhanh phải thoát ly hình người đích 痩 pháp.

Thật tốt, nhiều ít Tiểu cô nương vì giảm béo lo lắng kiệt lực, đã biết sao thoải mái đích liền làm tới rồi.

Hai tay giao nhau cùng một chỗ đích dấu thượng cái trán, Lee Se Jin đem ánh mắt bế đứng lên cảm thụ chính mình lạnh lẻo đích bàn tay phù thượng mí mắt đích xúc cảm.

Trận này hạo kiếp xem như đã xong.

Chính mình cùng chính mình phân cao thấp, cùng Seo Yi Kyungphân cao thấp, cùng đúng sai hắc bạch phân cao thấp, sai lầm rồi sao không?

Rốt cuộc là chính mình làm sai sao không?

Chính mình cùng người kia, rốt cuộc là duyên phận hết đi.

. . . . . . . . . . . .

. . . . . . . . . . . .

. . . . . . . . . . . .

【 cốc côc cốc】 ngoài cửa có người gõ cửa

Nhớ rõ chính mình không có kêu phục vụ phòng, Lee Se Jin không tình nguyện đứng dậy mở cửa, muốn nói cho người phục vụ , tốt nhất không nên làm phiền người đang thất tình, như vậy rất không có đạo đức

Mở cửa ra

Sau đó ở ngoài cửa là gương mặt

Đã lâu

Rất nhớ , rất nhớ

Nhớ rất nhiều rất nhiều mà cái người trong mộng vẫn chưa quay đầu lại nhìn mình

Khuôn mặt kia , biểu tình kia vẫn như vậy một chút cũng không thay đổi

Seo Yi Kyung đứng ở ngoài cửa

Nước mắt liền như vậy rơi xuống , tuy rằng chính Se jin cũng căn bản không nhận thấy được.

【 Chị . . . . . . Đến. . . . . . Làm cái. . . . . . . . Cái gì 】chật vật ủy khuất nước mắt cứ như vậy không thể khống chế được tuôn rơi quấy rầy chính mình hô hấp. Se Jin muốn khống chế cũng không thể, Seo Yi Kyung chị hiểu rõ rồi sao? Vì sao bắt em phải đợi lâu như vậy ? Thật sự bắt em đợi lâu như vậy ?

【 đến đưa em đi】

—————————————————

【 không mời chị vào phòng sao】 Seo Yi Kyung nói.

【. . . . . . 】 khóc đến không kềm chế được Lee Se Jin nghiêng người tránh ra cho chị tiến vào.

Ngồi vào chỗ, hai người đối mặt thật lâu Seo Yi Kyung chờ Lee Se Jin bình phục cảm xúc, nhìn em ấy cứ thút tha thút thít cô không cách nào mở miệng được.

【 chị . . . . . . Sao lại xuất hiện ở đây】 Lee Se Jin rốt cục ngừng nức nở

【Như vừa nãy mới nói, chị đến đưa em đi,à không phải là mới xuất hiện ở đây mà từ khi bắt đầu ở Anh, chị đã theo em 】

Lee Se Jin kinh ngạc ngẩng đầu.

Seo Yi Kyung cảm giác giống như cô phải kể một câu chuyện thật dài thật dài.

【 khi em mua vé máy bay , thì chị đã biết, chị vốn định trở về Hàn quốc, sắp lên máy bay thì Tak gọi điện thoại nói em sẽ đi châu Âu , vì không muốn bỏ lỡ nên chị đã nhờ Kim tác gia tra hành trình của em】

. . . . . . Như thế nào chính mình liền đã quên Seo Yi Kyung bên người còn có cái hacker

【Biết em đi từ Anh đến Dan mạch nên chị liền theo lại đây . . . . . . 】

【 vậy tại sao chị không có xuất hiện】

【 để cho chị nói hết】

Lee Se Jin ngoan ngoãn im lặng

【 chị đến để giải thích , về chuyện trưởng phòng Jo rất nhiều chuyện không vui khác,là sai lầm của chị】

【 khi trở về Nhật bản cùng trưởng phòng Jo nói chuyện chị hiểu em tại sao lại tức giận】

Lặng im một hồi, Seo Yi Kyung tìm từ nói chuyện .

Tuy rằng cô đã suy nghĩ vô số lần mình định nói gì.

【Xin lỗi vì từ nhỏ chị đã được dạy dỗ như thế, mà tự mình thay em chọn cho em 】

Lee Se Jin cảm thấy được chính mình thật vất vả ngừng được nước mắt lại rơi xuống , chị đã suy nghĩ rõ ràng thật rồi

Lee Se Jin.

【 chính chị cũng sẽ tức giận 】 Seo Yi Kyung nói

【 ân? 】 Lee Se Jin ngẩn đầu lên

【 tức giận tại sao em lại có thể nói mình là người ngoài. Em là vợ của chị không phải người ngoài gì đó】

Chị.... Chị sao có thể nghiêm trang biểu lộ như thế a, còn mình thì cứ khóc lên như bị trí chướng

【Cho nên ..... đến nơi cuối cùng mới xuất hiện là trùng phạt em lâu một chút phải không ? 】

【Không phải , chị muốn em đi một lần rồi chị lại đưa em đi lại một lần. Dù sau đi với em cảnh vật sẽ không giống nhau】

【. . . . . . 】 chị làm sao biết được không có chị bênh cạnh, du lịch cũng không có gì hứng thú.

【 Cho nên, Đan Mạch là trạm thứ nhất, từ nơi này, một lần nữa trở lại Anh quốc đi 】

【 Kia công tác phải làm sao bây giờ 】

【 Đưa cho Tak lo liệu 】

. . . . . . Trách không được tên kia 15 ngày một chút tin tức cũng không báo cho mình, thì ra là bận tối tăm mặt mũi

【 Yi Kyung xin lỗi vì em nói chính mình là ngoại nhân, làm chị đau lòng 】 dù sao chính mình, cũng quả thật không cố ý tàn nhẫn nhưng nói những lời này chị sẽ rất đâu lòng nên giải thích rõ ràng.

【 Đúng vậy, thực đau 】

【 Kia phải làm như thế nào cho Yi Kyung hết đau lòng đâu 】xuống nước năng nỉ muốn bồi thường

【 vậy. . . . . . Kết hôn đi 】

【? ? ? ! 】

【Vì để sau này ..... em không còn nói những lời như thế , chúng ta kết hôn đi 】

Đại não gần như trống rỗng

Uy, Lee Se Jin, tỉnh lại một chút, tỉnh lại, mi không thể ngất a

Tuy rằng thực vui vẻ thực vui vẻ chính là nghĩ đến vấn đề ở hiện thực ánh mắt tối sầm xuống a.

【 Hàn Quốc. . . . . . Đồng tính hôn nhân cũng không hợp pháp 】

【 Âu Châu quốc gia rất nhiều , chúng ta ban đầu ước định 16 nước này Se Jin có nghĩ tới vì sao chọn những nước này ? 】

【 vì cái gì. . . . . . 】

【 bởi vì các quốc gia này đều hợp pháp a 】

Nguyên lai chị có ý định ngay từ dầu

Theo ngay từ đầu.

【 cho nên, liền theo Đan Mạch bắt đầu, một đường kết hôn trở về , vẫn kết đến Nhật Bản, sau đó chờ đợi, chờ đợi Hàn Quốc hợp pháp ngày nào đó, chúng ta kết hôn thêm một lần, sẽ có ngày đó thôi】

【. . . . . . 】 không cần tìm em, em đang bay trên trời, không cầm tìm em em đang bơi ngoài biển ta.

【 như thế nào, không muốn? 】không ai chú ý tới Seo Yi Kyung khi nói, hai bàn tay nắm chặt thành quyền, chị đang khẩn trương . Lee Se Jin hiện tại đang bay trên trời ak,làm sao phát hiện.

【 không phải, chính là bị ........cảm động đến không còn lời nào để nói 】 cha mẹ ơi, chị trở nên ngọt ngào có thể chết cả thế giới a.

【 chị xem như em đồng ý rồi 】

【 em đồng ý .... Chính là, vì sao đột nhiêm muốn kết hôn là 】chắc sẽ không phải bởi vì cái câu "ngoại nhân" mà muốn kết hôn, lại còn tính cưới 1 vòng đến tận Nhật Bản....rất tùy hứng , không giống Seo Yi Kyung một chút nào.

【Bởi vì nếu có một ngày, cần người kí tên vào giấy đồng ý phẫu thuật, chị hy vọng ,Se Jin có thể là người kí tên ở phía dưới 】

Fin.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com