Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 14

Sáng sớm, Yujin chở Wonyoung rời thành phố.

Con đường ngoại ô trải dài như thở khẽ.
Wonyoung dựa đầu vào vai chị, mắt khép hờ, tay không rời tay Yujin.

“Chị về nhà lâu chưa?”
“Hơn một tháng rồi.”
“Chị nhớ không?”
“Không nhiều bằng em.”

Ngôi nhà nhỏ, mái ngói cũ, sân đầy nắng.
Cây khế trước cổng trổ trái, từng chiếc ghế mây lặng lẽ trong gian bếp.

Wonyoung chưa kịp vào thì đã có một bàn tay nắm lấy tay em – không phải của Yujin.

“Cháu là Wonyoung hả? Vào nhà đi con. Có cơm rồi đó.”
– Là mẹ Yujin.
Là bàn tay ấm hơn cả nắng.
Là nụ cười không hỏi, không tra, chỉ chào đón.

Yujin đứng phía sau, mỉm cười.

“Chị tưởng em sẽ căng thẳng cơ.”

“Không. Em… thấy nhẹ lắm.”

Có lẽ vì nơi đó có chị.
Có lẽ vì bàn tay đầu tiên nắm lấy em không phải để kiểm tra, mà là để chào đón.

Bữa cơm trưa chan tiếng cười.

Wonyoung gắp miếng cá cho mẹ chị, rồi cười: “Con nghe chị Yujin kể bác thích món này.”
Mẹ chị gật đầu, nhìn Yujin: “Con bé nhớ từng chút. Có phúc đấy.”

Yujin hơi đỏ mặt, lúng túng xới thêm cơm.

Buổi chiều, họ đi dạo quanh cánh đồng.

Gió cuốn tóc em bay nhẹ. Yujin giơ tay vén gọn.
“Mai mốt em ở đây với chị vài ngày nha?”
“Ừ. Nhưng không được bắt em dậy lúc 5h sáng.”

“5h30?”

“…5h15.”

Tối hôm đó, nằm trên chiếc giường gỗ cũ, trần thấp, ánh đèn vàng ấm.

Yujin quay sang:
“Em thấy sao?”

Wonyoung mỉm cười:

“Giống nhà.
Không phải vì tường, vì mái… mà vì hôm nay, ai cũng thương em như thể em đã ở đây từ lâu lắm rồi.”

“Giống như em không còn là ‘bạn gái của Yujin’, mà là một người trong nhà chị.”

Yujin không nói.
Chị chỉ xiết nhẹ bàn tay đang nằm giữa hai người.

Và trong lòng, chị nghĩ:
“Ừ. Là người trong nhà. Là người mà chị muốn ở bên… mãi mãi.”


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com