Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

3:YuJinxHyungSuk(T)

Hyung Suk tắm xong bước ra, trên người mặc một chiếc áo thun rộng che lấp cả cặp đùi trắng noãn cộng thêm tóc cậu đang ẩm ướt và gương mặt lộ vẻ thỏa mãn sau tắm, giờ nhìn cậu tăng bội phần thanh thoát, xinh đẹp. Tắm xong cậu liền vui vẻ trèo lên giường ngủ mà ngáp dài ngáp ngắn: Cậu giờ đang buồn ngủ lắm rồi.

Nằm trên chiếc giường mềm mại cậu dần thiếp đi... dần dần buông bỏ sự cảnh giác mà chìm vào giấc ngủ.

10 phút trôi qua, có một người mở cửa mà bước vào phòng cậu, hắn bước đến nhìn cậu đang say giấc trên chiếc giường lớn, mắt kính hắn phản chiếu ánh trăng ngoài cửa mà sáng lên từng hồi.

-Haizzz, sao cậu lại buông bỏ phòng vệ chứ, không sợ rằng sẽ bị xử lý luôn sao.- Yu Jin

Hắn thở dài mà nhìn cậu, cũng chỉ là chênh lệch một tuổi mà sao lại khác biệt đến vậy chứ?

Cẩn thận giúp cậu đắp lại tấm chăn đã bị đạp ra từ thủa nào, hắn cảm nhận được mái tóc cậu còn ẩm ướt còn chưa kịp sấy khô của Hyung Suk, lại thêm một hồi thở dài.

-Sẽ ốm mất.- Yu Jin

Hắn lấy một cái khăn mềm rồi nhẹ nhàng kéo cho Hyung Suk ngồi gần mép giường, Yu Jin ân cần tỉ mỉ giúp vị thiếu niên lau tóc, trong mắt thoắt ẩn thoắt hiện một sự dịu dàng kì lạ, một thứ mà chả mấy kẻ được thấy.

Còn Hyung Suk, dù trong giấc ngủ nhưng vẫn cảm nhận có người đang động chạm vào mình, chỉ là những hành động đó quá đỗi dịu dàng khiến cậu không hề có ý định phản kháng, cậu có cảm giác như mẹ đang lau tóc cho mình như hồi bé vậy, thật ấm áp.

-Ngày mai ấy, tôi sẽ không ở nhà, mong em sẽ không bỏ trốn khỏi tôi.- Yu Jin

Hắn thì thầm vào tai cậu dù cho biết cậu sẽ không trốn đi trong khoảng thời gian này, mà cho dù có trốn đi thì sao? Hắn vẫn có cách khiến cậu phải quay lại.

Sáng sớm, cậu tỉnh dậy với một gương mặt ửng đỏ, nhíu nhíu đôi mắt vì ánh sáng chiếu vào mắt, nhìn xung quanh căn phòng xa lạ bỗng cậu giật mình hét lớn.

-AAAAAAAAAAAAAAAAA ĐÂY LÀ ĐÂU VẬY?- Park Hyung Suk

Nghe thấy tiếng hét của cậu một toán người hầu liền bước vào, trong đám đó có một người mặc trang phục đuôi tôm, gương mặt nở nụ cười công nghiệp bước lên.

-Cậu Hyung Suk chủ tịch sắp xếp tôi tới chăm sóc cậu.- Quản gia

-Chăm sóc gì cơ? Sao cháu không nhớ gì hết vậy?- Park Hyung Suk

Cậu theo thói quen mà vò tóc mình, sau khi sắp xếp lại đống kí ức hỗn độn trong đầu mình, thiếu niên mới nhớ ra một chi tiết quan trọng.

-A! Nhớ rồi, tối qua cháu đã đến đây- Park Hyung Suk

-Rất mừng vì cậu đã nhớ ra, giờ còn rất sớm, liệu cậu có yêu cầu gì không?- Quản gia

-À, dạ? K-không... cháu không cần đâu, mọi người có thể... ra ngoài không ạ?- Park Hyung Suk

Cậu lí nhí, nghĩ đến việc mới đến đây ngày thứ hai mà đã làm ra bao chuyện xấu hổ như thế này, không biết về sau còn dám ngửa mặt lên nhìn trời không nữa.

-Vâng, nếu có yêu cầu gì thì cậu có thể gọi tôi.- Quản gia

Nói rồi quản gia phất tay, ông cùng người làm đều lùi hết ra ngoài.

Trong phòng đã lấy lại vẻ yên tĩnh, cậu chậm chạp và lười biếng trèo xuống giường. Bước vào phòng tắm cậu với lấy cái bàn chải điện bắt đầu đánh răng "Ở đây đúng là thích thật, cái gì cũng có hết, sáng dậy còn có người vào phục vụ nữa. Aiss mình nghĩ gì vậy, đến đây chỉ vì nhiệm vụ thôi."

_______

Sau khi vệ sinh cá nhân xong cậu rời khỏi phòng. Cũng đã đến giờ ăn sáng rồi, bụng cậu cứ đánh trống biểu quyết nãy giờ. Vừa bước ra khỏi thì toán người kia đã lập tức xuất hiện, vị quản gia kia đã đến trước mặt cậu và hỏi:

-Cậu có yêu cầu gì không?- Quản gia

-Ư...? Ha... à, không có gì đâu.- Park Hyung Suk

Quản gia nhìn cậu một chút rồi lại nhìn vào đồng hồ đeo tay.

-Cũng đã muộn rồi, cậu có muốn ăn sáng không?- Quản gia.

-Dạ? Ăn sáng á? Cũng được ạ.- Park Hyung Suk

Lời vừa rời khỏi miệng, Hyung Suk đã lập tức hối hận, hình như cậu vừa chấp nhận lời đề nghị của kẻ thù mình thì phải. Rõ ràng đã tự dặn lòng phải cẩn thận rồi cơ mà. 

Mặt Hyung Suk hết hồng hết đỏ rồi lại xanh, trong não nhỏ suy nghĩ rất nhiều điều không nên nghĩ. Cậu sợ rằng có khi mấy người này sẽ bỏ độc vào trong đồ ăn rồi mang cậu đi bán thì sao. Lúc đó thì chỉ có tèo. 

Nhìn sự chuyển sắc trên gương mặt trắng trẻo, tinh tế của thiên thần nhỏ, trong lòng của vị quan gia già cũng có chút dịu dàng. Đã lâu lắm rồi ông mới thấy một giọt nước trong trắng tại biển hồ sâu thẳm chứa đầy máu và đau thương này.

-Cậu xuống nhà nhé, người hầu cần dọn phòng một chút.- Quản gia

-Vâng ạaa!- Park Hyung Suk 

Cậu tít mắt cười vui vẻ. Hì hì, có lẽ mấy người nãy sẽ không làm mấy hành động như vậy đâu, mọi người có vẻ rất dịu dàng mà.

Xuống phòng ăn hiện ra trước mắt cậu là một bàn đồ ăn với vô vàn món từ món Âu sang món Á. Nhìn bàn đồ ăn trước mặt cậu liền ngạc nhiên" Sao nhiều vậy chứ?" Nhìn mặt đoán tâm, ông quản gia liền có thể hiểu ý nghĩ trong lòng cậu.

-Vì chưa biết cậu thích món gì nên chủ tịch đã yêu cầu chúng tôi nấu các món Á, Âu hòng làm vừa lòng cậu vừa lòng cậu.- Quản gia

-Hắn ta có lòng tốt vậy ư?- Park Hyung Suk

Vị quản gia đó chỉ mỉm cười, một nụ cười cứng ngắc công nghiệp mà Hyung Suk đã nhìn đến phát chán.

-Haizzz chả thể cạy miệng được mấy người.- Park Hyung Suk

Nói rồi cậu ngồi xuống vừa lấy muỗng vừa có vẻ mặt có vẻ phụng phịu mà múc từng soup nhỏ cho vào miệng.

Ở một nơi nào đó, Yu Jin đang nhìn chằm chằm vào màn hình theo dõi Hyung Suk qua camera tâm trạng thoải mái, hắn đưa tay lên phóng to màn hình nhìn chằm chằm vô đôi má bánh bao núng nính kia trong mắt lại tăng thêm vài phần tình ý. Lúc này có người bước vào, Yu Jin đặt máy xuống bước ra khỏi cửa...

.

.

.

.

.

.

.

Sau khi ăn xong bữa sáng cậu đã đi dạo xung quanh căn nhà để tìm hiểu hết kết cấu nơi đây để nhỡ có chuyện gì xảy ra còn biết đường mà trốn. Cậu lon ton đi đến mọi nơi từ tầng một, tầng hai đến tầng ba, tầng bốn, tầng năm, tầng thượng sau đó là vườn hoa sau biệt thự cuối cùng là hồ cá. Cái thân hình nhỏ mang theo chút nắng mai cứ hết đi chỗ này, lui tới chỗ kia tạo cho nơi này một bầu không khí nhộn nhịp,. Trái ngược hoàn toàn với cảnh tượng thường ngày của nơi này.

Đi thăm dò một hồi cậu đã chán nhìn đồng hồ đã gần chín giờ rồi "Nơi này rộng quá mình đi tham quan chút mà đã gần ba tiếng rồi." Hiện giờ cậu không biết nên làm gì cả cậu lên phòng mở tivi mà xem phim nhưng mà mấy bộ phim này thật vô vị quá đi làm cho cơn buồn ngủ của cậu lại ập đến. Không chống cự nữa, cậu ngủ luôn, dù sao cũng chả có việc gì cả.

____

''Này kẻ xấu xí...''

''Này con lợn..''

''Này.....''

-Hộc...hộc..ha chỉ là một giấc mơ ư?- Park Hyung Suk

Nhìn xuống chiếc gối, giờ đây nó đã đẫm nước mắt có lẽ trong lúc gặp ác mộng cậu đã vô thức khóc. Lại nhìn ngó xung quanh ánh sáng vàng rực của chiều tà đang tràn ngập cả căn phòng lớn lại nhìn vào chiếc đồng hồ đang treo trên tường cậu đơ người "5h27 sao mình lại ngủ lâu vậy chứ?" *ọt ọt ọt* lại nhìn cái bụng đang phản kháng của mình cậu liền muốn xuống giường tìm cái gì đó ăn nhưng vừa bước xuống giường chân cậu đã mềm nhũn mà ngã phịch ra đất. Sự đau đơn làm cầu thét lên.

-AHHHH 

Tiếng cậu ngã trong phòng đã trực tiếp làm kinh động tới tất cả những người đang đứng ngoài cửa kia. Bọn họ chạy vào thấy cậu đã ngã liền cuống quýt kẻ gọi bác sĩ người đi lấy hộp y tế còn quản gia thì lại rất bình tĩnh mà quỳ một chân xuống trước mặt cậu mà hỏi một câu như bao lần khác.

-Cậu có yêu cầu gì không?- Quản gia






______________Đôi lời____________
-Ehe đóo mọi người sao Hyung Suk lại ngủ nhiều và thể lực yếu đi á.
-Có cảm giác mình đang viết ngôn tình quá các bạn ạ haizzz.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com