chap30
sáng ngày hôm nay trời đổ mưa rào, jimin tỉnh dậy trong cơn buồn ngủ, nhưng chiếc đồng hồ điện thoại cứ thế kêu liên hồi làm cậu không thể nằm vạ vật ngủ nướng thêm năm mười phút nữa. nhanh chóng tỉnh dậy để vệ sinh cá nhân, mở rèm của nhà mình, mưa rơi đọng lại thành giọt trên ô cửa kính, cả một khu nhà mờ hẳn trong đợt mưa rào bất chợt.
cậu mở cửa rồi lấy tay hứng vài giọt mưa mát rượi, tiếng rào rào nghe tới vui tai nhưng những lần mưa như này lại mang nỗi sầu kì lạ.
cậu thay trên mình bộ vets quen thuộc, cầm cặp da và tiến về phía bếp nhà. bé milk có lẽ bị tiếng mưa rơi đánh thức nên đã tỉnh giấc và chạy theo chân cậu khi biết chủ mình đã xuống. cậu yêu chiều bế mèo con trên tay rồi ngồi xuống ghế gỗ, có lẽ khi cô đơn nhất, mèo milk chính là người bạn của cậu, mặc cho không biết nói và đưa lời an ủi, nhưng tiếng meo meo và đôi mắt kia đủ để jimin bớt đi phần nào sự buồn tủi.
buổi sáng hôm nay cậu sẽ ăn salat, gà tối hôm qua mua về cũng không còn thừa, vì mọi người vừa ăn vừa trò chuyện nên đã càn quét hết từ lâu, chỉ để lại túi nilon và đã được dọn dẹp sạch sẽ.
salat được taehtyung mang qua nhà từ tối hôm qua, để trong hộp nhựa và cất trong tủ lạnh. là do tối hôm qua trước khi về người bạn thân kia đã nhắc nhở cậu, chứ không jimin cũng chẳng để ý mà quên béng đi mất. mặc cho không phải là người nấu ăn trong nhà, nhưng taehyung vẫn có thể làm vài món đơn giản, vì trước đây cậu bạn đã học được cách nấu ăn từ yoongi, sau vài lần hỏng nồi và suýt cháy nhà thì công cuộc vào bếp của taehyung cũng thành công, chắc cũng cố gắng lắm mặc dù vẻ ngoài của món này không được đẹp mắt, nhưng hương vị thì cũng không tệ.
jimin mở điện thoại và định lướt mạng xã hội, nhưng cậu lại để ý tới app kết nối với camera trên phòng mình hơn, khi định ấn vào xem nhưng bất chợt phát hiện thời gian không còn nhiều nữa, phải ăn nhanh chóng còn tới đài chuyền hình quay không muộn.
jimin trên đường lái xe đi làm, khi cậu mới đạp ga qua ngôi biệt thự rộng lớn, dường như một thói quen, đôi mắt không do dự nhìn vào khu vườn nhà đó. những bông hoa thi nhau đua nở rồi thả mình vào dòng nước mát rượi, hình ảnh này làm cậu bỗng nhớ lại vườn hoa rộng lớn của nhà jungkook khi còn ở busan, nhớ khi mà cậu dậy thật sớm để ra vườn tưới hoa, cậu cũng nhớ rất rõ những người qua bên vườn để lấy hàng về bán, khi biết khu vườn đó bị san bằng chỉ để lại một mảnh đất trống thiếu sức sống thì khuôn mặt ai cũng tỏ vẻ luyến tiếc. có một bác nói rằng, "bác rất thích lấy hoa ở chỗ này, vì mỗi bông khi cắm vào đều không bị dập, giá cả hợp lí và gói rất gọn gàng"
jimin đậu xe tại ga, cậu đi tới trường quay rồi chào buổi sáng tất cả mọi người. thật xui xẻo thay tên seojun hôm nay lại tới sớm hơn mọi ngày, trên khoé môi hắn vẫn giữ nguyên một vết sứt với máu đã đông lại, hắn nhìn cậu với đôi mắt khác lạ, ghen ghét và tức giận, jimin chỉ tránh né hắn ta rồi nhanh chóng vào vị trí để chuẩn bị lên hình. khuôn mặt hắn ta thật khó ưa, cứ nhìn chằm chằm vào cậu làm jimin không thể nghiêm túc trong lúc quay, lần đầu tiên cậu cảm thấy
đọc bản tin lại khó khăn tới vậy.
nườm nượp hàng một dàn tin tức chờ đợi cậu cuối cùng cũng quay xong, lúc này cậu thở phào nhẹ nhõm nhưng lúc nào cũng lo sợ vì người kia không ngừng dõi theo tưng cử chỉ như muốn bắt cậu đi ngay bây giờ.
jimin uể oải ngồi trên ghế văn phòng, nhâm nhi chút caffe giúp tỉnh táo rồi lại chăm chăm vào màn hình máy tính chỉnh sửa gì đó, nhưng lại bất chợt nhớ ra buổi sáng chưa kịp xem lại camera nên cũng tiện tay lấy điện thoại trong cặp mình ra xem.
trước đó jimin vẫn thắc mắc, sáng ngày hôm nay cậu không thấy vết thâm đỏ mới đè lên vết cũ nữa, người của mình vẫn chẳng hề có dấu hiệu nhức mỏi, nhưng cảm giác có người ôm vào lòng luôn thoát ẩn hiện trong trí nhớ của cậu.
ban đầu cậu không biết sử dụng app kết nối này ra sao, cũng phải nhờ đến đồng nghiệp mới có thể mở giúp, jimin hơi mù công nghệ một chút xíu, trách là do cậu luôn ngủ gật trong những giờ này, vả lại taehyung trước khi tải về cho jimin quên mất không hướng dẫn, cũng là do tối hôm qua mọi người về rất muộn, ai cũng đã buồn ngủ rã rời, đúng là căng da bụng trùng da mắt mà!
"để xem nào!"
camera vào buổi đêm tuy không có ánh sáng nhưng có tia hồng ngoại vẫn giúp cậu soi được hết cả căn phòng. lúc đầu jimin chỉ thấy bản thân mình uống nước rồi đi ngủ, cậu đóng cửa sổ, rèm và tắt điện lên giường nằm.
không có gì thú vị khi nhìn bản thân mình sinh hoạt như thường ngày, jimin tiện tay tua đi một đoạn đai tới 12h23. lúc này cả khu nhà đã chìm vào yên lặng, không một tiếng động đậy ngoài tiếng điều hoà toả cơn mát êm du.
*cạch*
tiếng này làm cậu giật mình, jimin ngỡ ngàng và sợ hãi khi thấy thực sự có một người đàn ông đang đi vào trong phòng mình, mặc cho đã nhìn rõ khuôn mặt nhưng cậu vẫn dụi mắt một lần nữa để xác nhận xem có đúng thật là jungkook hay không.
trong mình đã loé lên cơn lửa tức giận, cậu không ngờ anh sẽ làm tới nước này, cũng đã hơn một năm trôi qua cậu đều phải trải qua cảm giác có người ôm mình mỗi khi đi ngủ, để lại hickey trên cổ khiến jimin không ít lần sợ hãi. đối với cậu, jungkook là một người hiền lành, chăm chỉ và không một chút biến thái nào, vậy trước mắt cậu là gì đây? anh bước vào trong phòng như nhà mình, ngắm nhìn khuôn mặt cậu lúc ngủ, còn tham lam sờ soạng cơ thể cậu. vốn dĩ đây là cử chỉ nhẹ nhàng nhất từ trước đến nay nhưng đã khiến jimin ghê tởm, cậu không biết lúc mà anh mút mát cơ thể cậu, đè lên người cậu sẽ khiến cậu sợ hãi tới mức nào.
bàn tay cầm điện thoại đã nắm chặt tưởng chừng như có thể bóp nát nó ngay bây giờ, nắm tay đấm thành quyền, jimin bây giờ thật sự rất tức giận, từ yêu lại khiến cậu trở nên sợ hãi và ghét bỏ jungkook.
thoát app và vào phần danh bạ, từ trước tới nay jimin vẫn dùng số cũ, cậu lần mò vào danh bạ để tìm lại tên của jungkook, bao năm nay mặc cho bị phản bội tỉnh cảm nhưng cậu vẫn luôn lưu số của anh, giữ liên lạc mặc cho bốn năm trời trôi qua vẫn không nhận được một cuộc gọi nào.
cậu đang lo lắng không biết anh còn sử dụng số điện thoại này nữa không vì cũng đã rất lâu rồi, mặc cho anh không chịu nghe máy hoặc không dùng số nữa jimin cũng phải lật tung seoul lên để tìm anh để nhận được lời giải thích chính đáng. cậu không chắc là người đoạt tình đoạt nghĩa như anh vẫn lưu số của cậu trong máy, đa phần các thần tượng sẽ không nhận bất kì cuộc gọi nào từ số lạ, vì có thể là fan cuồng làm phiền, khả năng có thể gặp jungkook bây giờ rất thấp.
chuông reo lên một hồi cũng có người bắt máy, trong lòng cậu vừa mừng vừa tức giận, nhưng cũng cố gắng chờ thử xem đầu dây bên kia có phải là anh hay không.
"alo jimin, anh nghe đây" giọng điệu hào hứng và vui mừng của jungkook phát lên làm jimin nhanh chóng nổ cơn thịnh nộ và hẹn gặp ngay lập tức.
"tên biến thái nhà anh, mau đến và giải thích cho tôi!"
"em có chuyện gì sao? nhớ anh?"
"đ** m* nhà anh, tôi hận không thể bẻ nát cổ anh rồi, đến đài truyền hình nhanh, hoặc nhắn tin gửi địa chỉ, mặc cho anh có đang bận lịch trình đi nữa tôi cũng phải lôi cái thân anh ra để nhận được giải thích cho bằng được, đồ chó má! hết lừa dối tình cảm lại đi làm mấy cái chuyện ghê tởm thế này!"
"jimin em bình tĩnh, anh sẽ đến đài truyền hình ngay bây giờ, không biết em đã gặp chuyện gì nhưng em phải bình tĩnh, chờ anh đến"
"anh lái xe nhanh vào, để cho đâm vào một cái ô tô nào đó ch** m* nhà anh đi, tôi sẽ đền bù"
cậu dập máy ngay sau đó, vò đầu óc, tai đã đỏ bừng vì tức giận, jimin không hiểu cậu đã nói đến thế mà người đầu dây bên kia vẫn tỏ ra không biết gì, như là anh ta đang giả bộ coi mình không có tội vậy chứ. nếu giết người không phải đi tù, thì chắc chắn cậu sẽ cầm dao đâm cho anh vài phát để thoả cơn phẫn nộ trong lòng.
jimin nghĩ rằng, cậu đã không chấp nhận tình cảm của anh ta một lần nữa thì thôi đi, đây lại lén vào nhà cậu để sờ soạng như vậy. cậu về sau cũng biết mình có tội, liền cốc nhẹ vài phát vào đầu mình coi như tự phát bản thân, cũng là do cậu không để ý mà trong vài lần ra ban công ngắm cảnh, lúc đi vào lại quên béng mất phải khoá cửa, làm ai kia có thể dễ dàng lẻn vào nhà mình như thế.
đi ra khỏi văn phòng rồi đứng ngoài hành lang thở dài, cố gắng hít luồng không khí thoáng đãng vào cơ thể để đẩy xuống sự tức giận dồn lên não mình. năm
phút chờ đợi anh nhưng jimin lại cảm thấy như cả một giờ trôi qua, trong đầu cậu luôn hiện lên hình ảnh biến thái khi jungkook đã làm với mình tối hôm qua, khuôn mặt cầu tuy đã dãn đi một chút nhưng thâm tâm vẫn đang hoảng sợ.
đứng đó một lúc thì có một cánh tay vỗ nhẹ vào vai , không một tiếng động phát ra báo hiệu có người tới gần. jimin không hề quan tâm điều đó, cậu tưởng rằng anh đã đến liền quay lại định tát vào mặt người đứng sau một cái đau điếng như trừng phạt sự biến thái mà người kia đã làm với mình.
nhưng bàn tay kia bỗng sững lại trước không trung, cậu giật mình lùi lại khi lưng đã chạm tới tường, trước mắt cậu không phải jungkook, mà chính là seojun.
đôi mắt anh ta nhìn cậu say đắm và dâm dục, cảm giác như jimin có thể bị người này ăn thịt luôn tại đây, vì con người anh ta hiện tại chẳng khác nào một con thú hoang đang nhằm vào mồi ngon của mình cả.
"seo...seojun, anh lại định làm gì nữa?"
"anh yêu em, đừng từ chối tình cảm của anh nữa. nha! jimin"
"không, tôi không yêu anh. tránh xa tôi ra"
"EM BÂY GIỜ LÀ MUỐN TÔI GIẾT CHẾT EM MỚI VỪA LÒNG SAO?
người hôm qua là ai? LÀ AI?"
"không liên quan tới anh, CÚT RA" jimin cố gắng đẩy đối phương ra khỏi người mình mặc cho cậu như sắp bị ép tới đường cùng.
"NÓI NHANH NGƯỜI ĐÓ LÀ AI? ĐỂ TÔI GIẾT CHẾT HẮN TA"
"TAO LÀ CHỒNG CỦA EM ẤY, ĐÃ NÓI VỚI MÀY ĐỪNG ĐỘNG TỚI JIMIN! CÚ ĐẤM CỦA TAO NGÀY HÔM QUA CHƯA ĐỦ ĐỂ CẢNH CÁO MÀY SAO?" jungkook đi từ thang máy ra, trước mắt anh là cảnh người thương bị uy hiếp, cậu dường như đang rất sợ, co rúm người lại và đôi mắt rơm rớm nước. anh nhìn thấy cảnh này không khỏi đau lòng, vội tiếng đến đẩy hắn ta ra khỏi người cậu rồi kéo jimin về đằng sau mình như đang bảo vệ một gia tài quý giá.
"thắng khốn! jimin là của tao, em ấy mãi mãi là của tao, MÀY HIỂU CHƯA?" seojun đấm một nhát chí mạng vào khuôn mặt anh tú của jungkook khiến mắt kính đắt tiền bay ra khỏi rồi nằm chơi vơi dưới đất. tròng kính vỡ tan như báo hiệu cuộc đời của han seojun cũng kết thúc từ đây.
đôi mắt jungkok đỏ ngầu hiện lên khi vẫn còn khẩu trang che nửa mặt, cú đấm của bản thân hôm qua là một cách cảnh cáo nhẹ nhàng vì anh sợ làm jimin hoảng. nhưng tới ngày hôm nay hắn ta không chỉ dừng lại ở việc đè cậu vào tường, mà vì yêu điên cuồng khiến hắn ta sắp mất hết lí trí, đe doạ và thậm chí là muốn giết chết cậu ngay tại đây.
anh đứng dậy có một chút troáng, nhưng cơn tức giận của anh đã đạt đến đỉnh điểm. jungkook không ngại tiến đến đấm thẳng vào mặt hắn ta một phát đến ngã lăn, khi hắn đã nằm dài ra đất, anh thấy chưa đủ liền ngồi lên người hắn đánh liên tục vào mặt khiến vết sứt nhỏ trên khuôn mặt kia chưa kịp lành đã phải bật máu, trên từng tấc da đã hằn lên vết tím bầm.
"jungkook, dừng lại ngay, anh đánh nữa sẽ chết người đó" jimin thấy tình hình không ổn, cậu vội kéo tay jungkook lại rồi ngăn cản kịp thời. tới thời điểm này cậu chưa bao giờ thấy anh tức giận đến vậy, anh trước giờ là một người rất hiển lành, kể cả bị fan cuồng làm phiền nhiều tới mức cuộc sống riêng tư bị ảnh hưởng nhưng vẫn nhẹ lời nhắc nhở mà không cáu gắt. nhưng trước mắt cậu giờ jungkook chẳng khác nào một mãnh thú đang trả thù để bảo vệ lãnh thổ cả.
"một lần nữa động vào jimin, mày biết kết quả đó thằng chó!" jungkook đứng dậy, ảnh chỉ tay vào mặt người nằm sõng xoài trên nền đất lạnh coi như cảnh cáo, tiện chân đá mạnh một cái như là chút nốt cơn giận cuối cùng rồi theo cánh tay jimin đi tới nơi hành lang vắng người.
nhìn quần áo của jungkook đã xộc xệch đi rất nhiều, khi anh cởi khẩu trang, từ sự phẫn nộ jimin lại thấy lo lắng, mặc cho cậu có điên đầu vì jungkook đã lẻn vào phòng mình hành động như một tên biến thái đi nữa thì trong lòng jimin vẫn vấn vương một chút được gọi là yêu. cậu cũng không nỡ nhìn anh với khoé miệng chảy máu như vậy.
nhưng mặc cho có đau đớn, jeon jungkook kia vẫn đang nở nụ cười rất rươi nhìn cậu, khuôn mặt của jimin như liều thuốc xoa dịu đi cả cơn đau thể xác lẫn tinh thần của anh vậy.
"em gọi anh là có việc gì? anh đang ở studio nhưng nghe em gọi liền chạy tới đây luôn" anh nói đúng! anh đang hoàn thành bài hát mới nhưng khi thấy cậu gọi điện liền lập tức bắt máy, jungkook đã chuyển về dùng lại sim cũ hẳn vì đến anh cũng mong mỏi môt ngày cậu liên lạc với mình. nhưng dòng chữ "jiminie💜" lâu nay không hiện trên màn hình điện thoại bỗng chốc lại gọi đến, anh đang cau có viết nhạc nhưng cũng mau chóng bắt máy.
"nhớ tôi đến vậy sao?" jimin vừa hỏi tay vửa mở đoạn camera của nhà mình, tua đến thời điểm jungkook bước vào.
"đúng! nhớ em, lúc nào cũng nhớ em"
"NHỚ ĐẾN MỨC PHẢI LÀM NHƯ NÀY SAO ĐỒ KHỐN NẠN" jimin bốc hoả, cậu đẩy mạnh chiếc điện thoại vào tay anh và đôi mắt tức đến phát khóc.
"em sao vậy chứ?" jungkook sợ sệt, vội đánh mắt tới đoạn video đang chạy trên máy, đồng tử anh vội mở to, nhưng thật sự trong lòng vẫn không thể biết đó chính là mình"
" hơn một năm nay, anh vẫn luôn làm như thế với tôi đúng chứ? anh có biết là bản thân mính lúc đó đáng ghê tởm như nào không hả jeon jungkook, anh nhìn lại hành động của mình đi!
tôi không muốn chấp nhận mối quan hệ với anh một lần nữa đã đành, anh lại vì thế mà làm những hành động như vậy sao? đối với tôi bây giờ anh còn đáng sợ hơn cái tên han seojun rồi đó đồ khốn!"
"jimin nghe anh giải thích đã" jungkook như nhận ra điều gì đó, anh vội ôm chặt lấy cậu giải thích. thực chất đây không phải là jungkook, mà là một nhân cách khác của jungkook, anh đã bị đa nhân cách khi gặp tai nạn, chắc chắc đã bị nó tiêu khiển mà không hay biết.
ngày hôm đó...
jungkook đang đi mua sắm trên đường, khu nhà này anh mới chuyển vào vì bị fan cuồng làm phiền quá nhiều, đa phần là do nơi này rất yên tĩnh và cách thành phố kia không xa là mấy, nên việc đi lại thuận tiện và quyền riêng tư không bị ảnh hưởng. jungkook đã mua căn biệt thự gần đó để sinh sống chứ không ở lại kí túc xá của công ti nữa.
trong ánh đèn đường vàng chiếu xuống mặt đất, trời hôm đó mùa đông lạnh lẽo, gió thổi từng cơn khiến anh có chút rùng mình.
jungkook đeo khẩu trang và đội mũ kín mít, trong thời điểm này anh rất nhớ cậu, nhưng lại nhớ khi cả hai chính thức chia tay nhau khu cậu thật sự đã phát hiện jungkook phản bội mình. tối hôm đó cũng thật giống như hôm nay, trời lạnh buốt và từng cơn gió thổ nghi ngút qua từng kẽ lã. đường tuy vắng lặng nhưng thi thoảng vẫn có xe ô tô đi qua để trở về nhà của mình.
anh đung đưa túi đồ trên tay, miệng huýt sáo vu vơ. đôi mắt anh bỗng chuyển hướng về một bóng lưng đi từ trong ngõ bên kia đường, người kia mặc áo hoodie và đội mũ kín người. anh bỗng sững lại, bóng lưng đó rất quen thuộc, thực sự rất giống của jimin, mảnh mai và nhỏ bé.
jungkook kích động rồi chạy nhanh để bắt kịp bước chân của người đó, nhưng dường như vì mải mê chạy theo bóng lưng quen thuộc mà anh không một chút để ý có một chiếc ô tô đang lao nhanh về phía mình.
cùng với đèn xe chiếu tới chói mắt *rầm* thân thể to lớn bay sang vệ đường và máu trên đầu không ngừng tuôn ra khiến cho tên lái xe kia vô tâm mà bỏ lại người đáng thương nằm trên nền đất mà chạy trốn để chốn tránh trách nhiệm vì chạy quá tốc độ cho phép.
cậu trai mặc áo hoodie kia quay người lại khi thấy cảnh tượng trước mắt, chiếc xe ô tô kia đã chạy mất hút, jungkook đau đớn dường như ngất lịm trên vệ đường. cậu trai tốt bụng chạy lại đỡ lấy anh, jungkook mơ màng nhưng vẫn gọi tên cậu, giọng nói này khiến người kia bỗng dưng nhận ra ai đó.
đây chính là thân tượng của cậu, khi thấy anh bị tai nạn, máy chảy ra rất nhiều, chiếc áo trắng anh khoác lên mình nhuốm đỏ, trên mặt đường lạnh lẽo lẽo, mùi máy tanh sộc lên mũi tới khó chịu khiến ai ngửi thấy cũng bất giác nhíu mày. khung cảnh trước mặt tan hoang và đáng sợ đã làm cậu bé khóc nấc vội gọi cho cấp cứu.
đầu óc choáng váng không kịp tỉnh tao, nhưng bàn tay với vài vết sứt lớn vẫn nắm chặt tay cậu bé, miệng lẩm bẩm "jimin à đừng khóc! " như anh đang có một niềm tin rằng, đây thực sự là người mà anh thương nhớ bao năm qua.
ngồi tại ghế chờ trước phòng phẫu thuật, cậu bé trên tay cầm chiếc điện thoại của jungkook ung dung không biết mở ra sao để gọi về gia đình, nhưng khi nhận được yêu cầu về xác nhận khuôn mặt để mở khoá, cậu bé nhanh tay lấy một ảnh của jungkook trong máy để trước màn hình, thật may là máy nhận được.
nhanh chóng vào phần danh bạ, ở đây cậu bé hơi bất ngờ vì tất cả chỉ lưu vỏn vẹn vài số, không hề có dòng chữ nào ghi tên "ba, mẹ" . trong suốt bao năm trên con đường nghệ thuật, jungkook ít khi tiết lộ thông tin về bản thân, anh chỉ để người hâm mộ biết rằng mình là người busan, vậy thôi. thế nên rất nhiều fan vẫn luôn tò mò về tiểu sử của anh trong năm qua, giới thiệu về gia đình thì không có, vấn đề yêu đương lại càng không, nên có lẽ jungkook là một nghệ sĩ kín đáo nhất trong giới kpop.
nhưng một điều mà anh thể hiện rõ nhất, là tình chị em thắm thiết với aerum, vì vậy trong danh bạ cũng có số của cô, điều này cậu bé kia cũng không quá bất ngờ, vì vốn dĩ trong thời gian làm nghệ thuật, không ít lần hai người đã cùng hợp tác, và vlive cùng nhau nữa. có vẻ như cậu thật sự là một fan biết điều, chỉ nhìn qua tên chứ không cố tính nhấp vào để lưu lại số của jungkook hay aerum cả, tuy anh không thể hiện sự quá khó chịu với fan cuồng, nhưng cậu cũng biết tất cả các idol đều bị ảnh hưởng quyền riêng tư khi có hàng trăm cuộc gọi từ số lạ làm phiền.
vuốt xuống một đoạn ngắn cậu bé kia thấy tên "quản lí" đây chính là số mà cậu cần nhất lúc này, nhanh tay nhấp để gọi.
ngồi gật gù trên ghế một lúc, cuối cùng quản lí lee cũng tới, khuôn mặt anh thật sự rất lo lắng, jungkook từ lâu đã được anh lee coi như em trai, cũng không ít lần anh mời jungkook về nhà ăn cơm cùng gia đình. trong lúc chờ đợi cuộc phẫu thuật hoang thành, anh lee có nghe lần thuật lại câu chuyện của cậu bé kia, có vẻ tình hình rất khẩn cấp nên cánh cửa trắng kia đóng chặt cả đêm mà không có hồi âm.
"em tên là gì? khi đưa jungkook vào bệnh viện có chảy máu nhiều không?"
"em tên là hajoon. em thật sự rất thích anh jungkook, lúc đó em đi từ ngõ trong nhà ra và đeo tai nghe nữa nên không có để ý, chỉ nghe thấp thoáng tiếng ai gọi "jimin à" thì phải nhưng em không quan tâm, về sau thì có tiếng phanh xe rất gấp và *rầm* một cái làm em giật mình nên quay đầu lại xem, về sau thấy có người nằm trên đất và máu chảy rất nhiều, chiếc xe ô tô kia sau khi gây tai nạn cũng bỏ chốn, em không thể nhìn thấy rõ biển số xe, chỉ biết nó màu trắng thôi.
đường lúc đó rất vắng, cũng chỉ có vài ba xe đi lại, thấy có người nằm trên đất và bị thương em không nỡ mặc đó vì sợ sẽ tử vong, lúc em chạy ra xem thì nhận ra là anh jungkook, máu chảy ra từ đầu không ngớt làm em khóc nấc rồi gọi cấp cứu"
"hajoon nghe anh nói, chuyện này nhất định phải giữ bí mật, em không được nói cho bất cứ ai về việc jungkook bị tai nạn rõ chưa? nếu biết việc này chắc chắn fan sẽ cực kì lo lắng em hiểu chứ?"
"vâng ạ! em có thể ở đây tới lúc anh jungkook phẫu thuật xong không ạ? em cũng rất lo lắng"
"ba mẹ em..."
"em ở một mình, hai người họ li hôn rồi, mỗi tháng sẽ gửi tiền về cho em, dù sao em cũng không định thi đại học, em muốn mở quán để bán hàng!"
"em phải cố gắng nhé!"
"vâng ạ!"
bốn giờ sáng, hajoon và anh lee vẫn rất kiên trì ngồi ngoài đợi, cuối cùng bác sĩ cũng bước ra ngoài, ông xoay cổ như quá mệt mỏi, khuôn mặt có chút buồn bã.
"người nhà bệnh nhân jeon jungkook đâu ạ!"
"là tôi thưa bác sĩ"
"bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch, nhưng sau khi bệnh nhân đã hoàn toàn ổn, người nhà cần phải theo dõi kĩ càng các cử chỉ, hành động, xem có thật sự là ổn hay không. vì trong khi làm phẫu thuật, tôi thấy đầu của bệnh nhân chấn thương rất nặng, tôi muốn hỏi người nhà một điều này để suy đoán"
"vâng"
"trong quá khứ, bệnh nhân có trải qua những tổn thương sâu sắc ở thời thơ ấu như bị ngược đãi, đánh đập, thiếu sự quan tâm của cha mẹ, không được chăm sóc, quan tâm hay là không, vì theo như tôi biết, đó là nguyên nhân có thể có thể gây vấn đề về thần kinh, não bộ. vả lại khi bị tai nạn, bệnh nhân đã bị chấn thương nặng nề, tôi e rằng sẽ gây nên bệnh đa nhân cách."
"trong thời thơ ấu của jungkook, em ấy không nhận được sự yêu thương của gia đình nhiều, ngày ngày phải nhìn thấy mẹ bị ba đánh, và tận mắt trứng kiến mẹ mình bị giết chết tàn nhẫn. từ đó em ấy đã sống một mình rất cô độc"
"theo như tôi suy đoán, có thế gây ra bệnh đa nhân cách rất cao, tôi khuyên người nhà nên theo giõi các cử chỉ và hạnh động của bệnh nhân hàng ngày để xem có điều gì bất ổn, nếu thật sự không ổn thì sẽ để cậu ấy đi khám tại khoa thần kinh để xem xét mức độ nguy hiểm là gì."
"vâng cảm ơn bác sĩ"
hajoon đơ người trước khi nghe quá khứ của thần tượng mình. jungkook vốn dĩ rất hoà đồng, bình thường trò chuyện với fan cũng hay cười và vui tính. cậu không ngờ tuổi thơ của anh lại quá đỗi đáng thương, bảo sao ann lại dấu lín về tiểu sử của bản thân tới như vậy, hajoon rất muốn khóc khi cảm nhận được nỗi đau của idol còn khổ cực hơn cả mình, cậu cứ ngỡ rằng cuộc sống của cậu đã là đau khổ nhất rồi.
jungkook nằm trong phòng hồi sức, quản lí lee dặn dò đi dặn dò lại với hajoon là không được kể chuyện này với ai bao gồm cả về quá khứ của anh mà cậu bé đã nghe được.
về sau công ti chủ quản phải lên tiếng giải thích với fan rằng jungkook phải về lại quê thăm bà một thời gian dài, coi như là tạm nghỉ để chăm sóc bà ốm nặng, chính vì thế fan mới không lo lắng nữa. trong quá trình quan sát anh lee thật sự thấy jungkook có biểu hiện lạ, ban ngày sẽ không sao nhưng đêm đến anh lại tức giận đạp đổ tất cả đồ trong phòng, luôn miệng nói " tôi hận em" nhưng dường như một lúc sau anh bình tĩnh lại, ngồi thẩn thơ ngắm ảnh jimin say đắm trong màn hình điện thoại, nó cứ duy trì một lúc lâu, rồi bỗng chốc jungkook lại khóc nấc, anh co rúm mình vào một góc tường rồi lẩm bẩm rằng "mẹ ơi kookie sợ lắm, mẹ ơi đừng có chết, ba đánh mẹ đau không?" đôi khi lại như một đứa trẻ nói chuyện một mình "mẹ à kookie rất thích em ấy, mine rất đẹp, cũng rất ngoan như kookie, nhưng mẹ ơi hình như mine không cần kookie nữa, em ấy đã mắng kookie đó mẹ, mẹ đánh đòn mine mẹ nha!".
điều bất ngờ là khi anh ngủ thì lại không như vậy nữa, tới buổi sáng anh lại chẳng nhớ bất cứ gì, trở thành jungkook của thường ngày.
tới khi anh lee ép đi kiểm tra bằng được còn trống đối, vì căn bản anh không biết bản thân bị gì cả. tới lúc phát hiện ra bệnh anh lee mới đưa video cắt từ camera cho jungkook xem.
bác sĩ nói rằng anh thuộc nhóm C của căn bệnh này. (Nhóm C: Bao gồm rối loạn nhân cách tránh né, ám ảnh cưỡng chế, nhân cách phụ thuộc.) và từ đó thật sự jungkook mới tin mình có bệnh.
bao nhiêu năm từ khi anh mua căn biệt thự mới , anh luôn dành một căn phòng rộng lớn nhất để treo hình jimin, hằng ngày ngắm nghía, nhưng từ khi đã mang trong mình căn bệnh quá ác, nơi đây chính là chỗ duy nhất để anh bị từng nhân cách chi phối bản thân, và việc trèo qua nhà jimin ngủ mỗi đêm anh hoàn toàn không biết.
là một jungkook bình thường, khi biết jimin dã làm biên tập viên tại đài truyền hình liền theo chân cậu cậu và biết rằng nhà cậu đã mua ngay sát mình đây, nhưng tới anh cũng không ngờ nhân cách mình lại biến thái tới vậy.
hiện tại...
jungkook kích động ôm jimin vào lòng, cậu thật sự rất ghê tởm anh của hiện tại. cậu không ngờ chỉ sau bốn năm anh đã thật sự thay đổi, một anh chàng đơn thuần yêu cuộc sống giản dị, ngày ngày bên vườn nhà chăm sóc hoa để kiếm tiêng sinh sống, giờ đây một chân bước tới con đường nghệ thuật lại trở nên sắc bén, biến thái và đáng sợ hơn bao giờ hết.
"biến, cút. anh thật quá quắt, buông bàn tay dơ bẩn của anh ra khỏi người của tôi"
"anh....jimin à thật sự chuyện rất dài, em cần bình tĩnh nghe anh giải thích!"
"bình tĩnh sao? ồ tôi nên bình tĩnh để nghe anh giải thích rằng anh trèo qua ban công nhà tôi, vào phòng rồi liên tục sờ soạng cơ thể tôi, nghe anh giải thích rằng hơn một năm nay anh đã làm như vậy và cả hơn thế nữa bằng cách mút mát trên cổ tôi đúng chứ. tôi cũng phải nghe lời văn vở nịnh bợ về tình yêu to lớn của anh nhưng thực chất là do anh thèm khát cơ thể tôi như tên seojun đó, chứ không phải là tình yêu thật chứ gì?
jeon jungkook bao năm nay anh đã thay đổi quá nhiều, tôi lại không hiểu nổi anh sao?"
"anh có lí do riêng mà, em phải tin tưởng anh, thực sự bao năm nay anh vẫn luôn yêu em,không hề như em nghĩ đâu"
"đúng! trong tình huống như này thì thằng nào cũng nói vậy cả thôi. cút khỏi mắt tôi và đừng bao giờ để tôi thấy anh lần nào nào nữa đồ chó"
giật trên tay jungkook chiếc điện thoại mình, jimin thẳng thừng đi về phía thang máy rồi đi xuống. jungkook đau khổ ngồi xuống sàn, anh biết giờ đuổi theo cậu cũng không có ích gì, chắc chắn bây giờ anh có nói thế nào đi nữa cậu cũng không tin.
tại sao căn bệnh quái ác này lại hành hạ anh tới thế? tại sao nhân cách quỷ quái đó lại chi phối anh làm những thứ tưởng trừng như chính anh cũng chưa bao giờ nghĩ đến khiến mối quan hệ của hai ngườ dang xích gần liền trở nên xa cách như vậy? jungkook sợ rằng liệu khi biết anh là hôn phu của jimin, cậu có thật sự sống tốt hay không hay cũng là lập một gia đình giả tạo nhằm cứu vớt công ti nhà mình như chính cách ba mẹ của cậu đã làm, khiến cho tuổi thơ của cậu vô cùng tồi tệ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com