Chap4
cậu trở về nhà mà cứ luôn miệng anh jungkook anh jungkook, phụ bà nấu cơm lại kể tốt cho anh bao điều với bà làm bà cũng cười xoà vì cái điệu bộ loi choi, tinh nghịch của cháu trai yêu quý
"anh jungkook hiền lắm á bà!
anh jungkook còn dạy con làm trà hoa hồng đó, hôm nào con mang về cho bà uống nhé!"
"jimin của bà cứ luôn miệng anh jungkook thôi
con thích thằng bé sao? hai đứa rất đẹp đôi, nếu có yêu nhau được thì bà mừng lắm đấy!"
"không, con không có thích anh jungkook mà!"
nà cười hiền, là cháu bà nên bà biết tỏng, từ cử chỉ tới từng câu nói bà đã nhận ra tình cảm len lỏi trong lòng của cậu nhóc nhỏ đối với anh. còn jimin chẳng hiểu sao cứ như bị nói trúng tim đen nên trối mãi, chính cậu còn không hiểu bản thân như thế nào nữa.
7h hơn mà hoseok chưa về, công việc bác sĩ nên có chút bận rộn, cậu nhiều lần bảo bà ăn cơm trước vì sợ bà đói nhưng bà bảo không ăn. lâu lâu hai đứa cháu trai mới về thăm bà nên bà muốn cả ba người cùng ăn cơm với nhau, thế mới vui.
jimin đỡ bà nội ngồi ở bộ bàn ghế đặt sẵn ngoài thảm cỏ, bà còn kể cậu nghe về chuyện tình của ông bà khi con trẻ, những lời nói ấm áp khiến bà nhớ ông tới lạ
"ngày xưa ông bà yêu nhau thế nào hả bà?"
"thằng bé này, con thắc mắc lắm sao?
ngày xưa ấy mà, vô tư lắm!
hôm đó bà ra biển chơi với lũ bạn, tầm chiều nên gió mát rượi, bà thấy thuyền của ông vừa đi đánh cá từ ngoài khơi về nên định bụng mua chút hải sản về nấu, bà ra hỏi giá thì đã bị ông ngắm chúng. hội bạn của bà có nhiều cô xinh lắm mà ông không chọn, về sau bà mới biết ông yêu bà vì bà giản dị, dễ thương." Bà vừa nói vừa cười tủm tỉm ngại ngùng, hai bên khoé mắt lộ rõ những vệt nếp nhăn của tuổi già để lại.
"ông ngày xưa đẹp trai như jimin của bà này, lại còn khoẻ mạnh nữa, bà nhớ ông có làm da ngăm ngăm vì rám nắng vì những ngày ra biển bắt cá!"
"sến súa thật ấy, vậy...tại sao ông mất sớm vậy ạ?"
"ông của con ấy mà, cưới bà về là bà 20 tuổi, sau khi về một nhà ông thương bà lắm, gia cảnh không được tốt nhưng ông lại cho bà một cuộc sống hạnh phúc, đầy đủ nhất! cưới nhau được một năm thì sinh ba của con, hai năm sau là cô sooah, lúc đó bà nghĩ cuộc sống của bà thật sự hạnh phúc rồi, không cần gì thêm nữa.
nhưng ông con ham làm, ông cứ sợ vợ con không đủ ăn nên liều đi ra khơi vào chiều hôm đó. ngay từ lúc ông đi bà đã có chút bất an mà bảo ông ở lại, ông chỉ dỗ dành bà rồi kiên quyết ra khơi. sáng hôm sau người ta nói là ông mất rồi, đêm đó có bão, tất cả mọi người trên thuyền đều sống nhưng duy chỉ ông con chết!
người ta còn không thấy xác của ông, bà thương ông lắm, ông vì gia đình mà làm nhiều thứ như vậy, ấy thế mà còn không được một lần mai táng để yên nghỉ!"
bà nội bật khóc, cậu chỉ vội lấy tay lau đi giọt nước mắt ấm nóng trên khuôn mặt đầy những nếp nhăn, jimin thấy có lỗi, đáng ra cậu không hỏi để bạn lại buồn như vậy, nhưng trong lòng cũng xúc động, sống mũi cay cay và trước mắt đã hiện lên màu trắng đục.
"con xin lỗi, con nhắc đến chuyện không hay làm bà khóc, bà đừng khóc nữa, ông ở nơi xa thấy vậy sẽ rất buồn!"
"jimin của bà không có lỗi, nếu như con không nhắc lại chắc bà cũng quên mất, tự dưng bà thấy nhớ ông quá!"
cậu biết rõ bà yêu ông lắm, mấy lần định qua phòng để giúp bà xoa bóp đều khựng lại trươc khe hở của cảnh cửa gỗ chưa đóng chặt. cậu thấy bà cầm những lá thư cũ đọc lại, bà còn khóc. có lẽ rằng những ngày tháng khi còn ở một mình bà đã rất cô đơn.
ông nội ngày xưa quả rất bảnh trai, cậu biết nhờ tấm ảnh bà để trên tủ đầu giường, bà cũng rất đẹp, hai ông bà tới với nhau quả hợp đôi, chớ trêu thay có duyên mà chẳng có phận, ông bỏ bà sớm quá. nỗi đau mất chồng đã là một cực hình lớn của một người con gái 25 tuổi, hai đứa con lóc nhóc lại mà gánh nặng đè lên đôi vai gầy. bà chỉ biết làm lụng bươn chải để nuôi con.
"bà đói chưa? bà ăn cơm trước nhé!"
"không, bà không đói. jimin vào bếp lấy chút cá trong nồi mang sang nhà jungkook được không?"
"sao bà thương anh ấy thế!"
"jungkook ở một mình, mất ba mẹ từ sớm nhưng lại biết tự lập, nó quý bà nên thành ra bà cũng thương như cháu chắt.
nhanh lên con, lát cá nguội!"
cậu nghe lời bà rồi chạy vào bếp, mở nắp vung ra để lấy vài khúc cá. bà còn làm nhiều một chút để chia cho anh ăn. mùi hương nức mũi bốc ra trong chiếc nồi nghi ngút khói, đồ ăn bà làm ngon lắm, mấy con cá đơn giản cũng được bà chế biến thành mấy món ngon tuyệt!
cá còn nóng nên cậu đặt hai khúc vào đĩa rồi chạy vội, may mắn là nhà anh chỉ cách nhà cậu có mấy nhà nên cũng không đến nỗi phỏng tay, cậu chạy nhanh tới mức hấp tấp tí thì đổ.
đi vào trong chiếc cổng được đầy hoa giấy leo kín, cậu thấy anh đang ngồi trên ghế tre lau lau tóc, bên cạnh còn có chiếc đàn guitar màu gỗ và quyển sách nhỏ.
"đỡ nhanh đỡ nhanh, nóng chết em rồi!"
"cá hả?"
vội đỡ lấy đĩa cá của jimin, anh chạy ngay vào bếp. cậu vội nắm lấy tai rồi thổi đôi tay nóng bừng, nhìn theo bóng lưng đã khuất sau bức tường bếp cậu thầm nghĩ
"người gì mà đẹp trai thế không biết, lại còn để tóc ướt nữa chứ, chết tôi rồi!"
"bà kêu mang cho anh sao?" tiếng nói của anh cắt ngang dòng suy nghĩ
"vâng, anh chưa ăn cơm à?"
"vừa tắm xong thôi, nãy khách tới lấy hàng nên giờ rảnh rỗi, anh chưa muốn ăn cơm!"
"anh ăn đi! muộn rồi còn gì?"
không biết từ khi nào cậu lại quan tâm anh nhiều như thế, từ lúc gặp lại người con trai này cậu dần như cởi mở hơn nhiều, hay cười hay nói.
"lát anh ăn, bình thường anh ăn muộn lắm!"
"anh đánh guitar sao?" cậu vừa nói vừa tiến tới chiếc ghế tre bên cạnh rồi ngồi xuống.
"ừm, anh thích hát"
"vậy hát cho em nghe đi"
"cái này..."
"đừng ngại, em cũng thích hát"
"vậy jimin nghe thử xem có ổn không nhé!"
"vâng"
giọng hát cất lên trong khoảng không gian im lặng, hay đến ngây người. từng lời hát cất lên cứ muốn lôi kéo người ta vào từng điệu nhạc. cậu ngả đầu vào ghế rồi nhìn lên bầu trời, tối nay nhiều sao thật, có lẽ mai lại nắng. giọng hát này làm cậu có chút buồn ngủ, rồi cũng bừng tỉnh khi bài hát kết thúc.
"ổn không?"
"hay lắm, anh đi thi đi, hát hay như vậy không thể hiện thì uổng lắm!"
"thi gì chứ, anh hát như vậy làm gì được chọn!"
"sao anh khiêm tốn thế? anh biết HYBE không? công ty chủ quản của BTS ấy!"
"biết!"
"công ty đó đang trong thời gian tuyển thực tập sinh nếu muốn hãy lấy một cơ hội đằng nào cũng vậy giọng của anh hát hay như vậy thử sức một lần đi. đừng trần chừ gì cả, không phải là boy group đâu, là một ca sĩ solo! một ca sĩ độc quyền cho công ty lớn như thế anh còn đắn đo điều gì?"
"cái này thì..."
cậu không ngừng thuyết phục anh. jungkook vẫn có chút lo lắng, mặc dù ban đầu cũng có ý định đi thi tuyển nhưng còn tự ti quá! nhưng cậu trai nhỏ bên cạnh cứ liên tục năn nỉ thì anh biết phải làm thế nào?
"nếu không được chọn được thì sao?"
"thì về nhà, tiếp tục bán hoa"
"anh suy nghĩ đã"
"vậy suy nghĩ đi nhé! em phải về đây, anh hoseok chắc về nhà rồi đó, tạm biệt"
cậu chạy nhanh về nhà mà quên cả lấy đĩa, anh nhìn theo bóng hình của cậu rồi đăm điêu suy nghĩ, jungkook rất thích ca hát, lúc rảnh rồi thường tập đàn rồi ca hát một mình. lúc mệt mỏi cũng lôi đàn ra đánh, niềm đam mê lớn như vậy, chắc chắn anh muốn thể hiện nhiều hơn, đặc biệt là trên sân khấu lớn như thần tượng của mình.
anh chỉ sợ rằng bây giờ nếu thi tuyển ai sẽ chăm sóc vườn hoa mẹ để lại, sợ rằng nếu anh đi cậu lại yêu ai khác, và quan trọng nhất nếu không được chọn thì tất cả sự cố gắng đều coi như đổ vỡ cả.
chỉ thở dài một hơi, cầm chiếc đàn treo lên tường, anh bây giờ không muốn suy nghĩ, cả ngày làm việc mệt rồi bây giờ chỉ muốn ăn cơm rồi ngả lưng xuống chiếc giường êm ái ngủ một giấc, tận hưởng khoảng khắc nghỉ ngơi sau một ngày dài mệt mỏi!
-------------
cậu chạy về nhà thì đã thấy giày của anh hoseok ở ngoài, bà nói anh đang tắm rửa một chút rồi sẽ ra ăn cơm.
bữa cơm quây quần 3 bà cháu, sau khi dọn dẹp jimin lại trở về phòng. căn nhà chỉ có hai phòng nhỏ, ngày xưa khi ông còn sống thì cả bốn người chen chúc nhau sống trong căn nhà gỗ. nhưng khi cô sooah và ba cậu đã trưởng thành và có cuộc sống ổn định thì quyết định xây lại cho bà một căn nhà kiên cố hơn, nên chỉ có hai phòng.
lúc mới về lại busan anh hoseok cũng đặc biệt mua một chiếc giường tầng để hai anh em có thể ngủ chung một phòng nhưng không thấy bất tiện, cậu nằm tầng dưới than vãn với người anh trai yêu quý đang điên đầu với bàn phím máy tính!
"anh ơi, em thật sự không hiểu cảm xúc của mình nữa. có phải là em yêu rồi không anh?"
"yêu thằng nhóc trồng hoa à?"
"chắc là vậy!"
"em cảm thấy thế nào?"
"không biết, chỉ là muốn gặp anh ấy nhiều hơn, lo lắng cho anh ấy, khi đứng gần thì tim đập rất nhanh, cả ngày chỉ muốn được ở bên cạnh!"
"cậu ta đối xử với em như nào?"
"ôn nhu, hiền hoà, cử chỉ cũng rất nhẹ nhàng"
hoseok đột nhiên dừng lại, búng tay một phát rồi vội khẳng định.
"park jimin anh nói em nghe, mặc dù không biết tình cảm thằng bé đó đối với em ra sao, nhưng mà chốt hạ một câu, em yêu rồi"
"thật...thật sao anh?
ủa sao anh biết rõ vậy? anh thích ai rồi sao?"
"không...anh có thích ai đâu?"
"anh là bác sĩ khoa nhi chứ không phải bác sĩ tâm lí, có thật sự là không thích ai không?"
"thật, anh nói thật mà!"
hoseok chối tới lui, anh có một nụ cười toả nắng, khuôn mặt hiền hoà tới lạ nên lựa chọn vào khoa nhi vả lại còn đặc biệt yêu quý trẻ em nên căn bản lựa chọn khoa này là hợp lí nhất. jimin từ nhỏ đã lớn lên cùng anh bản thân lại không hiểu anh trai mình hay sao? chắc chắn anh trai cậu cũng đã yêu rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com