Chap7
cậu nằm dài trên giường anh tới lúc trời đã gần trưa, sau lần quan hệ cậu cảm giác đôi chân mình dường như chẳng thế bước đi nữa, cả người mỏi nhừ chỉ nằm một chỗ mà không muốn động đây, cả hông cũng đau, đau muốn xỉu luôn.
cơm nước xong hết rồi nhưng bà vẫn chưa thấy cậu về, liền sang nhà anh hỏi thử, bà biết cậu ở bên đây, vì trong cả xóm cậu đâu quen biết ai ngoài anh, vả lại hai người còn đang trong mối quan hệ yêu đương rất thắm thiết nữa.
"jimin à, về ăn cơm thôi!"
"jimin em ấy có chút mệt nên nằm trong phòng cháu ngủ rồi bà, chiều chiều sẽ về nhà ạ!"
"sao? đâu để bà xem ốm đau như thế nào"
"dạ bà, em ấy ổn rồi, đang ngủ ạ! không phiền bà nữa"
"vậy sao? thế bà về nhé"
"vâng ạ"
anh chỉ nói xuông rồi biện vài lí do để bà bớt lo lắng, hiện tại cậu chưa mặc gì cả đã thế lại để bà nhìn thấy thì quả là xấu hổ chết mất. anh dậy trước cậu để nấu cho bé cưng chút đồ ăn, sau lần quan hệ chắc chắn cậu mệt rồi, muốn bồi bổ chút.
đi vào phòng, trước mắt anh là thân ảnh cậu bé mình hết mực yêu thương đăng nằm sấp xuống giường trông có vẻ mệt mỏi.
ngả tấm lưng to lớn xuống đệm, anh nằm xuống, chống tay rồi thoả ngắm người đối diện, lần thi tuyển HYBE là một cơ hội rất hiếm có, nhưng anh lại không nỡ xa cậu. tất nhiên vì anh yêu cậu như vậy mà, đi xa một chút đã nhớ rồi, nếu được chọn có khi sẽ phải ở lại seoul lâu lắm mới được về nhà!
đưa tay lên vuốt những sợi tóc trên chán cậu, hành động này khiến cậu thức giấc, mắt lim dim một hồi, đôi hồng tử mở to, cậu giật mình bật dậy, rồi lại than vãn bóp bóp cái hông đau điếng.
"em dậy rồi?"
"aisss, giật cả mình! đau chết em rồi!"
"ăn cơm nào!"
"em về ăn với bà!"
"bây giờ muộn rồi, nãy bà có qua kêu em về, nhưng anh nói em vừa quan hệ với anh nên giờ đau lắm, không về được"
"ANH CÓ ĐIÊN KHÔNG?" cậu kịch động quát lên, jimin không ngờ những lời nói tế nhị anh cũng có thể nói được với bà, tức giận tới đỏ mặt.
"giật mình, anh đùa thôi. nghĩ sao mà anh dám nói vậy chứ? anh chỉ bảo là em mệt nên đang nằm ngủ. chiều sẽ về. giờ ăn dậy ăn cơm nào"
"anh bồng em được không? hông em đau lắm"
"nhưng em mặc quần áo vào đã"
cậu bây giờ mới nhận ra trên cơ thể còn không có một mảnh áo che thân, kể cả boxer vẫn chưa mặc. xấu hổ cậu vớ tạm chiếc gối gần đó che đi phần dưới, còn xua tay đuổi khéo anh ra ngoài.
"anh...anh ra ngoài trước, lát em tự ra"
"em che gì chứ? anh thấy hết rồi còn gì?"
"lúc đó khác, giờ thì không được. em ngại lắm"
anh đè lên người cậu, jimin hoảng hốt định đẩy anh ra nhưng bằng không. đưa tay xuống mà vuốt ve tiểu park, liên tục nói những lời khiến cậu phát ngại. dương vật vừa xuất tinh thì lại sắp bán cương vì tay anh không ngừng nghịch ngợm.
"ưm....jungkook à, đừng vuốt nó nữa"
"của em lại sắp cương nữa này, có cần anh thủ dâm không? hay muốn quan hệ lần nữa?"
"không muốn, anh ra ngoài đi"
anh cứ liên tục trêu chọc cậu khiến jimin không ngừng khó chịu. còn đưa đầu lưỡi liếm láp hai đầu ti cứng vì hứng tinh làm cậu cảm thấy ngứa ngáy, dương vật đã cương hẳn lên phần nào, muốn ra lần nữa.
"đừng động nữa, xin anh"
"em nói anh đừng động mà sao tay lại cứ dí đầu anh vào bộ ngực này vậy? nứng rồi sao?"
"ưm...anh ơi thủ dâm....giúp em đi. làm ơn đấy"
"bây giờ em là đang cầu xin anh sao? cũng phải nhỉ, nhìn thằng nhỏ gân guốc của em đang nằm trong tay anh cương tới mức nào rồi này"
"đừng nói nữa... anh giúp em đi. hoặc để em vào nhà vệ sinh...em khó chịu lắm!"
"anh giúp em, giúp em mà"
vớ lấy tuýp gel ở trên đầu giường vì lần quan hệ buổi sáng chưa kịp cất đi. anh đổ một chút lên tay để tạo sự trơn tru trong từng lần sục mạnh vào dương vật cương cứng. cậu nhắm mắt, tay bám vào ga giường cảm nhận sung sướng tột cùng. nước mắt rơi lả chả vì sung sướng, khuôn mặt cậu làm anh thích thú, càng sục mạnh khiến jimin rên rỉ không thôi.
"jimin nói xem em có sướng không?"
"có....ahhhhh. sướng lắm...oh... mạnh nữa....ah...ah.... em cần nữa!"
cậu lên đỉnh, hai chân dạng ra theo bản năng rồi còn đưa đẩy theo từng lầm sục mạnh. đúng là dục vong đã lấp mất ý chí con người rồi.
dòng tinh ấm nóng được cậu bắn ra ngoài ướt đầy tay anh. tay jungkook đã mỏi nhừ, nhưng vẫn đâm lời trêu chọc khiến cho cậu tức, ấm ức tới phát khóc.
"em thật dâm đãng, biết vẻ mặt của em lúc được thủ dâm rồi cầu xin anh như thế nào không?"
"đừng nói nữa..."
"ngại sao? em tuyệt vời lắm. anh thật sự sẽ nhớ khoảnh khắc ấy"
nói mãi mà anh không nghe, đôi mắt cậu đã có phần ngấn nước. dục vong làm cậu lu mờ nên cậu thậm chí không thể điều khiển bản thân, vậy mà anh lại mang ra trêu chọc, lần này là anh sai, rất sai luôn rồi.
"CÂM MIỆNG!"
cậu quát lên thể hiện sự tức giận của bản thân. vơ lấy đống quần áo dưới cuối giường, cậu mặc vội trong ấm ức, những hàng nước mắt chảy dài trên má đã ửng hồng vì xấu hổ như giọt sương sớm mai đọng lại tại thân quả đào chín mọng.
anh bây giờ dù có dỗ dành cậu cũng khó vì cậu đã thật sự rất tức giận rồi, jimin bỏ về chỉ với lời nói lạnh tanh
"tránh ra!"
cậu thẳng thừng bước đi qua cánh cổng, anh đuổi theo sau để giữ cậu lại nhưng đều bị xua đuổi.
"anh xin lỗi...jimin à!"
"bỏ tay tôi ra!"
về nhà, jimin ấm ức không nói nên lời. thấy bà đang ngồi xem thời sự buổi trưa, chỉ chào bà một câu rồi trực tiếp đi lên căn phòng của hai anh em. bà thấy có chút nghi ngờ, bình thường khi cậu trở về nhà sẽ luôn vui vẻ, cười rất tươi. hôm nay lại xị mặt và đôi mắt có vẻ ngấn nước. tắt tivi, bà lên phòng cậu hỏi han.
"jimin à, bà vào được không?"
nghe tiếng bà, cậu trấn tĩnh lại bản thân, lấy tay lau đi những giọt nước mắt còn đọng trên khoé mi rồi vội chạy ra mở cửa.
"bà à, có gì nhờ vả bà cứ đứng dưới nhà gọi cháu xuống, chân bà đau mà lên trên đây làm gì chứ?"
"bà ổn, cháu cãi nhau với jungkook sao?"
cậu đỡ bà vào chiếc ghế làm việc của anh hoseok ngồi, bản thân thì yên vị trên chiếc giường tầng quen thuộc. cậu cười gượng chỉ trả lời bà qua loa.
"một xích mích nhỏ thôi bà, một chút thôi"
"dù có chuyện gì cũng phải nói cho bà biết ngay nhé! đừng khóc rồi chịu đựng một mình. nhìn cháu như thế bà không an tâm chút nào"
"vâng cháu biết rồi ạ"
"thằng jungkook ấy mà, nó ngoan với hiền khô, nên bà mới yên tâm để cháu bà yêu đương với nó! nhưng nhiều thứ không thể lường nổi, jimin của bà phải cần trọng, nhớ chưa?"
bà cười hiền, những lời nói an ủi của người và kính yêu khiến cậu đã vơi đi phần nào sự tức giận, dù thế nào thì bên bà vẫn là điều tuyệt vời nhất. chỉ có bà mới đưa ra nhiều lời khuyên trân thành và khiến cậu cảm thấy an tâm khi nghe bà nói. đó là lí do duy nhất khiến cậu muốn ở mãi với bà mà không tha thiết thành phố seoul đông đúc.
" ăn cơm chưa? xuống ăn với bà nhé!"
"vâng ạ!"
từ lúc bà về tới giờ bà vẫn chưa ăn cơm, tại bà không thích ăn một mình. những ngày khi cậu và anh hoseok chưa chuyển về thì bà còn ăn cơm với nhà cô chú sooah, nhưng khi cậu và anh chuyển về gia đình cô sooah cũng yên tâm nên lại chuyển đi làm ăn xa, vậy nên bây giờ ngoài hai đứa cháu thì ở cái chốn busan này bà không có ai là người thân nữa.
sau khi hoàn thành bữa trưa của hai bà cháu, cậu để bà vào phòng nghỉ trước còn bản thân lại tiếp tục dọn dẹp. căn bếp im lặng, chỉ có tiếng va chạm của những chiếc bát sứ và tiếng ve kêu trong vòm cây trước nhà. cậu ngẩn ngơ suy nghĩ về việc mình đã làm với anh hồi trưa liệu có phải quá đáng?
bình thường anh thương yêu cậu tới thế mà jimin lại nói chống không với anh, xua đuổi anh và có lẽ những hành động đó của mình sẽ làm anh buồn tới nhường nào.
sau khi anh lên seoul để thi tuyển HYBE chắc chắn cậu sẽ nhớ anh nhiều lắm, chỉ còn 5 ngày nữa là anh đi rồi, vậy mà bây giờ lại sinh chuyện giận dỗi nhau, tới lúc đi quả thật muốn gặp nhau cũng khó.
cậu ngẩn ngơ mãi, chiếc bát trên tay bỗng rơi xuống vỡ choang, tiếng vỡ kêu làm cậu chợt giật mình rồi vội vàng nhặt động chén đĩa đã vỡ.
vừa đưa tay xuống nhặt mảnh bát đã có một bàn tay to lớn dữ lấy tay cậu. là anh, sau khi cậu bỏ về chính anh cũng thấy hối lỗi vì đã trêu cậu quá đà, anh chỉ nhẹ nhàng bỏ tay cậu ra khỏi đống mảnh vỡ rồi tự tay nhặt gọn vào một chiếc túi và vứt vào thùng rác.
"để anh, sẽ đứt tay đấy!"
những hành động ôn nhu khiến cậu có phần mủn lòng, nhưng nhớ lại những lời trêu chọc của anh cậu hoàn toàn không thể tha thứ, cậu muốn trêu anh một chút để thoả lòng của bản thân.
"anh qua đây làm gì? về đi!"
bật chợt anh ôm lấy cậu, vùng vằng cậu muốn thoát ra khỏi cánh tay to lớn đang ôm mình vào lòng nhưng anh lại càng giữ cậu chặt hơn.
"anh xin lỗi....xin lỗi em mà...hức!"
cảm nhận vai mình có chút ẩm. anh khóc rồi, anh thất sự sợ cậu sẽ không yêu anh nữa, anh sợ tình cảm trân thành lần đầu tiên anh cảm nhận được trong phút trốc lại muốn rời xa để lại anh sự cô độc vốn đã tồn tại rất lâu trong con người jeon jungkook.
"xin em, đừng bỏ anh...hức...xin em đấy!"
cậu cười nhạt, đưa tay xoa xoa lấy tấm lưng rộng lớn đang nức nở. không ngờ anh lại khóc, khóc tới run cả lưng, anh sợ mất cậu tới thế sao?
"đừng khóc, anh như này nếu được chọn vào HYBE thì như nào? không được gặp em anh sẽ phát điên hả?"
"ừm...hức...anh không thi tuyển nữa đâu, anh muốn ở lại với em!"
"đây là mơ ước của anh, anh nên nhớ mơ ước phải thực hiện được. lần này là một cơ hội tốt, nắm lấy thật chắc. em mong muốn anh được chọn, về sau chúng ta vẫn có thể call video mà đúng chứ?"
"ừm...nhưng anh vẫn nhớ em lắm"
"em biết, em cũng sẽ nhớ anh, rất nhớ anh. nhưng jungkook à, hứa với em một điều nhé! dù không được chọn cũng không được nản chí và...nếu anh thành công, xin đừng quên em"
"anh yêu em như thế, không thể quên em được..."
"anh hứa!"
đôi lúc lời hứa của con người không hẳn là có thể thực hiện được. lời hứa này liệu anh có thực hiện nổi được không? hay sau khi đã thực hiện được ước mơ, khi mà đã có một cuộc sống tốt đẹp hơn, trước mắt bao nhiêu thứ mới lạ anh lại quên đi cậu, quên đi lời hứa mà mình đã thốt ra khiến cậu an tâm mà không suy nghĩ! đừng hứa, vì tương lai sẽ để ai thực hiện đúng lời hứa của mình.
cậu nghe câu nói của anh nhẹ lòng hẳn, vội buông cái ôm rồi nhẹ kiễng chân trao cho anh một nụ hôn thắm thiết. cậu kì vọng vào anh vô cùng, dù thế nào đi chăng nữa cậu vẫn sẽ luôn yêu anh, mặc cho tình yêu có dang dở, thậm chí là hi sinh cho tình yêu này cậu cũng đành lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com