Chap9
hai người bạn mới quen tạm biệt nhau tại trạm xe bus, cậu cũng biết nhà taehyung gần đây thôi. lê thê trở về nhà thì trời đã gần trưa, cậu đói rồi. nhìn qua căn nhà cạnh vườn hoa rộng lớn, anh vừa đi mà cậu đã cảm thấy nhớ anh vô cùng, ngày mai chính thức sẽ thi tuyển chắc chắn sau khi thi sẽ phát lên kênh youtube chính của công ty, cậu sẽ nhìn anh thật kĩ cho thoả nỗi nhớ nhung
về tới nhà đã thấy giày anh hoseok trước cửa, có lẽ hôm nay có người trực trưa thay anh nên về ăn cơm với hai bà cháu cậu, điều này thường xuyên diễn ra nên cậu không mấy bận tâm. cậu được cho là người thường xuyên làm cho anh hoseok cười nên vừa về anh đã tươi cười chào đón!
"em trai, đưa người thương đi rồi sao? mặt mày ủ rũ vậy?"
"anh về nhà ăn cơm à? huhu em nhớ anh ấy lắm!"
cậu khóc nhè rồi sà vào lòng anh trai mè nheo, có lẽ đây là người đầu tiên ngoài jungkook cậu dám làm như vậy, vì quan hệ của hai anh em rất tốt, hoseok lại đặc biệt thương yêu em trai, bản tính vui tươi nên vừa dỗ dành em vừa cười.
"haha, lớn đầu rồi còn khóc lóc. nhớ nó vậy sao không giữ nó ở lại, anh nghe bà nói em nhất quyết để jungkook đi cơ mà?"
"thì là vậy, hức...anh ấy vốn dĩ rất có tài năng...hức...không để anh ấy đi thi chắc chắn sẽ rất uổng...hức...tương lai anh ấy rạng rỡ lắm..."
"nín nào, anh có cậu em trai mít ướt như vậy từ bao giờ? ngoan, chắc chắn jungkookk sẽ về với em, được chứ?"
"vâng!"
hoseok lau đi những giọt nước mắt trên khoé mi của em mình, bản tính vui vẻ hoà đồng đưa anh đến làm bác sĩ khoa nhi quả là đúng, chính cậu em trai 17 tuổi đầu cũng được anh nịnh nọt nín khóc ngay thôi.
"nào hai đứa xuống ăn cơm mau!"
bà nội ở dưới nhà đã chuẩn bị bữa cơm xong xuôi, nhìn đứa cháu trai với đôi mắt sưng vù bà cười hiền nhẹ trách yêu.
"jiminie của bà kì lạ quá, nhất quyết khuyên jungkook đi thi tuyển mà giờ lại khóc lóc kêu nhớ, jungkook nói ở nhà cùng thì không chịu, chẳng thể hiểu nổi cháu luôn rồi"
cậu ngượng ngùng chỉ biết cười ngại rồi cắm cúi ăn, bữa cơm trưa của ba bà cháu diễn ra xôn xao và vui vẻ, bất cứ ai đều muốn có những khoảnh khắc tươi đẹp này đối với gia đình, lựa chọn về busan sống với bà của hai anh em quả thật rất đúng đắn.
khi đã hoàn thành bữa cơm, cậu dọn dẹp rồi lên phòng. anh hoseok đang ngồi ở bàn làm việc vắt óc rồi chăm chăm vào màn hình laptop, cậu nằm ườn xuống giường mình thở dài.
"hazzzz!"
"sao đây ông tướng!"
thật sự em có một điều này trằn trọc từ hôm qua tới giờ!" cậu ngồi bật dậy đối diện với anh trai yêu dấu.
"là chuyện gì?"
"em có cảm giác em và jungkook sắp mất nhau tới nơi!"
"em là đang suy nghĩ nhiều thôi, anh thấy thằng bé ấy rồi cũng đã nói chuyện vài lần giọng điệu rất nhẹ nhàng tử tế, chắc chắn nhóc đó không phải là loại yêu em qua đường, em trai của anh yên tâm"
"anh nói chuyện với anh ấy sao?"
"đúng! lần trước có sang bên đó xem có bạc hà không, anh muốn mua một ít giống bạc hà để làm trà uống ban đêm giảm stress, vả lại các bé ở bệnh viện nhiều bé thích cây cảnh lắm đặc biệt là mấy cây bé bé ấy, anh định bụng trồng một ít vào cốc nhỏ rồi mang tới bệnh viện, thấy các bé cười anh rất vui. sau đó thì gặp jungkook đang cắt hoa, hôm đó là buổi sáng khá là sớm tầm 6h hơn gì đó, em vẫn còn ngủ, thấy bên đó có tiếng cắt tỉa gì đó anh mới sang"
"sao nữa hả anh?"
"hình như thằng bé đó biết anh là anh trai em thì phải vội bỏ kéo xuống ra tiếp anh đàng hoàng"
------------
ngày hôm đó....
"chào anh ạ, anh muốn mua hoa sao?"
"nghe nói cậu tên là jungkook hả? cậu yêu em trai tôi đúng không?" hoseok tỏ vê nghiêm nghị khiến jungkook mất bình tĩnh chỉ biết ấm ớ mấy câu
"à...vâng...vâng!"
"vậy cậu nói xem...em tôi có điểm gì mà cậu thích nó vậy?"
"dạ...à...dễ thương...đẹp... với cả jimin cũng yêu em"
"thế thôi sao?"
"vâng ạ!"
"hahaha anh đùa thôi, sao chú căng thẳng thế?"
"hì hì, anh nghiêm túc quá em hơi sợ"
"không sao đâu"
"anh có vội không? ngồi uống chút trà hoa hồng nhé!"
"được"
hoseok nhìn bóng lưng nhanh nhẹn chạy vào trong bếp, anh cười mỉm vì cậu nhóc này đã hoàn toàn khiến anh tin tưởng mà để cho em trai mình hẹn hò, nhưng liệu đây có phải sự tin tưởng đúng hay không?
"mời anh ạ!"
"cảm ơn em!"
"anh vừa miệng chứ?"
"ừm ngon lắm, vườn hoa nay một mình em chăm sao?"
"trước thì có ạ, nhưng giờ có jimin làm thêm nên cũng đỡ một chút@
"nghe nói là em ở một mình từ bé"
"vâng! ba mẹ em mất sớm nên em ở một mình, ban đầu có hàng xóm trợ giúp nhưng mà lớn thì tự làm tự ăn. em học hết cấp 3 nên nghỉ tại không có điều kiện học tiếp"
"cũng giỏi đấy, một mình tự sống như vậy"
"lắm khi cũng buồn anh ạ, nhưng giờ có jimin nên vui lắm!"
"bảo vệ em tôi cho tốt, nó có mệnh hệ gì tôi tìm cậu đầu tiên"
"vâng, anh yên tâm"
anh và jungkook ngồi nói chuyện một lúc, về sau anh cũng biết hoàn cảnh cậu trai này không được tốt, nhưng cách nói chuyện lại vô cùng tế nhị và dễ nghe, một phần anh đã có sự tin tưởng, dù sao chỉ cần em trai mình hạnh phúc là được.
thực tại....
"anh thấy jungkook tốt, nói chúng đừng lo lắng quá không sao cả"
"vâng"
cậu nhẹ người ngả lưng xuống chiếc giường êm ái, qua lời nói động viên của người anh trai yêu dấu cậu yên tâm phần nào. có lẽ anh sắp tới nơi rồi trong lòng cậu bồi hồi không thôi, mặ dù busan nơi cậu sống cũng là thành phố nhưng cậu khá lo ngại cho anh vì seoul là nơi đất khách quê người, anh vốn dĩ không thể thông thạo đường xá, nội tâm của jimin là đang muốn lên lại seoul để dắt anh đi đây mà.
ting ting ting
chiếc điện thoại để bên cạnh reo chuông lớn, jimin vội vàng lật lên xem. là anh, anh đến nơi rồi.
"anh đến nơi rồi sao?"
"đến rồi, đang trong khách sạn đây"
"vui chứ? ở seoul liệu anh có biết đường tới toà nhà HYBE không?"
"anh biết, em yên tâm!"
"nhớ anh quá đi"
"anh cũng nhớ em mà, muốn hôn em quá đấy"
aigoo, cậu mở loa ngoài khiến cho anh hoseok nghe được mà mém sặc chút trà đang nuốt giở trong miệng, cậu cuống lên trách móc anh.
"đừng nói như thế, em đang ở trong phòng với anh hoseok đó!"
cậu vừa nói vừa quay cam lại phía người anh trai đang lấy khăn giấy lau lau đi chút trà rớt trên bàn.
"em...em chào anh!"
"ừ, sến quá jungkook à!"
"em xin lỗi"
"không sao anh cũng hay nói vậy mà..." anh quên béng mấy mình đang giấu gia đình việc bản thân đang yêu đương nên nói toẹt ra.
"anh yêu ai sao? anh nói với ai?" jimin nghe xong câu nói này liền vội vàng tra hỏi
"à ơm...với các bé"
"nói muốn hôn các bé sao?"
"không phải mà là..."
"jungkook nói chuyện sau nha, em có việc!" cậu tắt phụp cuộc trò chuyện đang dang dở, tiếp tục tra hỏi người anh trai của mình.
jungkook đứng hình vì bản thân chưa được nói câu nào thương nhớ với người yêu đã bị ẻm tắt máy, anh cười trừ vì biết cậu vốn là người tò mò nên việc của anh hoseok chắc chắn sẽ bị tra hỏi tới cùng
lắc đầu ngao ngán jungkook lần mò tới chiếc vali cạnh giường, vì anh nghe lời cậu vừa về tới khách sạn liền gọi cho cậu ngay nên chưa sắp xếp đồ đạc.
"hazzz, vì em yêu nên cố gắng nào jeon jungkook!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com