Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 23 : Yêu em

Thoáng chốc, đã ba năm trôi qua kể từ ngày Giai Kỳ xuất viện. Căn nhà rộng lớn giờ ngập tràn ánh sáng và niềm vui, mỗi góc nhỏ đều lưu giữ dấu ấn bình dị của hai con người đã cùng nhau trải qua bao thăng trầm. Trên các bức tường là những khung ảnh được xếp đều, từ những buổi dạo phố chuyến du lịch xa xỉ, đến những khoảnh khắc đời thường tại nhà, nơi cả hai cùng cười đùa, nấu ăn hay chỉ đơn giản là ngồi bên nhau.

Mỗi bức ảnh đều là một câu chuyện, một kỷ niệm đẹp mà Hiểu Yên và Giai Kỳ trân trọng. Chính giữa phòng khách là một khung ảnh lớn, nổi bật hơn hẳn, là bức ảnh cưới của họ. Trong ảnh, cả hai đều mặc váy cưới, nụ cười rạng rỡ tỏa ra sự hạnh phúc trọn vẹn. Ánh mắt họ nhìn nhau không chỉ là tình yêu, mà còn là sự thấu hiểu, cảm thông, và cả những tháng năm từng chịu tổn thương rồi chữa lành.

Trên bàn bếp vẫn còn chiếc bánh kem bị cắt một khúc, nhưng dòng chữ mừng kỷ niệm ngày cưới vẫn còn rõ: "Chúc mừng kỷ niệm ngày cưới của chúng ta- mãi mãi bên nhau". Bên cạnh bánh là vài tách trà, vài cuốn sách nhỏ và một chiếc hoa khô - tất cả tạo nên không gian vừa ấm áp vừa thân quen.

Trong căn phòng ngủ yên tĩnh, một người trong bộ pajamas màu pastel đang ngủ say trên giường, lông mi khẽ rung khi cơn mơ kéo đến. Đó là Giai Kỳ. Đêm qua, hai người vừa tổ chức một bữa tiệc kỷ niệm ngày cưới tại nhà, vừa vui vừa ấm áp, nên giờ cô vẫn còn ngái ngủ, chưa thể rời giường. Ánh nắng sớm len qua rèm cửa, chiếu lên gương mặt dịu dàng của cô, ánh mắt nhắm hờ, môi khẽ mấp máy như đang mơ một giấc mơ ngọt ngào.

Hiểu Yên bước vào phòng, trong bộ váy ngủ mỏng, tóc xõa tự nhiên, ánh mắt lấp lánh niềm hạnh phúc. Cô nhẹ nhàng cúi xuống, hôn lên môi Giai Kỳ để đánh thức cô dậy. Giọng cô nhẹ nhàng và ấm áp, quen thuộc:

"Vợ ơi..."

Giai Kỳ khẽ cựa mình, nhắm mắt lại thêm một chút, nhưng chưa kịp mở mắt thì đã bị Hiểu Yên ôm chầm lấy, vòng tay ấm áp quấn quanh cơ thể cô. Tiếng hôn má, tiếng cười khúc khích vang khắp phòng, len ra hành lang và lan tỏa khắp căn nhà, khiến mọi vật như cùng cười với họ.

Hiểu Yên nghiêng người, vuốt tóc Giai Kỳ, khẽ thì thầm:

"Dậy thôi, vợ...trời đã sáng rồi."

Giai Kỳ từ từ mở mắt, nhìn thấy Hiểu Yên, cảm giác ấm áp tràn ngập trong lòng. Ánh mắt cô dịu lại, mỉm cười.

"Chị... ngủ ngon không?"

Giọng dịu dàng, ngái ngủ.

"Chị ngủ ngon, ôm em ngủ ngon lắm... nhưng đã đến lúc thức dậy rồi, vợ à."

Hiểu Yên vừa nói vừa khẽ cười, tay vuốt má Giai Kỳ.

"Nhìn em ngủ say vậy, đáng yêu quá."

Giai Kỳ đỏ mặt, nhưng cũng không giãy ra. Cô thích cái ôm ấm áp ấy, thích cảm giác được quan tâm, được yêu thương theo cách mà chỉ Hiểu Yên mới làm được. Cô khẽ cựa mình, rồi đặt tay lên vai Hiểu Yên, hôn nhẹ lên tay cô:

"Chị cứ thích trêu em."

Hiểu Yên cười khúc khích, hôn tiếp lên trán Giai Kỳ, rồi nhẹ nhàng kéo cô ra khỏi giường, đặt cô ngồi lên ghế gần cửa sổ. Ánh nắng chiếu lên mái tóc Giai Kỳ, phản chiếu ánh sáng vàng nhạt, làm mọi khoảnh khắc trở nên như phim.

Sau đó, cả hai cùng nhau ra bếp. Trên bàn vẫn còn chiếc bánh kem, mùi socola thoang thoảng, kèm theo vài tách trà nóng. Hiểu Yên lấy muỗng cắt một miếng bánh đưa cho Giai Kỳ, mắt nhìn cô dịu dàng:

"Ăn đi, vợ... kỷ niệm ngày cưới mà, phải ngọt ngào chút chứ."

Giai Kỳ đỏ mặt, cười nhẹ, nhận miếng bánh.

"Ừ... nhưng... chị vẫn tinh nghịch như trước nhỉ."

Hiểu Yên nháy mắt, tinh quái:

"Vẫn vậy... nhưng giờ em là của chị, nên phải chiều em một chút chứ."

Cả hai cười khúc khích, vừa ăn vừa kể chuyện đêm qua. Tiếng cười của họ vang khắp nhà, khiến không gian tràn ngập sự ấm áp và hạnh phúc. Mọi vết thương, mọi nỗi đau từng tồn tại trong quá khứ giờ chỉ còn là ký ức, nhường chỗ cho tình yêu, sự dịu dàng và sự an yên.

Giai Kỳ ngồi dựa vào Hiểu Yên, tay vòng quanh eo cô, nhìn những bức ảnh trên tường từ những chuyến đi xa, những buổi dạo phố, đến những khoảnh khắc đời thường. Từng bức ảnh đều kể một câu chuyện về tình yêu, về sự chữa lành và niềm hạnh phúc hiện tại.

Cuối cùng, khi bữa sáng tạm xong, Hiểu Yên kéo Giai Kỳ lại gần, khẽ nghiêng người, hôn môi cô thật dài và ấm áp. Giai Kỳ đỏ bừng, nhắm mắt lại, cảm giác tim mình như muốn nhảy ra ngoài. Hiểu Yên rút môi ra, mỉm cười, vuốt nhẹ má cô:

"Giai Kỳ... chị yêu em."

Giai Kỳ đáp lại bằng ánh mắt đầy tình yêu, lòng tràn ngập ấm áp. Ba năm trôi qua, từ những ngày tháng hôn mê, sợ hãi, từng tổn thương, đến giờ phút này - cô đã được yêu thương trọn vẹn, được Hiểu Yên bù đắp mọi khoảng thời gian đã mất. Căn nhà giờ ngập tràn tiếng cười, hạnh phúc và những khoảnh khắc dịu dàng, mỗi ngày trôi qua đều là một minh chứng cho tình yêu bền bỉ, sự kiên nhẫn và chữa lành.

Hiểu Yên siết nhẹ tay Giai Kỳ, cả hai ngồi bên nhau nhìn ra cửa sổ, ánh nắng chiếu lên mái tóc, phản chiếu lên đôi mắt sáng rực niềm hạnh phúc. Từng phút giây, từng khoảnh khắc đều là lời nhắc nhở rằng, sau tất cả, họ đã tìm thấy nhau, tìm thấy bình yên, và tìm thấy tình yêu trọn vẹn mà họ xứng đáng có được.

Và trong căn nhà ngập tràn ánh sáng, tiếng cười, và hình ảnh hạnh phúc ấy, Hiểu Yên khẽ thì thầm thêm lần nữa:

"Giai Kỳ... chị yêu em."

Giai Kỳ mỉm cười, mắt nhắm khẽ, cảm nhận bàn tay ấm áp, nụ hôn dịu dàng, và trái tim cô tan chảy trong hạnh phúc ngập tràn, bình yên sau những năm dài chờ đợi.

Nhưng đâu đó ngoài kia, một cô gái nhỏ đanh đứng ngoài cổng, là Tịnh Dao.

"Ủa alo, rủ người ta qua nhà chơi mà sao nhắn tin không ai trả lời dị trời"

_End_

💙 Đây là truyện đầu tay của mình, cảm ơn bạn đã đọc đến cuối cùng. Chúc bạn luôn vui vẻ và hạnh phúc nha!💙

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com