Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 1: THÀNH PHỐ KHÔNG BÓNG HÌNH THÁM TỬ


Một bản nhạc u sầu mở đầu cho một thế giới thiếu mất người phá giải giai điệu sự thật...

Tokyo, mùa thu năm thứ tư kể từ "Ngày Quên Lãng" – cái ngày mà cả thế giới không còn nhớ một ai đó từng tồn tại. Thành phố vẫn náo nhiệt, vẫn kẹt xe giờ cao điểm, vẫn ánh đèn neon rực rỡ như mọi khi. Nhưng đối với một số người, có điều gì đó đã thay đổi mãi mãi – mà họ không biết phải gọi tên nó là gì.

Ran Mori, giờ là giáo viên thể dục tại trường trung học Teitan, sống trong một nhịp sống bình thường và yên ổn. Nhưng cô vẫn hay ngồi lại rất lâu bên cửa sổ phòng học sau khi học sinh đã về, đôi mắt nhìn xa xăm, như thể chờ đợi một điều gì đó chưa từng đến. Trong ngăn kéo bàn làm việc của cô, luôn có một cuốn sổ tay cũ kỹ, giấy đã ố vàng, nơi cô viết lại những giấc mơ lặp đi lặp lại của mình.

"Một cậu bé với đôi mắt nghiêm nghị sau cặp kính tròn.
Một giọng nói trầm, nói rằng: 'Mỗi người đều có bí mật. Nhưng sự thật thì không bao giờ giấu được.'
Và mình... tin cậu ta."

Ran không hiểu vì sao mình lại tin giấc mơ đó. Cô không biết cậu bé là ai, hay tại sao cô lại cảm thấy thương nhớ một người mà cô chưa từng gặp. Nhưng cảm giác mất mát vẫn còn đó, rõ ràng và sâu sắc như thể một phần của cô đã bị lấy mất.

Mori Kogoro – cha cô, từng là "thám tử ngủ gật" nổi tiếng khắp thành phố – nay chỉ còn là cái bóng của chính mình. Ông uống nhiều rượu hơn, cãi vã vô cớ với khách hàng, và quên cả những vụ án ông từng giải. Trong các tập hồ sơ, luôn có một chi tiết không thể giải thích: ai là người thực sự suy luận ra hung thủ?

Không có cái tên nào. Không ai nhớ đến ai đã giúp ông phá những vụ án phức tạp nhất. Một loạt khoảng trống không thể lý giải.

Ở một nơi khác của thành phố, tại nhà tiến sĩ Hiroshi Agasa, nơi từng là trung tâm công nghệ nhỏ với đầy sáng tạo kỳ lạ, giờ chỉ còn là một xưởng máy hoen gỉ. Tiến sĩ sống ẩn dật, xa rời công nghệ, và tránh nhắc đến quá khứ. Nhưng trong tầng hầm bí mật, một căn phòng vẫn được khóa kín – không ai bước vào từ nhiều năm nay.

Căn phòng ấy từng là nơi ở của một đứa trẻ.

Một người chưa từng tồn tại.

Trong khi đó, tại sở cảnh sát Tokyo, thanh tra Megure đang đối mặt với những con số khiến ông mất ngủ mỗi đêm. Tỉ lệ phá án tụt dốc thảm hại. Trong ba năm, đã có hơn 50 vụ án không thể phá – nhiều vụ trong đó là án giết người hàng loạt. Điều lạ lùng là chúng không có dấu vết, không có logic, như thể được dàn dựng bởi ai đó hiểu rõ từng bước đi của cơ quan điều tra.

Ông nhớ, cách đây không lâu, vẫn có ai đó giúp ông. Một "cố vấn", một "đứa trẻ thiên tài"... nhưng khi ông cố nhớ tên, đầu ông đau nhói. Một lỗ hổng trí nhớ.

"Chúng ta đã từng có ai đó..." – Megure lẩm bẩm. "Một cậu bé..."

"Thanh tra?" – Sato bước vào. "Ngài đang nói chuyện với ai vậy?"

"Không... không có gì." – Ông thở dài.

Tại một ngôi nhà xa khu trung tâm, Ai Haibara sống dưới tên giả "Asami". Cô làm việc trong phòng thí nghiệm nhỏ, nghiên cứu phân tử sinh học. Ban ngày, cô sống lặng lẽ như một nhà khoa học bình thường. Nhưng ban đêm, cô vẫn mở lại bản ghi chép cũ – những công thức chưa hoàn chỉnh, những dấu hiệu biến đổi sinh học không ai hiểu ngoài cô và...

"Shinichi..." – cô thì thầm. "Cậu đã biến mất thật sao?"

Cô là người duy nhất còn nhớ rõ mọi thứ.

Cô đã từng là thành viên của tổ chức. Cô đã từng tạo ra APTX 4869. Và cô biết rõ vì sao thế giới đã quên mất Edogawa Conan – hay đúng hơn là Shinichi Kudo.

Hắn đã thành công. "Người ấy" – kẻ đứng sau tổ chức Áo Đen – đã tìm ra cách xóa bỏ hoàn toàn sự tồn tại của một người: không chỉ trên giấy tờ, mà cả trong trí nhớ tập thể. Một loại sóng thần kinh – kết hợp với mạng xã hội, dữ liệu AI, chỉnh sửa ký ức trên diện rộng – đã được phát tán cách đây ba năm. Mục tiêu duy nhất: xóa sạch Conan.

Và giờ, cả thế giới đã quên cậu.

Ngoại trừ cô.

Và có lẽ... Ran.

Một đêm nọ, Ran nhận được một bức thư không rõ người gửi. Trong phong bì là một bức ảnh đen trắng, chụp từ xa một đứa trẻ đeo kính, mặc áo vest nhỏ, tay cầm đồng hồ. Không có gì đặc biệt, ngoại trừ một điều: khi nhìn vào ảnh, Ran thấy tim đập mạnh. Một cảm xúc lạ lùng dâng lên, như nỗi nhớ chôn sâu trỗi dậy.

Mặt sau tấm ảnh có dòng chữ viết tay:

"Cô chưa bao giờ quên anh ta. Cô chỉ bị bắt phải quên thôi."
– A

Ran ngồi sụp xuống. Trái tim cô đập dồn dập, những hình ảnh mơ hồ vụt qua – nụ cười, giọng nói, những lần cô cảm thấy được bảo vệ nhưng không rõ bởi ai.

Ai là "anh ta"?

Và tại sao tất cả lại muốn cô quên?

Ở đâu đó giữa Tokyo...
Một chiếc đồng hồ đeo tay cũ kỹ được kích hoạt.
Kim giờ bắt đầu quay ngược.

"Sự thật sẽ quay lại. Dù nó từng bị xóa sạch."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #buồn