Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

2. Nhớ

" Buồn thì không đủ, đau khổ thì không phải, cảm giác gì đó xâm chiếm tâm trí..."
" ...Mà người ta gọi là nhớ nhung"

---------------------

Thời gian trôi thấm thoắt, chẳng mấy mà Shuhua đã về Đài Loan được 3 tuần, hôm nay cô sẽ tham gia chương trình truyền hình như kế hoạch. Thực ra, có một điều Shuhua rất thích ở dự án quảng bá lần này, đấy là Shuhua được dùng tiếng mẹ đẻ trong suốt quá trình thực hiện. Cô tự tin giao tiếp, phong thái cũng rất đĩnh đạc so với độ tuổi nên thời điểm hiện tại, mọi sự đều tốt đẹp, giám đốc rất hài lòng với sự nghiêm túc của Shuhua.

Sáng ngày đầu tiên, Shuhua có buổi họp với giám đốc sản xuất của chương trình mà cô tham gia, PD của show truyền hình này là một cô gái rất trẻ, tên cô là Đan Vi. Đây không phải lần đầu tiên Shuhua tham gia chương trình truyền hình, nhưng là lần đầu tiên cô làm việc với một PD là nữ.

Ở Đài Loan, áp lực của PD không nặng nề như ở Hàn, bởi đội ngũ của họ khá đầy đủ và văn hóa Đài Loan không nặng về lễ nghĩa như ở Hàn, vì thế mà phong cách nói chuyện và làm việc của các PD cũng có phần nhẹ nhàng và phóng khoáng hơn.

Shuhua vốn rất nổi tiếng trong giới nghệ sĩ ở Đài Loan, Đan Vi hoàn toàn biết điều đó, nhưng thái độ làm việc của cô vẫn rất trung dung và điềm tĩnh, và cô cũng khá bất ngờ vì Shuhua nói năng rất dễ gần.

- Được rồi, lịch trình sẽ là quay liên tục trong hai tuần, sau đó là hai tuần vừa phát sóng vừa quay, em sẽ có thời gian quay mỗi ngày là khoảng 10 tiếng. Sẽ có một vài tập phải về miền núi, trong tài liệu đã ghi rất rõ. Em xem qua rồi có gì muốn điều chỉnh thì hãy nói lại với chị.

- Không có gì đâu ạ. Em có xem qua khá kĩ rồi.

- Ok. Vậy được rồi. Ngày kia sẽ bắt đầu quay. Hãy nghỉ ngơi và chuẩn bị sức khỏe cho tốt nhé.

Kế hoạch ban đầu vốn chỉ là một chương trình bình thường, thời lượng mỗi tập khoảng 45 phút. Nhưng cuối cùng, công ty lại muốn Shuhua tham gia vào một chương trình truyền hình thực tế, thời lượng mỗi tập tới xấp xỉ hai tiếng và phải di chuyển khá nhiều, nhưng hiệu ứng công chúng nếu được thì sẽ rất khả quan.

Shuhua cũng không thấy có vấn đề gì lắm nên đã đồng ý.

---------

- Là show thực tế luôn á? Em làm nổi không ?
- Không sao. Em vẫn ổn lắm. Em thấy cũng thú vị nên không sao.
- Cẩn thận đấy nhé...

Soojin ngừng một lúc.

- Sao vậy... sao tự nhiên chị im lặng vậy?
- Chị thấy nhớ em rồi...

Shuhua sung sướng bụm miệng cười lớn, chỉ có cái là không ra tiếng để Soojin nghe thấy.

- Hơ ... Giờ mới biết nhớ em rồi. Lần này em về nhớ yêu thương em nhiều vào đấy. Toàn phũ với người ta.

- Mau về với chị. Chị thấy nhớ em thật rồi đó.

Shuhua nghe giọng Soojin có vẻ nghiêm túc, nên không đùa nữa.

- Ừ. Được rồi được rồi. Em sẽ sớm về. Sẽ rất nhanh em lại về với chị. Seo Soojin cố gắng làm thật tốt, em cũng sẽ làm thật tốt để nhanh về với chị.

- Em đừng cúp máy, cứ để vậy được không?

- Vì sao vậy?

- Để chị có cảm giác em vẫn bên cạnh, chắc sẽ ngủ ngon hơn...

- Được rồi. Em không cúp máy. Chị mau ngủ đi.

Shuhua cũng rất nhớ Soojin, cơ mà cô thấy vui nhiều hơn. Seo Soojin rõ ràng đã yêu, đã nhớ Shuhua thực sự, điều này củng cố niềm tin Shuhua dành cho cuộc tình của cô.

Có một chi tiết mà Shuhua cũng ấn tượng mà không hề kể với Soojin, đấy là PD chương trình là nữ, một cô gái rất xinh đẹp và còn khá trẻ. Shuhua khá bất ngờ vì điều này, mà lúc nói chuyện thì cứ vẩn vơ chuyện này sang chuyện khác rồi quên mất.

Shuhua có một ngày nghỉ trước ngày quay đầu tiên, cô đã lên kế hoạch sẵn cho ngày nghỉ ấy. Có một cửa hàng đồ trang trí dạng họa tiết cô rất thích, cô muốn ghé xem để mua cho Soojin một vài món.

Shuhua đến thì thấy Đan Vi, hóa ra Vi lại là chủ cửa hàng đó. Đây là một gian hàng khá ít người biết vì nằm trong một khu khá xa trung tâm, nhưng cũng là một cửa hàng khá lớn, chỉ chuyên đồ trang chí và quần áo họa tiết.

Shuhua chào Đan Vi rất lễ độ.

- Em đến mua đồ à? Vào xem ưng món nào, có thể giúp gì chị sẽ giúp.

Shuhua gật đầu nhã nhặn rồi tự đi xem đồ.

Người Soojin nhỏ nhắn, cô cũng rất hợp với trang sức và quần áo họa tiết, Soojin đặc biệt thích họa tiết Mông Cổ và cô thích những trang sức của người Mông. Shuhua xem qua một vài món, rồi nhặt ra váy, bông tai, vòng tay và dép sandal rồi quay ra thanh toán.

Đúng lúc lướt qua một thứ đồ cô rất ấn tượng mà không biết là gì, cô để đồ lên bàn tính tiền rồi quay lại xem món đồ đó.

Đó là một con búp bê hình công chúa Mông Cổ, Shuhua đã mua nó vì thấy giống Soojin, coi như thời gian ở đây sẽ nhìn thấy nó là như nhìn thấy Seo Soojin của cô.

Shuhua để lại cả điện thoại ở quầy tính tiền. Có người gọi nhiều lần trong lúc Shuhua đi lấy con búp bê, nên Vi cầm điện thoại chạy đi tìm Shuhua. Và Vi nhìn thấy màn hình chờ điện thoại của Shuhua là hình của Soojin, hình Shuhua chụp cho Soojin trong lúc hai bạn ở chung phòng khách sạn trong  một chuyến lưu diễn nào đó. Lúc Shuhua nghe máy, Vi cũng để ý hình nền điện thoại Shuhua cũng là cùng một tấm với màn hình chờ. Chính là tấm hình này:

Shuhua vốn nghĩ chắc ở đây không mấy ai biết nhóm của cô, nên sang đến Đài Loan là không còn cẩn trọng nữa mà thay luôn.

Vi có một chút nghi ngờ. Tấm hình có vẻ không giống bạn bè, hay chị em cho lắm. Vi nhìn lên Shuhua, thấy em nghe điện thoại xong thì đứng thẫn thờ nhìn con búp bê, cười ngẩn ngơ.

Shuhua những lúc như vậy thường đẹp ngây ngất lòng người. Một khoảnh khắc đó, Vi cảm thấy dường như là có rung động trong lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com