Chap 25 : bất ngờ tặng em 🎊
Vừa dập máy thì 1 ý nghĩ loé lên trong đầu anh.
" Em chờ đi...ngay ngày mai thôi "
Nói rồi anh nhếch mép cười trông thật bí hiểm. Xem ra muốn được yêu anh đã liều lĩnh thật sự. 1 là giữ được cô, 2 là sẽ vớ ngay cả cục fame về chuyện tình cảm. Nhưng mặc kệ chuyện gì sẽ xảy ra sắp tới, hiện tại anh chỉ cần có mỗi cô, chỉ mình cô mà thoiiiii.
Vừa thả điện thoại xuống hai hàng nước mắt của cô lại đua nhau tuôn rơi. Cô đang gồng chặt cơ thể mình để tìm nén trước tình yêu mãnh liệt của mình.
' Pa pa pa ra pa...gió đang bay chim hot trên cây '
Trợ lí của cô gọi điện thoại tới giọng hí hửng nói :
- Tường ơi ! Tối mai là sang Hàn Quốc rồi đó. Tối chị chuẩn bị đồ đạc hết đi nha, nghe bảo FM tới nữa đó.
- Ukm...chị biết rồi. Tí nữa chị đi chuẩn bị ngay ~ cô đứng dậy vừa nói vừa bước vào phòng mình.
Giọng nói của cô qua điện thoại nghe vẻ mệt mỏi như kiểu thiếu oxi nói không ra hơi vậy.
- Sao em nghe giọng chị có vẻ mệt mỏi quá vậy ? Có chuyện gì vậy ạ, bộ chị bệnh hả ?
- Không sao em...chị chỉ hơi đau đầu, xíu ăn cơm rồi uống thuốc là khoẻ ấy mà.
- Vâng, chị nhớ giữ sức khoẻ nha, sắp tợi công việc nhiều lắm đó.
- Cảm ơn em nha, thôi chị đi ha.
Vừa dứt câu cô quăng chiếc điện thoại của mình lên giường 1 cái ' bụp ' rồi nghiêng người ngã mình lên tấm đệm êm ái đó.
" Dự án sắp tới đang chuẩn bị tiến triển rồi. Mình phải gạt chuyện này sang 1 bên thôi. Cố quên được 1 người đàn ông thoii mà, sẽ nhanh thoii "
Cô vắt tay lên trán tự nhủ với bản thân nhưng nào có biết chính mình còn không nắm chắc được cảm xúc của mình nữa.
* Trong phòng Soobin *
Cuộc nói chuyện giữa anh và cô vừa kết thúc, anh đã lập tức cầm điện thoại gọi cho Nhật Minh ~ 1 cậu em học dưới anh 1 khoá ở nhạc viện.
- Alo ! Nhật Minh hả em, lâu lắm không nói chuyện, anh muốn nhờ em tí việc được không ?
- A ! Anh Sơn hả, em nè, có gì anh cứ nói em giúp hết.
- Có phải em quan hệ rộng đúng không ? Giúp anh 1 chuyện này thoi nhé.
- Vâng ! Nếu trong khả năng của em thì lúc nào em cũng sẵn sàng.
- Tối mai, tại sân bay Tân Sơn Nhất em huy động thật nhiều trang báo đến cho anh. Sáng mai đặt cho anh 1 con gâu bông cao 2m và 1 bó hoa hồng 1000 bông cho anh.
- Nhưng anh định làm gì mà như kiểu đi cầu hôn vậy ? Anh định công khai người yêu à !
- Đừng hỏi nhiều, mai em sẽ biết, cứ làm vậy cho anh.
Nói rồi anh tắt máy và nở 1 nụ cười đắc ý.
" Còn thiếu gì nữa không nhỉ...À ! nhẫn chứ gì nữa, lần trước là đính đá thường thoi, ngày mai anh sẽ cho em đeo kim cương "
Anh không nhần ngại gì bỏ ra 1 số tiền khủng để tặng cô cả. Vì đơn giản, tình cảm của anh cho cô không bao giờ cân đo đong đếm được bằng vật chất mà đủ.
- Bố mẹ ơi ! Con ra ngoài tí nhé, trưa nay con không ăn đâu nha ~ Anh lập tức hào hứng chạy vọt ra ngoài cầm theo chìa khoá ô tô rồi lao đi mà chưa kịp nhìn sắc thái của ba mẹ.
- Ơ Ơ ! Thằng Sơn nó...nó hoá rồ hả ông ? Mới đó còn thấy buồn buồn mà ~ Mẹ anh không hiểu chuyện gì sảy ra tròn mắt hỏi ba anh.
" Để bố chờ xem con trai bố sẽ làm gì gì tiếp theo nào "
Ba anh không trả lời chỉ giả bộ cười trừ như không hiểu chuyện gì sảy ra và nghĩ thầm trong đầu.
* 8h tối hôm sau *
- VŨ CÁT TƯỜNG ! VŨ CÁT TƯỜNG ! VŨ CÁT TƯỜNG !!!
Tiếng hô tên của cô vang lên khắp cả sân bay làm ai cũng chú ý, kẻ đứng xem, người lại chỉ lén liếc nhìn qua.
FM của cô hôm nay tới rất đông, mặt ai cũng hớn hở cười tươi như hoa cổ vũ cho cô trước khi cô bước sang nước bạn.
- Happy birthday to you ! Happy birthday to you ! Happy birthday ! Happy birthday ! Happy birthday to youuuuuuu !!!
Bài hát chúc mừng sinh nhật cô từ FM được hát lớn, hoà trong đó là giọng của anh nữa.
Từ phía sau rất nhiều FM anh từ từ bước ra, ăn mặc cực fashion, tóc vuốt keo, mặt cool ngầu tiến tới. Tay cầm theo bó hồng 1000 bông đã đặt trước.
Bao nhiêu con mắt của FM đến những người trong sân bay đều hướng về chàng ' lãng tử ' triệu view . Ống kính camera các nhà báo bắt đầu dồn dập về phía anh để bắt trọn hình ảnh.
Với cô thì vân đơ người vì bất ngờ, tháo kính ra nhìn anh mứt chữ O mồm chữ A ngạc nhiên vô cùng.
- Tặng em này, công chúa của anh.
Anh bước qua hàng rào chắn bước tới cạnh cô đưa bó hồng ra trước mặt cô. Mặt cô vẫn ngước lên nhìn anh nửa hiểu nửa hoang mang. Cô vô thức nhận lấy bó hoa khổng lồ mà anh đưa rồi cúi mặt xuống.
- Sao vậy ! Bất ngờ hả ? Hay ngại ? Anh mặc kệ hết, bởi vì anh yêu em...
Anh hơi nghiêng đầu xuống lén nhìn góc mặt đang đỏ ửng của cô.
- Anh sẽ cho cả thế giới biết...em là của anh ! Của mình anh thôiiiiiii
Anh lập tức lấy tay nâng cằm cô lên rồi đặt nên đôi môi đỏ hồng của cô 1 nụ hôn, có chút nào đó vấn vương. Chỉ nhẹ nhàng mội kề môi rồi buông là quá nhắn so với anh và cô nhưng lại là quá dài so với hàng trăm người đang nhìn dưới kia. Có cái gì đó bất ngờ, vừa lạ lẫm vừa quen thuộc nhưng rất ngọt ngào được trao đi trong 3s ngắn ngủi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com