Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

☆ Ngôi Sao Thứ Mười ☆

Kasoru cảm nhận được ánh mắt đó. Hắn vờ như không thấy, chỉ nói:

– "Ta đã chuẩn bị kĩ lưỡng rồi. Anzenoro sẽ sớm quay lại đó thôi."

_________________________________________

Sáng nay, lúc Saki vừa thức dậy đã thấy mọi người đang sửa soạn quần áo, lại còn mặc bộ đồng phục đã gấp gọn - thứ chỉ mặc mỗi khi họ đi họp hoặc làm nhiệm vụ, và ăn mặc chải chuốt rất lịch sự. Nhưng vừa thấy cô thì giật mình, biểu cảm có chút thất thố.

Có tiền sử từ vụ của Ahim mấy hôm trước, Saki ngay lập tức nhận ra, họ quên mất cô. Đến cả người bên gối là Sosuke cũng vì mải sửa soạn mà quên không gọi cô dậy cùng.

Dư quang ở đuôi mắt lướt qua một bóng dáng yểu điệu thục nữ đang đứng chờ mọi người ở ngoài cửa, lại thấy biểu cảm có chút chột dạ của mọi người, Saki chủ động lên tiếng trước:

– "Cô ấy là ai thế ạ?" - Cô chỉ chỉ ra cửa.

– "Cô ấy là Nonora Mikumi, thành viên của Specials. Ba năm trước chúng ta từng hợp tác rồi đó." - Gunpei đáp.

– "À, mỗi bóng lưng nên em không nhận ra. Hôm nay có nhiệm vụ ở đâu ạ? Sao mọi người dậy sớm thế?"

– "Em chuẩn bị trước đã, chúng ta đi rồi nói cũng chưa muộn." - Sosuke.

Lát sau, khi Saki thay đồ xong, họ bắt đầu di chuyển, vừa đi vừa giải thích cho cô hiểu.

– "Dược thiện(*) ấy ạ?" - Saki ngạc nhiên.

(*)Dược thiện: một bữa ăn được kết hợp từ những nguyên liệu có tính trị liệu, có tác dụng bồi bổ sức khỏe, điều dưỡng...

– "Phải, mỗi tháng một lần." - Ren trả lời.

– "Bắt đầu từ lúc nào thế ạ?" - Saki vừa đi vừa hỏi.

– "Ba năm trước, hình như là mấy tháng sau khi em mấ...." - Hanto nói được một nửa thì bụm miệng lại, ánh mắt liếc qua Saki, cố ý đánh giá biểu cảm của cô ấy.

– "À...Không sao, em không để ý đâu ạ. Chuyện đã qua rồi mà!" - Saki cười xòa, trấn an cậu chàng. - "Em chỉ tò mò tại sao tự nhiên lại nghĩ ra vụ dược thiện này nhỉ?"

Hiroto nhìn Sosuke, thấy anh gật nhẹ thì mới bắt đầu hồi tưởng lại:

– "Chuyện này, nói ra thì thật sự rất kì lạ, lạ đến nỗi...."

--------------Vách ngăn không gian-------------

– "Không bị làm sao, nhưng lại có dấu hiệu mất má.o quá nhiều?" - Yayoi nhăn mặt, vẻ khó tin.

Amy đang uống nước cũng phải ngẩng lên nhìn, ý đồ muốn xem họ đang nói thật hay giả.

– "Ừ, sau đó còn bị thiếu má.o trầm trọng, nhập viện mấy lần. Kì lạ là, ngoại trừ các biểu hiện bên ngoài, cơ thể cậu ấy không có điểm gì bất thường." - Souji gật đầu.

–  "Mặc dù thế, nhưng King và Ian cứ liên tục bị ngất vì mất má.o suốt một thời gian dài, thời gian phát bệnh cũng không cố định, nên mọi người phải liên tục thay nhau thức để trông chừng hai người nên chất lượng giấc ngủ không đảm bảo, giờ giấc cũng không giống nhau. Thậm chí vì chuyện này mà ảnh hưởng đến tiến độ nhiệm vụ, nhiều nhiệm vụ còn phải bàn giao cho đội khác do nhân lực không đủ với sức khỏe không đủ điều kiện." - Nossan tiếp lời.

– "Đó thật sự là đoạn thời gian cực kì khủng hoảng của Kyoryuger chúng ta luôn đấy!" - Ucchy cảm thán.

– "Thật ra cũng không chỉ Kyoryuger, lúc đó còn Boukenger, Go-onger, Shinkenger, Goseiger, Gokaiger và GoBuster nữa. Mấy đội các cậu náo loạn hết cả lên mà." - Jan, Geki Red, Gekiranger, cùng mấy người Gekiranger không biết xuất hiện sau lưng họ từ lúc nào.

– "Các vị tiền bối, buổi sáng tốt lành!" - Kyoryuger lễ phép chào.

– "Hồi ấy bọn tôi còn cảm thấy có khi các cậu đau khổ mà sinh bệnh. Nhớ lúc đó, mỗi lần nghe hai nhà bên hét loạn lên, sau đó chạy huỳnh huỵch, thế là biết họ lại phát bệnh. Thật không cần phải ngó ra kiểm chứng, tự giác chia thành hai nhóm chạy qua giúp đỡ luôn." - Ran, Geki Yellow, gật đầu tỏ ý chào lại.

(*) Gekiranger là đội thứ 31, đứng giữa số 30 là Boukenger và số 32 là Go-onger, vị trí nhà là số thứ tự theo đội, đã được nói đến trong "Lời giới thiệu".

– "Ghê đến mức đấy luôn? Sao mình lại không biết nhỉ?" - Ucchy ngạc nhiên.

– "Lúc đấy loạn thế mà, hầu như đội nào cũng chỉ chạy qua chạy lại giữa nhà với viện, có gặp nhau bao giờ đâu?" - Souji nhún vai.

– "Thật ra thì có một lần." - Ryuuji bàn bên cạnh vừa đến cũng kịp nghe, họ cũng mới nói với Yoko chuyện này lúc nãy. - "Lần đầu tiên mấy cậu bắt đầu phát bệnh ấy, lúc đó tôi vừa để Hiromu nghỉ ngơi rồi đi ra ngoài, vừa hay thấy Shinkenger luống cuống đẩy người vào phòng bệnh, quên cả đăng kí nhập viện, nên sẵn tiện tôi làm giúp họ luôn."

Shinkenger gần đó cũng nhao nhao đáp lại, hưởng ứng góp chuyện.

– "Nháo đến quên cả đăng kí nhập viện luôn?" - Mako nhướn mày nhìn mấy người đội mình.

– "Hôm đó Jii về quê, để lại một đám nhóc này thôi." - Takeru xoa trán, bất lực cười cười.

– "À, hèn gì." - Mako nghe đến đây thì không còn thấy ngoài ý muốn nữa. Dù sao mấy đứa nhỏ to xác này cũng chỉ có cái chiến đấu là đáng tin thôi, động chuyện là loạn xị ngạu hết cả lên, còn nhớ đưa người vào bệnh viện là giỏi lắm rồi.

Nói một lát, các đội khác cũng lục tục kéo nhau đến. Lúc đã đến đủ hết, tám cô gái mới nhận ra, hầu như mỗi đội sentai đều có một thành viên hỗ trợ đến từ dự bị của Specials. Người lớn có, trẻ con có, trai gái đủ cả.

Amy nghiêng đầu nhìn Mikoto đang thân mật ôm cánh tay King, cảm thán cái gì mà "khổ thân anh" với "em đau lòng chế.c mất"; lại liếc sang Ian thấy Erika cũng thân mật đụng chạm các kiểu, lại còn cười cười nói nói.

Phóng tầm mắt ra xa một chút, thấy bên chỗ mấy người Eri cũng chẳng khác gì, chỉ là các cô ấy không muốn che giấu cảm xúc, không nhẫn nhịn mà tỏ thái độ không hài lòng ngay lập tức. Mấy người Alata thấy thế thì cũng lập tức kéo giãn khoảng cách, thành công dỗ các cô ấy vui trở lại.

Nhìn lại bên mình, cô hơi nhướn mày, rồi bất động thanh sắc nhìn Yayoi một cái, thấy cô ấy bình tĩnh uống một ngụm nước, Sakura bên kia cũng chỉ bình tĩnh bấm điện thoại, không có phản ứng lạ, thế là cũng không nói gì nữa, cúi đầu nghịch chiếc thìa trên bàn.

Souji nhìn phản ứng của hai người Amy với Yayoi, khẽ nhíu mày.

----------------------

Đồ ăn lần lượt được đem lên hết. Đến khi nhìn thấy mấy món trên bàn, nhóm Eri giống như bị điểm huyệt, mặt tái mét, ngồi im không nhúc nhích.

– "Đồ bổ huyết(*) à?" - Amy lẩm bẩm.

(*) là bổ má.o đó mn.

Mọi người đã bắt đầu động đũa, cười nói vui vẻ, duy chỉ có các cô ấy ngồi đó, nhìn chằm chằm phần ăn của mình, trán toát mồ hôi lạnh.

– "Em sao thế, Eri?" - Alata là người đầu tiên phát hiện vấn đề.

Eri không đáp lại, vẫn giữ nguyên tư thế cứng ngắc lúc nãy, không có phản ứng khác, như bị chìm vào thế giới riêng nào đó.

Amy nãy giờ vẫn ăn rất bình thường, lúc này còn gắp thêm một miếng bỏ vào miệng, cũng không ngẩng mặt mà nói:

– "Không nhịn được thì đứng lên đi, nhìn thế nhìn nữa nó cũng không biến mất cho cậu đâu."

Giống như được giải huyệt, năm người lập tức đứng dậy, không để lại lời nào, vội vội vàng vàng bịt miệng, chạy vào nhà vệ sinh.

Mấy người Alata thấy vậy, chỉ kịp để lại một câu "Tôi xem cô ấy thế nào!" liền kéo nhau chạy theo ra ngoài.

Chỉ còn Sakura và Amy nãy giờ vẫn ăn uống bình thường, thấy họ chạy đi, Sakura cũng chỉ ngẩng mặt nhìn một cái rồi cúi đầu tập trung vào phần ăn của mình.

Yayoi không đứng dậy theo các cô gái kia, nhưng cảm giác dạ dày nhói lên một cái, sau đó, có thứ gì đó tràn lên cổ họng, chỉ chực chờ cô mở miệng liền trào ra ngoài. Thế là cô dứt khoát không nhìn đĩa ăn nữa, nhắm mắt gục đầu vào vai Amy, cố gắng điều chỉnh trạng thái cơ thể.

– "Có sao không em?" - Ian lo lắng vỗ vỗ lưng cho Yayoi.

– "Khó chịu một chút ạ. Chờ một lát sẽ tốt lên thôi." - Yayoi cũng không ngẩng đầu, lại còn lầm bầm chỉnh Amy - "Cậu ngồi yên tớ dựa một tí nào!"

– "Cậu không ăn thì tớ ăn. Cậu mà cũng dính cái này à?" - Amy nói lại ngay, tuy nhiên sau đó, động tác của cô cũng thu liễm lại, vai hầu như không nhúc nhích.

– "Tớ cũng là người bình thường." - Câu này Yayoi nói rất nhỏ, chỉ Amy nghe thấy.

Bên cạnh, Mina nhìn cánh cửa nơi các cô vừa rời đi, nhíu mày nói:

– "Cô ấy không nói gì cả mà đã đứng lên rồi, thật chẳng có phép tắc gì cả."

– "Tùy ý nghị luận người khác sau lưng họ, cô cũng thật có phép tắc." - Sakura nhìn phần ăn hết sạch của mình, đang hài lòng lau miệng thì nghe được lời này.

– "Cô..." - Mina tức giận định nói gì đó, bắt gặp ánh mắt Rin liền nhịn lại.

Amy vừa hay cũng ăn xong, cô giơ tay gọi người phục vụ mới nãy bê đồ ăn lên, động tác ưu nhã. Người đó đến bên cạnh cô, cúi đầu chào rồi chờ cô nói:

– "Mùi vị không tệ, gửi lời khen của tôi đến ngài bếp trưởng nhé. Còn có, làm phiền báo với ngài ấy, sau này chuẩn bị dược thiện, không cần chuẩn bị cho chúng tôi nữa đâu, cảm ơn."

– "Có thể mạn phép hỏi lí do không ạ? Mọi người dị ứng hoặc không ăn được cái gì không ạ?"

– "Không phải dị ứng, một chút chướng ngại tâm lí thôi." - Amy đáp, tay lấy ra một lọ thuốc nhỏ trong túi áo Yayoi, đổ một viên nhét vào miệng cô ấy, lại đỡ cô ấy uống nước. - "Chúng tôi đã ăn xong rồi, mọi người tiếp tục nhé ạ, chúng tôi xin phép đứng lên trước, có chút việc ạ."

– "À Amy đợi anh..." - Daigo vừa nói vừa định đứng lên đuổi theo cô ấy.

– "Anh vẫn chưa ăn xong mà. Lãng phí đồ ăn là không tốt đâu đó!" - Amy đỡ Yayoi, cười cười nói.

Sakura cũng đứng dậy đi cùng, trước khi ra khỏi cửa còn lịch sự chào một tiếng rồi mới đóng cửa lại.

Sakura đóng cửa xong, vừa quay đầu liền thấy Amy với Yayoi đang nhìn mình.

– "Sao cậu cũng ra luôn thế? Không ngồi lại hàn huyên với đồng đội cũ một chút à?" - Amy tiếp tục đi về phía trước.

– "Như cậu nói đấy, đồng đội cũ thôi. Tớ để ý người đồng cảnh ngộ, không được à? Mà cậu khỏe rồi chứ, Yayoi?" - Sakura nhún vai.

– "Tớ có bị làm sao đâu, chỉ bị chướng ngại đấy hành một tí thôi. Trên người Amy có hương an thần mà, tớ ngửi ké một chút là ổn rồi." - Yayoi chỉ chỉ Amy.

– "Không nặng lắm, thế mà cậu cũng ngửi ra được à? Tớ còn phải mất một lúc mới thấy." - Sakura quay đầu về phía Amy, ngửi thử một cái thì bị Amy ghét bỏ đẩy ra.

– "Cậu cũng không nghĩ xem hương an thần của cậu ấy từ đâu mà đến?" - Yayoi cười đáp.

– "À, lại nữa à?" - Lần này hỏi Amy.

– "Cậu không để ý thôi, chứ trước giờ vẫn vậy." - Amy nhún nhún vai. - "Về thay đồ đi, một lát nữa còn có việc nữa."

– "Biết rồi biết rồi!"

Rồi Sakura tách ra, đi về một hướng khác. Amy và Yayoi vẫy tay chào cô ấy, rồi tiếp tục đi, vừa đi vừa nói chuyện.

Trong phòng ăn, chứng kiến một màn này, mọi người cũng chỉ thở dài.

Ian nhìn đĩa ăn chỉ còn mấy miếng, nhanh nhanh chóng chóng vơ hết vào miệng rồi đuổi theo. Nhưng ra đến nơi lại không thấy bóng dáng nào nữa.

-----------------Ở bên nhà vệ sinh--------------

Phòng vệ sinh có thiết kế xây hai khu riêng nam nữ nhưng lại nối chung một phòng rửa tay.

Các cô chạy tới chỗ bồn rửa tay, vốn muốn vào thẳng nhà vệ sinh nữ, tuy nhiên không nhịn nổi nữa, bám lấy bồn rửa tay, nôn thốc nôn tháo.

Mấy người kia vừa chạy tới, thấy cảnh này thì hoảng hồn luôn.

Anh vội vã lao đến cạnh cô, vuốt lưng cho cô, miệng liên tục trấn an. Nhìn cô liên tục nôn khan, khó chịu đến mức chảy cả nước mắt, lòng anh đau như bị ai cầm dao cắt từng khúc một.

Mất một lúc sau, các cô mới từ từ ổn định lại. Mặt mũi tái nhợt, miệng vẫn nở nụ cười trấn an:

– "Em không sao mà." - Mako vỗ lên mu bàn tay của Takeru khi thấy anh nhăn mặt lo lắng.

– "Còn khó chịu không em? Anh đưa em về nhé?" - Takeru quên cả quản lí biểu cảm.

– "Thôi, nhà mình gần đây mà, em trở về nghỉ ngơi một chút là được rồi."

Các anh hình như không ai nghe, cúi đầu định bế cô gái nhỏ trong lòng lên, đi về nhà. Các cô ấy phải mất một lúc dỗ dành mới có thể để anh thả cô xuống.

– "Anh về với mọi người đi ạ, nhỡ mọi người lo quá lại đi hết thì không hay lắm đâu." - Ahim nhẹ nhàng nói với Marvelous.

– "Anh cũng chưa ăn gì mà? Không thể lãng phí đồ ăn đâu nhé, Hiromu." - Yoko cười với anh.

Sau cùng, các anh nhìn theo bóng đáng các cô rời đi, đến lúc khuất khỏi tầm mắt thì mới chịu lưu luyến trở lại phòng ăn.

Một lát sau, họ sau khi cố ăn được mấy miếng, lúc đang định chạy trở về xem cô gái ở nhà, âm thanh thông báo hệ thống truyền khắp các ngóc ngách của trụ sở S.S.C:

– "ℂ𝕦ộ𝕔 𝕙ọ𝕡 𝕥ổ𝕟𝕘 𝕓ộ 𝕤ẽ 𝕓ắ𝕥 đầ𝕦 𝕤𝕒𝕦 𝕟ử𝕒 𝕥𝕚ế𝕟𝕘 𝕟ữ𝕒, 𝕧𝕦𝕚 𝕝ò𝕟𝕘 𝕥ậ𝕡 𝕙ợ𝕡 𝕥ạ𝕚 𝕡𝕙ò𝕟𝕘 𝕙ọ𝕡.
   𝕏𝕚𝕟 𝕟𝕙ắ𝕔 𝕝ạ𝕚..."

~~~Tobe Continue~~~
_________________________________________

Hồ sơ nhân vật

10.02.2024

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com