3. Cái họ rất lạ, tên cũng dịu dàng
3.
Cái họ rất lạ, tên cũng dịu dàng.
Khi Huang RenJun tỉnh giấc chỉ mới sáu giờ sáng. Cậu nằm im trên giường không muốn cử động, cảm thấy chiếc giường của mình hôm nay quá êm ái, ngủ ngon đến mức có thể tự tỉnh. Lại nghĩ hôm nay không phải lên giảng đường, nằm đến bảy giờ rồi dậy ăn sáng, sau đó chỉnh lý lại hồ sơ xin thực tập trước khi gửi cho một vài công ty khác là vừa đẹp. Hôm nay cậu sẽ có cả ngày để vẽ tranh.
Nhà ai nấu ăn từ sớm, Huang RenJun ngửi thấy mùi cháo gà rất thơm. Cậu lại nhớ ngày xưa mẹ nấu cháo gà ngon lắm, gà xé thịt xào với hành, cho thêm một chút nước mỡ, cháo nấu cùng xương gà cho ngọt, lúc ăn bỏ hành lá lên trên, nhất định phải ăn đến ba bát cháo. Huang RenJun trở mình, tự dưng tự hành hạ cái bụng rỗng không của mình làm gì. Cậu nằm thẳng nhìn trần nhà, sau đó nhìn trái nhìn phải, rồi bật dậy như đã nằm trúng phải gai, vội vã đến mức máu còn không kịp đưa lên não, một cơn choáng váng ập xuống đầu đến suýt ngã.
Đây là...
"RenJun à, dậy chưa con?"
Rất giống ngày xưa khi còn học trung học, mỗi buổi sáng mẹ sẽ đều gọi cậu dậy ở ngoài cửa phòng. Gì vậy? Xuyên không rồi? Bà mẹ nó, thật sự xuyên không rồi sao?
Lịch trong phòng dừng lại ở năm 2012, hôm nay là ngày đầu tiên của năm học mới. Bàn ghế, sách vở, cả bộ đồng phục đã được ủi thẳng phẳng phiu treo trên mắc quần áo, tất cả đều như quay về năm 2012 ấy, thời gian sau khi Huang RenJun ngồi trên sân thượng nhà Lee Mark, ước với sao băng rằng cậu muốn có một người yêu.
Suýt nữa thì chửi thề thành tiếng.
"Dậy rồi thì xuống ăn sáng đi con. Đừng để ngày đầu đi học đã trễ giờ."
Huang RenJun lúng túng dạ một tiếng, sau đó lao xuống nhìn mình trong tấm gương dài đặt trong phòng. Mình thật sự trở về làm đứa trẻ 12 tuổi. Năm 18 tuổi răng khểnh đã niềng đi cho bằng, Huang RenJun dí mặt vào gương, dùng ngón tay kéo môi lên, răng khểnh thật sự quay trở lại này. Còn có mái tóc dài gần chạm mắt này, còn có đôi cẳng chân khẳng khiu này, còn có cả chiều cao thấp bé này, cả đầu vai như bị xén mất một nửa này, Huang RenJun ngã ngồi trên sàn, mẹ kiếp chỉ có mỗi ý thức là còn lớn, ngoài ra tất cả mọi thứ đều chạy ngược thời gian mà nhỏ trở lại.
Năm 2012 không cần làm như thể mình 20 tuổi, năm 2012 này mình đang thực sự hơn 20 tuổi.
Xuyên không rồi, cứu người.
Nhưng cuối cùng không ai cứu, Huang RenJun phát hiện chính mình thật ra không thể điều khiển phiên bản nhỏ này của bản thân. Dù trong đầu rối như tơ vò, nhưng chân tay vẫn thuần thục đi đánh răng rửa mặt, mặc lên bộ đồng phục từng quen thuộc đến mức cậu nhớ rõ từng chi tiết trang trí trên đó, đến cả cách thắt cà vạt vốn đã rất lâu không thắt mà cậu vẫn chưa quên.
Đồng phục của Seoul II có áo vest khoác ngoài màu xanh đậm như màu đại dương về đêm, cà vạt xanh đậm, sơ mi trắng, bảng tên trường dùng chỉ vàng để dệt thành. Huang RenJun sờ lên bảng tên, bỗng dưng trào lên nỗi nhung nhớ kì lạ.
Mình rõ ràng đã quay về những ngày tháng còn có thể đứng dưới mái ngói Seoul II mà tung hoành thêm một lần non trẻ, vì sao vẫn thấy lưu luyến như vậy nhỉ?
Có thể vì cậu biết dẫu cho cậu đã quay trở lại, dù đây là giấc mơ sẽ kết thúc nào một lúc bất chợt nào đó, hay phép màu xảy ra giữa đời thường mà cậu không hề ngờ tới, dẫu cho tất cả những điều như vậy, cậu vẫn là thanh niên hai mươi hai tuổi, vẫn còn có hiện thực rằng mình đã không còn là đứa trẻ của những năm 2012, mình rồi cũng phải trở về nhà, mộng sẽ tỉnh, phép màu sẽ tan. Có thể vì thế mà lưu luyến dâng lên như sóng trào, Huang RenJun không kiềm được trong bụng một tiếng thở dài.
Thôi, coi như tung hoành thêm một lần cuối, sống lại 12 tuổi cho rực rỡ, rất có thể lần này quay lại, mình sẽ tránh được những sai lầm mình từng mắc phải.
12 tuổi, còn có thể gặp lại mối tình đầu, là người yêu cũ chia tay đến hai lần mà mình không thể nhớ.
Chẳng lẽ sao băng thật sự nghe thấy điều ước của cậu rồi sao?
Nuốt trôi cháo gà mà không nuốt trôi rất nhiều câu hỏi, Huang RenJun ăn cháo mà không cảm nhận được cháo ngon, trong đầu cậu chỉ xoay đi xoay lại lẩn quẩn một câu hỏi duy nhất, rốt cuộc người yêu cũ của mình có xuất hiện hay không. Cháo gà ăn vội ăn vàng làm hai lần bỏng lưỡi, mẹ mắng đủ cả hai lần, nhưng Huang RenJun trong đầu rối ren, vét bát cháo còn chưa sạch đã vội vã chạy đi học, nếu như thật sự quay lại quá khứ, cậu dám cược rằng chạy ra đến đầu đường sẽ có Lee DongHyuck đạp xe đến đón mình.
"Lee DongHyuck, đợi tôi!" - Quả nhiên. Bạn tốt của cậu đậu xe bên vỉa hè uống sữa, vừa thấy cậu liền lớn tiếng cằn nhằn ông chậm quá trễ giờ cho coi.
Khi Lee DongHyuck 12 tuổi, nốt ruồi trên mặt rõ ràng hơn nhiều, tóc cũng bị cắt trên lông mày trông vô cùng ngốc nghếch, nhưng mắt cậu ấy quanh năm suốt tháng đọc sách truyện sấp bóng, chơi điện thoại liên miên mà không cận, cậu ấy vẫn luôn là người có đôi mắt đẹp nhất trong lớp. Lee DongHyuck 12 tuổi hai má phinh phính, chính xác là một chú gấu có cái bụng mềm, thậm chí còn cao hơn Huang RenJun hẳn nửa cái đầu. Cậu ấy vứt vỏ hộp sữa vào thùng rác gần đó, đợi Huang RenJun leo lên xe rồi liền hào hứng nói đi thôi nào.
Trở lại tuổi 12, trở lại những ngày ngồi sau xe Lee DongHyuck rong ruổi khắp nơi.
Seoul II nói to thì không to, nói nhỏ cũng không nhỏ. Mấy chuyện li kỳ hấp dẫn như có giáo viên mới, có học sinh mới, có đôi này đôi kia vừa mới thành cặp, đều là những chuyện ai cũng giấu, mà ai cũng biết. Cứ gặp nhau liền tụm lại thành vòng, câu mở đầu luôn là, đã biết tin gì chưa?
Lúc Huang RenJun khoác vai Lee DongHyuck hùng hổ tiến vào lớp mới, gặp toàn những gương mặt quen thuộc. Nói là lớp mới, chứ cũng chỉ là bê tất cả học sinh năm 1 lên năm 2, không có lấy một sự xáo trộn nào. Huang RenJun lôi kéo Lee DongHyuck lao vào vòng tròn nhiều chuyện, ở đó Lee Jeno đang kể rằng lớp mình sắp có học sinh mới chuyển đến.
"Đẹp trai đoạn tầng." - Lee DongHyuck nói vậy, làm Huang RenJun trợn mắt nhìn sang.
"Ông biết người ta hả? Sao không nói với tôi."
"Biết nha, chú tôi không phải là giáo viên phòng quản sinh sao, hôm học sinh mới đến nộp hồ sơ chú thấy trường sắp xếp cho bạn qua lớp mình, vừa đủ ba mươi người luôn."
Lee DongHyuck hạ giọng làm như chuyện thần bí, chú nói là đẹp trai đoạn tầng thật đấy.
Mấy bạn nữ xôn xao kêu lên thích thế còn gì, mấy bạn nam lại tò mò đẹp trai thế liệu có kiêu không nhỉ, chỉ riêng Lee DongHyuck trông như đang nắm giữ huyết mạch chuyện thiên hạ, đầu hất lên tận trời, chứng tỏ cậu ấy biết không ít chút nào.
"Còn thông tin gì thì nói đi nào!" - YangYang nhìn thấy Lee DongHyuck đắc ý như vậy liền phát hiện ra ngay, dụ cho đối phương nói tiếp.
"Chẳng giấu gì các bạn tôi." - Lee DongHyuck vuốt mái tóc ngắn ngủn chưa chạm được đến lông mày của cậu ấy - "Bạn mới nhà ở cạnh nhà tôi. Cái họ rất lạ, tên cũng dịu dàng. Tôi gặp rồi, đẹp trai, thân thiện, chưa có người yêu."
Đẹp trai, thân thiện, lại chưa có người yêu, đầy đủ yếu tố để trông đợi. Mấy bạn nữ ồ à đến náo nhiệt, thậm chí còn cố ý bôi thêm một lớp son dưỡng có màu, còn chải lại tóc, chưa cần biết người mới tới dài ngắn tròn méo ra sao, đẹp trai là được. Mấy bạn nam thì nghĩ đến chuyện liệu đối phương có biết chơi bóng rổ không, có phải mọt sách không, có muốn tham gia đội văn nghệ hay không. Cứ vậy mà ầm ĩ.
Nhưng Huang RenJun không nhập cuộc. Có lẽ trong quá khứ cậu đã từng nhập cuộc bàn tán, liệu đối phương học có giỏi không, có dễ chơi cùng không, sẽ không phải là một tay quậy phá ăn chơi đó chứ, ... có lẽ trong quá khứ cậu đã từng nhập cuộc như thế. Nhưng lần này trở lại, tại giữa cuộc trò chuyện nhốn nháo, Huang RenJun chỉ nghe thấy Lee DongHyuck nói câu, cái họ rất lạ, tên cũng dịu dàng.
Người ấy có phải là người yêu cũ chia tay hai lần mình không thể nhớ ra hay không?
Buồn cười là trên thực tế người ấy còn là mối tình đầu của mình, nhưng thay vì nhớ lấy người ta bằng cái danh xưng tuyệt đẹp "mối tình đầu", thì Huang RenJun lại gọi đối phương là "người yêu cũ chia tay đến hai lần". Chẳng có lí do gì, gọi vậy cho dễ nhớ.
Thế mà rồi cũng quên sạch sành sanh.
Người bạn mới sắp chuyển đến hẳn chính là người ấy. Nhưng sao lúc còn chưa xuyên không, Lee DongHyuck 22 tuổi lại nói với mình rằng cậu ấy chẳng hề nhớ đến đối phương, còn nói có lẽ là vì không thân thiết với đối phương nữa. Rõ ràng ở sát nhà nhau kia mà?
"Đây rồi." - Lee DongHyuck ngẩng đầu ra khỏi đám nhiều chuyện, giơ tay vẫy gọi một ai đó - "Na JaeMin."
Na JaeMin.
Trong đầu Huang RenJun bật lại thành tiếng một lần nữa, cái họ rất lạ, tên cũng dịu dàng, là Na JaeMin.
Người yêu cũ chia tay đến hai lần của mình, tên là Na JaeMin.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com