Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 20

Bây giờ đã là mười giờ sáng, mặt trời buổi sáng chiếu rọi khắp thành phố H, làn gió mùa thu nhẹ nhàng thổi những chiếc lá hai bên đường. Một chiếc ô tô lướt qua, những chiếc lá vàng trên mặt đất lại nhảy múa, cuối cùng lại đáp xuống mặt đất, chờ công nhân vệ sinh dọn dẹp.

Thoại Mỹ đang mặc một bộ trang phục công sở nghiêm chỉnh, một lần nữa đứng dưới tòa nhà trụ sở của công ty Tô Thị.

Thoại Mỹ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy ánh nắng, hít một hơi thật sâu: Cuối cùng mình đã trở lại Tô Thị làm việc rồi!

Chỉ đến thành phố H mới vài ngày, cô đã trải qua rất nhiều chuyện: Đầu tiên là gặp Kim Tử Long ở buổi tiệc, sau đó tự nhiên bị thất nghiệp. Trong giai đoạn khó khăn còn thấy bạn thân của mình vì việc của con trai mình mà cãi nhau với mẹ chồng, sau đó lại gặp anh ta, còn bị anh chiếm đoạt!

Đi một vòng lớn, cuối cùng cô cũng quay về Tô Thị làm việc.

“Mỹ Mỹ, cuộc sống luôn phải tiếp tục, phải cố gắng!” Thoại Mỹ thầm khích lệ bản thân, sau đó ngẩng đầu ưỡng ngực bước chân vào tòa nhà công ty Tô Thị.

Vì Thoại Mỹ là người khiêm tốn, dù người đối diện có địa vị và quyền lực thế nào, cô vẫn rất lịch sự. Vậy nên các bảo vệ của Tô Thị đều đã quen mặt Thoại Mỹ.

“Cô Từ đi làm rồi hả?” Chú bảo vệ nhìn thấy Thoại Mỹ đã đến, liền mỉm cười chào hỏi cô.

Trên thực tế, chuyện Thoại Mỹ bị sa thải một cách vô duyên vô cớ, chú bảo vệ cũng có nghe nói. Nhưng bây giờ, cuối cùng Thoại Mỹ đã đi làm, điều này khiến chú bảo vệ cảm thấy rất vui mừng.

“Dạ phải, bây giờ con phải chỗ phó tổng Hồ để ký hợp đồng lao động, sau đó con sẽ trở thành nhân viên chính thức của Tô Thị rồi!” Thoại Mỹ vừa nói đến đây thì trên mặt liền nở một nụ cười rạng rỡ.

“Vậy cô mau đi đi, cố gắng làm việc, cố gắng lên chức tăng lương, đi đến đỉnh cao của cuộc sống!” Chú bảo vệ khích lệ Thoại Mỹ.

“Cám ơn những lời tốt đẹp của chú!” Thoại Mỹ cười mỉm với chú bảo vệ, rồi bước nhanh đến thang máy để lên phòng Nhân sự.

Phó tổng Hồ đã đứng đợi Thoại Mỹ trước cửa phòng Nhân sự. Bây giờ phó tổng Hồ đã ngoài năm mươi, tóc bạc thưa thớt. Người ông không cao, nhưng trông rất đôn hậu.

Khi phó tổng Hồ còn trẻ, ông cùng làm việc với chủ tịch của Tô Thị. Hai người là bạn sống chết có nhau, ông hết mực trung thành với chủ tịch Tô Thị. Bây giờ, con trai của chủ tịch Tô Thị đương nhiệm, trở thành Tổng giám đốc của Tô Thị, phó tổng Hồ lại chủ động gánh vác trách nhiệm hỗ trợ cho tổng giám đốc Tô này.

Nhìn thấy Thoại Mỹ đang đi về phía mình với một nụ cười mỉm, phó tổng Hồ cảm thấy tâm trạng mình lúc này rất phức tạp: Người tuyển dụng và sa thải Thoại Mỹ đều là ông, và lần nào cũng là nhận được lệnh từ người mà ông không dám đụng đến. Phó tổng Hồ cảm thấy từ nay về sau, mình phải đối đãi với Thoại Mỹ thận trọng hơn.

Tuy nhiên, cô Thoại Mỹ này trông có vẻ không tệ, chí ít không phải là một cô gái kiêu ngạo và cậy quyền cậy thế.

“Cô Từ, cô đến rồi.” Nụ cười mỉm trên khuôn mặt của phó tổng Hồ thật gần gũi.

“Vâng.” Thoại Mỹ gật đầu với phó tổng Hồ, rồi nói với vẻ rất khiêm tốn: “Cảm ơn phó tổng Hồ đã cho tôi cơ hội làm việc, tôi nhất định sẽ làm việc chăm chỉ.”

Phó tổng Hồ nghe thấy Thoại Mỹ không trách mình nói khác làm khác, ngược lại còn cám ơn mình, ông bỗng cảm thấy hơi xấu hổ. Ông gật đầu và bước vào văn phòng cùng với Thoại Mỹ, rồi lấy ra hợp đồng lao động đã chuẩn bị sẵn.

Quá trình ký hợp đồng với Thoại Mỹ diễn ra suôn sẻ, chỉ ba phút là đã giải quyết xong.

Thoại Mỹ nhìn vào hợp đồng giấy trắng mực đen, và chữ ký của mình trên đó, hòn đá lớn trong lòng cuối cùng đã đặt xuống: Vậy là chi phí sinh hoạt và học phí của con trai không cần phải lo nữa rồi! Oh yeah!

“Nào, tôi dẫn cô đến xem văn phòng của mình.” Phó tổng Hồ quyết định sẽ đích thân đưa Thoại Mỹ đến văn phòng để bày tỏ sự xem trọng của mình đối với cô.

“Vậy làm phiền ông rồi.” Thoại Mỹ gật đầu với phó tổng Hồ, rồi đi theo phía sau ông.

“Phòng thiết kế của công ty chúng ta nằm ở tầng 22. Các đồng nghiệp ở đó đều rất tốt, không khí làm việc cũng rất thoải mái, lúc cô đến thực tập chắc cũng cảm nhận được rồi.” Phó tổng Hồ vừa đi vào thang máy vừa nói với Thoại Mỹ.

“Vâng.” Thoại Mỹ nhớ lại khoảng thời gian thực tập ở phòng thiết kế của Tô Thị trước đây, không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.

Ngay khi cô định nhấn nút để đóng cửa, một nhóm người vội vàng ùa vào trong thang máy, như thể đang có việc gấp. Thoại Mỹ liền nhấn nút chờ thang, cho đến khi nhóm người kia đi vào hết.

Lúc này, phó tổng Hồ đang đứng cạnh Thoại Mỹ đột nhiên bước ra khỏi thang máy, vẻ mặt tươi cười niềm nở và nói với một người đàn ông trong số họ: “Xin chào Tô tổng!”

Tô tổng? Là nhà thiết kế thời trang trẻ, đầy triển vọng đã đề nghị mình tới thành phố H, và là tổng giám đốc của Tô Thị, Tô Thanh Dương sao?

Thoại Mỹ bỗng rùng mình và nhanh chóng nhìn theo ánh mắt của phó tổng Hồ, chỉ thấy một anh chàng toàn thân toát ra khí chất ôn hòa và nhẹ nhàng, đang bị bao quanh bởi một nhóm người đông đúc, nhưng vẫn thong thả đi về phía phó tổng Hồ.

Bây giờ đã vào thu, Tô Thanh Dương mặc một chiếc áo len cao cấp màu xanh xám với hoa văn độc đáo, thể hiện sự khéo léo tinh tế. Hoa văn dệt ở tay áo và viền cổ áo cũng rất bắt mắt, làm cho anh chàng đã lịch thiệp và dịu dàng này tăng thêm vẻ lãng mạn và học thức.

Bất thình lình, Thoại Mỹ dừng mắt trên mặt anh chàng kia. Tóc anh hơi xoăn, da rất trắng và mịn như gốm. Điều gây ấn tượng nhất với Thoại Mỹ là đôi mắt của người đàn ông này, nó có màu nhạt hơn so với màu mắt của người thường, giống như con người của anh, luôn khiến cho người khác có cảm giác mờ nhạt, không thể gần gũi, nhưng cứ muốn được gần gũi.

Wow, tổng giám đốc của chúng ta có phong thái quá!

Thoại Mỹ lập tức từ một bà mẹ đơn thân của đứa con trai 4 tuổi biến thành một cô gái mê trai. Qua sự che chắn của đôi lông mi dài, cô lén quan sát Tô Thanh Dương.

“Vâng.” Tô Thanh Dương gật đầu với phó tổng Hồ. Sau khi vào thang máy với phó tổng Hồ, đôi môi mỏng của anh cứ mím chặt lại, như thể đang lo lắng về việc gì đó.

“Phải rồi, tổng giám đốc Tô à.” Phó tổng Hồ nhìn thấy Tô Thanh Dương liền nhớ đến việc anh đã cố tình khen ngợi tác phẩm của Thoại Mỹ, bèn dự định sẽ làm một việc tốt, thuận nước đẩy thuyền.

Phó tổng Hồ nghĩ vậy liền giới thiệu với Tô Thanh Dương: “Tô tổng à, cô đây chính là Từ Thoại Mỹ, con từng đánh giá cao tác phẩm của cô ấy. Bây giờ cô ấy là nhân viên của phòng Thiết kế của chúng ta rồi!”

Vốn dĩ việc tuyển dụng nhân sự là do phó tổng Hồ quản lý, Tô Thanh Dương sẽ không can thiệp, chỉ riêng lần đó vì quá đánh giá cao Thoại Mỹ, nên anh mới nói thêm câu đó.

Cách đây vài ngày, khi phó tổng Hồ sa thải Thoại Mỹ, Tô Thanh Dương vẫn đang ở Anh chưa về. Phó tổng Hồ định sẽ chờ Tô tổng về rồi mới nói với anh, dù gì cũng chỉ là một nhân viên nho nhỏ, chắc cũng không đến nỗi phải gấp rút báo cáo riêng với Tô Thanh Dương.

Ai ngờ, kế hoạch không theo kịp biến đổi. Bây giờ Tô tổng đã về, Thoại Mỹ cũng quay lại với công việc của mình, phó tổng Hồ thực sự cảm thấy rằng mình nên giới thiệu Thoại Mỹ một cách đàng hoàng.

Thoại Mỹ bị sốc bởi sự giới thiệu bất ngờ của phó tổng Hồ, nhưng ngay lập tức đã điều tiết lại. Cô mỉm cười với Tô Thanh Dương và nói: “Xin chào Tô tổng, tôi là Từ Thoại Mỹ.”

“Từ Thoại Mỹ?” Tô Thanh Dương hơi nhíu mày lại và suy nghĩ, sau đó mới nhớ ra rằng mình đã từng đánh giá cao một mẫu thiết kế thời trang. Và người thiết kế tác phẩm đó, có tên là Từ Thoại Mỹ.

Bất giác, Tô Thanh Dương đưa mắt nhìn vào Thoại Mỹ. Ừm, chân mày như núi xa, khuôn mặt trái xoan, đặc biệt là đôi mắt đó, hình dáng độc đáo, khiến người ta nhìn thấy rồi không thể nào quên được.

Chỉ có điều…

Tô Thanh Dương dừng mắt lại trên người Thoại Mỹ. Tỷ lệ thân hình rất cân đối, chỉ là bộ đồ công sở lỗi thời đang mặc đã làm hạ thấp cảm giác về cô. Nếu đổi một bộ đồ phù hợp hơn, chắc cảm giác sẽ tốt hơn nhiều.

Thoại Mỹ bị Tô Thanh Dương nhìn đến mức hơi ngượng, nhưng vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu, mỉm cười và nhìn Tô Thanh Dương.

Chờ sau khi Tô Thanh Dương dùng ánh mắt của một nhà thiết kế thời trang chuyên nghiệp quan sát xong Thoại Mỹ, rồi mới nói: “Tôi đánh giá cao thiết kế của cô, chào mừng cô đến Tô Thị chúng tôi làm việc. Tuy nhiên, là một nhà thiết kế thời trang, điều quan trọng nhất chính là phong cách ăn mặc của riêng mình, sau này cô phải chú ý hơn.”

Tô Thanh Dương nói rồi giơ bàn tay thon dài và mảnh khảnh về phía Thoại Mỹ.

“Vâng.” Thoại Mỹ vội vàng bắt tay với Tô Thanh Dương, và gật đầu. “Tô tổng, sau này tôi nhất định sẽ chú ý hơn.”

Bây giờ Thoại Mỹ hơi xấu hổ, biết vậy cô đã không mặc bộ đồ này rồi, vì cô nghĩ ngày đầu tiên đi làm cần phải lịch sự một chút!

Trong khi Thoại Mỹ vẫn đang thất thần thì điện thoại của một cô gái xinh đẹp đứng cạnh Tô Thanh Dương bỗng reo lên.

Cô gái xinh đẹp kia vội vàng nghe máy. Cô ta vội vã liếc nhìn sắc mặt của Tô Thanh Dương và gật đầu. “Dạ dạ, tôi biết rồi.”

Cô gái cúp máy rồi quay sang nhìn Tô Thanh Dương và nói: “Tô tổng, Jason nói ngôi sao Lý An Ni đó bây giờ vẫn chưa có mặt.”

“Thật tình, ngôi sao lớn liền tỏ vẻ bận rộn, đúng là quá đáng!”

“Phải đấy, trên tivi thì tỏ vẻ gần gũi, thực tế lại quá đáng đến vậy, rõ ràng cô ta đã nhận lời rồi còn gì!”

Giọng của cô gái xinh đẹp vừa dứt, Tô Thanh Dương không nói gì, nhưng một số nhân viên đang đứng cạnh anh đã không nhịn được và bắt đầu phàn nàn.

Đối với những tin giật gân được bày ra trước mắt này, không nghe thì cũng uổng, thế là Thoại Mỹ liền dỏng tai lên và lắng nghe thật kỹ.

Qua lời nói của các nhân viên, cộng với suy đoán của mình, cuối cùng Thoại Mỹ cũng đoán ra được ngọn nguồn của vấn đề: Hóa ra hôm nay là buổi triển lãm thiết kế thời trang đầu tiên của Tô Thanh Dương kể từ khi nhận chức giám đốc thiết kế của Tô Thị đến nay, và tác phẩm mà anh ta tự hào nhất – “Fairy”, sẽ là tiết mục áp chót của đêm trình diễn này.

Và ngôi sao lớn Lý An Ni kia, vốn là người đại diện hình ảnh của công ty đá quý Lâm Thị, nghe nói còn có tin đồn qua lại với cậu chủ của Lâm Thị.

Gần đây Lâm Thị muốn hợp tác với Tô Thị, vì vậy Tô Thị cũng đã mời Lý An Ni làm người mẫu cho “Fairy”. Ai ngờ, bây giờ sắp đến thời gian bắt đầu buổi diễn, mà Lý An Ni lại tỏ vẻ bận rộn. Đáng ra bây giờ phải nên có mặt ở phòng trang điểm rồi mới phải, nhưng lại không thấy bóng dáng Lý An Ni đâu cả!

Nghe nói vì cô ta đã cùng ăn tối với Tô tổng, Tô tổng không thèm suy nghĩ gì đã từ chối, kết quả là mọi chuyện mới căng thẳng như thế này đây.

Nếu đúng như vậy, thì vấn đề mà Tô Thanh Dương đang đối mặt cũng khá lớn. Bây giờ đi đâu tìm một người mẫu rảnh rỗi mà phù hợp với yêu cầu thẩm mỹ của Tô Thanh Dương đây?

Dù gì cũng là ông chủ đã cho mình một công việc tốt hơn, lại còn đánh giá cao bản thân mình, Thoại Mỹ bất giác đưa ánh mắt quan tâm nhìn về phía Tô Thanh Dương.

Chỉ thấy Tô Thanh Dương vẫn mím chặt đôi môi mỏng, trên khuôn mặt ôn hòa cũng đã có vẻ nan giải.

Ngay lúc này, Tô Thanh Dương như thể đã nhìn thấy Thoại Mỹ đang lén nhìn mình, bèn lập tức ngẩng đầu lên để chặn trước ánh mắt thăm dò của Thoại Mỹ.

Thoại Mỹ vừa thấy mình đã bị Tô Thanh Dương phát hiện ra, liền vội vàng di chuyển ánh mắt sang một bên, vẻ mặt đầy ngại ngùng. Không phải chứ? Tô tổng này nhạy cảm thật, mình chỉ mới nhìn anh ta vài giây, sao anh ta lại cảm nhận được ngay vậy?

Thoại Mỹ lo lắng đưa mắt nhìn bên này một lúc rồi nhìn bên kia một lúc, chỉ còn cất tiếng hát nữa là đủ bộ. “Anh đừng nhìn tôi như thế, mặt tôi sẽ biến thành quả táo đỏ mất.”

May thay, đã đến tầng 22, Thoại Mỹ thở phào nhẹ nhõm. Cô và phó tổng Hồ cùng gật đầu chào Tô Thanh Dương, rồi nhấc chân bước ra khỏi thang máy.

“Cô Từ, chờ đã!” Tô Thanh Dương nãy giờ vẫn nhìn chằm chằm vào cô và suy nghĩ gì đó bỗng nhiên gọi Thoại Mỹ lại. Anh đưa tay ra chặn cửa thang máy, không cho nó đóng lại.

“Có chuyện gì vậy? Tô tổng.” Thoại Mỹ thấp thỏm trong lòng. Cô chỉ lén nhìn Tô tổng vài lần, chắc sẽ không có vấn đề gì đấy chứ? Cô chỉ vừa đến làm việc chính thức, không thể làm mích lòng một nhân vật lớn như vậy được!

“Lily, cô gọi điện báo với Lý An Ni, bảo cô ấy không cần đến nữa, tôi đã tìm được người cho buổi trình diễn “Fairy” rồi.” Tô Thanh Dương nhìn Thoại Mỹ, đôi môi đang mím chặt cuối cùng cũng có một nụ cười mỉm.

“Cái gì?” Không chỉ những người xung quanh, mà ngay cả Thoại Mỹ cũng sững sờ.

Mới đó mà đã tìm được người mẫu mới rồi? Tô tổng đúng là thần tốc thật! Ai? Rốt cuộc người đó là ai? Thoại Mỹ nhìn xung quanh, muốn xem thử người được Tô tổng chọn là thần thánh phương nào.

Và rồi, khi Thoại Mỹ nhìn thấy ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào mình, cô suýt nữa phun ra một ngụm máu: Người mà Tô tổng chọn, chắc không phải là..., không phải là chính cô đấy chứ?

“Cô tên Từ Thoại Mỹ hả?” Tô Thanh Dương mỉm cười.

“Vâng, đúng vậy.” Thoại Mỹ lúng túng gật đầu.

“Có thể chiếm dụng chút thời gian của cô không?” Tô Thanh Dương hỏi bằng giọng lịch sự của một quý ông.

Không phải chứ? Tô tổng nói vậy là sao? Tôi đến đây để làm việc cho anh, anh không cần dùng đến tôi, làm sao tôi kiếm được tiền nuôi con?

Thoại Mỹ cười thầm trong bụng và trả lời: “Có việc gì tôi làm được, xin Tô tổng cứ căn dặn.”

“Vậy được. Cô khoan lên tầng 22 với phó tổng Hồ đã, theo chúng tôi đến tầng 17, Lily sẽ đưa cô đến phòng thử đồ.” Tô Thanh Dương búng tay một cái, ra hiệu cho Lily bước ra.

Rất rõ ràng, cô gái xinh đẹp vừa nghe điện thoại kia chính là trợ lý của Tô Thanh Dương, Lily. Cô ta quan sát Thoại Mỹ từ đầu đến chân rồi nói với Thoại Mỹ: “Cô Từ, mời cô vào thang máy.”

Thoại Mỹ đứng yên tại chỗ, vẫn chưa hoàn hồn lại sau cú sốc kia. Cô quay sang nhìn phó tổng Hồ, như thể hỏi ông mình nên làm gì.

Việc này sao mà được? Cô hoàn toàn không có kinh nghiệm làm người mẫu trên sân khấu chữ T! Lỡ như làm hỏng việc, bát cơm cô vừa giành được sẽ không còn nữa! Thoại Mỹ cảm thấy mình bây giờ rất giống một con kiến trên nồi lẩu, hơn nữa còn là con kiến sắp bị nấu chín!

“Nhìn tôi làm gì? Mau đi đi chứ!” Phó tổng Hồ vội vã vẫy tay với Thoại Mỹ, trong lòng ông cũng thở phào nhẹ nhõm. Cô Thoại Mỹ này, vốn có quan hệ với Kim Thị, bây giờ lại được Tô tổng nhìn bằng con mắt khác. May mà mình không làm mích lòng cô ấy, sau này cần phải xem trọng hơn mới được.

“Nhưng, nhưng tôi chưa đi trên sân khấu chữ T bao giờ cả.” Thoại Mỹ vẫn không di chuyển, cô nhìn phó tổng Hồ với vẻ mặt khó xử, rồi lại nhìn sang Tô Thanh Dương. “Tô tổng, tôi lo tôi không thể làm tốt được.”

“Là một nhà thiết kế thời trang, chưa từng đi trên sân khấu chữ T, bộ cũng chưa từng thấy người mẫu đi à? Là nhà thiết kế thời trang của công ty Tô Thị, cô không nên mất tự tin như thế!” Tô Thanh Dương hơi nghiêng đầu qua, nhìn Thoại Mỹ và nói với vẻ mặt không hề có chút biểu cảm.

Thoại Mỹ ngượng ngùng cúi đầu xuống, cô hiểu ý nghĩa của câu mà Tô Thanh Dương vừa nói: Chưa từng ăn thịt lợn, bộ chưa từng thấy lợn chạy à? Sợ hãi quá như vậy, thôi đừng đến Tô Thị làm nữa!

Không đến Tô Thị làm, vậy cô còn có thể đi đâu được đây?

Thoại Mỹ bị câu nói của Tô Thanh Dương chặn họng, nên đành phải gật đầu nghe theo: “Tôi, tôi, tôi biết rồi. Tôi sẽ đi theo cô đây ngay.”

Thoại Mỹ xụ mặt đi theo Lily quay vào trong thang máy, sau đó trơ mắt nhìn phó tổng Hồ bị bỏ lại bên ngoài một mình.

Thang máy tiếp tục đi xuống, trong không gian nhỏ hẹp chật kín người, nhưng không ai nói gì. Ngoại trừ Tô Thanh Dương, tất cả mọi người đều nhìn Thoại Mỹ với ánh mắt tò mò và ngưỡng mộ: Cô ấy thật may mắn, được mặc bộ Fairy do Tô tổng dày công thiết kế, và đi diễn trong phòng triển lãm trang phục nổi tiếng nhất cả nước!

Nhưng Thoại Mỹ lại không nghĩ thế, cô rụt cổ lại và cúi đầu xuống, không dám nhìn mọi người xung quanh. Cô không muốn làm người mẫu gì đâu, cô chỉ muốn làm một nhà thiết kế thời trang chuyên nghiệp trong bình yên mà thôi! Cũng không biết hôm nay là vận may gì nữa, tự nhiên lại trở thành người mẫu tạm thời của Tô tổng.

Tô Thanh Dương đứng bên cạnh Thoại Mỹ, hai tay anh đút vào túi quần, ánh mắt sáng như ngọc cứ nhìn về phía trước, rồi nhỏ tiếng nhắc nhở Thoại Mỹ: “Đứng thẳng người lên…”

Thoại Mỹ không tự tin như thế, tiếp theo làm sao mặc Fairy vào và thể hiện vẻ đẹp của nó chứ!

Bị Tô Thanh Dương nhắc nhở như thế, Thoại Mỹ vội ho nhẹ một tiếng, rồi ngại ngùng ưỡng thẳng lưng lên.

Mắt Thoại Mỹ nhìn về phía trước, nhưng trong tim đang sóng lớn dâng trào: Đã nói mình chưa từng làm người mẫu, vậy mà Tô tổng vẫn không trâu bắt chó đi cày. Cô rất lo lắng, làm sao có tự tin mà ưỡng thẳng lưng được!

Mà hơn nữa, việc này là sao chứ? Hôm nay cô bắt đầu ngày làm việc đầu tiên, vậy mà đã bị lôi đi làm người mẫu. Vậy ngày tháng sau này ở Tô Thị, không chừng sẽ thú vị lắm đây!

Đầu óc của Thoại Mỹ bây giờ giống như một mớ hỗn độn, cô chỉ nghĩ đến những thứ linh tinh. Mãi cho đến khi đã đến tầng 17, cô vẫn đứng ngây ra tại chỗ, trợn mắt nhìn về phía trước.

Tô Thanh Dương rời khỏi nhóm người đông đúc và bước ra khỏi thang máy. Anh liếc nhìn Thoại Mỹ vẫn còn đứng ngây ra đó: “Đi ra đây!"

Tô Thanh Dương lạnh lùng ra lệnh, làm Thoại Mỹ lập tức hoàn hồn lại. Cô mỉm cười ngượng ngùng và nhấc chân đi ra khỏi thang máy.

Thoại Mỹ vừa bước ra khỏi thang máy thì Lily liền đi đến trước mặt cô, nói một cách lịch sự: “Cô Từ, mời đi theo tôi.”

“Vâng.” Thoại Mỹ gật đầu và miễn cưỡng đi theo Lily đến phòng thử đồ, còn những người khác thì đi theo sau Tô Thanh Dương.

Thoại Mỹ đứng trước cửa phòng thử đồ mà thấp thỏm không yên, chờ Lily lấy “Fairy” ra, lòng bàn tay cô bắt đầu toát mồ hôi, trái tim cô cũng rất hồi hộp. Cô thực sự phải mặc tác phẩm của Tô tổng để trình diễn à? Cô thực sự có thể làm tốt được không?

“Cô Từ à, Fairy đây, phiền cô mặc nó vào!” Tiếng gọi của Lily đã kéo Thoại Mỹ ra khỏi những suy nghĩ lộn xộn. Cô lúng túng mỉm cười với Lily rồi mới nhìn về phía chiếc váy Fairy trong tay Lily.

Bỗng, lúc Thoại Mỹ nhìn thấy “Fairy” chợt cảm thấy rất bất ngờ, nó cũng làm cho cô ngay lập tức quên đi tình huống xấu hổ của mình.

Thoại Mỹ trợn mắt nhìn chằm chằm vào “Fairy” trong tay Lily, cảm thấy nó đúng là một tác phẩm hoàn hảo cho sự kết hợp giữa Đông và Tây! Fairy, có nghĩa là tiên nữ, nhưng cũng có nghĩa là yêu tinh.

Tô Thanh Dương thiết kế chiếc váy có tên Fairy này, vừa có khí chất thần tiên, vừa có tâm linh, lại có một vẻ đẹp như yêu tinh khiến người ta thất kinh hồn vía.

Fairy có phong cách như sườn xám, nhưng lại có phần cổ áo trễ vai của phương Tây, để lộ phần xương quai xanh tuyệt đẹp của người mẫu. Đồng thời, sườn xám được lấy cảm hứng từ sứ hoa xanh, kết hợp hoàn hảo giữa màu trắng và xanh nhạt, thể hiện bằng dạng tranh thủy mặc. Thiết kế tổng thể vừa giúp tôn lên vẻ duyên dáng của người mẫu, lại còn khiến người mẫu có thêm phần bụi bặm hơn. Không chỉ vậy, phần chân váy của Fairy có những đường thêu tinh tế, tự nhiên và thanh lịch, khiến ai nhìn thấy cũng phải khen ngợi.

“Mau đi thay đồ đi. Tôi chỉ còn một tiếng rưỡi nữa thôi.” Tô Thanh Dương bước đến bên cạnh Thoại Mỹ đang ngây người ra đó, giọng nói nhẹ nhàng và không chút nghi ngờ.

“Nó…” Thoại Mỹ chỉ vào “Fairy”, rồi nhìn sang Tô Thanh Dương, rồi lại chỉ vào mình và hỏi: “Kêu tôi mặc nó thật à?”

“Chứ sao nữa?” Tô Thanh Dương hỏi lại, hơi nhướng mày lên với vẻ tao nhã nhưng lạnh lùng.

“Ồ.” Thoại Mỹ hơi choáng váng, định nói vừa rồi mình rất miễn cưỡng, nhưng bây giờ cô cảm thấy rằng mình được mặc nó, giống như một giấc mơ vậy.

Thoại Mỹ cầm Fairy lên một cách hết sức cẩn thận, rồi đi vào phòng thay đồ.

Cô vừa bước vào phòng thay đồ, điện thoại của Lily lại reo lên. Chỉ nghe Lily nói vội một câu “Tôi biết rồi”, rồi cúp điện thoại.

“Lại có chuyện gì vậy?” Tô Thanh Dương nhìn vào cánh cửa phòng thay đồ, và hỏi mà không quay đầu lại.

“Tô tổng, quản lý của Lý An Ni vừa gọi đến, nói rằng Lý An Ni sẽ lập tức đến ngay. Anh thấy…”

Thoại Mỹ vốn đang cởi quần áo trong phòng thay đồ với tâm thế tôn kính, sẵn sàng mặc Fairy vào, nhưng những lời của Lily đã vang lên qua cánh cửa phòng thay đồ và truyền đến tai cô.

Nghe thấy Lily nói vậy, Thoại Mỹ lập tức dừng hành động thay quần áo lại.

Xét cho cùng, Lý An Ni là một ngôi sao lớn trong giới minh tinh và người mẫu, công ty Tô Thị cũng đã chi rất nhiều nhân lực và tài lực để làm cho cô ta đồng ý tham gia buổi trình diễn thời trang mới tối nay.

Bây giờ Lý An Ni đang trên đường đến đây, dù cân nhắc từ phương diện nào, chắc Tô Thanh Dương cũng sẽ quyết định dùng Lý An Ni để trình diễn Fairy thôi.

Thôi mình đừng muối mặt mà đòi bước lên sân khấu chữ T nữa!

Thoại Mỹ thở phào nhẹ nhõm. Cô nhìn vào Fairy đẹp mắt, tinh tế và độc đáo trong tay, đột nhiên cảm thấy có chút hối tiếc trong lòng: Fairy xinh đẹp, cuối cùng tao cũng vô duyên với mày!

Nhưng tôi sẽ học hành chăm chỉ, và một ngày nào đó, tôi cũng sẽ thiết kế được một bộ trang phục hoàn hảo như anh!

Thoại Mỹ vui vẻ cong khóe miệng lên. Cô thận trọng giữ chặt Fairy và đứng trong phòng thay đồ, chờ Tô Thanh Dương kêu mình cầm Fairy ra ngoài.

Lily cũng hồi hộp chờ đợi quyết định của Tô Thanh Dương. Lý An Ni cũng thật là, khi không lại chơi trò bận rộn làm gì! Bây giờ cô ta nghe nói Tô tổng muốn đổi người, bỗng sốt ruột hẳn lên, vậy nên mới kêu gào đòi đến đây.

Và, mặc dù Lily cảm thấy Lý An Ni hơi quá đáng, nhưng nếu để cho một nhân viên vừa mới vào làm, lại không phải là người mẫu chuyên nghiệp, chỉ là một nhà thiết kế thời trang mặc Fairy, quả thực không phù hợp lắm.

Vậy nên, Lily cũng như các nhân viên khác, đều muốn Lý An Ni sẽ mặc Fairy và trình diễn trước công chúng.

“Tôi đã nói rồi, bảo cô ấy không cần đến nữa.” Tô Thanh Dương không nhìn Lily mà đưa tay gõ vào cửa phòng thay đồ. “Thoại Mỹ, nhanh tay lên, sắp hết thời gian rồi!”

Nếu không phải vì Tô Thanh Dương nể mặt công ty Lâm Thị, cộng thêm việc công ty muốn mượn hình ảnh ngôi sao để tăng mức độ truyền thông, anh hoàn toàn không muốn để cho Lý An Ni mặc “Fairy” của mình!

Bây giờ tốt rồi, Lý An Ni đã sai trước, anh lại tìm được người thích hợp hơn, và anh có thể từ chối cô ta một cách đường hoàng rồi.

***

Mọi người thử đoán xem 2 Anh Chị có gặp nhau không ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #longmy