Chương 3
Thịnh Kiếm Thanh từ trước đến nay luôn được người khác hầu hạ , hôm nay tự mình động thủ, đem đồ đệ đáng yêu nghe lời cố gắng" luyện công" tắm rửa , thay đổi một bộ bộ đồ mới . Hồng Tảo giật nhẹ hắn tay áo, " sư phụ, ta đã đói bụng ."
"Đói bụng?" đúng rồi , thể lực của Hồng Tảo làm sao so bì được với đại cao thủ như Thịnh Kiếm Thanh ." Đi, sư phụ mang ngươi ăn cơm đi."
Thể lực của Hồng Tảo là rất trọng yếu — bằng không tối nay làm thế nào có thể dùng miệng luyện hầu tử thâu đào, nhất định phải lập tức bổ sung.
Không muốn ở khách đ**m ăn đồ ăn bình thường , Thịnh Kiếm Thanh dẫn Hồng Tảo tìm đến một tửu lâu rất sang trọng trong thành . Sắp tới giữa trưa, đúng là trúng giờ linh , khách khứa nhiều vô kể , tửu lâu đầy người ồn ào, nơi nơi đều vang lên giọng gọi tiểu nhị kêu rượu gọi món ăn .
Thịnh Kiếm Thanh dù sao cũng là Tiểu vương gia trong hoàng cung đi ra , bước chân vào giang hồ nhiều năm, trên người quý khí lại che dấu không được, vừa mới tiến vào tửu lâu, chưởng quầy liền sáng mắt tiến đến ngay ,cười meo meo dò hỏi , " công tử, ăn cơm?"
"Hảo sảo. Có chỗ nào yên tĩnh một chút không ?" Thịnh Kiếm Thanh tùy tay ném đi, ước chừng hai mươi mấy đồng tiền vào tay chưởng quầy . Chưởng quầy vừa thấy tiền , trên mặt liền cười như nở hoa, " Có, có, công tử thỉnh trên lầu tọa, lầu hai còn có một gian ghế lô, tối lịch sự tao nhã thanh u."
Thịnh Kiếm Thanh dắt Hồng Tảo lên lầu, hai người ngồi đối diện nhau , thuận miệng liền kêu bày tám món thức ăn
Hồng Tảo trợn mắt há hốc mồm, nhỏ giọng nói: " sư phụ, chúng ta ăn không hết ."
"Ta biết ăn không hết , nhiều lời !." Thịnh Kiếm Thanh tự cho là đúng ,liếc mắt về phia tiểu nhị đang đứng một bên chờ lấy order , " Vừa rồi tám là món ăn mặn, cho thêm tám món ăn chay, bốn món ăn nguội, cho một bình rượu loại ngon nhất chỗ này Tạm đủ rồi , trước hất cứ như vậy đi ."
Tiểu nhị biết đây là đại gia , gật đầu không ngừng, liên thanh ứng thị , chưa kịp đi ra ngoài thì rèm cửa bỗng nhiên bị xốc lên, chưởng quầy đi đến, khu6on mặt mập mạp cười tủm tỉm , " xin hỏi một tiếng hai con hoa râm Mạc Bắc mã ngoài cửa có phải của chư vị công tử ?
Hồng Tảo xoay đầu nhìn ra phía cửa sổ tìm hiểu , vưà nhìn thoáng qua liền gật đầu nói: " ân, là ngựa của chúng ta , sao vậy?"
"Ở dưới lầu có vài vị đại gia, nói đây là mã hảo, muốn hỏi công tử có hay không tính toán nhượng lại."
"Không muốn bán." Thịnh Kiếm Thanh không chút để ý quay sang nói tiếp , " tiểu nhị, đồ đệ của ta đói bụng rồi , mau đưa đồ ăn ra."
Chưởng quầy bị hắn một hơi từ chối, tựa hồ có nan ngôn chi ẩn ( – cái này em biết giơ tay là có chuyện khó nói ) , do dự một hồi, ngập ngừng nói: " về phương diện giá cả , có thể thương lượng..."
"Ta không thiếu tiền, không bán."
"Công tử..."
"Chưởng quầy , " Thịnh Kiếm Thanh hướng đôi ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng về phía chưởng quầy đảo qua, " rốt cuộc là có chuyện gì ?"
Một làn mồ hôi lạnh không hẹn mà thi nhau tuôn đầy trán chưởng quầy . Hắn giơ tay lên xoa xoa trán, trên mặt bày ra một tia cười khổ, " này... Ai, phía dưới kia vài vị muốn mua ngựa của đại gia, làngười của Lục Lăng Môn , là đại môn phái oai trấn địa phương này , ở đây không ai dám đắc tội .Chỉ sợ công tử trách móc , hắn coi trọng ngươi gì đó, ngươi căn bản là không bán cũng phải bán , không mua cũng phải mua. Không dối gạt công tử , bọn họ đã ném hai mươi lượng bạc lại ma mua hai con ngựa ."
"Hai mươi lượng bạc?" Thịnh Kiếm Thanh lãnh liệt địa cười, " hai con ngựa quí hiếm của ta , trị giá cũng không dưới một nghìn hai "
"Này... Này... Bọn họ chính là không thể đắc tội, công tử " chưởng quầy cũng biết sự tình bắt đầu chuyển khó , biểu tình căng thẳng , liên tiếp giơ tay áo lau mồ hôi lạnh, ngập ngừng nói: " chúng ta chỉ là buôn bán nhỏ , kiếm được chén cơm cũng nhờ mấy vị đại gia đây chiếu cố ... Hai mươi hai nếu là quá ít, tiểu nhân có thể cấp thêm cho công tử đây một chút bạc , dâng tặng một trăm hai, tốt xấu gì thì nới này cũng là tổ truyền cơ nghiệp nhà ta , không thể dễ dàng..." Hồng ngoái đầu hướng ngoài cửa sổ vừa lúc thấy được , đứng lên nói , " sư phụ, bọn họ lấy ngựa của chúng ta !"
"Đừng nóng vội." Thịnh Từ từ nghĩ cách, nơi đây chính là ngẫu nhiên đi ngang qua, cái gì Lục Lăng Môn , cũng không phải giang hồ đại phái vả lại mấy ngày nữa chính là võ lâm đại hội, chính mình một người thì không nói đi , hiện tại mang theo Hồng Tảo không có chút công phu , tốt nhất không nên tùy tiện lộ tung tích.
"Sư phụ! Sư phụ! Bọn họ thật sự đem Tiểu Tường cùng Tiểu Bạch đi rồi!" Hồng Tảo đứng ở bên cửa sổ, gấp gáp dậm chân, ngóng dài cổ, xem bọn đàn ông kia đem ngựa của bọn họ mang đi, " làm sao bây giờ? Như thế nào lo liệu? Sư phụ ngươi mau ra tay a!"
Vừa nói, một bên vươn ngón trỏ, liều mạng chỉ về hướng đám bại hoại kia .
Thịnh Kiếm Thanh lừa gạt hắn lâu ngày, sớm đoán được động tác tiếp theo của hắn , Hồng Tảo vừa duỗi thẳng tay , hắn liền nắm bàn tay vài miếng vàng lá mỏng manh liền tuôn rơi bay đi ra ngoài, mau tới mức mắt nhìn không rõ . Đinh đinh đang đang, rầm rầm, nhất thời, trên đường rớt xuống một đống lá cây cành cây nhỏ . Đối diện lầu hai một cây gậy trúc nhỏ dùng để phơi nắng quần áo cũng lên tiếng trả lời mà gãy thành hai đoạn, làm quần áo tả tả rơi xuống như lá mùa hạ dọa hết mấy đám người qua lại bên dưới .
"Không xong, lại trật? Như thế nào lại luôn luôn không chính xác ?" Hồng Tảo gấp đến độ thẳng giơ chân, rốt rít giơ tay loạn xạ chỉ về bóng dáng đám người đang đi càng lúc cảng xa kia , trong miệng lẩm bẩm, " hầu tử thâu đào, xâm nhập thiển ra, hầu tử thâu... Ai nha, như thế nào lại thâu sai lầm rồi? Ta rõ ràng không phải chỉ cái cây kia ..."
"Tốt lắm, công phu tất cả đều phải chậm rãi luyện thôi. Không cần gấp, ngựa bị lấy liền thôi đi ." vừa nói Thịnh Kiếm Thanh đem thân hình kích động của Hồng Tảo ôm vào ngực , bất động thanh sắc nhẹ nhàng cười, " ăn cơm trước, cơm nước xong trở về khách đ**m, ngày mai đi, chớ quên chính sự. Chưởng quầy ,đem đồ ăn lên đi."
Chưởng quầy vẫn nơm nớp lo sợ, lo lắng vị quý công tử này không chịu từ bỏ ý đồ, vạn nhất khiêu khích Lục Lăng Môn hung tính, chẳng những hai vị công tử gặp rắc rối , ngay cả tửu lâu của hắne rằng cũng tránh không khỏi số kiếp . Nghe thấy Thịnh Kiếm Thanh nói bỏ qua , nhất thời mừng rỡ, liên tục thở dài, " đa tạ công tử, đa tạ công tử, Lục Lăng Môn người nào cũng đều cực hung ác , công tử biết tránh đại họa lần này , có thể thấy được là phi thường thạo đời. Tiểu nhân không dám nuốt lời, liền lập tức cấp công tử bồi thường một trăm lượng bạc, bữa cơm này , thỉnh công tử công tử cho chúng ta được hãnh diện mà trả "
Lập tức phân phó đi xuống, món ăn ngon lành , sơn hào hải vị cùng với mĩ tửu liền được dâng lên .
Hai thầy trò ngồi trước một bàn lớn đầy đồ ăn .
Thịnh Kiếm Thanh lạnh nhạt gắp gắp vài đũa , Hồng Tảo vẫn tâm tình kích động, kêu la muốn giáo huấn người xấu, căn bản không động đến chiếc đũa.
"Câm miệng cho ta." Thịnh Kiếm Thanh mất hết kiên nhẫn, sắc mặt trầm xuống.
"Sư phụ không phải tuyệt thế cao nhân sao? Chúng ta d*m đãng giáo không phải thiên hạ đệ nhất đại giáo sao? Đại hiệp , chính là gặp chuyện bất bình, rút dao tương trợ, gặp người chịu nhục, phải ra tay cứu giúp , chính mình chịu nhục, càng phải..."
"Nói thêm mấy câu ta liền trục xuất ngươi khỏi sư môn ."
Hồng Tảo sợ nhất câu này, nhắm lại miệng không dám nói thêm , ánh mắt lại không tự chủ được lại đỏ lên .
Thịnh Kiếm Thanh thấy hắn cúi đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy ủy khuất, ngẫu nhiên vụng trộm hướng chính mình thoáng nhìn, con ngươi sáng ngời bên trong lại sảm một tia thất vọng thương tâm.
Không biết vì sao, lại cảm thấy chút tư vị khó chịu .
Vật nhỏ này thật là một chút đều không hiểu hắn .
"Hồng Tảo."
"..."
"Hồng Tảo, sư phụ ở gọi ngươi, không có nghe sao?" Thịnh Kiếm Thanh có hơi chút đề cao thanh âm.
"Đồ nhi nghe ..."
Thịnh Kiếm Thanh ho khan một tiếng, " ngươi có biết tôn chỉ của bản giáo là gì không ?"
Hồng Tảo mờ mịt lắc đầu, chỉ chốc lát, buồn bực cúi đầu.Chắc không là — bị người khi dễ cũng không ra tay đi?
"Điều thứ nhất, là phải... Ân, cái kia, là phải đủ d*m đãng." Cái này đương nhiên phải là đứng hàng đầu , thu đồ đệ khai sơn lập phái mục đích đều chính là vậy a. Thịnh Kiếm Thanh chậm rãi uống một ly, " ngươi hiểu chưa? "
Hồng Tảo chớp chớp đôi mắt , lắc đầu, lại gật gật đầu, biểu tình uể oải vẫn là không thay đổi.
"Thứ hai điều, chính là — vô sự cũng phải sinh sự." Này cũng là rất trọng yếu , giáo chủ bản tính a. Thịnh Kiếm Thanh lại gắp một đũa , nhã nhặn nhấm nuốt xong rồi, mới hỏi: " ngươi hiểu chưa? "
Hồng Tảo lại chớp chớp ánh mắt, lắc đầu.
"Bổn! Vô sự cũng phải sinh sự, nói đúng ra là phải gây chuyện, gây chuyện thiệt nhiều , nhưng là không thể để cho người khác quơ được, bảo trì đặc điểm bí hiểm của bản giáo . Hiểu hay không?" Hồng Tảo tiếp tục chớp ánh mắt, còn không có lắc đầu, cái gáy liền bị Thịnh Kiếm Thanh đánh môt cái .
"Ai da!"
"Bổn! Đêm nay, ngươi với vi sư đi phá Lục Lăng Môn " Thịnh Kiếm Thanh trực tiếp hạ đạt sư mệnh.
"Phá ?" Hồng Tảo cong cong cái gáy.
"Dội phân ! dọa người ! đập chiêu bài!" Hồng Tảo uể oải đều tiêu hết , mở mắt kinh ngạc, " dội phân , dọa người , đập chiêu bài, này... nghiêm trọng như vậy ." Tinh thần cũng nhất thời chấn hưng lên.
"Hừ, chúng ta d*m đãng giáo tôn chỉ thứ hai, vô sự cũng phải sinh sự mà, hiện tại cư nhiên có người tự động đưa mạng đến , không đem bọn họ phá sạch thì thiệt là phụ lòng tốt a . Nga, đúng rồi, nhớ rõ thiêu hủy phòng của bọn họ ."
"Sư phụ..." Hồng Tảo muốn nói nhưng lại thôi.
"Như thế nào?"
"Đồ nhi sợ năng lực không đủ..."
"Hỗn trướng, minh sư xuất cao đồ, ngươi là đồ đệ của ta , như thế nào có thể năng lực không đủ?"
Hồng Tảo trầm ngâm một hồi, dứt khoát cắn răng, " hảo, kia đồ nhi hiện tại phải đi, giáo huấn đám kia người xấu, gọi bọn hắn về sau không được tái thưởng đồ vật này nọ, ức hiếp thiện lương."
"Đứng lại! Đã quên đặc điểm bản giáo ?"
"A? đặc điểm gì ?"
"Là bí hiểm a! Bảo trì mồi nhử , chờ buổi tối khắc biết ."
"Đúng vậy. Chính là sư phụ, hiện tại sắc trời còn sớm , cơm nước xong chúng ta phải đợi thật lâu mới buổi tối a, không có chuyện gì làm , thực buồn ."
"Ai nói không có chuyện gì làm ?" Thịnh Kiếm thong dong buông chiếc đũa, tựa tiếu phi tiếu, " ta hỏi ngươi, bản giáo thứ nhất tôn chỉ là gì?"
"Ân... Ân... Là cái gì? Ôi, sư phụ ngươi lại đánh ta..." Hồng Tảo xoa xoa cái trán đáng thương
"D*m đãng! Phải đủ d*m đãng."
"Nga, đúng đúng, phải đủ d*m đãng."
"Vậy là được rồi, cơm nước xong, chúng ta về khách đ**m, tiếp tục luyện công." Thịnh Kiếm Thanh bày ra sắc mặt nghiêm sư hiền lành , " đêm nay ngươi lần đầu tiên ra tay đối phó địch nhân, thừa lúc bây giờ trời còn chưa tối , sư phụ phải truyền thụ ngươi mấy chiêu."
Trải qua một buổi chiều tự thể nghiệm, kịch liệt, cuồng nhiệt, "xâm nhập" mãnh liệt luyện công hai canh giờ, Hồng Tảo mang theo chiêu thức mới vừa học cùng với một cái thắt lưng cơ hồ đứng thằng không nổi, dựa theo bản đồ chỉ thị Thịnh Kiếm Thanh cấp ra, đã tới trước cửa Lục Lăng Môn.
"Coi bộ rất lớn a ...". Đứng trước cửa, cho dù đã trải qua đặc huấn khẩn cấp của sư phụ, nhưng đây dù sao cũng là lần đầu tiên phụng mệnh đi đánh người xấu, Hồng Tảo tất nhiên vẫn có điểm không yên.
Lần đầu tiên a, sư phụ cũng không đi cùng , cứ như vậy tỉnh bơ cho hắn đơn thân độc mã đi đánh giặc .
Mái ngói độc một màu xanh, tường cao đại môn đỏ, linh cảm không tốt, không tốt a, thật là đáng sợ. Vạn nhất võ công lại không nhạy giống hồi trưa, đại khái có thể bị nghiền nát cho heo ăn đi? Bằng không bây giờ quên đi, quay trở về....
Hồng Tảo do dự một lát, lập tức ưỡn ngực. Không được, bênh vực kẻ yếu, mở rộng chính nghĩa, mới là đại hiệp chân chính, hắn từ nhỏ lập chí phải làm một đại hiệp đỉnh thiên lập địa, như thế nào có thể lâm trận bỏ chạy?
Cổ nhân có câu: "Không vào hang cọp sao bắt được cọp con", còn có cái gì, "Quân tử làm việc, biết rõ không thể cũng phải làm, khẳng khái lừng lẫy, khoái ý thiên nhai..."
"Ngươi! Tiểu tử ngốc đứng trước cửa Lục Lăng môn làm gì? Cút ngay!" Một tiếng quát lớn mang đầy ý khinh miệt đột ngột đánh gãy ý nghĩ của Hồng Tảo .
"Ta... Ta..."
"Ta, ta cái gì? Mau cút!"
"Chậm đã, a, tứ ca, ngươi xem tiểu tử này bộ dáng coi bộ không tồi đi." Trước cửa mấy tên nam tử chậm rãi vây lại, thấy thân hình Hồng Tảo dưới ánh trăng, liền d*m ô cười rộ lên.
"Hắc, quả thực không tồi, khóe mắt có điểm giống Xuân Hoa của Lê Hồng viện, không biết cái mông bên dưới có trắng giống Xuân Hoa không ..."
Lời còn chưa dứt, nam nhân đang nói đột nhiên im bặt, ngửa mặt lên trời, thất kinh ngã ra sau .
Những tên nam tử khác đều kinh hãi lắp bắp , nguyên bản là đang vây quanh Hồng Tảo nay đều dần dần tản ra. Hồng Tảo cũng là cả kinh, sư phụ quả là sư phụ, chiêu thức thật lợi hại, hắn còn chưa kịp đưa ngón tay lên niệm tâm pháp, đối phương đã như thế mà gục?
"Lão Thất! Hắn điểm huyệt Lão Thất!".
"Chết tiệt đánh lén!".
"Cẩn thận! Tiểu tử này là tới sinh sự !".
"Các huynh đệ, cẩn thận mà động thủ a!"
Tiếng la hét nối liền không dứt, ngay sau đó, năm sáu tên vác theo binh khí lóe sáng nhất liền xông ra, Hồng Tảo cả đời muốn làm đại hiệp, khả chưa từng có động gươm động giáo, thật tình như lần này thành ra bị dọa ngây người. Trước mắt có ánh quang xẹt qua, hắn liền theo tiềm thức giơ ngón trỏ lên, chính mình cũng không biết nên hướng chỗ nào mà chỉ .
"A!" Tiếng kêu thảm thiết vang lên, một tên nam tử liền bay ra ngoài, nằm trên mặt đất lăn thêm mấy vòng, rên rỉ không thể nhúc nhích, hiển nhiên cũng bị điểm trúng huyệt đạo.
Tên tiểu tử mặt búng ra sữa này chẳng lẽ lại là cao thủ? Tất cả mọi người trong lòng phát lạnh, tay cầm vũ khí thoáng chút ngập ngừng .
Hồng Tảo mới xuất một chiêu liền có hiệu quả, nhất thời tinh thần trở nên phấn chấn, hai tay tật chuyển, cứ nhè bốn phương tám hướng trái phải cao thấp loạn xà ngầu mà điểm, trong miệng khép mở không ngừng niệm, "Hầu tử thâu đào, nội dung sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu, heo mẹ lên cây, phượng hoàng treo ngược, Trương Quốc Lão cưỡi lừa ...". Cái chiêu Trương Quốc Lão cưỡi lừa này quả là cấp siêu khó luyện na, cả buổi chiều hôm nay hắn bị ấn ghé trên giường, mông hướng về sau đã trúng không ít "bổng đánh" của sư phụ dưới nhiều góc độ tinh vi mới miễn cưỡng luyện thành, giờ phút này xuất ra, quả nhiên uy lực không giống người thường, đầu ngón tay trong khoảng không điểm loạn xạ, lập tức nghe thấy "Ai da", "Ai da" liên thanh kêu la thảm thiết, đồng thời trước mặt cũng gục ngã vài tên. "Cáp! Để coi các ngươi còn dám hoành hành ngang ngược nữa không?" Hồng Tảo mừng rỡ, càng thêm hưng phấn mà thi triển công phu.
Ngưởi trong phòng đã sớm nghe thấy huynh đệ bên ngoài kêu thảm thiết, cầm binh khí oai dũng đi ra, người nào người nấy bộ mặt dữ tợn, vừa nhìn thấy là biết mấy người này một tay là có thể bóp chết tiểu tử đang múa không phải múa, chiêu không phải chiêu, chỉ đông chỉ tây loạn xa, vậy mà cứ một chút thì người bên ta lại ngã xuống, khiến người khác không khỏi có chút kinh hồn thất đảm.
Lục Lăng Môn môn chủ khóe mắt run rẩy, quát: "Tiểu tử! Ngươi đêm hôm khuya khuắt, đến Lục Lăng Môn của ta có phải muốn gây sự?"
"Không phải gây sự". Hồng Tảo nãy giờ được đánh thoải mái, tinh thần cực kì hưng phấn liền nhắn luôn mệnh lệnh của sư phụ, " là muốn dội phân, dọa người, đập chiêu bài !!!" sau đó liền cất tiếng cười, hào khí vang dội.
Tiếng cười vừa dứt, chỉ nghe thấy tiếng bùm bùm bùm của thân thể thi nhau rơi xuống đất, Hồng Tảo khoát tay, ngạc nhiên phát hiện đất trống bây giờ la liệt người nằm, mỗi người đều trợn mắt nhìn mình, trừ bỏ chính mình ra, không còn ai là đứng .
A? Đánh xong ?
"Ngươi... Ngươi là ai? Cùng Lục Lăng Môn thù oán gì?" Môn chủ bây giờ cũng đang nằm một đống cùng với mấy huynh đệ khác, tiểu tử này võ công thật sự là đáng sợ, kình lực nơi nơi, lại có thể đem toàn thân huyệt đạo của hắn phong bế, ngay cả đầu ngón út đều không thể cử động một chút, chỉ có á huyệt không bị điểm.
"Ta là đại hiệp Hồng Tảo! Trừ ma vệ đạo, trợ giúp thiện lương, trừng phạt gian ác." Hồng Tảo lần đầu tiên làm đại hiệp thành công, trong lòng phi thường cao hứng, ngồi xổm xuống nhìn tên môn chủ đang nằm bất động, liền ngênh mặt giáo huấn, "Ngươi thân là môn chủ, không làm gương tốt cho huynh đệ noi theo, không chỉ phạm tội còn phóng túng môn nhân làm xằng làm bậy, ức hiếp dân chúng..."
"Ta không có!"
"Còn dám chống chế?" Hồng Tảo từ trong lòng, ngực lấy ra tư liệu có liên quan tới Lục Lăng Môn mà trước khi đi sư phụ đưa cho hắn thì thầm: "Mùa xuân năm trước, ngươi cưỡng đoạt tiểu nữ nhân nhà Hoàng lão Hán làm thiếp, ngươi còn cả gan vơ vét tài sản của dân chúng thành Đại Lý gần bảy ngàn lượng bạc ..."
"Ngươi... Ngươi làm sao mà biết được?"
Đúng vậy nga, sư phụ làm sao mà biết được?" Hồng Tảo cũng thấy kỳ quái, cả buổi chiều sư phụ với hắn ở cùng một chỗ mà.
Bất quá cũng thực bình thường, sư phụ nói, d*m đãng giáo đặc điểm chính là bí hiểm, sư phụ là d*m đãng giáo giáo chủ, đương nhiên càng thêm bí hiểm.
Không tiếp tục suy tư vấn đề này, Hồng Tảo tới gần Lục Lăng môn môn chủ lúc này đang vô lực phản kháng, học hỏi dáng bộ của Thịnh Kiếm Thanh, cười lạnh một tiếng.
Đối phương lông tơ cả người lập tức dựng thẳng lên, "Ngươi... Ngươi muốn làm gì?"
"Thân, trương, chính, nghĩa." Vừa nói xong, nhiệt huyết phút chốc sôi trào lên. ( Tớ nghĩ 4 chữ này giống như thay trời hành đạo ế )
Tung hoành bá đạo, không ai bì nổi Lục Lăng Môn rốt cục cũng bị báo ứng, trong vòng một đêm bị hủy diệt hoàn toàn, môn chủ chẳng những bị đánh ngã, còn bị phế đi năm thành võ công, tiền tài châu báu bên trong, cùng với Sâm Nghiêm Thanh đại ốc mà mọi người đều thập phần kính sợ đều bị cháy sạch sẽ. Trong cùng đêm, trong thành những người trước kia bị Lục Lăng Môn ức hiếp cường đoạt đều thu được không ít bạc, nữ nhân nhà Hoàng lão Hán cũng cầm không ít tiền tài trốn về nhà, hai người trong đêm liền gói ghém tư trang ly khai khỏi thành .
Trong lúc chung quanh mọi người đốt pháo ăn mừng, Hồng Tảo vẫn còn đang nằm liệt ở trên giường.
Trừ gian diệt bạo, mở rộng chính nghĩa tất nhiên là thống khoái, nhưng hậu quả lại là thống khổ. Trước đó do "luyện công" nên thắt lưng đã suy yếu vô lực, tối hôm qua do đối phó địch nhân, lại không biết tự lượng sức mình loạn xạ xoay tới xoay lui một trận, sau đó lại phải theo tư liệu sư phụ cung cấp mà đi bồi thường những nạn nhân bị ức hiếp cả đêm, quả là đệ nhất khổ sai mà!
Chạy lên chạy xuống, so với cẩu còn mệt hơn, lại nhớ tới sư phụ nói phải cướp chiêu bài. Hồng Tảo ngẩng đầu lên, nhất thời liền trợn tròn mắt. Cao tới gần một trượng, cao thế làm sao mà lấy xuống đây? Sửng sốt hết nửa ngày, chiêu bài tự nhiên chính mình rớt xuống, vỡ thành mấy khối, ân, nhất định là trên trời cũng xem Lục Lăng Môn không vừa mắt.
Cho nên, buổi chiều hôm đó Hồng Tảo rốt cục cũng có thể miễn cưỡng đứng lên, bị Thịnh Kiếm Thanh hỏi cảm tưởng khi hành hiệp trượng nghĩa, Hồng Tảo trực tiếp thở một chữ: "Mệt."
Thịnh Kiếm Thanh lúc này tỏ vẻ đồng ý: " Quả thật mệt chết đi."
Sư phụ của hắn cũng là khóc không ra nước mắt a, vừa dạy dỗ đồ đệ đồng thời còn phải tìm thời gian phân phó bọn thị vệ đi tìm tư liệu của Lục Lăng Môn, buổi tối còn phải trốn ở một nơi bí mật gần đó mà ra tay. Mà phải căng mắt ra mà theo hướng chỉ của tiểu đồ đệ mả cắn răng liều mạng ném vàng bạc, so với chính mình giáp mặt động thủ còn mệt hơn . Ngày thứ hai khởi hành, thầy trò Hồng Tảo hai người cưỡi tiểu Tường, tiểu Bạch, tiếp tục hướng võ lâm đại hội mà đi, trên đường Hồng Tảo bỗng nhiên nhớ tới một việc: "Sư phụ, người chừng nào thì dạy đồ nhi tâm pháp bí tịch cao nhất a?".
"Rất nhanh."
"Tốt quá! Cám ơn sư phụ!" Thịnh Kiếm Thanh chỉ là nói một câu bâng quơ, Hồng Tảo trong lòng không chút nghi ngờ, vô cùng cảm kích.
Một đường đi tới, vừa đi vừa ngoạn.
Hồng Tảo tính khí đại hiệp lại càng được dịp phát huy, gặp làm xằng làm bậy liền muốn xen vào, gặp hoành hành ngang ngược lại muốn xen vào, gặp thổ phỉ muốn xen vào, gặp quan binh cũng muốn quản, ngay cả dã cẩu khi dễ mèo hoang, hắn cũng muốn lòng đầy căm phẫn thay mặt mèo hoang ra tay trừng trị.
Một lóng tay trạc ra, người xấu liền bị trừng trị ..
Mỗi khi hành hiệp trượng nghĩa thành công, hắn sẽ trăm vạn lần cảm kích công ơn dạy dỗ của sư phụ, lúc đang luyện công cũng phá lệ nhiệt tình phối hợp. Thịnh Kiếm Thanh vương tôn công tử, đối sắc đẹp từ trước đến nay không thèm để ý, lại càng ngày càng thích thượng cái thân hình trúc trắc lại đôi khi mang vẻ sợ sệt khiếp đảm này, không chỉ như thế, Hồng Tảo buồn cười, ngây thơ, lời nói và việc làm ở trong mắt hắn cũng dần dần trở nên càng thêm đáng yêu.
Hắn phát hiện, đồ đệ này tuy rằng bổn bổn si ngốc, nhưng cũng không làm ra vẻ dối trá, lúc thống khoái thì bừa bãi thống khoái, khi trượng nghĩa thì tận tình trượng nghĩa, nhưng lại thực sự chính là một cỗ hiệp thẳng khí như vậy .
"Sư phụ, chúng ta đêm nay luyện chiêu mới gì ?"
"Ngươi không sợ thắt lưng đau rồi?"
"Tuy rằng hội đau, nhưng là cùng sư phụ luyện công, rất nhanh sau đó liền cảm thấy thoải mái "
Nhanh mồm nhanh miệng cũng là ưu điểm hạng nhất của Hồng Tảo, lời vừa ra khỏi miệng, nhất thời thiên lôi câu động địa hỏa, sau đó tất nhiên lại là một hồi dị thường kịch liệt sư phụ đồ nhi mãnh liệt luyện công.
Càng là khoái hoạt, Thịnh Kiếm Thanh đối Hồng Tảo càng dung túng, vốn thuận miệng nói: "D*m đãng giáo tất cả chiêu thức đối địch đều từ phẫn mà ra " vốn chỉ là vui đùa một chút, nhưng sau đó lại biến thành mua dây buộc mình, Hồng Tảo đại hiệp mỗi lần tức giận, đối với những người xem không vừa mắt liền loạn chỉ đầu ngón tay, đường đường Vương gia cũng chỉ cũng có thể ngầm không ngừng cuồng ném bạc vụn vàng lá. ( aa, 1 câu lỡ lời hận trăm trăm đó anh Thanh à )
Một chữ, mệt.
So với chính mình động thủ mệt thượng thập bội.
Nhưng thấy Hồng Tảo mi phi sắc vũ, khuôn mặt hết sức thỏa mãn khoái hoạt, chính mình lại cảm thấy được trong lòng ngọt ngào ấm áp.
Luyện công, hành hiệp, luyện nữa công, đi thêm hiệp, không cần biết là tốt hay xấu cũng đều ra tay hào hiệp. Đại hiệp Hồng Tảo hiệp nghĩa hành vi cùng công phu trên giường không ngừng tinh thâm. Trước khi đến Thiếu Lâm Tự, hắn đã muốn trở thành thanh thuần tiểu yêu tinh đủ để ở trên giường mê chết tất cả nam nhân nữ nhân, hơn nữa sau vụ hành hiệp ở Lục Lăng Môn, lại thuận tiện giáo huấn luôn bức lương vi xướng Tứ Hỉ giáo, lừa bán nhi đồng vàng bạc bang, vơ vét tài sản tên khất cái phải ngửa chén cơm xin ăn .
Lại một lần hành hiệp trượng nghĩa xong, Hồng Tảo vẻ mặt khó hiểu hỏi Thịnh Kiếm Thanh: "Sư phụ, vì cái gì ở nhiều nơi môn phái nhỏ đều làm chuyện xấu, nhưng các đại hiệp danh môn danh phái cũng không quản mà?"
"Cái gì là danh môn danh phái?"
"Chính là Nga Mi, Vũ Đương, Hoa Sơn này đại môn phái a."
"Bọn họ sao có thể coi là đại môn phái? Nhiều người mà thôi, nhiều người không có nghĩa mỗi người đều là đại hiệp. Môn phái chúng ta tuy rằng chỉ có hai người, nhưng hai người đều là đại hiệp, này mới là chân chính danh môn, cho nên chúng ta mới là thiên đệ nhất đại giáo."
"Ân, chúng ta d*m đãng giáo mới là thiên hạ thứ nhất đại giáo! A, sư phụ, giáo chúng ta chỉ có hai người sao?"
Không xong, nói lỡ miệng. . .
Thịnh Kiếm Thanh nhìn như nhàn nhã, trong lòng nhưng vẫn đang có tính toán, cùng Hồng Tảo cưỡi Tiểu Tường Tiểu Bạch một đường đi du ngoạn dạo chơi, lúc tới được khách đ**m dưới chân núi cũng là vừa lúc trước đại hội võ lâm một ngày.
Màn đêm buông xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com