Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phiên ngoại 2: Mỹ nhân kế

Đại thạch đầu Lý Thanh Thạch × tiểu vương gia Thịnh Tường Trinh

Bạch Lăng Phi × hoàng đế Thịnh Bảo Khánh ( Nhũ danh cục cưng )

Hoàng thúc Thịnh Thanh Trì × em vợ Mộ Dung Khanh

Tại hậu hoa viên Nhữ Nam vương phủ, lê hoa nở rộ, hương thơm phảng phất ...

Ngồi vây quanh tại chòi nghỉ mát có sáu vị nam tử , mỗi người đều là kẻ có địa vị cao thượng .

"Lai, Khanh Khanh nhà ta hôm nay đặc biệt dậy sớm làm món Lê hoa cao này đây , mọi người mau nếm thử."

Nhữ Nam vương Thịnh Thanh Trì, hiện nay chính là hoàng thúc mà hoàng đế tối tôn kính , mỉm cười đưa tay khéo léo nhấc lên một khối cao điểm mỹ lệ."Lê hoa cao thơm ngọt ngon miệng, vừa đưa vào miệng liền tan ngay , đúng là cực phẩm nhân gian khó có , tư vị thế gian khó tìm , nói một câu không ngại hoàng thượng tức giận , thế nhưng cả hoàng cung ngự trù đều làm không được ngon thế này ."

Ngồi ở bên cạnh hắn, chính là một tuyệt mĩ nam tử mái tóc ngân bạch —— Mộ Dung Khanh nghe vậy liền đạm đạm khẽ cười ."Tỷ phu, ngươi cũng đừng nói quá sự thật , sẽ bị mọi người chê cười lão vương gia mất mặt lại thích ba hoa ."

"Tỷ phu nói đều là lời tâm huyết, tuyệt không khuyếch đại, mọi người nói xem có đúng không?"

"Không sai, hoàng thúc nói quả thật cực kỳ chính xác . Lê hoa cao sư phụ làm xác thực ăn ngon muốn chết ." Bạch Lăng Phi thân thủ cầm một khối cao điểm, chuyển hướng đến nam tử cao lớn ngồi ở bên cạnh , "Cục cưng, tới đây , ăn một ngụm."

Nam tử bị gọi là "Cục cưng", chính thị Thịnh Tông vương triều cao cao tại thượng uy vũ hơn người – hoàng đế Thịnh Bảo Khánh .

Chỉ thấy thánh thượng tôn quí ngồi yên một chỗ , vẻ mặt xấu hổ, chậm chạp không chịu há mồm.

Muốn chết, cái tên ngu ngốc! Tại trước mắt bao nhiêu người, lại coi hắn như là tiểu hài tử , há mồm chờ uy thức ăn sao ?

"Cục cưng, ngươi nếu không há mồm, ta liền trực tiếp dùng miệng uy ngươi nha ." Bạch Lăng Phi xấu xa cười, "hay là người thực thíc được uy như vậy a ?"

"Hỗn đản! Ai thèm thích như vậy !" Thịnh Bảo Khánh thẹn quá hóa giận mắng to.

"Ai nha, hoàng đế ca ca, ngươi đừng xấu hổ ma." Đồng mẫu đệ đệ mà hoàng thượng sủng ái nhất , Khánh Tường thân vương Thịnh Tường Trinh cười nói, "Nhượng tướng công nhà mình uy thì có gì mà xấu hổ , các vị đang ngồi ở đây đều là người một nhà, sợ cái gì. Ngươi xem, Thạch ca ca nhà ta cũng vẫn uy ta ăn nãy giờ ,sợ ta bị đói đó thôi ." vừa nói Thịnh Tường Trinh vừa ngọt ngào liếc mắt nhìn Lý Thanh Thạch ngồi ở bên cạnh .

"Đúng vậy, Đại Thạch Đầu thích nhất uy Tiểu Trinh ăn ." Lý Thanh Thạch nặng nề gật đầu, lại cầm một khối cao điểm đưa đến bên miệng tiểu bảo bối nhà hắn , "Đại Thạch Đầu muốn đem tiểu Trinh uy tới thật mập mạp , như vậy hắn sẽ không mỗi lần đều bị đại 『 Song Long 』 của ta làm cho tới hôn mê đi ."

Nguyên lai thân là "Song Long" đại thần chuyển ,Lý Thanh Thạch chính có thêm mãnh nam lưỡng căn kê kê đi !

"Thạch ca ca! Ngươi thế nào lại ngay trước mặt mọi người nói ra chuyện này ? Ta không thè để ý tới ngươi nữa ." Thịnh Tường Trinh mắc cở hận không thể đào một cái lỗ chui vào trốn .

"Không nên a, Tiểu Trinh, ngươi đừng không để ý tới ta. Là do Tiểu Trinh nói tất cả mọi người là người một nhà, cho nên ta mới nói . Tiểu trinh, ngươi đừng tức giận Đại Thạch Đầu có được hay không?" Từ trước đến nay , Lý Thanh Thạch ngu ngốc này sợ nhất chính là chọc giận tâm can bảo bối nhà mình .

Thấy dáng dấp lo lắng thực khả ái của Đại Thạch Đầu , Thịnh Tường Trinh cười khúc khích bật cười."Được rồi, nể mặt mọi người ở đây , lần này tạm tha cho ngươi."

"Hi, Đại Thạch Đầu biết tiểu trinh đối ta tốt nhất . Tới , ăn thêm một ngụm."

"Thạch ca ca, ngươi cũng ăn một ngụm."

Mắt thấy hai người khanh khanh ta ta ngọt ngọt ngào ngào cùng nhau uy đồ ăn cho đối phương , tròng mắt Thịnh Bảo Khánh mắt thiếu chút nữa rớt xuống .

Không thể nào, bào bối tiểu đệ đệ từ trước đến nay lạnh lùng, không biết mở miệng cười , từ lúc nào thì tính tình đại biến đến mức này a ?

"Cục cưng, không cần phải hâm mộ người khác , tướng công ta cũng có thể hầu hạ ngươi giống như vậy a." Bạch Lăng Phi thân thủ ôm lấy thắt lưng rắn chắc chắc của nam nhân , vừa cười vừa nói .

"Buông ra cho trẫm !" Thịnh Bảo Khánh vùng vẫy, cật lực muốn đánh bay đi lang thủ hạnh kiểm xấu đang hoành hành trên người !

Từ nhỏ đã bị bó buộc bởi lễ nghi hoàng thất nghiêm ngặt, thực sự không có biện pháp ở trước mặt mọi người làm càn như vậy .

"Ôi! Đau muốn chết! Sư phụ, ngươi xem, đồ đệ của ngươi bị người ta khi dễ nè ." Bạch Lăng Phi bắt đầu giả vờ thương tâm hướng về phía sư phụ cầu cứu.

Không nghĩ tới họ Mộ Dung Khanh không những không thờ ơ, trái lại còn cố đạp thêm một cái !" Cho đáng ! Hoàng thượng ra tay thật à quá tốt đi . Phi nhi cần phải có người giáo huấn hắn , đỡ để hắn luôn tùy hứng làm bậy."

"Ha ha, Phi nhi, xem ra ngươi ngày hôm nay hai mặt thụ địch a." Thịnh Thanh Trì vỗ tay cười to.

"Quên đi quên đi, anh hùng chính là luôn luôn tịch mịch mà ." Bạch Lăng Phi giơ hai tay lên ai oán than thở , bộ dáng làm như .thực thương tâm khổ sở .

"Hi, nếu như Bạch đại ca anh hùng ngại ngày buồn chán, ở đây thật ra cũng có một cơ hội cho ngươi đại triển thân thủ." Thịnh Tường Trinh lộ ra một cái mỉm cười thần bí .

"Nga? Nói thử nghe một chút."

Bạch Lăng Phi bình sinh lá gan thật lớn , hơn nữa hắn võ công cao cường, có thể nói là không sợ trời không sợ đất, thậm chí lúc xưa còn dám xông vào hoàng cung, còn đè hoàng đế ra thượng được nữa . Hôm nay nghe nói có chuyện để chơi , lập tức hưng phấn mà truy vấn.

"Là như vậy, ở kinh thành xuất hiện một kẻ trộm rình thập phần kỳ dị . Người này khinh công xuất thần nhập hóa, chuyên rình xem mĩ nữ tắm ở dục trì , hơn nữa xem xong còn có thể xoi mói, tại trên tường lưu lại bảng phân loại bài cho vị mĩ nhân kia . Kỳ quái chính là, không có một vị nữ nhân bởi vậy báo quan, trái lại còn tương đối lưu ý bài danh có hay không phía trước."

"Cáp, ta ở trong cung lâu cũng không biết còn có diệu nhân lợi hại như vậy , hảo ngoạn hảo ngoạn!" Bạch Lăng Phi bước vào giang hồ , thật lâu mới gặp phải chuyện tốt như vậy .

"Hảo ngoạn cái gì? Cái loại ác tặc bại hoại xã hội thiện lương phong tục hẳn là mau chóng bị quan phủ bắt lại mới đúng!" Thịnh Bảo Khánh sừng sộ liếc mắt dọa nhìn cái tên sợ thiên hạ bất loạn kia một cái .

"Đối phương có khinh công tuyệt diệu, phổ thông quan phủ đầu mục bắt người căn bản bắt không được hắn. Bởi vậy ta mới muốn cho Bạch đại ca tự thân xuất mã!" Thịnh Tường Trinh che miệng cười.

"Ha ha, tốt! Bản công tử sẽ tự thân xuất mã bắt kẻ trộm! Tuy rằng ta mỗi ngày đều cùng cục cưng luyện công phu trên giường luyện tới lô hỏa thuần thanh, nhưng võ công chân chính mà không được người luyện , quyền cước chắc chắn sẽ bị lui bước a." Bạch Lăng Phi vừa nói vừa gật gù .

"Câm miệng của ngươi lại cho trẫm !" Thịnh Bảo Khánh quả thực bị cái miệng của tên hỗn đãn này làm cho tươi sống tức chết mà .

Bạch Lăng Phi nhìn thấy hiện nay thánh thượng đang tức giận không nhẹ, nghịch ngợm thè lưỡi.

Nhìn thấy bộ dáng hai người đấu võ mồm , mọi người bấm bụng cười ha ha.

"Khanh khanh, có mệt hay không?" Sau khi hoa viên tụ hội kết thúc, Thịnh Thanh Trì mang theo âu yếm bảo bối trở về phòng nghỉ ngơi.

"Ngươi sáng sớm nay phải dậy sớm làm lê hoa cao điểm, nhất định mệt muốn chết rồi, mau mau ngoan ngoãn nằm xuống nghỉ ngơi."

"Ta không mệt ." Mộ Dung Khanh đạm đạm mỉm cười .

"Không được, tỷ phu lo lắng, ngươi chính là ngoan ngoãn nằm xuống đi ."

Tuy rằng Thịnh Thanh Trì biết Khanh Khanh người mang tuyệt thế võ công, nhưng ở trong lòng hắn, hắn luôn luôn xem Khanh Khanh chính là bảo bối mong manh luôn cần hắn chiếu cố , rất sợ hắn bị thương hại .

Nghĩ đến nhiều năm trước hắn vi chính đích phản bội thương tâm đắc phát cuồng, một đêm đầu bạc, thịnh Thanh Trì tựu yêu thương không ngớt.

Mềm nhẹ vuốt ve mái tóc bạc ,Thịnh Thanh Trì đỡ Khanh nằm xuống giường ."Ngoan , nhắm mắt lại ngủ một chút . Chờ đến bữa tối , tỷ phu sẽ gọi ngươi dậy ."

"Tỷ phu, ngươi còn nói ta. Chính ngươi cũng có ngủ đâu . Ta sáng sớm rời giường, ngươi cũng đứng lên giúp ta hái hoa, hiện tại hẳn là cũng mệt mỏi rồi , ngươi trước kia vất vả lắm mới dưỡng thân thể được như bây giờ , tuyệt đối không thể tái khinh thường. Tới đây , ta giúp ngươi thay y phục, ngươi cũng cùng ta ngủ một hồi đi ." Mộ Dung khanh bò xuống giường, cởi ra áo khoác của nam nhân , sau đó lại ngồi chồm hổm trên mặt đất giúp tỷ phu cởi hài .

"Hảo, hiện tại tới phiên tỷ phu giúp khanh khanh." Thịnh Thanh Trì không chỉ giúp hắn cởi áo khoác, cả áo lót cũng thoát một cách nhanh chóng , kế tiếp liền ngồi xổm bên giường, đem hài của hắn cởi ra luôn .

Trong tay đang cầm bàn chân trắng nõn mảnh khảnh, Thịnh Thanh Trì cúi đầu tại ngón chân bạch ngọc trắng nõn nà , nhẹ nhàng cắn một ngụm.

"Hanh ân..." thân thể Mộ Dung khanh một trận run rẩy, cúi đầu phát sinh tiếng rên rỉ yêu kiều..."Tỷ phu thật xấu a..."

" Khanh Khanh của ta ... Ngươi thật đẹp..." Thịnh Thanh Trì lưu luyến li*m một đường từ ngón chân đến bắp đùi , tại phần mẫn cảm bên trong bắp đùi vừa li*m vừa mu*t .

"Ô... Ngứa chết mất ... Tỷ phu... Không nên a..." Da thịt tại nơi mềm mại tối nhạy cảm bị cuồng loạn vừa cắn vừa li*m , nhượng Mộ Dung Khanh nhịn không được khóc nức nở, tại trên giường khó nhịn được tự động mở hai chân ra .

"Ân ... khanh khanh của ta thật d*m đãng , trong miệng nói không nên, nhưng lại chủ động mở hai chân ra ..." Nhìn tiểu cúc lôi đỏ tươi mềm mại từ từ phóng ra trước mắt , Thịnh Thanh Trì hưng phấn thở hổn hển.

Vươn đầu lưỡi khinh thứ trứ li*m sâu vào bên trong cúc huyệt , lại dùng ngón tay xoa bóp những nếp nhăn trên cánh hoa , song trọng kích thích nhượng tiểu mĩ nhân nằm dưới thân phát sinh tiếng thét cao v*t chói tai, ngọc hành nguyên bản bán nhuyễn sau một chút sung huyết cương, l*ng lộng run.

"A a .... tỷ phu... Liếm ta ... Khanh Khanh chịu không nổi nữa ..."

"Hanh ân... Khanh Khanh bảo bối d*m đãng ... Tỷ phu hội li*m cho ngươi dục tiên dục tử..."

Thịnh Thanh Trì dùng hai ngón tay mở ra cúc huyệt khẩu,đâm mạnh đầu lưỡi lửa nóng vào, tại tràng bích non mềm ẩm ướt loạn giảo lộng trạc thứ, còn dùng hàm răng khẽ cắn nộn thịt ở huyệt khẩu, một cỗ cường đại đích vui vẻ nhượng họ Mộ Dung khanh điên cuồng mà thét chói tai khóc, hai chân tại không trung không ngừng đá đạp lung tung .

"Ô a a .... giết chết ta mất ....đầu lưỡi tỷ phu giết chết khanh khanh rồi.... "

Hai tay luồn vào mái tóc mềm mại của nam nhân , cố sức ấn đầu của hắn áp chặt vào giữa hai chân mình , Mộ Dung Khanh d*m loạn giãy dụa cái mông, hướng về phía trước đón ý hùa theo chuyển động tiêu hồn thực cốt của cái lưỡi kia ..

Thịnh Thanh Trì dùng lưỡi lần lần khiến cho mĩ nam tử nằm dưới thân giãy giụa gần đạt tới cao trào , nhưng mặc kệ Mộ Dung Khanh khóc lóc cầu xin thế nào , nam nhân vẫn chăm chú nắm chặt gốc ngọc hành của hắn , không cho hắn thống khoái mà phát tiết .

Kỳ thực thịnh Thanh Trì không phải cố ý dằn vặt khanh khanh của hắn , chỉ là ngự y đặc biệt căn dặn , bảo bối của hắn năm mới quá độ hao tổn tinh thần, thân thể để kỳ thực có điểm âm hư, chuyện phòng the không thích hợp quá độ miệt mài.

Hết lần này tới lần khác khanh khanh của hắn cực độ mẫn cảm, mỗi lần bị hắn tùy tiện nhất li*m nhất lộng đều có thể phát tiết đến mức ngất xỉu đi , cuối cùng hắn phải nghĩ biện pháp huấn luyện kéo dài nhẫ lực của báo bối nhà mình ...

"Ô... Tỷ phu... Van cầu ngươi... Đừng giày vò khanh khanh nữa ... Nhượng ta bắn ... Tỷ phu..." Mộ Dung khanh ở trên giường khó nhịn rên rỉ , giãy dụa thân thể mềm mại.

"Bảo bối , ngoan ... Tỷ phu lập tức để ngươi thoải mái, ngoan , kiên nhẫn một chút, chính kỵ bắt đầu..." ( Chính kị hình tượng một chút thì giống như cưỡi ngựa , còn theo tiếng lóng thì hay gọi là chơi thú nhún , nhưng cũng như nhau hết, ai ko tưởng tượng được thì về nhà ngủ đi , đừng coi tiếp nữa =)) )

Thịnh Thanh Trì nhượng khanh khanh ngồi lên người mình , bài khai hai cánh hoa nộn nộn , tương cúc huyệt khẩu nhắm ngay nhất trụ giơ lên trời phân thân, chậm rãi ngồi xuống...

"A a.a.a. Thật lớn... Hảo nóng a ...." Cảm giác được trụ thịt vừa cứng vừa nóng như lửa từng từng tấc từng thốn tiến nhập vào trong cơ thể chính mình , Mộ Dung khanh cả người cuồng chiến, trong miệng không ngừng phát sinh tiếng rên rỉ d*m loạn, tràng bích tao dương nói rốt cục bị cự bổng ma sát đến sung sướng cực điểm , nhượng hắn chủ động đong đưa phần eo, điên cuồng mà nhắm vào côn thịt bên dưới mà đưa đẩy ... ( Tao = d*m, dương = ngứa , có ai có từ nào ko phải hán việt thay thế nó ko ?)

"Nga nga ......tiểu tao huyệt của khanh khanh thật chặt .... sướng chết tỷ phu " bị cái miệng nhỏ bên dưới vừa ẩm vừa nóng vừa chặt hấp lấy qui đầu cương tới mức sắp nổ tung , Thịnh Thanh Trì sướng đến mức phát sinh tiếng gầm khoan khoái ....

"A a ... khanh khanh cũng sướng muốn chết .... đại bổng bổng của tỷ phu sắp làm khanh khanh sướng chết luôn rồi .... tỷ phu ...."

Nhữ Nam vương phủ , trong phòng ngủ tối ẩn mật, tràn đầy tiếng nước phóc phách d*m mỹ cùng thanh âm ba ba của cơ thể trừu sáp , Mộ Dung khanh cưỡi thượng ở trên phân thân tỷ phu , mái tóc trắng ở trong không trung bay lượn , tiểu mĩ nhân đã hoàn toàn tiến nhập vào trạng thái điên cuồng , rốt cục nhịn không được cảm giác tiêu hồn thực cốt sung sướng , tràng bích một trận co quắp kịch liệt , lại bị cự bổng của nam nhân liên tục mạnh mẽ vào ra , rốt cuộc chịu không nổi điên cuồng mà bắn tinh .

"Ô a a a ....." Mộ Dung Khanh vỡ òa phát sinh tiếng thét chói tai , một cỗ bạch sắc tinh thủy phun lên trên đùi nam nhân ...

"Úc úc úc .....khanh khanh của ta.....tỷ phu cũng muốn bắn cho ngươi l........" Thịnh Thanh Trì nắm chặt hoạt nộn vòng eo, cố sức nhấn xuống phía dưới , làm cho cự bổng trong cơ thể tiến vào nơi sâu nhất .

"Y a a a a .....thích chết ......." ruột đều bị kích thích phát sinh một cỗ sung sướng không nói nên lời , hơn nữa lại bị dịch thể nóng bỏng liên miên không ngừng bắn mạnh vào trong , Mộ Dung Khanh phát sinh tiếng thét thê lương , mềm nhũn ngã xuống vào vòng tay âu yếm của người yêu ...

→→→→ Ta là phân cách tuyến nha !!!←←←←

Ly khai nhữ nam vương phủ , tiểu vương gia Thịnh Tường Trinh mang theo âu yếm Đại Thạch Đầu về tới Khánh Tường vương phủ.

Hai người đi vào tiểu viện mà Đại Thạch Đầu ở lúc còn là tiểu tư trong vương phủ , Thịnh Tường Trinh trong lòng thực sự là cảm khái hàng vạn hàng nghìn...

Hoài niệm một chút về những ngày xưa ấy , tuấn mỹ vô song tiểu vương gia ngẩng đầu lên, đối Đại Thạch Đầu ôn nhu nói , "Thạch ca ca, ngươi biết không? Ta trước đây thường thường lén chạy tới đây a."

"Thật vậy chăng? Lúc nào? Ta thế nào lại không biết?" Lý Thanh Thạch kinh ngạc hỏi.

"Ngươi đương nhiên không biết. Ta thường thừa lúc ngươi ngủ mới tới , ngồi ở bên giường nhìn ngươi, có khi sẽ đến lúc nửa đêm nữa ."

"Vậy Tiểu Trinh không phải sẽ rất chán sao ?"

"Thế nào lại chán , thạch ca ca lúc ngủ biểu tình hảo khả ái, thanh âm lúc ngáy cũng phi thường êm tai nga." Thịnh Tường Trinh chính là một kẻ " si mê Đại Thạch Đầu " đến cuồng nhiệt , nam nhân này trong mắt người khác cở nào ngu ngốc , ở trong lòng hắn lại chính là lão công phi thường đáng yêu.

"Tiểu Trinh đối Đại Thạch Đầu thật là tốt. Từ nhỏ ngươi đã đem ta về cung chiếu cố , lớn lên không chê ta ngu ngốc , gả cho ta làm lão bà, sau lại ta có thêm lưỡng căn kê kê, tiểu Trinh cũng không có xem ta như quái vật, vẫn tiếp tục ở lại bên cạnh ta . Tiểu Trinh, Đại Thạch Đầu thực sự hảo ái ngươi!" Lý Thanh Thạch kích động nắm lấy tay hắn , một lực kéo hắn vào ôm trong lòng !

Thịnh Tường Trinh nghe vậy cảm động tới viền mắt phiếm lệ, cũng chăm chú ôm lấy hắn, "Mặc kệ Thạch ca ca biến thành cái dạng gì, đều là người duy nhất tiểu Trinh yêu ."

"Ta cũng vậy, Đại Thạch Đầu chỉ yêu Tiểu Trinh một người ! Tiểu trinh, ngươi nói bọn hắn không nên tái bức ta cưới người khác! Đại Thạch Đầu đã có tiểu Trinh, không thèm người khác!"

Lý Thanh Thạch hiện tại đã là "Song Long quốc" quốc vương, có trách nhiệm vì hoàng thất nối dõi tông đường. Nhưng hắn đối với nữ nhân khác một điểm "Tính" thú cũng không có, kiên quyết không chịu nạp phi. Tuy rằng các đại thần vẫn đều đều thượng tấu, nhưng hắn tuyệt không quan tâm.

Ngoại trừ tiểu Trinh , hắn cái gì cũng không cần .

"Tiểu Trinh, nếu như bọn họ tiếp tục phiền ta, chúng ta thẳng thắn không nên quay về Song Long quốc liễu. Ta quay lại chỗ này làm tiểu tư cũng rất là tốt rồi , hắc hắc." Lý Thanh Thạch hắc hắc cười .

Ngàn bảo khố dễ kiếm ,hữu tình nhân khó tìm .

Nam nhân đem quyền thế địa vị coi là cặn bã, Thịnh Tường Trinh ái thượng chính là tính cách hồn nhiên này . Từ nhỏ ở trong cung nhìn thấy rất nhiều sắc mặt a dua nịnh nọt, một phân hồn nhiên này với hắn mà nói, thực sự là thiên kim khó cầu.

"Thạch ca ca, có thể được ngươi yêu , ta cả đời này cũng không muốn cầu gì hơn ." Thịnh Tường Trinh ngọt ngào hôn hắn một ngụm, "Nhưng ngươi là Song Long đại thần chuyển thế, đối với Song Long quốc có sứ mệnh thần thánh, Vương vị ngươi nhất định phải tọa. Ngươi yên tâm, ta đã nghĩ được phương pháp vẹn toàn đôi bên . Chỉ cần chúng ta nhận một tiểu hài tử mang huyết thống hoàng tộc làm con thừa tự, tương lai do hắn kế thừa vương vị là được."

"Đúng vậy, ta thế nào lại không nghĩ tới, là tiểu Trinh của ta thông minh!" Lý Thanh Thạch hài lòng ôm lấy tiểu Trinh, cúi người hôn thật sâu .

Đôi môi hai người kịch liệt dây dưa, Thịnh Tường Trinh bị hôn đến toàn thân vô lực , mềm nhũn quỳ rạp xuống đất.

Lý Thanh Thạch móc ra lưỡng căn "Cự long " khác với người thường , nhất tề đưa đến bên mép tiểu Trinh .

"Tiểu trinh, mau mu*t , chúng nó cương đến sắp nổ tung rồi !"

Thịnh Tường Trinh ngước mắt nhìn , làm nũng trừng âu yếm Đại Thạch Đầu, "Thạch ca ca thật là xấu, một cây một cây từ từ sẽ đến a..."

Thành thạo mở miệng ngậm vào một cây lửa nóng côn thịt , một na căn còn lại thì dùng tay nhịp nhàng vuốt ve .

Như vậy thay phiên làm một hồi, Lý Thanh Thạch đã sướng tới ai ai gầm hét ."A a a .....tiểu Trinh, quá sung sướng, Đại Thạch Đầu muốn lưỡng căn đều cắm vào cái mông của tiểu Trinh, có được hay không?"

"Hanh ân... Cắm vào đi... Chỉ cần là của Thạch ca ca .. cái gì cũng có thể cắm vào ... Tiểu Trinh toàn thân trên dưới đều thuộc về Thạch ca ca một người..." Thịnh Tường Trinh nằm ngửa trên mặt đất, mị nhãn như tơ nhìn hắn Đại Thạch Đầu âu yếm của hắn .

"Tiểu Trinh!" Nghe được tiếng lòng không chút bảo lưu của tiểu Trinh, Lý Thanh Thạch vốn có tính dục siêu cường , lại càng kích động tới không thể vãn hồi, mạnh mẽ xét nát y phục người dưới thân !

Hồng nộn đích núm v* lỏa lồ hiện ra dưới đám y phục rách nát , bị nam nhân không chút nào thương tiếc lạp xả cắn xé ....

"A a a ....." vừa đau vừa sướng cường liệt vui vẻ nhượng Thịnh Tường Trinh phát sinh tiếng thét hưng phấn !"Người cứu mạng a .....đầu v* tiểu Trinh sắp bị Thạch ca ca cắn nát rồi .... "

Không ai hội nghĩ đến, tiểu vương gia bề ngoài tuấn mỹ cao quý bây giờ chính là đang nằm tại sàn nhà dơ bẩn vặn vẹo rên rỉ , bị Đại Thạch Đầu thô bạo gian d*m.

"Thạch ca ca .... cố sức .....dùng lực cắn ta ..... "

Đầu v* bị cắn đến gần như xuất huyết dược gắng sức đưa vào trong vòm miệng nóng bỏng của nam nhân , Thịnh Tường Trinh khóc ôm chặt lấy người hắn yêu đên phát cuồng .

" Ân a a... đầu v* Tiểu trinh ngọt mềm ăn thật ngon ..." Lý Thanh Thạch ngẩng đầu, li*m li*m môi như vẫn còn thèm muốn thêm , "Hiện tại cũng cho lưỡng căn kê kê của ta nếm thử tư vị ngọt ngào của tiểu Trinh ."

Xem ra Đại Thạch Đầu ngu ngốc này lại có thể kế thừa siêu cường tính dục của Song Long đại thần , đối tình ái có sức sáng tạo trời sinh , mỗi khi giao hoan đều khiến Thịnh Tường Trinh dục tiên dục tử.

Cầm lưỡng căn cự bổng phân biệt để ở lưỡng khỏa đầu v* bị hắn ngoạn đến sưng đỏ, Lý Thanh Thạch bắt đầu đong đưa thắt lưng tráng kiện , điên cuồng nhũ giao .

"Ai nha a a a ..... trời ạ ...." núm v* vốn mẫn cảm đến cực điểm bị côn thịt của nam nhân hạ lưu gian d*m, Thịnh Tường Trinh cuồng loạn lắc đầu , gào thét muốn bắn tinh .

Cao thẳng côn thịt thậm chí đụng cũng chưa đụng một chút một chút, liền bắn đi ra.

Thịnh Tường Trinh thở gấp không ngớt , hoàn không kịp hoàn hồn sau cao trào , cơ thể đã bị xoay lật lại , một cây cự bổng ở phía sau nặng nề mà thống nhập vào tiểu huyệt của hắn .

"Ô a a a........" mái tóc dài bị nắm chặt, tiểu vương gia địa vị cao thượng tôn quý bây giờ giống như mẫu thú quì trên mặt đất , bị côn thịt của nam nhân cuồng thao đến chết đi sống lại , la hét không thôi ."Nga nga .... Thạch ca ca ....Thạch ca ca .... "

"Vù vù... Tiểu trinh... sướng muốn chết ... Đại Thạch Đầu thao tiểu Trinh sướng muốn chết ..."

"Ô... Thích quá .... thích chết ta mất ...."

" Tiểu Trinh nói có muốn hay không đệ nhị căn nhục bổng hung hăng cắm vào tiểu tao huyệt dưới này ?"

"Muốn ! Ta muốn ! Thạch ca ca mau mau cắm vào !" Thịnh Tường Trinh chủ động đưa tay về phía sau bài khai cái mông đã cắm một cây cự bổng , d*m loạn lắc lắc.

"Nga nga .....Đại Thạch Đầu chịu không nổi .....tiểu Trinh ....." đệ nhị căn côn thịt lại dùng lực chen vào cúc huyệt đã cắm một cây cự bổng, trở nên vừa chặt vừa nhỏ , Lý Thanh Thạch sướng đến mức ngửa đầu kêu to, càng thêm cố sức nắm mái tóc dài của tiểu Trinh , giống như kỵ mã bắt đầu ra sức trừu sáp .

Bị nhồi lưỡng căn côn thịt vừa lớn vừa nóng , tiểu huyệt nho nhỏ của Thịnh Tường Trinh căng tới mức dần như rách toạc , mặc dù thân thể đau đến kinh luyên nữu khúc, nhưng do bản tính trời sinh thích bị d*m ngược, chính tại trong cực đau nhức cảm thấy cực lạc đích tiêu hồn tư vị .

Tục ngữ nói, nồi nào úp vung nấy , Lý Thanh Thạch nếu không gặp phải Thịnh Tường Trinh có loại d*m loạn thể chất này , mặc kệ là người cường kiện cỡ nào cũng sẽ bị hắn lăn qua lăn lại đến chết mất , mà Thịnh Tường Trinh nếu không gặp phải Đại Thạch Đầu loại nam nhân trời sinh dị bẩm này , sợ là cả đời cũng hưởng thụ không được chân chính tiêu hồn tư vị.

Hai người chính là bản chất kỳ lạ nhưng lại chính xác trời sinh một đôi a!

Trong căn phòng nho nhỏ đơn sơ , quanh quẩn thanh âm thô bạo g**o c*u, Thịnh Tường Trinh bị lưỡng căn nhục bổng thao tới chết đi sống lại, d*m thủy văng khắp nơi, càng không ngừng d*m dãng rên rỉ la thét.

"A .... a .... tiểu Trinh .....tiểu Trinh của ta .....Đại Thạch Đầu muốn bắn..... "

Thân thể nam nhân căng thẳng trọng trọng về phía trước , lưỡng căn côn thịt song song bắn ra cự lượng nùng tinh nóng bỏng vào trong tràng bích .

Tiểu huyệt của Thịnh Tường Trinh song song bị hai cổ nhiệt tinh bắn vào , cũng thét chói tai , lần thứ hai bắn tinh ra .

"A a a ...... Thạch ca ca ..... cái mông tiểu Trinh sắp bị ngươi bắn phá hư mất ...... "

Hai người cứ như vậy lăn lộn trên sàn nhà dơ bẩn , nóng bỏng cuồn cuộn , một lần lại một lần tiếp tục chìm đắm vào thế giới d*m ngược ...

→→→→ Ta vẫn là phân cách tuyến nha ←←←←

Kinh thành đệ nhất khách sạn —— dưới lầu , xuất hiện một vị tuyệt thế mỹ nữ .

Thiếu nữ mắt ngọc mày ngài, mỹ lệ bất khả phương vật, đôi mắt nhìn quanh lộ vẻ phong tình vạn chủng, tuy rằng vóc người so với nữ tử bình thường có chút cao lớn hơn, nhưng cũng không làm giảm tuyệt đại tao nhã của nàng.

Những kẻ đang ngồi , vô luận nam nữ già trẻ, tất cả đều nhìn không chuyển mắt.

"Tiểu nhị, ngươi nhìn cái gì? Còn không đến cho ta gọi món ." Thanh âm tiểu mỹ nhân mặc dù có điểm trầm thấp, nhưng lại ngọt ngào mềm mỏng ,khiến người nghe được đầu khớp xương đều phải nhũn ra .

"Thị, tới ngay, tới ngay !" Đ**m tiểu nhị như là ở trong mộng mới tỉnh lại , vội vã chạy tới."Vị cô nương cùng vị này đại gia ngày hôm nay muốn ăn gì?"

"Bảo ca ca, ngươi muốn ăn cái gì?" Tiểu mỹ nhân hỏi nam tử cao lớn bên cạnh .

"Tùy tiện ngươi chọn được rồi." Nam tử ngũ quan sáng sủa , cương nghị uy nghiêm, nhưng sắc mặt thoạt nhìn tựa hồ có điểm không được tự nhiên.

Chỉ thấy hắn cầm lấy chén trà uống một ngụm, con mắt nhìn thẳng tiền phương, tựa hồ không dám liếc mắt nhìn nàng kia nhiều một chút .

Tiểu mỹ nhân đối tiểu nhị khẽ cười cười, khiến người ta liên tưởng đến bộ dáng thẹn thùng, nhưng lời nói kế tiếp lại nhượng mọi người té ghế thành đống .

"Chúng ta ở đây liền chịu đựng một chút, đợi lát nữa ta liền cùng Bảo ca ca trên lầu mây mưa thất thường, cùng nhau hưởng tiêu hồn tư vị ."

Nam tử cao lớn đem trà trong miệng toàn bộ phun ra , tầm bắn chừng ba thước xa ....

"Ai nha, Bảo ca ca, ngươi làm sao vậy?" Nữ tử sợ đến hoa dung thất sắc, vội vã vỗ lưng hắn, "Ngươi khả nghìn vạn lần bảo trọng a, ta trong bụng còn có hài tử của ngươi nữa ."

Mọi người nghe vậy tất cả đều hút một ngụm lãnh khí ...

Má ơi , nghĩ không ra nữ tử này lại cởi mở như vậy a , đang mang thai nhưng vẫn không buông tha lão công. Thực sự để kẻ khác xem thế là đủ rồi a!

Nam tử cao lớn nghe đến đó, đã không mặt mũi tiếp tục ngồi xuống nữa ! Hắn một tay nắm lấy nữ tử kéo vào trong lòng, nghiến răng nghiến lợi nói , " Đi lên cho ta !"

"Hi, Bảo ca ca có đúng hay không nhịn không được nữa ? Tiểu nhị, chúng ta không ăn nữa , gian phòng trên lầu đều thu thập xong rồi chứ ?"

"Thị. . . Thị. . . Đều. . . Đều thu thập xong rồi..." Đ**m tiểu nhị đang ở trong cực độ khiếp sợ , nói chuyện lắp bắp ."Tiểu nhân lập tức đưa hai vị đi tới."

Chờ hai người bước vào gian phòng trên lầu , nam tử lập tức đóng sầm cửa , thấp giọng rống giận, "Bạch Lăng Phi! Ngươi cái tên Vương bát đản! Ngươi làm trẫm không còn mặt mũi mà đi xuống dưới !"

Phẫn thành nữ tử Bạch Lăng Phi cười hắc hắc, "Ai nha, đừng nóng giận mà, cục cưng, ta không nói như vậy, thế nào có thể tập trung sự chú ý ? Không làm cho mọi người chú ý, làm sao có thể dẫn hái hoa tặc kia mắc câu ?"

"Phương thức được hạ lưu như vậy ? Ta còn nói được đặc biệt hàm súc, dùng 『 Mây mưa thất thường 』 để hình dung dáng vẻ của cục cưng tại trên giường d*m loạn nói 『 Thao ta đi, tướng công, dùng nhục bổng của ngươi thao chết ta đi! 』 ngươi xem, ta có đúng hay không rất hàm súc?"

"A a a ......Vương bát đản! Trẫm muốn giết ngươi!" Thịnh Bảo Khánh xấu hổ thêm giận muốn xông đến bóp chết cái tên Vương bát đản mở miệng là nói bậy này !

"Hư, nhỏ giọng lại !" Bạch Lăng Phi đột nhiên ngưng nhĩ lắng nghe, "Có người ở bên ngoài nghe trộm..."

Không sai, là tên trộm oanh động kinh thành, đam mê rình coi mỹ nhân, xem chán còn bỏ lại bài danh , lúc này đang ở ngoài cửa sổ nghe trộm.

"A a... Không nên a..." rên rỉ d*m mỹ mang đầy ý tứ hoan nghênh làm cho toàn thân mềm yếu.

"Cục cưng ngoan ... Nhượng ta đi vào..."

"A a... Không nên... Không nên..."

"Không nên vì sao lại diêu cái mông? Vật nhỏ thật khẩu thị tâm phi nha ."

"Hanh ân... Bại hoại... Đừng ... đừng ... A a ..... mau tới ...cắm vào ...a..."

"Ân ..ân .... Tiểu mông của cục cưng sao lại chặt như vậy ....thật sướng chết người đi được ...... "

"A a... Thật thoải mái... Bổng bổng của tướng công sáp ta thoải mái muốn chết..."

"Úc úc... Cục cưng... cục cưng của ta ..."

"A a ..... tướng công ..... ta muốn chết.... "

Giữa lúc hái hoa tặc nghe đến huyết mạch sôi sục, chuẩn bị thăm dò ngắm nghía d*m thái của mỹ nhân thì cũng đã bị Tiểu Hạt công công dẫn người đưa hắn bắt gọn mất !

Bởi vì ngoài ý muốn nghe trộm trúng " Long ngâm " của thánh thượng ,tội nặng gấp ba , thương cảm cho tên kẻ trộm bị lưu vong tới biên cương, cũng nhìn không thấy mỹ nhân nữa , chỉ có thể nhìn dê đỡ đi ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #caoh#dammi