Kết
"A2... em biết lỗi của Khánh không tha được, ... cho em chịu phạt thay con"
Em quỳ, không có sự tự tin hằng ngày, không có nắm chắc, giao quyền quyết định vào tay người khác, anh không đành lòng cự tuyệt
"Khánh, con nói xem sai ở đâu"
"Quyết định không có chút do dự của Thừa làm con hổ thẹn, trong khi con phòng bị mọi lúc mọi chỗ Thừa lại vô tư ra tay" Khánh không nói chuyện qua đường ẩu, đó chỉ là hậu quả mà nguyên nhân chính là tâm tư không thuần của mình
Triều An nghe ra ẩn ý bên trong câu nói của cháu, chờ đợi...
Triều Ân lòng lộp bộp quay qua...
"Lòng ganh ghét làm con trở nên thấp hèn, tâm tư đen tối, ba không cần xin tội cho con. Con không thích Thừa, thậm chí đã làm ba đuổi cậu ấy đi, nếu thời gian dài thêm chút nữa, con không chắc mình đủ lý trí để không làm ra chuyện không đạo đức để hãm hại, triệt tiêu Thừa" nói được điểm mấu chốt Khánh trút được tảng đá trong lòng, không cần biết phản ứng của bác và ba thế nào hay mưa roi đang chờ, thậm chí đã tính đến phương án xấu nhất, bị xa lánh nhưng mặc kệ kết quả ra sao, đều là mình đáng nhận
"Con..." Triều Ân lùng bùng lỗ tai, con khi nào trở nên sa ngã
"Đúng vậy, con tệ hại như thế, con nhỏ mọn không muốn bất kỳ ai chen ngang vào gia đình mình" thêm người, phần quan ái cậu có càng ít, cậu sợ hãi mất đi
"Triều Ân..."
Triều Ân cam chịu, hiểu rõ vì sao mình bị rống, con thiếu cảm giác an toàn, chút nữa phạm sai lầm không thể hồi đầu, lỗi lớn là ở cậu ; ban đầu dự định thay con chịu phạt, bao nhiêu năm qua những gì cậu làm được cho con quá ít, con 1 phút bốc đồng , không nỡ ngó lơ con chịu đòn nhưng bây giờ... chung quy sâu xa là từ cậu, khiến con dễ dàng tổn thương
"Em vẫn còn ý định xin đòn ?"
"Xin a2 trừng phạt gấp đôi"
"Thường Khánh, con có dũng khí thành khẩn nhận lỗi, tự kiểm điểm, nghiêm túc tự vấn lương tâm ; như vậy đã xác định kế tiếp nên cư xử thế nào, chuyện này kết thúc ở đây"
"Xin lỗi bác... "
"Có thể bác sơ ý nào đó làm con hiểu lầm, bác lấy danh dự hứa, vị trí con không có gì thay đổi, kể cả về tình cảm hay vật chất, cho dù nhà mình thêm người, là vì các bạn ấy cần sự giúp đỡ, mà điều đó trong khả năng của chúng ta..."
"Bác đừng nói vậy... là con thiển cận, con nguyện tiếp thu bất cứ trừng phạt nào"
"Được rồi, bác tha thứ cho con, biết đâu ngày mai bác ham vui lại nhận 1 bạn nhỏ nữa về"
"!!!" Khánh không còn gì để nói
"Triều Ân, lên bàn chống đỡ"
"Không ...Ba... bác 2..." Khánh không tin mình được buông tha, ngược lại ba nhận hết trách nhiệm, cuống cuống bò lên đã bị Triều An ngăn lại
"Ra xa quỳ..."
"Bác 2..."
"Đây là hình phạt đối với con"
Triều Ân hối hận mình không tròn bổn phận làm cha, nhanh chóng vào quy củ bỏ sau lưng tiếng con khóc đứt quãng
"Em xin lỗi..." vì tất cả, đời này chấp nhất, đôi lúc cậu cũng không rõ là đúng hay sai, chỉ có thể đi từng bước 1
Chát ~ ...
Triều Ân nhắm mắt, khẽ cắn môi, a2 đối với cậu đều yêu cầu cao hơn các em, đồng dạng trách phạt cũng nghiêm khắc hơn, roi cắt gió âm thanh khiến Khánh quỳ 1 bên sởn tóc gáy, phía trước là ba, không màng roi đánh trúng mình lao tới
Khánh đột nhiên liều lĩnh chồm tới khiến Triều An giật mình, may mà không ẩu
"Muốn làm gì thì làm, không biết sợ là gì..."
Chát ~ ...
Nhào vô coi trời bằng vung, đến khi bị ấn lên người ba Khánh bị bác 2 thái độ cấp sợ, cậu đau không có lấy 1 giây để thở, mẹ tuy có phạt, như thể phủi bụi, đâu có nếm thử mức nặng đô này, loạng choạng đưa tay đi chắn mong thoát ly khổ ải
Luôn để ý nhìn, biết cháu không an phận, Triều An cố ý giữ đúng lực phét lên lòng bàn tay. Khánh ăn đau bất ngờ, rụt nhanh tay cùi chỏ thúc mạnh ngay sườn khiến Triều Ân bị đè thấp không nắm bắt được tình hình phía trên thiếu chút nữa dưới trợt chân
"Ba... đau..." Khánh cầu cứu nhưng vẫn gan lỳ chịu trận
"A2... con xuống đi..."
"1 trong 2, chọn ra người chịu phạt, nhanh" Triều An giục, anh chơi ác, làm khó 2 cha con, đánh cha con đau, đánh con cha xót ruột
"Con / Em"
"Khánh, lui xuống bên cạnh" Triều An chỉ dẫn
"Dạ..."
Triều Ân lén nhìn a2, đây là muốn cùng lúc đánh, con lùi về phía gần nguy hiểm hơn, bước dài đổi chỗ, con về phía xa hơn, không biết a2 đánh nhiều ít, roi tập trung vào mình, con sẽ đỡ đau
Anh cũng để 2 cha con tình thương mến thương đủ rồi, nhịp nhịp roi, Khánh khẩn trương đan tay vào bàn tay to lớn của ba, cậu cũng nắm chặt tay con như san sẻ
Chát ... Chát... Chát
3 roi chậm, chắc... Triều Ân hơi nhón người, mông lập tức thêm vài đường ngang nổi lên, nhẫn qua đau nhất thời điểm, phân tâm 1 chút nhìn qua, con thống khổ trên mặt viết rõ ràng, bất quá là cắn răng cường căng mà thôi, sức chịu đòn kém
"Triều Ân, anh tôn trọng lựa chọn của em, không đại biểu anh duy trì em, thời gian không trở lại nhưng sai lầm có thể sửa chữa, xem em không có được sự thành tâm, không bằng con trai mình" Triều An nói xong cũng kệ em thông suốt hay không, để 2 cha con ở lại với nhau
"Ba..."
"Đi nổi không, ba dìu con về phòng..."
....
"Ba biết không, con có 1 giấc mơ, ở đó con gây ra họa lớn, ba vì chặt đứt cơ hội xoay người của con, tàn nhẫn bán hết số cổ phần ba có"
"Ba có thể biết cụ thể không ?"
"Không ạ... con đã biết sai rồi, ba đừng truy cứu"
"Ba tin con..." ít được gặp con bẽn lẽn Triều Ân cười rộ lên
"Không phải không có điều tiếng rằng ba mới là chân chính người thừa kế, bác 2 cũng nhiều lần ngỏ ý trả lại ; Con phải giữ bí mật giúp ba, làm tổng tài mệt chết, ba mới không ngốc nhận lấy, người khác chỉ thấy phong cảnh cùng tiền tài nhưng họ không thấy bác 2 gánh lấy to lớn trách nhiệm, nhiều vất vả, thừa kế hay không có gì quan trọng, bác 2 chưa khi nào eo hẹp tiền bạc với người nhà, chỉ cần không phá sản như chú 4 con, tiêu xài thoải mái, mục đích kiếm tiền là để hưởng thụ, không phải làm tay sai cho nó, để bác 2 con làm được rồi, đúng không ?"
Thường Khánh nghe ba nói mùi ngon, đột nhiên hét lên "Bác 2..."
Triều Ân giật bắn người ngồi dậy mới biết mình bị lừa, chỉ tay vào Khánh "Con..." hù chết người, 2 cha con đùa giỡn lăn lộn trên giường
"Thường Khánh, nếu không phải ba bị ép đến đường cùng, không vì bảo toàn Nghiêm thị, bảo toàn nhà này, ba sẽ không làm vậy... nếu thật có ngày nào đó ba làm như vậy, đó là ba bất đắc dĩ, ba có lỗi với con, con có thể hận ba, ghét ba... ba nhận ; ba hết sức không để điều đó xảy ra, ba đang cố gắng bù đắp cho con"
"Ba mẹ làm lành với nhau được không ? Khánh bâng quơ hỏi
"Được !"
Thật lâu Thường Khánh vẫn chưa lấy lại cân bằng, cả người lâng lâng, ước nguyện này cậu đã lặp đi lặp lại đến đếm không xuể, đã trở thành cửa miệng mỗi khi ba mẹ có dịp gặp nhau, phản hồi luôn là sự trầm mặc, vậy mà hôm nay ba bảo Được ! Bất kể mập ốm, lùn cao, giàu nghèo, người ba nào trong lòng con trai đều là thần tượng, là anh hùng, ba quả là không gì không làm được !!!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com