Phần 1
"A2, ngoài kia có múa lân..." gần nhà có cửa hàng khai trương mướn đoàn lân sư tới tạo không khí
Khi Thường Khánh sinh ra, Triều Ân nhất định muốn tên của con có chữ lót giống con a2, như cậu ngày xưa và bé cũng theo gọi Thường Châu a2 và Thường Hạo a3
"A2 bế Khánh lên xem nha..."
"Không, Khánh muốn đi ra xem, đứng trong nhà xem không rõ" bé muốn đến gần xem cơ, dùng tay nhỏ mập mạp níu kéo
"A2 em cũng muốn" Hạo trong nhà nghe tiếng trống lân cũng chạy ra
Thường Châu nhìn vào trong nhà, ba đến tỉnh thành khác bàn việc hôm nay mới về tới, mẹ đi mở quán, ông bà cùng ông Hoàng đi nghỉ dưỡng, nhà không có ai, chỉ cách vài căn nhà nên không nói lại với người giúp việc, lẳng lặng mở cửa dẫn 2 em ra ngoài
Náo nhiệt, Thường Châu gần 10 tuổi cần tới 2 tay để ẳm em, phần cho em nhìn rõ, phần sợ người xô đẩy, nhất thời quên béng bên cạnh còn mang theo đứa 7 tuổi. Đến khi tan cuộc tay tê rần bỏ em xuống dắt về nhà, đến cổng mới phát hiện không đúng, thiếu mất 1 đứa !
Thường Châu hoảng đến phát run, kéo vội em vào nhà thử xem Hạo có về trước chưa... Người làm cho là các bé ngoài sân chơi không để ý, giờ mới tá hỏa chia nhau ra tìm, gọi điện thoại thông báo cho các thành viên gia đình
Triều Ân vừa dừng xe, Thường Khánh đã lao ra khóc nấc, bé đánh mất a3 của mình mà Thường Châu cũng không khá hơn, tuy đã đè nén mà mắt mũi đã đỏ bừng, gần nửa tiếng trôi qua vẫn không tin tức, cậu không được cho ra ngoài nữa
Ba ~ ba ~ ba ~ ba ~
Triều Ân phân biệt trên mông cháu trai, con trai cho mấy bàn tay, Châu ăn đau 2 tay bấu chặt quần, biết mình sai không dám nửa điểm xê dịch, ngược lại bé Khánh khóc đến nước mắt nước mũi chảy ròng, dùng hết 2 tay 2 chân bấu lấy a2 cầu cứu mạng vô tình đưa mông ra cho ba càng dễ đánh !
"Ra ngoài không báo 1 tiếng, coi hôm nay ba đánh chết con không"
Triều Ân không giữ được lý trí, quên mất trước mắt mình chỉ là đứa bé 10 tuổi và 3 tuổi, lực đánh cực nặng, Thường Châu đã đau chịu không nổi nói gì tới bé Khánh, liều lĩnh ôm cứng lấy em đỡ đòn cho, hành động này càng khiến Triều Ân điên tiết
"Cậu 3, ngừng tay..." mọi người tán đi tìm không có kết quả, tụ về tính toán tiếp vội ngăn lại
Thường Khánh hoảng sợ khóc đến ngất đi, khi Triều Ân bị tách khỏi bé cũng xịu lơ trong tay anh
Triều An chạy tới bệnh viện, Thường Khánh vừa mới tỉnh, Thường Châu cũng vào chung, phòng hờ phát sốt, cậu bị đánh không nhẹ xanh tím đủ chỗ
Nhìn em thất thần ngồi, anh muốn tiến lên cho 1 bạt tai, 1 đứa còn đi lạc không lo, lỗ mãng đánh đứa nhỏ tới nhập viện
"A2, xin lỗi..."
Hỏi qua tình hình cháu trai đã ổn, chịu kinh hách quá độ cộng với bị đánh đau dẫn đến phát sốt, cần theo dõi 1.2 ngày, bớt đi 1 việc, Triều An day day trán ngồi xuống cạnh em, mấy ngày nay đầu óc luôn làm việc cường độ cao để tranh thủ đến lợi ích tối đa cho công ty. Vừa kết thúc về tới nhận được điện thoại vợ vừa gọi vừa khóc cầu cứu, anh lập tức liên hệ vài mối quan hệ hỏi thăm tình hình lại được biết Triều Ân không hề tiếp xúc với họ.
Sự việc đã qua 2 tiếng, anh linh cảm điều chẳng lành, 1 mặt cung cấp thông tin, 1 mặt chạy lòng vòng khắp phố, thậm chí dùng xe máy chạy vào các con hẻm nhỏ vẫn vô vọng, chạy qua bệnh viện tắp vào xem Thường Khánh với con lớn
"Vẫn chưa tìm được Thường Hạo"
"Mấy bên kia nói thế nào ?"
"Triều Ân, em cả giận làm cho mụ người, đến khi anh về họ vẫn chưa biết gì, em khiến anh quá thất vọng, lúc mấu chốt em lại hồ đồ, bỏ lỡ thời gian quý báu..." có thể vì vậy, không chỉ em mà cả anh, cả nhà sẽ dày vò cả đời nếu chuyện đáng tiếc xảy ra
"...a2..." Triều Ân tay chân lạnh toát, run lập cập, quanh quẩn bên tai chỉ có 1 câu... em không cho người tìm cháu !
Anh không buồn nhìn em bị đả kích đến thất hồn lạc phách, đẩy ra cửa phòng bệnh
"Ba, tìm được em chưa ?" Châu thấy ba vào ngồi bật dậy hỏi
"Vẫn chưa, con khỏe không ?"
"Ba, con không sao, con sẽ ở đây với thím 3, ba yên tâm đi tìm em về... rồi phạt con sau..."
"Hiện tại ba mẹ không thể ở cùng con, con ngoan ngoãn nghe lời thím 3... Làm phiền em..."
Triều An vò đầu cháu trai suy yếu, vỗ vai con trai, khẽ gật đầu với em dâu liền đi, điện thoại yên ắng tâm anh cũng chết lặng theo thời gian trôi qua
Tất cả đều không có tin tức...
"A2... em đi với..." Triều Ân loạng choạng đuổi theo, cậu không hiểu nổi mình sao có thể phạm phải sai lầm không thể tha thứ như vậy, a2 không ở nhà, cậu là trụ cột lại vô dụng ngay lúc cần cậu nhất
Trời sập tối, nhà cửa trước sau đèn sáng trưng, Triều An cố nuốt ly sữa lấy sức, cày nát thành phố, đã làm tất cả có thể, Thường Hạo, con trai anh vẫn bặt vô âm tín, vợ khóc đến lả người, vẫn chưa dám báo cho ba mẹ
...Thường Hạo ham vui, nhóc ỷ mình nhỏ tuổi, đẩy ra mọi người chui vào vòng trong, coi say mê, đến khi nhớ tới a2 thì nhìn không thấy, nhóc không quá bận tâm, vì biết đường về nhà, định xem xong rồi về.
Khi lân hết múa, chủ tiệm còn cúng kiến trong tiếng trống lân, cậu đã rời khỏi, mới đi được vài bước thình lình bị bịt miệng bắt lên xe mang đi, quá nhanh nên không ai để ý, nhóc tỉnh lại đã ở nơi tồi tệ này cùng với vài đứa trẻ khác, tay chân bị trói, miệng bị nhét giẻ, chỉ có thể ưm ư... nhóc biết mình bị bắt cóc
"Ba mẹ rất thương tôi cũng rất có tiền, các người có thể liên lạc trao đổi để lấy tiền chuộc" chúng quăng cho ổ bánh mì không lót dạ, thừa dịp được mở miệng, Thường Hạo đề điều kiện, nghe ba nói, không có gì quý giá hơn anh em nhóc, ba mẹ sẽ sẵn lòng dùng tiền đánh đổi, nhóc tin chắc là thế
"Nhà mày ở đâu ?"
"Tập đoàn Nghiêm thị"
"..." họ đã chọc phải người không nên chọc, quay lại cũng đã muộn, trên đường đem đám nhóc này bán, thuận tiện vớt thêm đứa long nhong 1 mình trên đường, thấy nó ăn mặc đồ thun phổ thông tưởng con nhà bình dân, 1 khi họ dám gọi điện thoại sẽ lộ ngay lập tức, quý tử mất tích chắc chắn đã bày ra thiên la địa võng chờ tóm gọn
"Mày nói phải làm sao ?" tên A hỏi
"Rất bất lợi, chẳng những cảnh sát mà họ sẽ chơi lớn với chúng ta, không bằng cắt đuôi, có truy tới đây sẽ bị sốc, chúng ta có thêm thời gian đào tẩu qua nước láng giềng" tên B làm động tác cắt cổ, họ tội ác tày trời, giết 1 đứa trẻ cũng chẳng nhiều hơn, nhóc con đó nhìn qua khá thông minh, sẽ vướng tay vướng chân
"Được, vậy lập tức hành động, tối nay sẽ lên đường giao mấy đứa này cho lão C"
"Anh ơi, mấy tên đó muốn giết anh, trốn mau đi..." 1 bé con vì khát quá bò đi tìm nước vô tình nghe được đoạn đối thoại
Thường Hạo không ngờ 1 câu nói của mình kích động chúng phát rồ, nhóc bị trói muốn cũng không trốn được, giết nhóc dễ như trở bàn tay
"Anh cũng không biết làm sao, em tên gì ?" Thường Hạo nghĩ tới phim truyền hình diễn mấy cảnh này như thế nào
"Em tên Thừa, ba mẹ em bán em cho bọn chúng"
"Sao... sao có thể như vậy ?"
"Anh mau nghĩ cách chạy đi..." giờ này là giờ nào rồi còn ngồi tâm sự
Nhóc thử nút thắt dây trói tay, không được, thử nút thắt dây trói chân, kinh hỉ không phải vì nút thắt lỏng mà vì dây bị gút mối, chỉ cần đẩy thẳng lại sẽ dư ra 1 đoạn, nhóc cố gắng tùng lỏng kéo ra ngoài, bé Thừa nhích người che chắn giúp, Thường Hạo tự hứa, thoát khỏi sẽ nói ba mẹ cứu em ấy
"1 lát em gây rối giúp anh được không ?" chỉ cần chạy ra khỏi ngôi nhà, ngoài kia là bóng đêm sẽ dễ dàng ẩn nấp, nếu may mắn sẽ tìm được người giúp đỡ
"Nhét khăn vào miệng chúng... Mày ở đây canh chúng nó, tao đi mua thêm xăng về đổ đầy bình rồi đi" tên A bảo
Cửa mở, chỉ còn 1 tên ở đây, là cơ hội cuối cùng để chạy, nhìn qua bé Thừa, bé nhảy lộc cộc uốn éo làm hạn chế tầm nhìn, nhân lúc tên B lúi cúi nhét khăn vào đứa khác nhóc lột dây chân thật nhanh vọt ra cửa
Tên B bật người đuổi theo lại vướng bé Thừa, chậm mất 1 nhịp, khi hắn lướt qua, bé lại hô bậy hô bạ, không thể công dã tràng mất hết, dù nơi đây vắng vẻ ồn ào quá cũng không tốt, tên B không quay lại tay đấm chân đá vào người bé
Tên A mua xăng về nghe chuyện chửi bậy 1 hồi, lại tán cho bé vài cái rồi thảy lên xe
"Như vậy cũng không cần đốt, dễ đưa đến chú ý, đi mau"
Bé Thừa nằm oằn người trên xe bịt kín, anh ấy bảo ba mẹ rất thương anh ấy, nếu tìm lại được họ sẽ rất hạnh phúc, bé không biết đó là gì nhưng tin là nó rất đáng quý
Thường Hạo biết không thể chạy lại nếu bị đuổi bắt, nhóc lẹ mắt thấy có thùng phi bỏ phế cách đó không xa trốn vào đó, đánh cuộc 1 lần, trên phim cũng có chi tiết như vậy, nghe tiếng bé Thừa khóc cũng biết chúng định đốt nhà lẫn nhóc, xe chạy khoảng xa, đã an toàn, rốt cuộc nhịn không được, khóc nấc lên, ba mẹ có đang tìm con không ?
** Cuối năm gây họa =)))) phần kia mình vẫn tiếp tục viết nhưng lại tự nhiên muốn viết đoạn này trước, mình tùy hứng *các bạn thông cảm*
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com