Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13: Nhà kho khổng lồ của Bunce

"Bạn Cáo yêu quý của tôi ơi!" Lửng hét lên. "Cái quái gì đã xảy ra với đuôi của anh vậy?"

"Làm ơn đừng nói về điều đó," Ngài Cáo nói. "Đó là một vấn đề đau đớn."

Họ đang đào đường hấm mới. Họ đào trong sự im lặng. Lửng là một kẻ đào bới tuyệt vời và đường hầm tiến về phía trước với một tốc độ khủng khiếp khi anh ta giúp đỡ một tay. Nhanh chóng họ đã ở bên dưới tấm sàn gỗ khác.

Ngài Cáo cười teo toét, lộ ra hàm răng trắng sắc nhọn. "Bạn Lửng của tôi à, nếu tôi không lầm," anh ta nói, "thì chúng ta giờ đang ở dưới nông trại thuộc về tên Bunce béo lùn bụng phệ khó chịu. Sự thật là chúng ta đang ở ngay dưới chỗ thú vị nhất của nông trại đó.:

"Những con vịt và những con ngỗng!" những Cáo Nhỏ hét lên, liếm đôi môi của chúng. "Những con vịt mềm mại ngọt ngào và những con ngỗng to béo!"

"Chính xác" Ngài Cáo nói.

"Nhưng làm thế nào mà anh có thể biết ta đang ở đâu?" Lửng hỏi.

Ngài Cáo lại cười toe toét, lộ ra nhiều răng trắng hơn. "Nhìn xem," anh ta nói, "Tôi có thể tìm thấy đường của tôi xung quanh những nông trại này với đôi mắt nhắm. Đối với tôi đi dưới đất dễ như đi trên đó." Anh ta với cao và đẩy một tấm sàn gỗ, sau đó lại tấm nữa. Anh ta đẩy đầu mình qua lỗ.

"Tuyệt!" Anh ta hét lên, nhảy vào phòng. "Tôi lại làm được nữa rồi! Tôi đã khám phá nó đúng bằng đôi mắt con bò đực! Lên đây và nhìn xem này!"

Lửng và ba Cáo Nhỏ nhanh chóng trèo sau anh ta. Họ dừng lại và bắt đầu mở rộng cái miệng. Họ rất ngặc nhiên đến nỗi không thể nó lên lời, khi họ nhìn thấy một loại giấc mơ của cáo, của lửng lúc này, một thiên đường dành cho những động vật đang đói.

"Đây, bạn Lửng già," Ngài Cáo nói, "là nhà kho khổng lồ của Bunce! Hắn tích trữ ở đây tất cả những đồ vật tốt nhất trước khi hắngửi nó đi đến chợ."

Ngược với bốn bức tường của phòng lớn, trong tủ và trên kệ dài từ sàn tới trần, đó là hàng ngàn con vịt và con ngỗng đẹp nhất và béo nhất, đã được nhổ lông và chuẩn bị đem quay! Và ở trên, treo ít nhất một trăm đùi hun khói và năm mươi miếng thị xông khói!

"Đó chỉ là bữa tiệc cho đôi mắt của anh" Ngài Cáo hét lên, nhảy múa. "Anh nghĩ gì về điều này? Thức ăn ngon tuyệt đẹp!"

Đột nhiên, như thể lò xo được gắn vào chân họ, ba con Cáo Nhỏ và Lửng đói meo nhảy vọt về phía trước vồ lấy thức ăn.

"Dừng lại!" Ngàiở  Cáo ra lệnh. "Đây là bữa tiệc của tôi, vì thế tôi sẽ chọn." Những kẻ khác ngã sau, liếm liếm vết thương của mình. Ngài Cáo bắt đầu di chuyển xung quanh nhà kho kiểm tra khung cảnh vinh quang bằng đôi mắt của chuyên gia. Một sợi nước bọt rơi xuống một bên hàm anh ta và treo lơ lửng giữa không trung, sau đó rớt xuống.

"Chúng ta không được làm thái quá lên đâu," anh ta nói. "Không được để trò chơi kết thúc. Không được để họ biết chúng ta đã làm gì. Chúng ta phải khéo léo, gọ gàng và chỉ lấy một ít những miếng thức ăn hảo hạng nhất. Vì thế, chúng ta sẽ bắt đầu với bốn con vịt non đầy đặn." Anh ta lấy chúng từ kệ. "Ồ, chúng mới béo và dễ thương làm sao! Không có gì thắc mắc là Bunce để chúng có mức giá đặc biệt ở chợ!... Đúng rồi, Lửng, giúp tôi một tôi để lấy chung xuống... Những đứa trẻ có thể giúp cũng tốt... Nào bắt đầu... Và giờ... Tôi nghĩ chúng có một ít con ngỗng tuyệt nhất... Ba sẽ là quá đủ... Chúng ta sẽ lấy con to nhất.. Ôi trời ơi, bạn sẽ không bao giờ nhìn thất con ngỗng tốt hơn nhũng con này ở bếp của vua chúa đâu... Dễ quá, dễ quá... đúng hướng rồi... Và nghĩ sao về cặp đùi hun khói đẹp này... Tôi yêu thích đùi hun khói, còn anh thì sao, Lửng?...  Lấy cho tôi cái thang, làm ơn..."

Ngài Cáo trèo lên thang và lấy xuống ba cái đùi đẹp đẽ. "Và anh thích thịt xông khói chứ, Lửng?"

"Tôi phát điên vì thịt xông khói!" Lửng hét lên, nhảy nhót trong sự háo hức. "Hãy lấy một miếng thịt xông khói! Cái to nhất ở đây!"

"Và cà rốt nữa bố!" đứa Cáo Nhỏ nhỏ nhấy nói. "Chúng ta phải lấy một vài củ cà rốt này"

"Đừng quá ngu ngốc vậy," Ngài Cáo nói. "Con biết là chúng ta không bao giờ ăn thứ đó mà."

"Nó không dành cho chúng ta. Nó dành cho gia đình Thỏ. Họ chỉ ăn rau thôi."

"Ôi trời ơi, con đúng rồi!" Ngài Cáo hét. "Thật là một suy nghĩ chu đáo! Láy mười bó cà rốt!"

Nhanh chóng, tất cả đồ vật cướp được này đang xếp gọn gàng nằm dưới sàn nhà. Những Cáo Nhỏ đến gần hơn, mũi của chúng co giật, mắt của chúng sáng như sao.

"Và bây giờ," Ngài Cáo nói, "chúng ta sẽ phải mượn từ bạn Bunce của chúng ta hai trong những xe đẩy hữu ích ở góc kia." Anh ta và Lửng lấy xe đẩy, và xếp những con vịt, ngỗng, đùi và thịt xông khói lên xe. Chúng nhanh chóng hạ xe xuống qua lỗ trên sàn. Còn lại trượt xuống theo sau họ. Khi họ quay lại hầm, Ngài Cáo đẩy lại tấm sàn rất cẩn thận vào vị trí như thể không ai có thể nhận ra bất cứ gì.

"Các con," anh ta nói, chỉ vào hai trong ba Cáo Nhỏ," lấy một xe đẩy và chạy trở lại nhanh nhất có thể về với mẹ con. Đưa cho mẹ tình yêu của bố và nói với mẹ là chúng ta đang có khách đến ăn bữa tối - gia đình Lửng, gia đình Chuột Chũi, gia đình Thỏ và gia đình Chồn. Nói với mẹ rằng đó phải clà một bữa tiệc chân thực tuyệt vời. Và nói vói mẹ là nơi nghỉ của bọn bố sẽ là nhà ngay khi bọn bố làm xong thêm một việc nữa."

"Vâng, bố! Ngay đây ạ!" chúng trả lời, và chúng vồ lấy xe đẩy và nhanh chóng xuống hầm.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com