Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 3

Không ngoài dự đoán, tối hôm đó Jimin trở bệnh, anh ho khan và nằm li bì trên giường. Thân thể của anh suy nhược từ khi còn nhỏ, đã vậy đi trên xe ngựa lại không lót thảm gì, tới nơi lại bị ai đó đè ra xoa bóp, những điều này có hơi quá sức.

Vị anh hùng trầm ngâm đôi chút, hắn ta vừa bị mắng ở chỗ y sĩ, rằng tại sao chưa đám cưới mà đã viên phòng, thật ra hắn ta chưa làm gì cả, nhưng bởi vì trên người người kia có mấy dấu vết nhỏ, thành ra cũng không muốn tranh cãi làm gì?

"Không phải ta bảo con sưởi ấm cho người ta rồi sao?"

"Con làm rồi còn gì?"Jungkook nghi ngờ."Con đã xoa bóp chân và các huyệt để--"

"Đừng nói với ta là con dùng mấy cái phương pháp ở quân bộ đấy nhé? Jeon ơi, người ta là thiếu gia đấy, không phải đám đàn ông thô tục ở chiến trường đâu!"

Jeon cúi đầu, tỏ vẻ đã biết lỗi. Nhưng hắn ta chỉ có ý tốt mà thôi, nhìn người thương yếu ớt nằm trên giường, mặt cũng tái nhợt, ngài bối rối thở dài, coi bộ đám cưới phải hoãn rồi.

Jimin cảm thấy hơi mệt, cũng rất lạnh nữa, mặc dù anh biết bản thân mặc đồ bông và đắp một chiếc chăn vừa lớn vừa dày.

"Lạnh quá."

Thời tiết vào khuya ở Biên thành lạnh thật, anh có hơi nhớ cảm giác âm áp của Thủ đô. Nhưng nhớ thì cũng là nhớ thôi, anh cần phải học cách làm quen nhanh ở đây mới được, bởi có lẽ nửa đời sau của anh phải trải qua ở đây rồi.

"Em tỉnh chưa?"

Giọng nói của ai đó rơi trên đỉnh đầu, Jimin theo phản xạ ngước nhìn. Là người kia, anh ta mặc thường phục, tóc rũ xuống trước mái, làm anh ta trông có vẻ ngoan hiền hơn hồi sáng.

Ngoan hiền?

Jimin ngạc nhiên, tại sao anh lại có suy nghĩ kỳ quái vậy cơ chứ?

"Mới tỉnh thôi."

"Trông em không được khỏe lắm."Người đàn ông nhíu mày, bất giác cúi người xuống."Ta đã dặn người hầu hâm lại cháo cho em."

"Chà, cảm ơn ngài."Jimin nghiêng đầu cười.

"Có chuyện cần nói với em."Người đàn ông tiếp tục nói."Ta đã lùi ngày kết hôn sang tháng sau, thời gian này em cứ tĩnh dưỡng đi."

"Vậy sao?"Jimin đáp lời, anh nhận ra người đàn ông ấy vô cùng lúng túng, như băn khoăn muốn nói điều gì."Anh muốn làm gì sao?"

"Hồi nãy, có phải ta đã xoa bóp hơi mạnh không?"

Đại thiếu nhà công tước sững người, rồi nhếch môi cười khẽ.

"Không đâu."

"Vậy thì tốt q--"

"Mà nó rất đau. Rất rất đau đấy."Như thể còn chưa đủ, tính trêu ghẹo trong người thiếu gia họ Park này lại nổi lại."Ngài thật thô bạo với phu nhân của mình đấy, hầu tước."

Vị anh hùng sững người, mà Park thiếu nằm trên giường lại vô cùng thỏa mãn khi thấy biểu hiện lúng túng của ngài. Jeon hầu tước vốn không phải là người tinh tế, cũng không nhận ra đó chỉ là lời trêu chọc, ngài chỉ biết người kia nói mình rất đau, và rằng ngài thật thô bạo.

Có phải em ấy sẽ lại càng ghét ngài hơn không?

Ngài phải làm sao bây giờ?

Vị anh hùng quanh năm ít biểu cảm lại cau mày tự hỏi, mà đối với Jimin, anh lại cho rằng người này đang tức giận bởi sự thô lỗ vừa nãy của mình. Anh quên mất mình đang ở đâu, làm sao anh có thể tùy hứng như vậy trên lãnh địa của người khác được chứ? Thật sơ suất mà!

"Ăn xong rồi nghỉ ngơi đi. Ta đi trước."

Có vẻ như em ấy cần nghỉ ngơi, Jungkook siết chặt tay, để người ta không ghét mình hơn, có lẽ bản thân ngài đừng nên xuất hiện trước mặt em ấy quá lâu.

Jimin nhìn bóng lưng to lớn rời đi, thầm thở một hơi thật dài, may là người này không quá giận dữ, nếu không rất khó để nói chuyện lại.

Sáng hôm sau, khi vừa dùng xong bữa sáng trong phòng, Jimin muốn ra ngoài đi dạo để hít thở khí trời, nhưng vừa mở cửa, đã thấy năm sáu binh lính cao lớn ngăn cản người hầu và vú nuôi của anh, mặc dù hành động không thô lỗ, nhưng họ vẫn ngăn cản hành động của mọi người xung quanh anh.

"Có chuyện gì vậy?"Jimin vừa hỏi vừa bước ra cửa, nhưng chưa bước hẳn ra đã bị hai binh lính cao lớn ngăn lại.

"Tướng quân có lệnh, ngài nên nghỉ ngơi."

"Ta đã nghỉ ngơi đủ, ta muốn--"

"Tướng quân có lệnh, ngài nên nghỉ ngơi."Binh lính đó lặp lại, vô cùng hùng hồn và nhiệt tình đáp lời anh."Ngài nên nghỉ ngơi đi, phu nhân, tướng quân mong ngài sẽ khỏe lên."

Thế là cánh cửa cứ thế đóng lại ngay trước mặt trong sự hoảng hốt của Jimin, anh thậm chí còn chưa nói hết câu, cậu binh lính và cả người kia, không, tất cả mọi người ở đây đều vậy sao? Đều thích tự làm theo ý mình, tùy tiện như vậy?

"Này."Jimin tiến đến định mở cửa, nhưng phát hiện cửa lại ngay lập tức mở ra trước mặt mình, nếu không tránh kịp, họa chăng cánh cửa sẽ đập thẳng vào mặt mình mất.

Người đi vào không ai khác ngoài vị anh hùng kia, nhưng Jimin không sao vui nổi. Khi nhìn thấy chai nước thuốc kia, từ sâu thẳm trong tâm hồn, anh biết đây không phải là điềm lành gì.

"Tôi nói cho anh biết, tôi cự tuyệt mấy cái mát xa xoa bóp gì đó, tôi ghét nó, anh nghe không?"Như muốn nhấn mạnh, Jimin gằn lại."Đừng có lại gần tôi."

Nhưng tướng quân nào cho anh được toại nguyện, và cả những người ngoài phòng cũng không hiểu mô tê gì, chỉ nghe những tiếng rên nhỏ phát ra từ trong phòng.

"Ta đã nhẹ nhàng lắm rồi mà em vẫn đau sao?"

"Ở đây vẫn còn tím sao, nó vẫn còn sưng từ hôm qua tới giờ?"

"Anh thôi ngay, anh tránh ra, anh tránh ra cho tôi."

"Bỏ cái móng heo của anh ra, bỏ ra, này, Jeon Jungkook, tôi đang nói với anh đó!"

Binh lính lẫn người hầu đều đỏ mặt, thầm mắng trong lòng ngài Jeon thật dũng mãnh, mới sáng sớm ra đã có tinh lực dồi dào như thế. Cũng không quên thương xót cho vị thiếu gia đến từ Thủ đô.

Mặt vú nuôi của Jimin đen dần đi, bà ta uất ức cắn khăn, thiếu gia nhà ta thanh lịch tinh tế là thế, vậy mà bị bắt nạt đến quên cả lễ nghĩ mà mắng lên như thế này, không, không được, bà ta sẽ viết thư cho ngài công tước, bà ta không thể để thiếu gia nhà mình bị uất ức như thế này mãi.

Sau khi đã trải qua lần hai xoa bóp, mặc dù cơ thể đau đến muốn bíp bíp nhưng Jimin vẫn thấy những vết nhức đeo bám nhiều năm dần đỡ hơn nhiều, không hiểu sao, anh nhận ra người này như có như không rất để ý để phần vai bên trái của mình.

Đó là vết thương luôn gây cho anh bao đau đớn bao mùa đông về.

"Ôm lấy cổ tôi."

Vị anh hùng đỡ anh lên, nhẹ nhàng khoác lại tấm áo choàng lông cho anh rồi lại thầm thì điều gì đó nhưng Jimin chẳng nghe rõ, bởi ngay phút giây sau đó, cơ thể của anh tự động giang hai tay ôm lấy người nọ. Người đàn ông khẽ cười, tiếng cười của hắn ta trầm thấp nhưng lại quyến rũ không tưởng.

"Ta đưa em đến vườn trà nhé, em có thể chơi ở đó,nhưng chỉ một lúc thôi."

Thấy Jimin không đáp lại mình, hầu tước có hơi sốt ruột, lại sợ người ta giận, bèn cao giọng chất vấn."Em có đang nghe ta nói không đấy?"

"Anh đang to tiếng với tôi đó à?"Jimin bực bội chất vấn.

"K--Không, ta không có ý đó..."Jeon hầu gia thấy người kia tức giận thật, bèn ỉu xìu đáp lại. Ngài không hề có ý định to tiếng, chỉ là ngài quan tâm đến sức khỏe của em thôi."Ta chỉ sợ em cảm lạnh nên--"

"Anh phiền quá đi."Thôi cũng được, may mà vị anh hùng này còn biết được anh muốn ra hóng gió trời, ở chỗ Jungkook không nhìn thấy, Jimin cong môi cười khẽ.

Sấm sét từ trời cao như giáng xuống vị anh hùng đáng thương, tấm vai rộng lớn xìu hẳn xuống. Hẳn là sáng nay ngài lại làm em giận rồi chăng? Ngài đã lấy hết can đảm để đến mát xa cho em, ngài đã tập luyện suốt đêm cùng quân sư và sói lớn của mình, rõ ràng bọn họ đều nói không đau kia mà?

"Ta--" Jeon thiếu muốn biện minh cho mình, nhưng rồi cũng không biết phải nói điều gì, đành phải nghe lời người ta vậy, thế là ngài xoay lưng bước về phía căn phòng, đặt Jimin lên giường.

Jimin với nghìn dấu chấm hỏi chạy quanh"???" Không phải nói đưa mình ra vườn hoa vườn trà gì đó sao?

"Em ở đây đi, ngoài trời gió lạnh nên khi nào trời ửng lên rồi ta sẽ dẫn em đến doanh trại. Không được đi đâu hết, được chứ? Ngoài kia trời lạnh lắm."

Nói xong ngài quay người bỏ đi, để Jimin không thấy gương mặt buồn hiu của ngài, còn về phía Jimin, lại tức điên nhìn theo người đàn ông kia. Hắn ta đang giận dỗi đó à? Biểu cảm đó là gì? Là ai sáng ra rồi làm phiền người khác vậy hả?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com