Chap 9
Vị anh hùng mặc dù vẫn thường hay bảo Park thiếu đừng nên gửi thư cho mình, nhưng thật ra ngài mong chờ lắm, vào mỗi lúc rảnh rỗi không có chiến sự gì đặc biệt, ngài thường cưỡi ngựa đi đi lại lại suốt để xem có ai đưa thư từ Biên thành không, nhưng rõ là, chẳng có bức thư hay thứ gì được gửi đến cả.
Ngài Jeon có hơi ủ rũ một xíu, nhưng nó không hề ảnh hưởng đến tâm trạng và sự tập trung của ngài mỗi lần giải quyết các vấn đề rắc rối từ biên giới, ngài luôn công tư phân minh mà. Chỉ là hồi buồn chút xíu thôi, nhỏ xíu chắc bằng hạt đậu ấy.
Đông đến, lại một mùa đông ngài lại xa Biên thành, nhưng khác với mọi năm, lòng ngài hầu tước lại ấm áp bởi ngài nhận ra được, mùa đông lạnh lẽo này lại có người ở nhà chờ ngại trở về. Cũng không để ngài chờ lâu, vài ngày sau, có một binh lính bất chấp bão tuyết mà đến đưa món quà của ai đó.
Là một chiếc khăn len, được đan bằng tay, đằng sau còn vô cùng tỉ mỉ mà thêu tên của ngài.
"Ai mà đan xấu thế kia?" Một người lính không hiểu chuyện thấy ngài Jeon cứ vuốt ve chiếc khăn liền vỗ vai cười đùa.
"Cút." Ngài Jeon phút chốc lạnh mặt.
Ngài Jeon tính toán lúc nào hoàn thành xong chiến trận, ngài sẽ quay về và tỏ tình với em, dù có bị ghẻ lạnh cũng được, ngài phải nói cho em biết lòng mình, ngài đã chẳng thể chờ đợi được nữa.
Nhưng mọi chuyện đâu phải lúc nào cũng theo tính toán của ngài đâu, chuyến đi dự tính là xấp xỉ khoảng một năm đổ lại, mà bỗng chốc, đã gần hai năm trôi qua. Mọi chuyện không chỉ dừng lại ở việc dẹp yên các bộ tộc nổi loạn và còn ở những bộ phận nhỏ thám thính của các ngoại tộc và các đế quốc lân cận đang như hổ rình mồi.
Không những bị Hoàng đế sai bảo phải dẹp loạn cho xong, ngài còn bắt được mấy tên mật thám ngu ngốc không những thiêu hủy những thư tín quan trọng, mà trong những bức thư mật ấy, ngài thấy vẫn còn tàn dư bức thư có ô đóng dấu quen thuộc, là gia huy của hầu tước Jeon.
Người có thể sử dụng gia huy ngoài ngài chỉ có Park thiếu thôi.
Ngài Jeon tức lắm.
Hóa ra em có hồi âm cho ngài, viết thư cho ngài, mà ngài chẳng rõ, đến giờ, ngài thậm chí còn chẳng hồi âm lần nào cho em. Những con chữ của em, ngài đã mong đợi như thế nào chứ? Không biết Park thiếu ở nhà có giận ngài không?
"Tướng quân—ngài, ngài nhẹ tay thôi!" Vị quân sư và binh lính sợ hãi chẳng dám lại gần vị anh hùng đằng đằng sát khí trước mắt. "Ngài như vậy hắn ta chết mất đó!"
"Tướng quân!"
Ngài Jeon khải hoàn về Biên thành với những đóa hoa và lời ca ngợi của người dân, nhưng ngài nhìn mãi, nhìn mãi vẫn chẳng thấy bóng dáng em đâu, ngài có hơi mất mát, gương mặt lạnh lùng lại phủ thêm một tầng sương gió, làm những đứa trẻ con vốn muốn dâng lên vòng hoa cũng ngại ngùng bước lui.
Vị anh hùng thấy thế dừng bước, dư quang trong đáy mắt phát hiện tay của lũ trẻ bị trầy xước, đầu gối nhỏ nhắn như bị cà đến đỏ lên. Thở dài, ngài quỳ một chân, khẽ cúi đầu với những đứa trẻ con đang sợ hãi. Chúng thấy ngài hầu tước cúi đầu, bèn thi nhau đưa vòng hoa và đan vào tóc ngài những chồi non mới hái được.
"Ngài là anh hùng của tụi con, con–con lớn lên cũng muốn trở thành một người như ngài!"
Ngài Jeon chẳng nói gì, bàn tay to lớn vỗ đầu lũ trẻ, nhưng dù thế, bọn trẻ vẫn thích thú và ríu rít bày tỏ với ngài.
"Ngài là ánh dương của Biên thành." Một đứa trẻ mạnh dạn thổ lộ. "Con–con vô cùng thích ngài."
Vị anh hùng ngạc nhiên đôi chút, sau đó như có như không gật đầu, nhưng ai quen Jeon tướng quân cũng biết, ngài đang rất vui, cực kỳ vui và cũng cực kỳ cảm động trước lời nói của lũ trẻ. Ngoài Park thiếu ra, hầu tước luôn dành sự dịu dàng cho đám trẻ con, và cũng thật kỳ lạ, những đứa trẻ tại Biên thành nom dạn dĩ và thân thiện với ngài hầu tước hơn hẳn người lớn.
Mang theo tâm trạng vui vẻ đó về nhà, mặc dù chẳng nhận được thân ảnh nào đó quen thuộc nhưng ngài cũng tự dặn lòng mình, không quá trông đợi sẽ không quá hụt hẫng, nhưng có vẻ như thần may mắn đã mỉm cười với ngài.
Thật ra Park thiếu viết có ba lá thư thôi, cũng không phải quá nhiều, mặc dù không nhận được hồi âm, anh cũng chẳng phiền muộn bao nhiêu, vì người ta có bảo sẽ phân tâm lắm nên anh không có gửi thư nữa.
Thấy người ta khải hoàn trở về, anh cũng muốn ra đón lắm, nhưng hôm đó anh ốm đến mơ màng, mãi cho đến khi hoàng hôn, lúc cơ thể đã khá hơn, thông qua lời của hầu gái, anh mới biết được người kia cũng mới quay trở về dinh thự sau khi bàn giao công việc.
Jimin chậm rãi khoác tấm áo dày muốn ra cửa đón, nhưng khổ nỗi, chân tay anh bủn rủn quá, đứng cũng chẳng xong, nên vội vàng sai người hầu lấy khăn mặt thấm ướt để khiến sắc mặt mình không quá tái nhợt.
Ngài Jeon khi nhìn anh lại có cảm giác khác lạ, ngài nhìn chằm chằm vào anh, giống như đang hỏi tại sao lại không đến đón ngài vậy. Park thiếu có hơi chột dạ, anh nghĩ rằng bất cứ phu nhân nào cũng đều phải nghênh đón phu quân của mình, vậy mà anh lại anh nằm trên giường, bỏ lỡ cả thời cơ bày tỏ tình cảm mà mình sắp đặt sẵn
"Mừng anh về." Jimin thấy giọng mình khàn đặc, vô cùng khó nghe, đành cố gắng mỉm cười, không lên tiếng nữa.
"Ừ." Ngài Jeon nghĩ chắc Park thiếu giận mình lắm, nên cũng chẳng buồn nói thêm lời nào. Người ta hẳn là tức đến khàn cả giọng kia kìa. "Uống nước ấm rồi nghỉ sớm nhé? Ta có việc nên đêm nay sẽ ngủ ở phòng khách."
Mới về mà đã giận dỗi rồi sao?
Park thiếu thấy cổ họng mình như lửa đốt, nhưng vấn cố gắng nói. "Ngài dùng bữa chưa? Em, khụ, mới bảo người hầu chuẩn bị nước ấm cho ngài, ngài tắm rửa rồi dùng bữa nhé?"
"Không cần đâu." Ngài Jeon lắc đầu. "Ta đã dùng bữa cùng binh lính." Ngài tức mình quá, ngài tự ti đến mức chẳng thể ngẩng đầu lên mà đàng hoàng ngắm nhìn em.
Vài ngày sau, không chỉ ngài Jeon, mà Park thiếu cũng bắt đầu mất kiên nhẫn. Không những lấy lý do việc ở quân bộ mà suốt đêm không về, khi say xỉn cũng chẳng nói lời thật lòng như trước nữa, hai năm không gặp, không những không lại gần, mà còn thêm xa cách.
"Rốt cuộc ngài lại làm sao thế?" Jimin vừa đón ngài Jeon từ quán rượu, vừa nhẹ nhàng lau mặt cho anh, vừa dỗ dành vị hầu tước ngoài cứng trong mềm này. "Nói cho em biết đi, ngài làm sao thế?"
"Em chẳng thích tôi chút nào." Ngài Jeon thủ thỉ. "Chắc em ghét tôi lắm đúng không?"
"Em nào giờ có ghét ngài đâu?" Jimin bối rối. "Sao ngài lại nghĩ em ghét ngài chứ?"
"Vì em không muốn nói chuyện với tôi, em nhìn tôi không vừa mắt, em luôn lảng tránh ánh mắt của tôi."
Mấy ngày nay ngài Jeon cứ nhìn chằm chằm vào Park thiếu, ngài chỉ nhìn thôi, chẳng nói gì cả. Nhưng dù thế thì Park thiếu cũng ngại chứ, anh dẫu sao cũng là quý tộc, bị người khác lỗ mãng nhìn không sót chỗ nào làm sao không ngượng được?
"Nên ngài nghĩ em không thương ngài đó hở?"
"Ừ, rõ là vậy mà, em chẳng thích tôi gì cả, em cũng chẳng thích quà tôi tặng cho em."
Quà ngài tặng cho em? Ý ngài là mấy con sói và đống áo lông đó sao? Làm sao em có thể mặc chiếc áo lông rồi lượn qua lượn lại ở Biên thành nơi người dân chỉ mặc áo bông chắn gió được chứ? Còn sói, chúng thậm chí bây giờ to lớn đến mức em có thể cưỡi chúng được luôn đấy.
Bạn đời của tôi tại sao lại nghĩ tôi không thích anh ấy nhỉ?
Đắp chân thật kín cho ngài Jeon, nhìn dung nhan người đang ngủ say, bỗng dưng Jimin hạ quyết tâm. Đúng vậy, với lão đầu gỗ này, phải dùng biện pháp mạnh thôi, phải ra đòn chính xác và trực tiếp mới khiến hầu gia này tỉnh ra được.
Thế là ngày hôm sau, trước khi đến thao trường, Jimin kéo vạt áo của người kia rồi bảo. "Hôm nay nhớ về nhà ăn tối, nhớ đấy, không cho từ chối."
Vị anh hùng cứng người trong chốc lát, sau đó bối rối gật đầu. Quả nhiên, tối hôm đó ngài về dinh thự rất đúng giờ, ngài có chút cứng nhắc dùng bữa, phát hiện ra hôm nay Jimin có vẻ như trầm lặng hơn mọi khi rất nhiều. Thế là lão đầu gỗ nghĩ, có khi nào, có khi nào, em ấy định ly hôn không? Không, không phải như vậy.
Nếu em ấy muốn ly hôn, thì ngài—ngài sẽ, ngài đâu làm gì được đâu? Có khi lúc đó ngài chỉ có thể trốn vào một chỗ rồi khóc thôi.
"Vào đây, chúng ta nói chuyện." Park thiếu mở cửa phòng ngủ.
Nhận lệnh, vị anh hùng đành phải ủ rũ ngồi trên giường chờ đợi án tử hình của Park thiếu. Nhưng mọi chuyện có vẻ khang khác thì phải. Park thiếu đẩy mạnh ngài hầu tước nằm xuống giường, còn mình thì lại leo lên vắt ngang trên eo ngài, động tác vô cùng dứt khoát mà cởi áo ngoài và dây buộc tóc. Bàn tay nhỏ nhắn nhanh chóng thoát lớp áo mỏng manh, để lộ thân thể trắng nõn và hai đóa hoa anh đào hồng nhạt, cả cơ thể dưới ánh đèn trở nên lấp lánh và gợi cảm không tưởng.
"Em–em làm gì thế!"
"Làm tình." Park thiếu đáp.
Chỉ có làm tình mới khiến lão đầu gỗ này tỉnh ra được thôi. Liêm sỉ với danh dự gì nữa chứ, dẹp, dẹp hết đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com