Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 21

NGÂM NGA


Chương 21: CÁI GỌI LÀ 'DUYÊN PHẬN' TRÊN ĐỜI NÀY, PHÂN NỬA ĐỀU CHỈ LÀ TÍNH TOÁN TRĂM PHƯƠNG NGÀN KẾ CỦA NGƯỜI KIA.

***

Cuối cùng, Nguyễn Niệm Sơ đồng ý làm cô giáo thanh nhạc cho Tiểu Tinh.

Chất giọng của Tiểu Tinh rất tốt, phù hợp với ca hát. Càng hiếm có hơn là tuy cô bé này còn nhỏ tuổi nhưng lại kiên trì, cộng thêm thông minh, ham học, nên việc giảng dạy của Nguyễn Niệm Sơ cũng tương đối nhẹ nhàng.

Không có đàn piano, do đó buổi học đầu tiên, Nguyễn Niệm Sơ chỉ dạy cô bé một số kiến thức cơ bản về thanh nhạc.

Dẫu vậy, Tiểu Tinh vẫn chăm chú ghi chép vào vở, gạch gạch vẽ vẽ, học hành rất nghiêm túc.

Một tiếng rưỡi của buổi học trôi qua trong chớp mắt.

Khuôn mặt non nớt của Tiểu Tinh cuối cùng đã lan bừng lên niềm vui, cô bé hớn hở nói: "Cô giáo Nguyễn, em cảm ơn cô. Khi nào chúng ta học tiết tiếp theo ạ?"

"Em không cần cảm ơn cô đâu. Buổi học sau..." Nguyễn Niệm Sơ nhíu mày, xoa đầu Tiểu Tinh, tầm mắt quét qua chiếc đồng hồ treo tường và bảo: "2h rưỡi chiều thứ bảy tuần sau đi!"

Tiểu Tinh chớp chớp hàng mi: "Cùng giờ này, không gặp không giải tán ạ?"

Nguyễn Niệm Sơ nhéo mũi cô bé: "Cùng giờ này, không gặp không giải tán."

"Tiết sau cô dạy em hát được rồi đúng không ạ?"

"Ừ."

"Ôi, em hóng quá!"

Khuôn mặt rạng rỡ của trẻ con làm lay động lòng người nhất. Nhìn Tiểu Tinh một lúc, Nguyễn Niệm Sơ cũng mỉm cười theo. Sau đó, cô nói: "Vậy cô đi trước nhé! Em nhớ ôn tập những phần cô đã dạy em, buổi sau sẽ kiểm tra bài cũ, không trả lời được là bị phạt đấy! "

Tiểu Tinh lè lưỡi: "Thưa cô, em biết rồi ạ!"

Dặn dò xong, Nguyễn Niệm Sơ đứng dậy ra ngoài. Vừa đẩy cửa phòng thì trông thấy Lệ Đằng và bà của Tiểu Tinh đang ngồi trên sô pha nói chuyện. Một người mang vẻ mặt lạnh lùng, một người đỏ hoe hốc mắt. Giây phút cô bước ra, cuộc trò chuyện của hai người liền dừng lại.

Lệ Đằng đưa mắt thoáng nhìn Nguyễn Niệm Sơ: "Hết giờ học rồi?"

"Vâng!" Cô gật đầu, bối rối: "Xin lỗi, em không biết anh và dì đang nói chuyện. "

"Đã nói xong!" Lệ Đằng đứng dậy khỏi ghế sô pha, anh nói với bà Tiểu Tinh: "Dì, không quấy rầy dì nghỉ ngơi nữa, chúng cháu đi đây. Thứ bảy tuần sau cháu lại đưa Nguyễn Niệm Sơ đến."

Bà Tiểu Tinh cũng đứng lên, lau mặt, không ngớt giữ họ ở lại ăn cơm tối.

Lệ Đằng từ chối. Dì ấy đành tiễn hai người ra cửa lớn.

"Tiểu Nguyễn à, hôm nay thật vất vả cho cháu quá! Cảm ơn cháu!" Trước khi sắp đi, bà của Tiểu Tinh kéo tay Nguyễn Niệm Sơ, cảm ơn lần nữa: "Về sau nếu Tiểu Tinh nghịch ngợm, quậy phá, cháu nhớ nói cho dì nhé!"

Nguyễn Niệm Sơ mỉm cười: "Dì ơi, dì đừng khách sáo ạ! Tiểu Tinh ngoan ngoãn và hiểu chuyện lắm!"

Hai người phụ nữ chuyện trò, mặt Lệ Đằng ở bên vẫn mang vẻ mặt lạnh tanh, không mở miệng lần nào. Sau cùng, Nguyễn Niệm Sơ cầm túi xách, chào tạm biệt bà Tiểu Tinh. Khoảnh khắc quay người, không biết trông thấy gì mà ánh mắt cô thoáng lóe sáng.

Bà Tiểu Tinh khép cửa vào.

Nguyễn Niệm Sơ nhấp môi. Hành lang trước mặt nhỏ hẹp, vóc dáng cao lớn của Lệ Đằng lộ rõ vẻ không hài hòa. Anh đi xuống cầu thang, bước chân nhanh nhẹn, đều đặn. Lúc đến giữa tầng năm, anh ngừng lại, quay đầu liếc cô, giọng điệu hờ hững: "Theo sát!"

Tiếng bước chân vang lên lần nữa. Lần này không dừng lại mà nhanh chóng đi xa.

Nguyễn Niệm Sơ nhăn mày, nhớ tới một màn ban nãy, cô thầm bảo: Tên đàn ông trong ngoài bất nhất, không giả bộ ngầu thì sẽ chết à?

***
Trên đường trở về thành phố, Lệ Đằng lái xe, Nguyễn Niệm Sơ không chơi di động như mọi khi mà dán mắt nhìn anh. Bị nhìn trân trân kiểu này, chưa quá 5 phút, lông mày Lệ Đằng liền cau thành hình chữ xuyên.

Giọng điệu của anh rõ ràng là mất kiên nhẫn: "Cô nhìn tôi làm gì."

Nguyễn Niệm Sơ lặng im, đưa tay chống cằm, đoạn mở miệng: "Ban nãy em thấy hết rồi!"

"Thấy gì?"

"Nhân lúc em cùng dì nói chuyện, anh đã bỏ một cái phong bì lên tủ để giày nhà dì ấy." Nguyễn Niệm Sơ quan sát sườn mặt tuấn tú kia, thấp giọng: "Nếu em đoán không nhầm, trong đó là tiền, đúng chứ?"

Lần này, Lệ Đằng nín thinh.

Nguyễn Niệm Sơ nói tiếp: "Anh không đưa trực tiếp cho dì ấy là sợ dì ấy không nhận à?"

Lệ Đằng vẫn ngó lơ cô.

Nhưng Nguyễn Niệm Sơ không chịu buông tha, cô gặng hỏi: "Đúng không ạ?"

"...." Lệ Đằng nheo mắt, sau dấy hờ hững đáp: "Ừ."

"Quả nhiên là vậy." Nguyễn Niệm Sơ ngồi thẳng người, lại nghĩ tới điều gì đó, cô bèn hỏi: "Bố Tiểu Tinh đã hy sinh, còn mẹ con bé thì sao? Mẹ con bé đi đâu rồi?"

Lệ Đằng nhìn thẳng phía trước, anh nói: "Bệnh viện."

Nguyễn Niệm Sơ sửng sốt: "Bệnh gì ạ?"

"Tâm thần."

"...."

"Thời điểm đồng đội tôi hy sinh, Tiểu Tinh vẫn chưa chào đời." Giọng anh rất bình thản: "Hôm tin tức truyền về, tinh thần chị ấy liền có vấn đề. Về sau ngày càng nghiêm trọng, vẫn ở trong bệnh viện điều trị suốt."

Chuyện cũ thế này buồn thật đấy. Nghe xong, Nguyễn Niệm Sơ trầm lặng hồi lâu mới hỏi: "Chân Tiểu Tinh bị sao vậy? Là tai nạn hay..."

Lệ Đằng ngắt lời cô: "Khuyết tật bẩm sinh."

Nguyễn Niệm Sơ nhíu mày: "Chẳng trách cơ thể yếu ớt, phải luôn uống thuốc! Tội thật!" Nhỏ tuổi thế đã phải nhận nhiều cú sốc vậy. Đôi khi số phận thực bất công.

Chủ đề này khiến bầu không khí trở nên hết sức nặng nề.

Nguyễn Niệm Sơ hít sâu rồi thở ra, ghé mắt, nở nụ cười, chuyển đề tài câu chuyện: "Tiểu Tinh bảo tôi buổi sau thì bắt đầu dạy con bé học hát."

Lệ Đằng: "Ờ."

Nguyễn Niệm Sơ bị nghẹn, hoài nghi anh chưa nghe rõ, cô liền day day trán, kiên nhẫn giải thích: "Dạy bạn nhỏ học hát là phải dùng thiết bi. Thủ trưởng Lệ à, ý em là em cần một cây đàn."

Rốt cuộc, tầm mắt Lệ Đằng chuyển sang mặt Nguyễn Niệm Sơ: "Đàn gì?"

"Piano, hoặc organ điện tử." Nguyễn Niệm Sơ trả lời: "Đàn điện tử là tốt nhất."

Anh gật đầu: "Rõ rồi!"

"Hử?" Rõ rồi, cho nên?

"Ngày mai dẫn cô đi mua."

Nghe vậy, Nguyễn Niệm Sơ không khỏi nhớ lại chuyện ngượng ngùng sáng nay. Lặng thinh một chốc, cô hắng giọng, nói với thương lượng: "Mai cuối tuần dĩ nhiên là được. Nhưng, chúng ta có thể để buổi chiều hãy đi mua không?"

"Tại sao?"

Tất nhiên là bởi cô muốn ngủ nướng rồi, "Vì em không muốn đi mua vào buổi sáng lắm!"

Lệ Đằng lãnh đạm: "Lý do này không được."

Nguyễn Niệm Sơ nắm tay thành quả đấm, nhưng vẫn mỉm cười: "Vậy thì là bởi sáng ra nhiều cửa hàng nhạc cụ còn chưa mở cửa ạ."

"Được."

Sau cùng, hai người hẹn thời gian gặp nhau vào 2h rưỡi chiều, vẫn ở chỗ cũ, cổng chung cư nhà Nguyễn Niệm Sơ. Quãng đường còn lại chỉ có tiếng gió.

Khi Trời sắp tối, xe Lệ Đằng chạy vào nội thành, gặp đúng giờ cao điểm, đợi đến lúc về đến gần nhà Nguyễn Niệm Sơ thì đã gần 8 giờ tối.

Nguyễn Niệm Sơ hơi say xe, cô có chút chậm chạp, sau đấy cô vẫn cảm ơn anh theo phép lịch sự.

Lệ Đằng đáp lời chẳng hề khách sáo. Nguyễn Niệm Sơ cầm túi xách, mở cửa xe. Vừa bước chân xuống, sau lưng vang lên tiếng nói lạnh nhạt: "Di động!"

Nguyễn Niệm Sơ ngoảnh đầu nhìn, điện thoại của cô đang nằm trên ghế ngồi, cô đã quên cầm theo.

Cô vội cầm di động lên, cười ngượng ngùng: "Lần nào cũng phải để anh nhắc em lấy đồ." Đoạn, cô thở phào một hơi, cất lời thoải mái đùa vui: "Không ngờ, thời gian thấm thoát thoi đưa, bao năm rồi mà tâm tư thủ trưởng Lệ vẫn tinh tế như vậy."

Lời cảm thán thuận miệng này đã thành công khiến Lệ Đằng xoay đầu sang nhìn cô.

Trong xe tối thui, chỉ có ánh đèn vàng bên đường chiếu sáng tầm nhìn. Nguyễn Niệm Sơ khom mình cầm di động. Nửa người hãy còn trong khoang xe. Từ góc độ của Lệ Đằng, vừa khéo có thể trông thấy cổ áo hơi rộng của cô, xương quai xanh trắng ngần, và khe rãnh ẩn hiện bên dưới.

Khung cảnh ấy không xa lạ gì với anh.

Nói ra thật buồn cười, bức họa người đẹp tắm nude vấn vít trong tâm trí anh 7 năm nay, chưa từng phai màu.

Lệ Đằng nhìn lên, rời khỏi cổ áo Nguyễn Niệm Sơ, chuyển thành dán mắt vào khuôn mặt trắng nõn của cô. Không biết có phải bởi ánh sáng quá mờ hay không mà đôi mắt anh thẳm sâu đến đáng sợ.

Nguyễn Niệm Sơ không nhận thấy điều gì khác thường, cô nói tiếp: "Cảm ơn anh!"

"Lại cảm ơn gì nữa?" Lệ Đằng hỏi.

Nguyễn Niệm Sơ cong khóe môi, thanh âm rất nhẹ: "... Về những bó hoa lúa 7 năm trước." Rồi, cô cũng không nhiều lời, chỉ nhoẻn cười, vẫy tay với anh, "Em về đây. Tạm biệt!"

Tuy nhiên, còn chưa đi được mấy bước thì tiếng Lệ Đằng vang lên đằng sau: "Nguyễn Niệm Sơ!"

Cô ngừng chân, ngơ ngác quay đầu lại.

Lệ Đằng không nói một lời, cứ nhìn cô một chốc mới mở miệng: "Ngày mai đừng đến muộn nữa đấy!" Trong câu này, trọng âm của anh rõ ràng nhấn mạnh vào chữ 'nữa' kia.

Vẻ mặt Nguyễn Niệm Sơ đổi thành vui tươi, cô cười hì hì: "Anh yên tâm, em sẽ không đến muộn đâu."

Cô rời gót, bóng lưng tiến vào cổng lớn chung cư, nhanh chóng biến mất.

Hút hết một điếu thuốc, Lệ Đằng khởi động xe. Chính lúc này, di động lại báo có tin nhắn Wechat. Anh vốn định mặc kệ, nhưng một thoáng liếc thấy tên người gửi, anh khựng lại, nhấp màn hình sáng lên.

"Là Niệm Sơ không phải mười lăm: Nhắc nhở hữu nghị, tuy tiện đường không xa, nhưng lái xe buổi tối vẫn phải chú ý an toàn nhé!"

Đọc dòng tin nhắn ấy một lát, anh khóa máy lại, không trả lời.

Năm ấy ở Campuchia, phản ứng của cô khi nghe thấy Chướng Bắc, kỳ thực đã chứng minh môn địa lý của cô nàng kia chẳng ra sao. Song, Lệ Đằng không nghĩ tới nó còn kém tới mức này.

Chung cư nhà cô và ký túc xá của anh nằm ở hai đầu thành phố. Mỗi lần đưa cô về rồi trở lại đều băng qua cả thành phố.

Chiếc Jeep màu đen chạy thẳng về phía trước, khuất dạng trong sắc đêm.

***

Lệ Đằng ở trong đại viện quân khu mới xây dựng, nhà hai tầng, khu căn hộ có thang máy. Anh chuyển đến thành phố Vân chưa đầy hai tháng, phòng cũ đã được phân xong, nên chỉ có thể phân phòng mới, tính ra là được hời.

Đêm trở lạnh, cả đại viện im ắng, phóng tầm mắt nhìn tòa nhà, chỉ lác đác mấy cửa sổ còn sáng đèn.

Đỗ xe, Lệ Đằng đi về nhà.

Vừa vào cửa thì di động có tin nhắn. Thời đại này, khoa học kỹ thuật phát triển, nhan nhản các ứng dựng chuyện trò, tán gẫu. Những người dùng tin nhắn liên lạc với nhau đã không còn nhiều lắm. Dương Chính Phong chính là một trong số đó.

Lệ Đằng đóng cửa, đọc tin nhắn trong bóng tối.

"Chú em, mùng một tháng sau, tiệc mừng con trai anh lên cao học đặt ở Mãn Giang Hồng. Xin nhớ cho."

Lệ Đằng nhắn lại: Được, chúc mừng.

"Giải quyết vấn đề cá nhân thế nào rồi? Nói coi, đã nhiều năm như vậy, không phải cậu vẫn nhớ nhung cô gái kia chứ!"

Lệ Đằng im lặng mấy giây, anh không trả lời mà đi luôn vào phòng tắm.

Nước ấm chảy dọc cơ thể toàn bắp thịt rắn chắc. Tiếng nước róc rách bên tai, Lệ Đằng nhắm mắt, nhớ lại bên trong cổ áo khi Nguyễn Niệm Sơ khom mình, làn da trắng trẻo, xương quai xanh mềm mại đẹp xinh, rãnh ngực quyến rũ.

Và cả bức tranh diễm lệ từng trông thấy ở Campuchia năm ấy.

Cơ thể đột nhiên nóng rực. Lệ Đằng cau mày, đưa tay xoay vòi nước. Nước ấm bỗng chốc trở nên lạnh buốt.

Vẫn nóng.

Lệ Đằng khép mi cắn răng, tay trái chống vách tường, tay phải trượt xuống.

Hơn 2 tháng trước, một lần đến thành phố Vân công tác, mấy người bạn cũ hẹn gặp nhau dùng bữa tại một nhà hàng món Pháp.

Có lẽ ý Trời đã định, anh chứng kiến toàn bộ quá trình Nguyễn Niệm Sơ bị chia tay.

Kể từ đấy, một ý nghĩ liền chui ra khỏi tâm trí anh, như cỏ dại mặc sức lan tràn, điên cuồng mà hoang đường. Thế là có cuộc trùng phùng với cô trong dạ hội hôm ấy.

Cái gọi là duyên phận trên đời này phân nửa đều chỉ là tính toán trăm phương ngàn kế của người kia. Tình cờ, xem mắt, bao gồm cả Lí Tiểu Nghiên trong buổi dạ hội đó, chẳng qua là thủ đoạn để gặp lại Nguyễn Niệm Sơ. Không lộ dấu vết, không có sơ hở.

Người con gái ấy là một điều ngoài ý muốn 7 năm trước, anh đã vùi cô vào sâu trong ký ức, ngỡ rằng hết thảy của năm nọ sẽ biến mất theo thời gian. Nhưng càng kháng cự thì càng cuốn hút, càng bình tĩnh kiềm chế thì càng khát khao.

Tự cho là 'che Trời vượt biển', chẳng qua là lừa chính mình.

Đối diện với Nguyễn Niệm Sơ, anh cực kỳ dễ mất kiểm soát. Uống rượu độc làm dịu cơn khát lại ngọt như ăn đường, cứ tiếp tục như thế sẽ chỉ ngày càng tệ hơn.

Kẻ trong lòng có quỷ, sợ nhất là bị cắn trả.

Giây phút cuối cùng, trong dòng nước lạnh, anh ngẩng đầu, yết hầu cuộn cuộn, bật lên một tiếng gầm đè nén, đạt được thỏa mãn ngắn ngủi. Nháy mắt, lại thấy hơi nóng quấn quanh tấm lưng tuyết trắng, vòng eo mảnh mai mềm mại của cô, và một đốm đỏ kiều diễm lúc cô nghiêng mình.

Sau khi lắng cơn nóng, Lệ Đằng tắt nước, mặc quần ra khỏi phòng tắm. Bao thuốc để trên bàn trong phòng khách, anh châm một điếu, ngồi xuống sô pha hút. Không lâu sau, anh lại nhấp màn hình di động, mở Wechat.

Lệ Đằng không dùng ứng dụng này, đăng ký xong tài khoản thì bỏ đấy, chỉ chính thức bắt đầu sử dụng hôm tài khoản Wechat có tên 'Là Niệm Sơ không phải mười lăm' gửi tin nhắn xác nhận kết bạn.

Ngón tay anh lướt trên màn hình.

Trong vòng tròn bạn bè của Nguyễn Niệm Sơ, status mới nhất được đăng cách đây 10 phút: 'Ây da, các mày bảo Bạch Khởi với Lý Trạch Ngôn, rốt cuộc mình nên chọn ai đây? Rầu quá đi!'

Lệ Đằng cắn điếu thuốc, anh xem một chốc với vẻ mặt không cảm xúc, rồi dụi điếu thuốc, khóa màn hình, về phòng ngủ.

Con mẹ nó, đúng là đồ 'ngố'!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com