Chương 4: HOA LÚA
NGÂM NGA
Chương 4: HOA LÚA
***
Nước nóng gột rửa phần lớn những mệt mỏi của bao ngày nhếch nhác qua. Sau đấy, Nguyễn Niệm Sơ thay chiếc sarong trắng của bà Axin.
Trong phòng không có gương, cô không biết nom mình thế nào khi mặc kiểu trang phục này, chỉ cảm thấy hơi rộng. Nhưng, bộ đồ sạch sẽ tinh tươm, không có mùi lạ, màu sắc cũng nhã nhặn, tóm lại méo mó có hơn không. Tình cảnh hiện giờ, hôm nay chẳng biết ngày mai ra sao, chỉ có thể tới đâu hay tới đó.
Cầm khăn lông sạch, cô mở cửa sổ, lau tóc và ngắm sắc đêm. Trong gió đêm, nhìn thấy được, đám thiếu niên tụm năm tụm ba, uống rượu, bài bạc bên ánh lửa của khu đất trống. Cả khu trại như một phiên bản thịt rượu ê hề thu nhỏ.
Ánh mắt của Nguyễn Niệm Sơ trở nên mờ mịt.
Chết là hết tất cả. Cho nên, còn có thể sống thì tốt rồi. Nếu một ngày kia thoát khỏi đại nạn, có lẽ đó sẽ là may mắn lớn nhất đời này của cô.
Nghĩ vậy, Nguyễn Niệm Sơ bần thần. Lát sau, cô lại cười khổ. Giơ tay toan đóng cửa sổ nhưng cô bất chợt nhận ra những ánh mắt từ bên ngoài.
Cô sửng sốt xoay đầu. Mấy tên đàn ông cao to đang ngồi xổm cạnh lu nước cách đó mấy mét. Bọn họ vừa hút thuốc vừa châu đầu thì thầm gì đấy, thỉnh thoảng lại nhìn cô một cái. Ánh mắt ấy thô bỉ, tục tằn không thể tả.
Nguyễn Niệm Sơ bỗng hoảng hốt, song ánh mắt lại lạnh đi. Cô siết chặt khăn lông, 'sầm' một tiếng, đóng mạnh cửa sổ vào.
Phía ngoài liền rộ lên tràng cười, có kẻ còn huýt sáo với cánh cửa sổ đã đóng kín.
Hai mắt đỏ hoe, cô cố gắng ngẩng đầu nhìn trần nhà, cắn chặt môi, nén lệ. Đây chính là ổ ma quỷ ăn thịt người không nhả xương, ở lại chỗ này chỉ có một con đường chết, cô nhất định phải nghĩ cách chạy trốn.
Nhưng, 8 bãi mìn gần quanh...
Nhớ lại lời cảnh cáo của người nọ, trái tim Nguyễn Niệm Sơ chìm xuống đáy vực. Đúng lúc này, bên ngoài có người gõ cửa, một hồi "cộc cộc cộc".
Thoáng chốc, Nguyễn Niệm Sơ sực tỉnh, cô lau qua quýt gương mặt, hít sâu một hơi, cất bước đi mở cửa.
Là Lệ Đằng.
Mái tóc ngắn của anh ướt rượt, vài lọn tóc trước trán vẫn đang nhỏ nước, chảy dọc xuống theo sống mũi cao thẳng. Hắn mặc cái áo ba lỗ nhà binh màu đen, cánh tay lộ ra ngoài, cơ bắp rõ nét, nước ròng ròng trên làn da màu đồng. Hắn đứng hơi ngược sáng, tỏa ra vẻ đẹp dũng mãnh rất riêng của sinh vật giống đực.
Nguyễn Niệm Sơ chỉ lia mắt qua mà không dám nhìn thêm. Ngỡ hắn muốn vào phòng, cô liền cúi đầu, nghiêng mình nhường lối cho hắn.
Ai dè một giọng nói trầm lắng, lạnh nhạt từ trên đỉnh đầu truyền xuống: "Lấy cho tôi cái bật lửa. Ở trên bàn."
"Vâng." Nguyễn Niệm Sơ gật đầu, đoạn cầm chiếc bật lửa kim loại hình vuông ra đưa cho hắn.
Lệ Đằng hờ hững nhận lấy, chẳng nói chẳng rằng, hắn quay gót đi luôn, gần như không liếc cô một cái. Nhưng chưa được mấy bước, sau lưng có tiếng "Này" rất khẽ, âm lượng yếu ớt, giọng điệu lưỡng lự, không nghe kỹ căn bản sẽ chẳng phát hiện được.
Hắn dừng chân, ngoảnh đầu lại, tầm mắt quét về phía sau, thấp thoáng trông thấy đôi chân thon thả thẳng tắp, hơn nữa còn trắng đến lóa cả mắt.
Nguyễn Niệm Sơ cắn môi dưới, nhỏ giọng: "Tối nay anh có về không?"
Câu hỏi này, cho dù đặt trong tình huống nào cũng khiến con người ta suy nghĩ xa xôi. Lệ Đằng thoáng cau mày, cuối cùng hắn nhướng mí mắt nhìn thẳng vào cô, vẫn không hé môi.
Nguyễn Niệm Sơ đành giải thích: "... Tôi đợi để khóa cửa. Đến lúc ấy, có lẽ anh không mở được đâu." Những gã đàn ông kia có ý xấu với cô. Khi Lệ Đằng ở đây, họ không dám manh động, nhưng không có anh thì lại khác. Cô phải hết sức bảo vệ bản thân.
Lệ Đằng im lặng giây lát rồi bảo: "Không về. Có mình cô, khóa cửa lớn với cửa sổ cho cẩn thận."
Nguyễn Niệm Sơ gật đầu: "Vâng." Nói đoạn, cô đóng cửa, "Cạch" một tiếng, khóa trái bên trong.
Đứng ngoài cửa một lúc, Lệ Đằng lấy một điếu thuốc đưa lên miệng châm. Cách làn khói thuốc, liếc về chỗ xa xa, hắn nheo mắt. Mấy tên đàn ông cạnh lu nước hậm hực sờ sờ mũi, tán nhảm đôi câu, chẳng mấy chốc thì giải tán.
Lệ Đằng gẩy gẩy tàn thuốc, vừa quay đầu liền bắt gặp bà Axin mới ra khỏi bếp. Khuôn mặt già nua hiền từ đầy nếp nhăn.
Bà Axin chủ động chào hắn, mỉm cười hỏi bằng tiếng Khmer: "Phải rồi, cô bé có mặc vừa bộ kia không?"
Lệ Đằng gật đầu: "Có."
Bà cụ toét miệng, nụ cười trên mặt càng rạng rỡ: "Da cô ấy trắng, mặc vào chắc chắn là đẹp rồi."
Lệ Đằng cụp mắt. Trong đầu hắn hiện lên dáng vẻ Nguyễn Niệm Sơ mặc sarong ban nãy, mái tóc dài ẩm ướt xõa ngang vai, dưới bả vai nõn nà là cánh tay mảnh mai, mang một kiểu hương vị vô cùng nền nã tươi xinh. Vẻ mặt không cảm xúc, hắn rít một hơi thuốc thật dài rồi đáp: "Ừ."
Sau đấy, Lệ Đằng ngủ trên mái căn nhà tre.
Màn đêm bao la, bầu Trời sao mênh mông, xa thẳm. Ngắm một lúc, hắn bỗng cười như tự giễu. Con mẹ nó, đúng là ma xui quỷ khiến, chứ thật không phải người làm.
Hai ngày tiếp theo trôi qua bình yên. Chỉ có một thay đổi là số lần nói chuyện giữa Nguyễn Niệm Sơ và Lệ Đằng ít thêm. Hai người vốn trao đổi không nhiều, bình thường đều ở trạng thái một hỏi một đáp. Hắn là người duy nhất biết tiếng Trung ở đây. Bởi vậy, cơ hội thỉnh thoảng mở miệng của Nguyễn Niệm Sơ cũng chẳng còn.
Cô trở nên ngày càng trầm lặng.
Đôi khi, cô sẽ hồi tưởng quãng đời 20 năm trước của mình. Từ khi mới lọt lòng đến năm 3 Đại học, cô luôn là nhân vật khiến thầy cô và cha mẹ đau đầu. Cô tùy hứng, chểnh mảng, không thích bị trói buộc. Hồi trung học, cô giao du với một số bạn bè xấu, xém chút phát triển theo chiều hướng thiếu nữ có vấn đề.
Cũng may gan cô nhỏ. Lý do ngăn chặn loại khuynh hướng phát triển này là cô sợ bị bệnh, không dám hút thuốc. Đám thiếu niên có vấn đề thấy cô nhát cáy như vậy cũng lười phải để ý tới cô nữa.
Có lúc, Nguyễn Niệm Sơ sẽ nghĩ, ví thử từ bé đến lớn, mình chăm chỉ nỗ lực, học tập tốt đạo đức tốt thì có lẽ vận mệnh của cô sẽ khác. Chí ít không bởi rào cản ngôn ngữ mà sau khi bị bắt cóc chẳng thể bàn về điều kiện với kẻ bắt cóc.
Cô cứ thừ người nghiêm túc nhớ lại chuyện cũ như thế, trải qua hai ngày không nói một lời.
Sang ngày thứ ba, cuối cùng sự im lặng bị phá vỡ. Hôm nay, Lệ Đằng theo Tuva ra ngoài, bởi lẽ đố người đưa cơm trưa cho Nguyễn Niệm Sơ đã thay đổi.
"Cốc, cốc". Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Nguyễn Niệm Sơ ra mở. Vừa ngẩng đầu, cô liền sửng sốt. Đứng ngoài cửa là một thiếu niên 13, 14 tuổi, da dẻ đen nhẻm, đôi mắt to, cao gần bằng cô. Cậu ta cười với cô, một miệng răng trắng tinh đều tăm tắp, có hơi phản chiếu dưới ánh mặt trời.
Cô nhíu mày, nhìn xuống, thấy trên tay cậu thiếu niên bưng khay đồ ăn.
Cậu chàng vui vẻ nói bằng tiếng Khmer: "Anh Lee ra ngoài có việc. Bữa trưa với bữa tối hôm nay là tôi đưa cơm cho chị." Nói rồi, cậu ta đưa khay đựng đồ ăn tới trước mặt cô: "Nào, vẫn nóng sốt đấy!"
Cậu chàng nói bô lô ba la một hồi, ngoại trừ chữ "Lee", Nguyễn Niệm Sơ nghe mà chẳng hiểu gì hết. Tuy nhiên cô cũng đoán được sơ sơ ý cậu ta muốn diễn đạt. Nguyễn Niệm Sơ bèn đỡ lấy khay cơm, có chút hờ hững đáp: "Thank you."
Cậu thiếu niên ngẩn tò te, bấy giờ mới vỡ lẽ. Cậu ta gãi gãi đầu, hồi lâu mới đỏ bừng mặt, nặn ra mấy từ đơn tiếng Anh quá đỗi sứt sẹo: "Hello... My name is Tori... Nice to meet you!"
Mặc dù phát âm rất không chuẩn, nhưng Nguyễn Niệm Sơ vẫn hiểu được tuy chẳng dễ gì. Cô gật đầu, nom Tori ngây thơ thẹn thùng thế này, sự cảnh giác và đề phòng trong lòng cô cũng giảm bớt phần nào.
Suy cho cùng chỉ là một đứa trẻ, hư nữa thì có thể hư tới đâu chứ.
Nguyễn Niệm Sơ ngẫm ngợi, tiếp đấy nở nụ cười hơi cứng ngắc: "Nice to meet you, too."
Khuôn mặt cô xinh đẹp, cuốn hút, lúc trước bẩn thỉu không nhìn ra nổi. Tắm xong, sạch sẽ và dịu dàng hiện rõ. Tori ngượng ngùng bởi nụ cười của cô, cậu chàng vò tóc, nói bằng tiếng Khmer: "Chị ăn trước đi! Tối tôi lại mang cơm đến" cho chị. Tạm biệt." Dứt lời, cậu ta xoay lưng, nhoáng cái đã chạy biến.
Buổi chiều không có việc gì làm, Nguyễn Niệm Sơ ngủ trưa một giấc, mở mắt ra Trời đã nhá nhem. Quả nhiên, cậu chàng tên Tori lại mang bữa tối đến.
Lần này, Nguyễn Niệm Sơ bảo Tori vào phòng ngồi một lát.
Tori vẫn là dáng vẻ tươi cười ấy. Rồi, như chợt nhớ ra điều gì, cậu ta vội thấp giọng, nói bằng tiếng Khmer: "Áng chừng tối nay anh Lee sẽ về thôi. Chị ở một mình phải chú ý an toàn nhé!"
Nguyễn Niệm Sơ ngẩn người, nở nụ cười pha lẫn lúng túng, cô dùng tiếng Trung nói: "Xin lỗi, tôi không hiểu tiếng Cam của các cậu."
Trí tưởng tượng của thiếu niên luôn vô tận. Tori bé nhỏ tự bổ sung trong đầu một chốc, bằng phán đoán của mình, cậu ta nói: "Tuy mọi người đều sợ anh Lee, bề ngoài không dám làm bừa với chị, nhưng chị vẫn phải đề cao cảnh giác mới được."
Nguyễn Niệm Sơ lại nghe thấy cậu ấy nhắc tới Lee lần nữa. Ngẫm một tẹo, cô bảo: "Lee á... So với những kẻ khác ở đây, anh ấy còn đỡ chán. Phải cái lầm lì quá."
Tori tiếp tục nói bằng tiếng Khmer: "Chị xinh đẹp. Mà con gái xinh đẹp ở chỗ này đều rất nguy hiểm. Nhưng chị yên tâm, về sau chúng ta chính là bạn bè. Lúc anh Lee đi vắng," Cậu chàng ưỡn ngực, vỗ bồm bộp: "Tôi sẽ bảo vệ chị."
Nguyễn Niệm Sơ tiếp tục dùng tiếng Trung: "Ừ, cậu thì nói khá nhiều, sôi nổi."
Đột nhiên, mắt Tori sáng lên: "Đúng rồi!", cậu ta cầm một bó hoa lúa vàng ươm đưa cho Nguyễn Niệm Sơ, vẫn là tiếng Khmer: "Lúc chiều tôi hái ít hoa, tặng chị này!"
Nhận lấy những bông hoa, quan sát kỹ mấy lượt, rồi hỏi: "Đây là cỏ à?"
Tori: "Anh Lee chưa từng tặng hoa này cho chị hả?"
Nguyễn Niệm Sơ lẩm bẩm: "Hơi giống lúa non."
Trong phòng, cô gái và cậu thiếu niên mỗi người nói một thứ tiếng, ấy thế mà cũng tán gẫu rất lâu. Đứng ngoài cửa, Lệ Đằng nhìn khuôn mặt in nghiêng của Nguyễn Niệm Sơ hệt phủ một lớp voan mỏng sắc vàng kim trong căn phòng ánh sáng dìu dịu. Thật sự trẻ quá, chừng như có thể thấy được lông tơ mềm mại, lơ thơ trên làn da của cô.
Trăng sao đã lên cao, Lệ Đằng hút thuốc. Lắng nghe ông nói gà bà nói vịt bên trong, hắn chợt lặng lẽ cong khóe môi cười.
***
Nguyễn Niệm Sơ nhận bó hoa lúa kia.
Tìm được trong phòng một cái lọ hoa sứt, cô đổ đầy nước, cắm hoa vào. Từng chùm hoa lúa màu vàng óng ả. Ngắm bó hoa này, Nguyễn Niệm Sơ đột nhiên nhớ ra loại hoa này là đòng đòng lúa nước, gọi là hoa lúa, cũng là quốc hoa của Campuchia.*
(*Đây là một sự nhầm lẫn của tác giả, thực tế quốc hoa của Campuchia là hoa sứ Rumdul. - (Hạ Lan chú thích))
Đặt lọ hoa lên bàn, một tay Nguyễn Niệm Sơ chống cằm, tỉ mỉ ngắm nghía. Cô nhớ tới bài thơ "Tây Giang Nguyệt - Dạ hành hoàng sa đạo trung" (Tây Giang Nguyệt - Đêm đi trên đường cát vàng) của Tân Khí Tật.
"Đòng lúa thơm được mùa tin báo
Uôm uôm ếch nhái kêu gào."
(Bản dịch của Nguyễn Đương Tịnh)
Đòng đòng lúa tượng trưng cho vụ mùa bội thu và hy vọng. Từ xưa tới nay, thi nhân đều dùng bông lúa để gửi gắm niềm vui trong lòng. Giữa đêm dài nơi âm u lạnh lẽo nhận được một bó hy vọng, hẳn là một điềm lành.
Cô lặng yên suy tư.
Qua một đêm, chập tối ngày hôm sau, Nguyễn Niệm Sơ kinh ngạc: cô lại nhìn thấy một bó đòng đòng lúa tươi mới vàng óng trên bệ cửa sổ. Nguyễn Niệm Sơ cảm thấy vui sướng lắm thay. Sau đó, lúc cậu thiếu niên Tori đi ngang qua trước cửa, cô vẫy vẫy đòng đòng lúa trên tay, cong khóe môi, nói "Thank you" với cậu ta.
Trong mắt Tori viết đầy bối rối, nhưng vẫn không ngớt vò đầu, cười hì hì với cô.
Cứ như vậy, hoa lúa từ trên Trời giáng xuống liên tục ba ngày không gián đoạn. Nguyễn Niệm Sơ cắm hết vào cái lọ sứt kia. Bó hoa ấy đã hỏng mất mấy cọng, nhưng bông lúa sức sống ngoan cường, lại càng thêm đẹp. Đồng thời, cô càng cảm thấy cậu thiếu niên Tori thật lương thiện, đáng yêu.
Tối hôm thứ ba, Lệ Đằng đã trở lại.
Khi ấy, Nguyễn Niệm Sơ vừa vặn nói xong lời cảm ơn hôm nay với Tori. Nghe vậy, Lệ Đằng dừng động tác cột dây giày, đưa mắt nhìn cô. Hắn nhếch mày: "Cô nói cảm ơn với cậu ta?"
Nguyễn Niệm Sơ hoàn toàn không ngờ tới Lệ Đằng sẽ chủ động nói chuyện với mình. Cô ngốc đơ mất giây lát mới gật đầu, khẽ đáp: "Ngày nào Tori cũng tặng tôi một bó hoa. Cậu ấy có lòng lắm."
Lệ Đằng như cười như không, chẳng nói chẳng rằng, hắn quay người đi ra ngoài.
Hết ngày lại đến tối, vẫn là những vì sao treo đầy Trời. Như thường lệ, hắn ngủ trên nóc nhà. Một tay cầm chai rượu còn hơn nửa, một tay nghịch con dao kiểu 99 của lính phòng không, ánh mắt Lệ Đằng xuyên qua màn đêm, rơi vào chốn xa xăm không biết, vẫn với vẻ mặt lạnh lùng.
Bà Axin ngồi ở cửa phòng khâu quần áo. Chợt, bà mỉm cười, hỏi bằng tiếng Khmer: "Hoa là của cậu tặng, sao không cho cô ấy biết?"
Lệ Đằng ngẩng đầu, trút một ngụm rượu mạnh. Hắn khép mi, giọng điệu thờ ơ chẳng bận tâm: "Không cần thiết."
.....................
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com