Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 36 (2)

Dựa theo lời Nhạc Lương nói thì người thầy này không chỉ là người ở Căn cứ Đông Phương, mà còn dường như biết rất nhiều chuyện.

Trực giác Thành Ngự mách bảo đây chính là một nhân vật then chốt.

Thời Tần cũng tò mò lắm, nếu như biết tên người đó, thì có thể sẽ biết được người đó sau này có về dưới tay Thành Ngự hay không, lúc đọc mục bình luận khi đó cũng đã tiết lộ nhiều tình tiết trong truyện, cấp dưới của Thành Ngự là ai, cậu đều biết rõ, chỉ là hệ thống không cho cậu nói ra mà thôi.

Bất quá rất đáng tiếc, bọn họ cũng chỉ nghe Nhạc Lương nói qua loa như thế, nghe nói là người rất lợi hại, người thầy đã từng đã cứu mạng nó, nhưng bởi vì nó quá nhỏ, cho nên căn bản không đem nó giao cho cái tổ chức thần bí kia, tuy vậy Nhạc Lương nó vẫn luôn khẳng định bản thân mình chính là một phần của tổ chức.

Có một điểm đặc biệt chính là, trên người nó có một vết bỏng hình hoa hướng dương, có điều vết bỏng này không phải do ngược đãi mà có, mà là do nó vì muốn chứng tỏ lòng trung thành của mình đối với tổ chức nên tự mình làm bỏng mình.

Không chừng cái hoa hoa hướng dương đó chính là biểu tượng của tổ chức kia.

Ngoài ra không còn bất kỳ tin tức nào khác

.....

Ba ngày sau, bọn họ đã tới thành phố H.

Xác sống trong thành phố này không ít, Thời Tần rốt cuộc hiểu được tại sao mấy căn cứ liên hợp truy nã đều không bắt được một người bình thường nào, ai mà dám lang thang ở cái chỗ nguy hiểm này cơ chứ, làm vậy chả khác nào tự sát, cho nên không ít người nghĩ tới, người có thể lang thang tới nơi này trên căn bản chính là những người đã cùng đường, cũng có thể là người đang tìm kiếm địa bàn mới, còn lại là Người biến dị.

Vùng ngoại ô của thành phố có một công viên nước, bên dưới kiến trúc như một hòn đảo nhỏ, có tàu điện chuyên dụng được đưa vào, mà bác sĩ kỳ quái Phó Hủ Chu ở ngay trạm cuối cùng của tàu điện này.

Vương Diễm đem hết thông tin tỉ mỉ nói cho bọn họ biết, nhưng không định vào thành phố.

Hơn nữa cũng không cần cô ta làm việc này, chỉ cần lộ ra đôi mắt đỏ đặc trưng của Người biến dị, bác sĩ quái dị kia tuyệt đối sẽ cho Thành Ngự vào "lãnh thổ" của hắn ta.

Nói xong thì chia tay mỗi người đi một ngả.

Mấy ngày này ở chung, tất cả mọi người trở nên rất thân thiết, Thời Tần thật sự có chút không nỡ để Vương Diễm và Lục Diêu Lan đi.

Vương Diễm tuy rằng độc mồm độc miệng, thế nhưng thật sự rất biết cách chăm sóc người khác.

Lục Diêu Lan là thằng nhóc hiểu chuyện lại ngoan ngoãn, thích làm việc, không hề nhõng nhẽo hay tỏ vẻ mình yếu ớt gì cả.

Bốn người cùng nhau hành động kỳ thực rất thuận tiện.

Thời Tần nhìn bọn họ phải đi, không khỏi nhìn về phía Thành Ngự, ánh mắt vô cùng đáng thương.

Thành Ngự khẽ cau mày, do dự một hồi thì thỏa hiệp nói: "Không bằng theo chúng tôi đi tìm người bác sĩ kia đi, chỉ cần tranh thủ thời gian thì xong xuôi chúng tôi có thể đưa hai người đi, như vậy cũng an toàn hơn.”

Vương Diễm lại lắc đầu nói: "Cám ơn hai người, mỗi người có con đường riêng của mình, chúng tôi đều đã kiên trì đến phút này rồi, huống hồ các người đã giúp chúng tôi tìm rất nhiều vật tư, nơi này cách chổ chúng tôi muốn đến cũng không xa, chúng tôi sẽ an toàn thôi, không sao."

Lục Diêu Lan có chút không nỡ, nhưng vẫn là chọn nghe theo lời Vương Diễm.

"Cũng tốt, nếu như sau này có cơ hội, chúng tôi sẽ đi thăm các người, nhất định nhất định phải bảo trọng đấy."

Lục Diêu Lan không nhịn được nữa liền khóc nấc lên, Thời Tần ôm nó thật chặt, "anh Thời Tần, anh Thành Ngự, hai anh cũng phải cẩn thận, đừng để bị bắt nha."

"Ừ tụi anh biết rồi."

Vương Diễm cũng cười, kết quả không cẩn thận thấy được vẻ mặt quái dị của Thành Ngự, nên đành nhịn xuống, lại trước Thời Tần ôm một cái.

"Nếu như tôi có thể khống chế xác sống, nhất định mang cậu trốn theo."

Thời Tần chỉ xem như Vương Diễm nói đùa, nhưng phía sau mặt Thành Ngự đen như đít nồi, ráng nhẫn nhịn không đi tới tách hai người ra.

Hai lần, Hoắc Tử Tuyền và Vương Diễm, ai cũng nói nếu như có thể khống chế xác sống, liền muốn cướp Thời Tần đi.

Sao ai cũng mơ tưởng đến cậu ấy vậy.

"Tin tôi đi, trong tương lai Người biến dị nhất định sẽ không cần phải trốn chui nhũi như này nữa, chỉ cần có thêm chút thời gian.” Thời Tần kiên định nói.

Viễn cảnh tươi đẹp vậy nhưng Vương Diễm lại không dám tin.

Bất quá cô vẫn thích nghe mấy lời mùi tai, Vương Diễm thở dài nói: "cậu cứ ngốc như thế thì khiến tôi nhớ tới một người."

"Hả?" Thời Tần tròn mắt.

Vương Diễm lộ ra vẻ mặt không dễ nhìn lắm.

"A, em biết rồi, có phải bạn trai của chị không, đúng là bạn trai của chị khá giống anh Thời Tần thật" Lục Diêu Lan cũng lẩm bẩm một cậu.

Đàn ông... Bạn trai?

Thời Tần hơi biến sắc, sao lại thế?

"chị... chị có bạn trai?"

Vương Diễm cười nói: "Sao lại kinh ngạc như vậy, từng tuổi này có bạn trai không phải rất bình thường sao? Người biến dị cũng có thể nói chuyện yêu đương đấy? Đừng nói cậu thích tôi rồi nha, thất vọng rồi sao?"

Thời Tần cũng không rảnh lo lắng Vương Diễm trêu ghẹo mình, chỉ nói: "Chị thật sự có bạn trai sao?"

Thành Ngự cau mày nhìn về phía Thời Tần.

Trời ạ, nếu quả thật như thế này, Vương Diễm càng không thể trở thành nữ chính rồi, chuyện này không phù hợp với trong nguyên văn.

Bất quá vừa nghĩ tới Vương Diễm đã có bạn trai, thật sự làm cho người khác đau lòng, nhưng mà sao chưa từng nghe cô ấy đề cập tới, cũng không gặp qua, có lẽ nào… đã mất rồi không.

Thời Tần nghĩ tới khả năng này, lúng túng sờ mũi một cái

Vương Diễm nói: "Có phải cậu tò mò tại sao chúng tôi không đi cùng nhau không, kỳ thực không có chuyện gì bi đát cả, lúc trước tôi cũng từng nói qua là có một tổ chức thần bí phải không, anh ta gia nhập vào đấy, còn tôi thì chỉ mong có một cuộc sống bình dị, cả hai cảm thấy không hợp nhau nên đường ai nấy đi thôi. Nhưng bây giờ tôi cảm thấy mình khi đó đã hơi tức giận quá, cũng có chút hối hận, sớm biết ngay cả cuộc sống bình dị còn khó sống thế này thì tôi đã đi theo anh ta rồi.”

Nói xong, cô xoa đầu Lục Diêu Lan nói: "Chờ đưa Tiểu Lục tới nơi, tôi nghĩ... Tôi có thể thử hỏi thăm tin tức anh ta.. để xem có thể cho nhau thêm một cơ hội hay không..."

Nhìn mặt Vương Diễm, Thời Tần biết Thành Ngự và cô ta cũng không vui.

Bất quá cũng chúc mừng nếu hai người có thể tương phùng.

Sau đó nhìn theo hai người xe rời đi.

Thành Ngự đột nhiên mở miệng nói: "Cậu thích cô ta sao? Muốn đi chung à?"

Thời Tần hơi khựng người, cho là Thành Ngự đang nói đùa, thế nhưng lúc quay đầu lại thì thấy vẻ mặt lạnh lùng của anh ta, có chút... Có chút ngột ngạt, cảm giác là chuyện gì xảy ra?

"Tận thế đã bao lâu rồi, khả năng bạn trai cô ta đã sớm chết rồi." Thành Ngự tiếp tục nói.

"Đừng nói như vậy, tôi còn hi vọng bọn họ có thể gặp lại, mối tình đẹp thế mà."

Thành Ngự nhíu mày, "Không thấy tiếc nuối sao?"

Thời Tần tiếc nuối chứ, ứng cử viên tốt như thế, thế nhưng không thể trách được, dưa hái xanh thì không ngọt mà.

Thấy Thời Tần vặn vẹo khuôn mặt, Thành Ngự cau mày, "Xem ra rất tiếc nuối."

Thời Tần đột nhiên nhìn Thành Ngự một cách quái dị nói: "Anh làm sao vậy?"

Thành Ngự quay đầu không nhìn cậu, dường như có chút không vui."Cậu đã nói sẽ theo tôi nhưng cảm giác cậu lại muốn bỏ rơi tôi vậy."

Thời Tần: Sao đột nhiên trở nên đa nghi thế chứ?

"Không thể nào. Chắc anh hiểu lầm gì rồi, tôi không thích Vương Diễm, tôi chỉ xem cô ấy như bạn bè thôi, anh yên tâm đi."

Thành Ngự mới thả lỏng chút, hài lòng nở nụ cười.

Thời Tần suy đoán liệu đây có phải là cảm giác thiếu an toàn của Thành Ngự hay không?

Hai người không có vấn đề gì nữa nên gấp rút lên đường, đi tìm người bác sĩ kia.

Thừa dịp vào ban ngày, hai người lái xe xuyên qua thành phố, bầy xác sống cũng ít hơn một chút.

"Anh lái lâu rồi, để tôi thay cho."

"Cậu biết lái xe không?" Thành Ngự nói.

"Đương nhiên. Phải thay nhau chứ, không thể để mỗi mình anh lái được." Trước đây cậu đi thi cũng đạt điểm tuyệt đối đó nha. Hồi mới tới thế giới này, cơ thể cậu còn cứng còng nên không thể nào lái xe được, thế nhưng càng về sau thì cậu càng cảm nhận được cơ thế mình đã linh hoạt hơn trước, bây giờ còn có thể lái xe được một chút.

Thành Ngự nhường vị trí tài xế.

Thời Tần nắm chặt vô-lăng, còn có chút hưng phấn."Này vị hành khách kia, nhớ thắt chặt dây an toàn, xe sắp khởi hành rồi đây."

Thành Ngự cười cười phối hợp.

Phía trước rất may là đường thông thoáng dễ chạy.

Thế nhưng một lát sau Thành Ngự không còn cười được nữa.

Ầm!

"Ha ha, tay tôi hơi cứng."

Vèoooo...

"Vô-lăng hơi trơn chút."

Bỗng nhiên cậu dừng lại.

"Ai nha năng lượng mặt trời, tôi không quen lắm."

Thành Ngự không khỏi thắt dây an toàn chặt hơn, "Có thể đổi..."

Thành Ngự chỉ chỉ, Thời Tần bỗng tự dưng bực mình."Im lặng! Anh cứ nói hoài làm sao tôi tập trung lái xe được."

"Này, phía trước!"

"A!"

Phịch một tiếng, Thời Tần bất hạnh ủi vào một chiếc xe khác.

Thành Ngự run rẩy khóe miệng, miễn cưỡng nói: "Không sao... Đổi một chiếc khác là được rồi."

"Ồ? Sao tôi ngửi được..." Thời Tần giật mình, nhìn về phía chiếc xe đang bị méo mó.

Má ơi, bên trong có người, tôi gây ra tai nạn chết người rồi sao!

Thời Tần và Thành Ngự nhanh chóng xuống xe xem tình hình.

Chiếc xe màu trắng bạc, bên trong có một cô gái trẻ, đầu gục trên tay lái, không nhúc nhích.

Tim Thời Tần rớt cái bịch .

"Không có chuyện gì, chỉ ngất xỉu thôi." Thành Ngự kiểm tra xong, nhìn xung quanh thấy đám xác sống đang sắp tới gần, lập tức lôi Thời Tần lên xe.

Cửa xe bị kẹt không mở được nên đành phải mở cửa xe của cô gái kia.

Thành Ngự đẩy cô ta lên phó lái, Thời Tần không dám trèo lên mà ngồi đằng sau.

Xe liền phóng nhanh ra bên ngoài.

Qua một lát sau thì cô ta tỉnh lại, vừa nhìn thấy tình trạng của mình, cô ta liền gào lên.

"Đừng sợ, chúng tôi không phải người xấu." Thời Tần bỗng dưng chôm được cái kính râm ở đâu đó, cậu đeo vào thì trông chả khác nào với người thường.

Thế nhưng Thành Ngự lại để mắt trần, một con mắt đỏ hiện lên rõ ràng.

Thời Tần cho là cô ta sẽ sợ Thành Ngự, thế nhưng cô ta chỉ là hơi hoảng một chút, sau đó cảm thấy có vẻ an toàn thì liền không còn quá khích gì nữa.

"Xin lỗi, là tôi không biết lái xe đã đụng trúng cô, cô yên tâm, chờ rời khỏi chỗ này, cô muốn chúng tôi rời khỏi xe lúc nào cũng được. Thời Tần ôn hòa nói, “hoặc là nếu cô muốn chúng tôi bồi thường cũng được, cô muốn đi chỗ nào chúng tôi sẽ hộ tống cô đến đó.”

Trông cô ta có vẻ hơi yếu đuối, nhưng vẫn rất đẹp, một người con gái mà lái xe ở nơi như thế này, cũng quá nguy hiểm rồi.

Cô gái chỉ là hồi hộp một lúc rồi mới mở miệng nói: "Các người tới nơi này có phải là đi tìm..."

"Bác sĩ." Thành Ngự quyết đoán nói.

"Cô nhìn thấy tôi nhưng không sợ, đại khái là cũng biết tới sự tồn tại của người bác sĩ đó rồi." Thành Ngự nói.

Cô gái gật đầu, Thời Tần cũng hiểu ra, không biết cô gái này rốt cuộc là người bình thường hay là Người biến dị .

"Tôi cũng đi tìm hắn, các người đã nói muốn hộ tống tôi, vậy thì đi chung đi, nghe nói chỗ đó không tốt lắm."

"Không phải Người biến dị có thể tùy ý vào sao?" Thời Tần nói.

Cô gái lúng túng nói: "Tôi không phải Người biến dị."

Cô gái nói xong liền không để ý đến bọn họ, Thời Tần cũng nhìn ra cô gái này kỳ thực cũng không thân thiện với Người biến dị gì cho lắm nhưng cũng không đến nỗi kỳ thị họ.

Thành Ngự lái xe rất nhanh, sau một giờ, bọn họ liền tới cửa đường hầm của công viên nước.

"Nơi này không thể lái xe nữa, đi bộ vào thôi. Bất quá bên trong không có xác sống." Cô gái dường như hết sức quen thuộc đối với nơi này.

Trong đường hầm rất yên tĩnh, chỉ có tiếng nước rơi tí tách. Cô gái bước đi rất cẩn thận, mỗi một bước đều phải giẫm chân thật chặt rồi mới bước lên.

Ánh sáng cũng chỉ le lói, cô gái này cũng đã có chuẩn bị, mang theo đèn pin để chiếu sáng, Thành Ngự và Thời Tần đi hai bên xem như bảo vệ cô ta.

Bởi vì không có xác sống , mọi người liền tăng tốc độ, nhưng cũng tốn hơn ba mươi phút.  

Đi một chốc cô gái liền mệt không chịu được, đành ngồi lại nghỉ chân.

Mọi người vừa mới ngồi xuống, cô gái liền lau mặt, nói "Sao lại nhiều nước như vậy, đường ống phía trên bị rỉ rồi sao."

Đường hầm này nằm phía dưới công viên nước, nếu ống dẫn nước bị rò rỉ thì đúng là quá xui rồi.

Đang miên mang suy nghĩ thì Thời Tần cũng cảm nhận được nước ở đâu bỗng rào rào chảy xuống.

Thời Tần nhanh chóng lách người đi, thế nhưng nước gì mà nó cứ sền sệt lại thế này?

Thời Tần vừa định dùng đèn pin rọi lên thì nghe Thành Ngự la lên: “Cẩn thận, có thứ gì đó.” Thành Ngự phản ứng cực nhanh, né người sang một bên.

Lập tức liền nghe tiếng hét thảm thương của cô gái, cô ta bị thứ gì đó kéo lên,  Thời Tần nhanh chóng nắm tay kéo cô ta lại. Đèn pin rớt bịch một cái, tưng lên liền rọi trúng một thứ.

Trong phút chốc, mọi người nhìn thấy rõ cái thứ sền sệt trên mặt kia là gì, Thời Tần hít vào một ngụm khí lạnh, còn cô gái đã sợ đến nỗi la hét liên tục.

Đó là một con quái vật hình dạng trông như một con bạch tuộc khổng lồ đang bám trên đỉnh của đường hầm, mấy cái xúc tu của nó thò ra như những cánh tay người đang huơ lung tung. Còn đầu của nó chính là đầu của nhiều người kết dính lại thành một thể.

Một con xác sống biến dị tổ chảng!

.....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com