Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Jimin ( Mochi)


Cô là thư kí riêng của Jimin. Một hôm anh gọi cô lên phòng bàn chuyện. Xong xuôi cô nghiêm mặt, lo lắng nói với anh :
- Tổng giám đốc, tính ra tôi theo anh cũng đã 2 năm rồi đấy nhỉ?

- Rồi sao? Em tính làm gì tuôi? Thịt tôi tanh lắm!

- Anh lại chẳng hiểu gì rồi!

- Hả? Em nói gì? Thích tháng này cắt lương không thì bảo! Tôi cắt ngay và luôn đấy!

- Em đâu có ý đó đâu!

- Thế có ý gì? Đừng nói là em nhờ tôi chăm sóc cháu em giúp em nhá!

- Ơ, đâu phải chuyện đó!

- Nói gì nói nhanh lên, tôi còn bao việc!

- Anh có thể đóng giả làm bạn... t-rai tôi được không?

- Em yêu cầu tôi đống giả bạn trai em á? Em nói xem, tại sao tôi phải trả lời em?

- Ít ra thì cũng vì tính mạng của tôi đi chứ!

*Anh nhăn mũi khó hiểu*

- Là anh có thể đóng giả bạn trai tôi trong một buổi tối không ? Tại tôi nói với ba mẹ đã có người yêu và sẽ dẫn về xem mặt. Giúp tôi đi!

- Thôi được, vì cô theo tôi trong 2 năm và vì mạng cô nên tôi sẽ đi!

- Vậy anh đồng ý sao ? Tối nay 7h tại nhà tôi! Mà..

- Sao? Đổi ý hay gì?

- Không! Bố tôi là... Dân xã hội nên hi vọng anh có thể qua được cửa ải mà bố tôi đề ra nhá!

- Thảo nào mà em lúc nào cũng cục súc!

- Giúp đi!

- Ừ.

Anh thiết nghĩ rằng tối nay sẽ ăn mặc cho thật là ngon giai để đến ra mắt. Màn đóng giả này sẽ thật là hoàn hảo.









7h tối hôm đó, tại nhà của cô.

- Chào ba mẹ! Con đưa anh ấy về rồi đây ạ!

- Cháu chào cô chú! Dạ em chào các anh ạ!

- Thằng này được! Lễ phép đấy!

- Rể của mẹ đây sao ? Eo ơi bố mẹ khéo nặn quá cơ! Ngồi xuống đi cháu! Cháu uống gì không để cô pha?

- Dạ thôi ạ!

- Mày ở đây ăn cơm với tụi anh rồi hãng về chứ hả? - anh trai cô cười vỗ vai anh.

- Thôi em còn về! Nhà bao việc!

- Cháu cứ ở lại ăn cơm đi! Không ngại!

- Thế thì cháu cảm ơn!

- Cơ mà, hai đứa quen nhau thế nào?

" Bỏ mẹ tao rồi, Park Jimin. Mau mau nảy số đi chứ! Mày bịa gì đó đi! Nhưng mà mày học kém văn mà, chết rồi! "

- Cháu và Rae Joo quen nhau khi đó cháu đang trong cuộc đua xe. Dĩ nhiên là trái phép rồi ạ. Cô ấy cùng đua với cháu. Chú biết không khả năng cô ấy lái xe giỏi cũng không kém cháu. Đua xong thì cháu mời cô ấy đi ăn. Từ đó là quen nhau.

- Cháu say con gái chú trước đúng không?

- Vâng ạ! Con gái chú tuyệt vời lắm đấy! Cô ấy rất hiểu chuyện còn tâm lí nữa. Cháu rất thích!

" Nó có đang bị quá đà không nhỉ? Kệ! Chém tung của lên nào! "

- Kể ra mà mày thương con gái chú thì chú không phản đối đâu. Nhưng muốn là rể của chú thì không phải ai cũng được đâu nhé!

- Chú cứ đùa!

- Ai rảnh đi đâu mà đùa với mày! - anh cô lên tiếng.

- Mày cứ làm em nó sợ thế? - mẹ cô quát.

- Ai nói là cháu sợ chứ? Cháu chẳng sợ gì cả!

- Được đấy!

Không khí mỗi lúc một u ám thêm. Anh khẽ đảo mắt về phía cô cầu mong cô sẽ nói gì đó làm không khí bớt ngột ngạt đi. Nhưng cô chẳng nói gì cả.

- Chú cứ ra thử thách đi ạ!

- Được đấy! Thằng này mà làm con rể của ông thì sướng cả họ! - bạn của bố cô lên tiếng.

- Con gái! Mang bố bình rượu to cạnh tủ lạnh ra đây! Cho bố thấy tài năng của con rể thế nào nào.


- 15 lít đấy con rể! Uống hết bố gả luôn!

- Bố nhớ đấy!

- Uống đi! Uống đến khi 1 trong hai gục xuống thì thắng. Nếu cậu thắng cậu sẽ được đem con gái tôi về, còn không cậu ra về tay không!

- Chơi luôn!

Bố cô chịu chơi đến mức mà mẹ cô còn đờ người ra nhìn ông ấy. Đúng là dân xã hội, chè chén không lúc nào ngơi tay. Cô cũng không uống được nhiều. Cuộc tỉ thí diễn ra kịch liệt. Anh uống chầm chậm từng bát một. Hết lại múc. Bố cô cũng không kém cạnh gì. Cuộc thi chỉ kết thúc khi bố cô ngã ra sàn và chìm vào giấc ngủ say. Còn anh thì ngồi đó cố húp nốt bát cuối.

- Vậy là cháu thắng rồi nhá! Em! Lên phòng lấy vali đi!

- Chúc mừng cháu đã làm rể của nhà bác. Có phúc lắm mới gặp được thằng con rể giỏi.

- Trước giờ ông ấy chưa ngán một ai hết đâu! Ông ấy luôn là nhà vô địch đến khi gặp cháu. - bạn bố cô nói

- Cháu là người đầu tiên?

- Đúng!

Mặc dù đã nốc khá nhiều rượu nhưng anh vẫn còn tỉnh táo ngồi nói dăm ba câu trong lúc chờ cô đi thu dọn đồ.







Lần ấy anh cho cô ân huệ lớn. Anh đã cứu cô. Cô ngồi trong xe anh ngó qua còn đường đẹp đẽ lung linh đèn màu. Cô thấy mình thật nhỏ bé.

- Tôi cảm ơn anh!

- Có gì đâu!

- Anh không thấy choáng váng khi nốc từng đó vào à?

- Tại sao tôi phải choáng? Chuyện đấy bình thường lắm ấy!

- Kể ra anh cũng gan lì đấy! Thách thức 1 người như bố tôi và hạ gục ông ấy. Anh giỏi quá!

- Em khen tôi đấy à?

- Không thì anh muốn tôi chê anh à?

- Ai cũng muốn được khen mà phải không?













5 năm sau,.... anh vẫn tiếp tục đóng vai con rể của bố mẹ cô. Cô chót nói là cần tìm hiểu thêm thế nên chưa kết hôn vội. Tối đó, cô ở lại làm nốt việc.

- Xong chưa em ơi! Đi ăn với tôi đi! Tôi mời em!

- Hiếm hiếm nha!

- Đi nào!

- Oki! Cơ mà nhìn anh hôm nay có vẻ lạ?

- Ngày nào tôi chẳng lạ!

- Có phải tôi thấy anh đặc biệt trong mắt tôi không?

- Em đẹp lắm!

- Có vẻ như hơi men từ 15l vẫn còn trong anh nhỉ?

- Tôi rất tỉnh vào khi đó! Em đi nào.

- Chừng nào anh nói ra thì tôi mới đi!

- Tôi rất thích em đấy, em hoàn hảo, đẹp theo thứ không giống ai, khá là thô bạo. Nhưng tôi thích!

- Em có thể mời cô Jung đi ko?

- Không riêng em và tôi, chỉ hai đứa thôi! Tôi muốn tận hưởng thời gian gần em!

- Anh lãng mạn quá rồi đấy!



Anh bắt đầu nghĩ về tương lai sau này. Anh cần chăm chỉ hơn để lo cho cô, bản thân và gia đình nhỏ sau này. Anh luôn mong anh sẽ được bên cô, nếu có thể thì đó sẽ là mãi mãi.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.

"Ɲếu như, nếu như đến naу
Em vẫn còn dang dở, lonelу
Hãу để cho anh được che chở em đi
Mặc dù bề ngoài anh chẳng bảnh bao
Ϲhiều dài thì chẳng được cao
Ɲhưng tình уêu của anh đã trao em
Ɛm tính thế nào?"

( You are my crush-Quân A.P)

#theend

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com