Joshua ( SVT)
Tôi và em chỉ cách nhau có 7 tuổi thôi chứ nhiêu đâu nhưng em cứ luôn miệng gọi tôi là chú. Nghe nó cứ bị già già kiểu gì ấy. Thực lòng thì tôi không thích em gọi tôi là chú lắm đâu. Nhưng vì đó là em không là ai khác nên sẽ là trường hợp ngoại lệ.
Em cứ như bé con của tôi ấy. Nhưng hình như bé con ạ! Tôi có lẽ yêu em mất rồi thì phải!
Em năm nay 17 tuổi tôi thì 24 tuổi,độ tuổi mà em đang phải đối mặt với khá nhiều vấn đề. Thi cử là vấn đề quan trong lắm đấy,lại còn thi tốt nghiệp nữa chứ,như vậy càng nên chú trọng. Không lo lắng lắm,bởi dù là công hay là dân thì đằng nào chẳng phải học,đằng nào cũng phải ra trường đi làm rồi nhận những tháng lương đầu tiên,chỉ có điều mình phải khổ 1 chút thôi. Không được ngồi trong văn phòng không được ngồi trong điều hòa mát lạnh,không được thăng chức nhiều tiền.Như thế cũng chẳng sao đâu em,miễn là em đã cố gắng hết sức mình mà nếu không cố được nữa thì thôi vậy nên hay tự lượng sức và khả năng của mình em ạ! Em phải chịu áp lực từ nhà trường,họ giao đống đề cương,bài tập nhiều không đếm hết suy cho cùng cũng chỉ muốn tốt cho học sinh của mình thôi. Nếu như em không làm được thì đừng buồn làm gì,đừng có khóc vì tôi vẫn luôn ở đây,ngay sau lưng của em thôi,chỉ cần quay đầu lại tôi sẽ giúp em bằng những gì tôi có,hết khả năng.
Tối hôm đó tôi đang lọ mọ trong bếp làm bữa tối thì cũng đúng lúc em từ lớp học đàn trở về. Chưa kịp làm gì thì em đã nhảy bổ lên rồi ôm cổ tôi từ phía sau
- Chú đang nấu món gì đấy? Sắp xong chưa? Em đói lắm rồi!
-Người toàn mùi mồ hôi mà lại đi ôm tôi sao hả? Đi tắm ngay cho tôi,tắm xong ăn là vừa rồi á!
- Joshua của em hôm nay lạ lắm nhá!
-Lạ hả?Lạ gì ?Nói thử chú nghe xem!
-Joshua lười biếng hàng ngày bây giờ cũng chịu lăn vào bếp nấu nướng rồi! Nể lắm á! Mà không biết chú nấu ăn có ngon không nhỉ
-Nghe em nói cứ như cả tỉ năm tôi chưa lăn vào bếp bao giờ ấy! Xuống khỏi người tôi đi! Jóhcủa em hôm nay dỗi em rồi! Mau đi xuống đi,mèo không thích đâu!
- Thôi nào! Em phải làm gì để Yoongi của em hết dỗi em bây giờ nhỉ?Tôi chỉ tay lên má mình rồi nhìn em,em dường như hiểu được ý của tôi nên nhón chân hôn cái chụt lên má tôi rồi mỉm cười.
- Hết giận em nhá chú! Chú đừng giận em nhá!
-Joshua hết giận rồi! Đi tắm đi còn ăn nữa chứ!
Em tắm xong thì cũng đúng lúc bữa tối được dọn ra bàn đâu đấy xong xuôi. Không hiểu sao mà tôi cứ bị thích dụi đầu vào cổ của em để hít hà hương thơm từ cổ của em. Hương thơm ấy dịu dàng lắm,nhẹ nhàng không gay gắt. Đâm ra....tôi bị "nghiện".Tôi không hiểu tại sao lại vì 1 người như em mà si tình đến thế.Tôi không thể nghiêm túc nổi khi ở bên em. Thiếu vắng em 1 ngày thôi là tôi đã không chịu được mà điên đảo tìm em khắp nơi. Hay là yêu vào rồi nói thành ra như thế?
Tôi đang làm việc,em mon men lại gần rồi dụi đầu vào lòng tôi. Tôi vờ như không quan tâm tới em. Ôm tôi được 1 lúc mà không thấy tôi phản ứng gì,em liền làm tới,2 tay em đặt lên 2 má tôi,kéo mặt tôi lại gần sát với mặt em rồi hôn lên môi tôi. Nụ hôn không lâu nhưng đủ làm tôi thấy bất ngờ. Tin nổi không 1 đứa mới chỉ 17 tuổi mà đã mạnh bạo hôn tôi rồi. Không thể trách em được bởi em đang trong độ tuổi tò mò về mọi thứ nhất là tình cảm. Đó cũng là nụ hôn đầu của cả tôi và em. Khá ngọt ngào và đáng để thử.
-Làm lại đi! Joshua thích em làm thế!
-Thôi ngại lắm!-Biết ngại rồi sao vẫn còn làm?
-Vì em yêu chú! Chú ơi chú có yêu em không?
-Yêu em á? - tôi nhìn em với ánh mắt dịu dàng hơn hẳn. Bao nhiêu năm cục súc với thiên hạ cuối cùng cũng vì 1 cô bé mà dịu dàng tới thế.
- Chú có yêu em không?- em nhìn tôi bằng ánh mắt đầy hi vọng.
-Có!!!!!!!!!!!!
-Hô hô chú cũng yêu em kìa! Chú yêu em rồi!
Giờ thì cũng đã muốn rồi,và đã đến giờ phải đi ngủ,em nằm gọn trong lòng tôi,tôi đưa tay lên vuốt tóc của em,mái tóc mềm mượt tôi chót yêu.
-Chú ngủ ngon nhá!
- Em ngủ ngon,ngủ đi rồi mai tôi sẽ đưa bé con của tôi đi chơi!
- Chú nhớ đấy nhá!Em muốn ngày mai chú đưa em tới đồi Nhỏ chơi. Ở đó đẹp lắm á!
- Em thích thì mai chú đưa em đi.Mà này chỗ đó có gì mà em thích tới?
- Tại chỗ đó có đặt 1 cái bot điện thoại,chúng ta cứ quay số rồi gọi,mặc dù nó chẳng dẫn tới đâu cả nhưng nó giúp ta vơi đi chút nào đó muộn phiền trong lòng. Sẽ rất dễ chịu đó ạ!
- Có tâm sự gì thì cứ nói cùng tôi,việc gì phải tới chỗ đó làm gì? Ít ra em còn có người tư vấn và tâm sự.
- Nhưng việc này...em không thể nói với chú được,em xin lỗi.-em dụi đầu vào ngực rồi thì thầm.
-Được rồi,không phải xin lỗi tôi vì chuyện bé tí đó làm gì?Mà năm nay em 17 tuổi rồi đúng không? Cũng lớn rồi đó chứ!
- Em vẫn muốn là bé con của chú mà!
-Sau này đủ tuổi tôi sẽ tìm 1 gia đình tốt cho em,tôi sẽ gả em vào đó. Em sẽ có 1 cuộc sống mới mẻ và hạnh phúc hơn.Tôi cũng sẽ đi tìm 1 cô gái nào đó để lập gia đình!
- Ừm...Chú vừa nói yêu em mà giờ lại nói sẽ đi tìm cô gái khác?
-Tôi chỉ nuôi em tới thời điểm nào đó thôi! Lớn phải đi lập gia đình nữa mà.Định ở đây mãi sao?-Tôi đưa tay bẹo má em.
-Em buồn ngủ rồi! Mai nhớ đưa em đi chơi nhé chú!
- Oke! Ngủ ngon!
Em quay lưng lại phía tôi rồi nhắm mặt lại ngủ. Mới chỉ nói định gả em cho ai đó có cuộc sống tốt và điều kiện có phần khá giả hơn tôi,em sẽ được ăn ngon,mặc đẹp,du lịch nước này nước kia,người ấy sẽ yêu em hơn tôi.Tôi chẳng có gì,cày cuốc làm việc bao nhiêu năm mới có tiền mua được căn nhà nhỏ. Bất thình lình 1 ngày em xuất hiện rồi thay đổi cuộc đời tôi 1 cách chóng mặt.Không ai hứa trước được điều gì,có thể là nói xong để đó.Tôi cũng không thể hứa chăm em được cả 1 đời nhưng tôi đã nói là sẽ làm.Sáng hôm sau em dậy khá sớm,mở cửa tủ quần áo rồi chọn lấy 1 bộ đồ thoải mái,trời hơi lạnh nên em chọn cái đầm len khá mỏng để mặc. Nhìn em trông thật đẹp.
Rồi em xuống bếp chắc để chuẩn bị đồ ăn sáng.Nói không phải khoe chứ đồ ăn em nấu rất ngon,tôi cũng học mót được vài món.Tôi mon men lại gần và ôm lấy em từ phía sau.Có vẻ cái ôm khá bất ngờ nên em giật mình.
-Chú dậy rồi sao?Đúng lúc bữa sáng cũng xong rồi!
- Bộ đồ này ở đâu ra vậy?
- Cậu bạn em mua tặng hôm sinh nhật. Bảo em mặc mỗi khi đi chơi cùng cậu ấy nhưng chưa kịp đi chơi lần nào thì cậu ấy đã bỏ em đi mất,không quay lại nữa!
-Còn trẻ mà sao ra đi sớm vậy?
-Cậu ấy bị tai nạn khi đang trở em đi học.Cái lần chú phải vào viện thăm em đấy!Chú có còn nhớ không? Em ra viện trước rồi 2 ngày sau quay lại thăm cậu ấy thì hay tin cậu ấy đã mất đêm qua.Em nghĩ chắc có người hại cậu ấy.Ngoài chú ra cậu ấy là người thương em nhất!
- Chuyện đó cũng đã 2 năm rồi còn gì?Em còn nhớ cậu ấy sao?
- Em lúc nào chẳng nhớ. Nhớ rất nhiều là đằng khác!
- Ăn mau đi rồi tôi sẽ đưa em tới chỗ đó!
Tôi đã hiểu được hết mọi lý do mà em muốn tôi đưa em tới đồi Nhỏ nơi có 1 bot điện thoại không kết nối tới đâu. Có phải em muốn nói chuyện với cậu bạn đó của em hay không?Em nói cậu ấy thương em nhất ngoài tôi ra. Tôi biết những lời nói đêm qua của tôi có thể làm tổn thương em nên ánh mắt em sáng nay nhìn tôi rất lạ,giọng nói cũng lạ. Ăn xong em ra xe đứng đợi tôi. Chúng tôi cùng vi vu trên chiếc xe máy ra tận ven biển rồi vòng lên trên đồi. Đồi Nhỏ hướng ra biển nên ở đây rất mát,cỏ xanh mướt. Gần đó có bot điện thoại,bên trong có 1 cuốn sổ và 1 cái but nhìn có vẻ đã cũ đi nhiều rồi,cạnh đó là 1 cái điện thoại được treo lên vừa tầm với tới. Em mở cửa bước vào trong nhấc máy rồi quay số. Tôi đứng ngoài nhìn ngắm mọi thứ xung quanh đó.Biển hôm nay xanh hơn mọi ngày,xanh như màu mắt của em. Em có 1 người bạn thật tốt,cậu ấy quan tâm em nhiều,quý trọng em. Xong mọi thứ tôi đưa em về nhà,trên đường về chẳng ai nói với ai 1 câu nào.
-Chú có chắc muốn gả em đi không?
- Ừm......Không!
- Sao lại không muốn gả em đi nữa?
- Tôi ở với em cũng đã lâu rồi,tính cách của nhau cũng đã hiểu hết,thói quen hàng ngày đến sở thích cũng đều hiểu cả. Tôi mà gả em đi thì tôi bị lỗ à?
- Thế chú giữ em lại làm gì?
- Tôi không thể gả em cho ai khác nữa!
- Ừm........
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Em nằm ôm tôi,dụi đầu vào ngực tôi.Còn tôi thì đang hướng mắt về phía tivi đang chiếu bộ phim cả tôi và em đều thích xem. Cúi đầu xuống bất chợt tôi thấy ngực mình ướt đẫm khẽ cúi đầu mới thấy em đang khóc. Bộ phim này chúng tôi đã xem lại nhiều lần nhưng lần nào xem em cũng khóc,tôi vì thế cũng động lòng lắm chứ!
- Khóc đấy à?Sao thế?
- Em ổn,em không sao đâu chú yên tâm.
- Mai ta đi làm giấy đăng kí đi!
- Đăng kí gì ạ?
- Kết hôn! Như vậy thì em sẽ không thuộc về người khác và tôi cũng thế. Tóm lại tôi và em là của nhau. Không thể đi đâu được nữa!
- Ngày mai sao? Vội thế chú?
- Vậy thôi tôi đành gả em đi! - tôi cười đùa.
- Chú đừng như thế nữa! Mai em đi với chú được không?
- Còn mỗi mai thôi chứ ngày kia họ lại không làm việc!
- Ừm...
- Chúng ta thay đổi cách xưng hô chút nhỉ? Em thấy sao?
- Chú muốn em gọi chú là gì?
- Là lão công! Còn không màu gọi 1 tiếng đi! - tôi vòng tay ôm lấy em vào lòng.
- Lão công!
Tiếng gọi của em nghe ngọt ngào thực sự. Làm tim tôi lại rung lên vì em rồi. Chừng ấy năm là quá đủ rồi, chúng ta nên thấy đổi nó cho mới 1 chút. Tôi trong em và em trong tôi.........
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com