Nam Joon ( RM).
"Nam Joon, cõng chị. Đi này giờ mỏi chân lắm rồi! "
" Chị cố lên đi, con 1 đoạn nữa thôi là về đến nhà chị rồi đấy! "
Nam Joon nói lớn nhưng sau khi nhìn thấy bộ mặt ăn và của cô cậu vẫn khom người xuống. Quay mặt lại mở miệng nói với người đằng sau: "Chị mà không lên em về trước cho chị coi luôn! "
"Tại em chứ bộ. Xe chị bị em làm cho hỏng nát rồi vứt lề đường. Đi bộ ít nhất cũng tầm 1km rồi. Tại em! Tại em!"
" Ừ, tại em! Thế có lên không thì để em biết! "
" Lên chứ sao không! "
Hae Min nghiêng nghiêng đầu, cằm tựa vào hõm vai hắn, nhỏ tiếng nói.
Hơn hẳn cậu hai tuổi nhưng cô chưa bao giờ nghĩ rằng, cậu và cô lại yêu nhau được. Ban đầu, cả hai còn cãi nhau và chuyện ấy xảy ra như cơm bữa luôn. Chẳng hiểu sao 1 ngày, con bạn mắc hội chứng " thối mồm" của cô lại nói rằng cậu sẽ đi tỏ tình trước với cô. Y như rằng thế thật.
Hai người học chung trường, cô ở trong đội cờ đỏ, vì một lần hắn đi học muộn mà bị cô bắt gặp. Sau đó, cô liền ghi tên hắn vào sổ, mặc kệ hắn mở miệng xin tha.
Cũng không hiểu vì sao, những ngày tiếp theo, mỗi lần đến phiên cô đi kiểm tra đều gặp hắn đến muộn. Cứ như vậy, dần dần hai người trở nên quen biết.
" Thế thì để em đèo chị đi! Xe chị đằng nào cũng đã vứt rồi!"
Giọng nói khàn khàn vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của cô. Khẽ nhíu mày, cô nhỏ tiếng nói:" Cậu hay giờ cao su lắm! Tôi không tin cậu! Đáng lẽ tôi chở cậu thì đúng hơn! "
Nam Joon nở nụ cười, mở miệng nói sang chuyện khác:
" Hai hôm trước, em thấy chị đứng trước cửa D5 làm gì đấy? "
" Chị đi trả quyển sách chị mượn của 1 thằng bên đấy! "
" Cái gì??? Thằng á??? Chị đùa em à? "
" Ai rảnh đâu mà đùa! "
" Mai em đến, em bóp cổ thằng đó! "
" Thôi đi nhóc ạ! Hơn hẳn em hai tuổi đấy! "
" Kệ! Ai bảo nó quen chị! "
" Ơ! "
" Nhất định đấy! "
Thì thoảng thì cậu em Nam Joon của cô lại bất ngờ nổi quạo lên. Từ khi yêu cô, cậu nhóc ấy lúc nào cũng quạo. Quạo với mọi thứ từ cái thước kẻ cho đến cái bàn cái ghế vô tình làm cô đau. Mới yêu mà đã thế sau này trưởng thành hơn rồi chẳng biết còn trẻ trâu đến độ nào nữa.
P/s: mong các bạn thông cảm. Mình không có ý nói xấu Nam Joon đâu ạ! 😙😙
Bước chân cậu khẽ dừng, nghiêng nghiêng đầu, nhíu mày lên tiếng:
"Thật muốn một lần được nghe chị gọi bằng anh."
"Haha... sẽ không có chuyện đấy đâu! "
" Có gọi không? "
" Không! Em làm gì chị hả? "
Cậu bắt đầu tăng tốc, chạy một mạch. Chạy như thể tên lửa đang lao đi với tốc độ chóng mặt.
" Bỏ xuống bỏ xuống màu lên! "
" Sao? Chịu gọi chưa??? "
" Thì bỏ chị xuống cái đã! "
Nam Joon mặc dù đã lớn to đầu rồi nhưng vẫn bị cô lừa cho một vố. Ngay khi vừa bỏ xuống thì cô mau chóng chạy đi mất để 1 mình cậu đứng hình giữa phố. Lúc sau, Nam Joon như được giải ấn chạy như bay đuổi theo.
" Nè, bà chị đáng ghét, đứng lại đấy! "
" Chị không đứng đâu, lêu lêu! "
" Em mà bắt được chị thì chị không xong với em đâu! "
" Ủa rồi em làm gì chị? "
" Đứng lại mau! "
" Đố em bắt được chị! "
Cô đã sai, sai rất sai khi dám thách thức 1 đứa chuyên giấu nghề như Nam Joon. Chỉ 1 chốc chạy, cô thấm mệt, cậu tăng tốc đuổi theo sát nút rồi với tay tóm cổ áo cô lại.
" Thả chị ra mau lên! "
" Em không thả! Nhỡ buông tay ra thì chị lại chạy khỏi em thì sao? Chị không nghĩ em buồn lòng à? "
" Này, áo chị mới mua đấy! "
" Em có thể đền chị cả trăm bộ như thế! Đi về! "
Ai ai đi đường cũng phải nhìn hình ảnh 2 con người lôi nhau đi trên vỉa hè. Cậu đang khá là cáu nên chỉ cần ai đó tỏ ra khiêu khích. Cậu sẵn sàng khô máu cùng người đó luôn. Vừa về đến trước cửa nhà cô, cậu bỏ cổ áo cô ra rồi cười.
" Chị vào nhà đi nhé, tối mai em đón đi chơi! "
" Nhà còn bao việc, đi chơi làm gì? "
" Kể ra chị không đi thì hơi phí đấy!"
" Sao??? "
" Lát em nhắn qua cho! "
" Không còn gì để nói thì chị vào nhà đấy!"
" Khoan!"
Nói rồi cậu kéo cô vào lòng, cô hoàn toàn lọt thỏm trong cậu.
Tối đến khi đèn đường đã bật sáng, cậu đứng trước cửa nhà cô. Cậu sẽ đón cô đến nhà mình chơi, tại đó sẽ tổ chức tiệc ngủ và ăn uống linh đình nhân dịp Lela và Andrew làm lành lại với nhau.
" Chị! "
" Ơi, chị nghe! "
" Chị xuống mau đi, em đang đứng dưới nhà đợi chị này! "
" Êu ơi, hôm nay đi sớm quá ha!"
" Sớm chứ! Mau lên, bữa tiệc sắp bắt đầu rồi và em không muốn mất bữa tiệc đấy đâu! "
" Chờ tí xuống ngay! "
Cô mở tủ quần áo ra, lựa đi lựa lại chẳng có bộ gì làm cô ưng ý cả. Mãi rồi mới chọn ra được một bộ cũng khá ổn.
Cô ngắm đi ngắm lại mình trong gương. Cũng không có tệ lắm nhỉ? Cô dù lớn tuổi nhưng cái dáng thì chẳng khác gì đứa lớp 7 lớp 8 . Bé nhỏ nhưng đáng yêu là được mà.
" Chị đây rồi! Em chờ chị mãi! "
" Chị mặc thế này có được không? Ổn không? "
" Chị thì lúc nào chẳng ổn! "
" Đi thôi! Em bảo em không muốn đi trễ mà. Đúng không? "
" Đi nào! Mà chị lấy bộ này đâu ra đấy! "
" Thì trong tủ đồ của chị! "
" Đẹp lắmmmmm!"
Bữa tiệc diễn ra rất vui. Nam Joon uống cũng khá nhiều nên cậu cũng ngà ngà say. Còn cô thì cũng chẳng khá hơn là mấy.
" Em này, sao chị thấy nhiều sao thế nhỉ? "
" Chị hoa mắt rồi đấy! "
" Hoa làm sao được! Chị còn tỉnh lắm! "
" Hôm nay em thấy chị đẹp lắm! "
" Này nhóc ạ! Nhóc cũng đẹp lắm đấy! "
" Em biết ngay mà! "
" Bọn họ đâu rồi? "
" Ai?? "
" Đám bạn em đấy! "
" Chắc chui đi đâu rồi! "
" Chị tự nhiên lại thấy yêu em vãi chưởng! "
" Thôi đi pà! Say rồi đấy! "
" Chị tỉnh mà! Say sao được... hả? "
Đang định đứng dậy thì cô bị Nam Joon kéo lại rồi đè ra giường.
" Bỏ chị ra! "
" Bỏ chị ra rồi chị chạy khỏi em hả! Không! Em không bỏ đâu! "
Cuối cùng thì cô đã bị cậu lấy đi nụ hôn đầu....
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Và hồn tôi từ đó là khúc ca vang trong ngần.
Là đôi môi rạng rỡ tình ban đầu
Hòa vào cây vương vào nắng, và giấc mơ tôi có nàng
Trong bài ca ta bước thênh thang.
( Từ Đó- Phan Mạnh Quỳnh)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com