2
Những lúc tình thế nguy cấp thế này, mặc dù trong lòng Vương Nguyên là một bụng gào thét, hoảng sợ đối mặt với " bánh mặt thịt " đang gầm gừ ở phía trước, nhưng bề ngoài lại tỏ vẻ bình tĩnh vô cùng, nở nụ cười hết sức là thân thiện, cậu dùng tay bắt đầu bốc những vụn thức ăn trên mặt ông chủ, miệng thì nói
- Hì hì!! Để tôi lấy xuống rồi giúp ngài đi rửa mặt nhé, Ái chà chà!! Ngày nhìn xem thần xui xẻo ghé thăm chẳng đúng lúc tí nào, miếng ăn còn chưa vào bụng tôi thì đã phóng sang ngài, chậc chậc!!! Đấy đấy, ông chủ Sở nhìn xem một loáng là hết rồi này!! Đi!!tôi dắt ngài đi rửa mặt là sạch sẽ ngay thôi, ở dơ sống thọ!! ở dơ sống thọ!!khà khà
Tuy nhìn ngoài miệng thì có thể thấy cậu vẫn là một tên dở hơi như ngày nào, nhưng nội tâm thì đã muốn nổ tung lên trời rồi đó!!
- Cầu ngài!! Tôi làm chưa đến một ngày mà bị đuổi việc thì biết ăn nói với mẹ Tâm ra làm sao đây!!Thiên ơi!! Hãy phù hộ cho cái mạng nho nhỏ này của con đi
Vương Tuấn Khải nghe mùi mì xào tỏa ra khắp khoan mũi mình thì chán ghét vô cực, cố gắng nhắm mắt lấy lại bình tĩnh, anh nói
- Cậu cút ngay khỏi tầm mắt của tôi!!
Họ Vương nghe đến đây liền khiếp vía, nhìn Vương tổng tài quay gót bước đi cậu cũng chẳng tiếc mặt mũi mình nữa, trực tiếp nằm xuống, ôm chân anh lắc đầu khóc lóc
- Ngài đừng đối xử tàn nhẫn với tôi như vậy mà...huhu....tôi cũng đâu phải là cố ý đâu..hức...cả buổi sáng đi bộ đến đây rồi lại phải làm việc...bụng tôi đói đến cồn cào..hức... Cũng chỉ vì tình tham ăn mà nó mới bị sặc...nào ngờ ngài còn vỗ vai tôi khiến tôi khiếp đảm như vậy.... Huhu đâu có thể trách tôi được...bây giờ bụng thì chưa có cái gì...mà sao tôi giống kẻ tội đồ vậy nè....huhu...nếu có lỗi thì phải là ngài..ai mượn ngài đến không báo trước....hức hức
Vương Tuấn Khải khi nghe đến vậy cũng khựng người lại, cậu ta nói cũng đúng, ban nãy một phần cũng tại mình làm tên này bất ngờ mới xảy ra nông nỗi này, thôi thì coi như Vương Nguyên này may mắn thoát một kiếp đi
- Bỏ chân tôi ra để tôi đi tắm!!
Anh có bệnh khiết phích cực nặng, cho nên những thứ dơ bẩn,cùng mùi thức ăn này không được phép bám trên người anh, đang định nhấc chân bỏ đi thì Vương Nguyên vẫn ôm chân anh cầu xin
- Tha cho tôi một lần đi mà!! Ngài đuổi tôi rồi Mẹ Tâm sẽ nghĩ tôi thế nào?? Ngài rủ lòng từ bi đi mà!! Ông chủ sợ đẹp trai à!!
- Hừ!! Tôi nói cậu cút, chứ chưa cho cậu nghỉ việc, mau tránh ra
- Thật không?? Ngài không đuổi việc tôi sao??
- Cuộc đời tôi chỉ nói qua một lần!!
Nghe trong giọng anh đã có vẻ dịu đi, cậu buông chân anh ra, miệng lại nhanh hơn não khen ngợi
- Ngài đã đấng tối cao của lòng tôi, vì tấm lòng đó nên ông trời mới cho ngài giàu!! Hì hì!! Ngài đi tắm vui vẻ nhé!!
Vương Tuấn Khải bỗng nhiên nở nụ cười nhẹ rồi bước thẳng lên lầu, để lại một mình Vương Nguyên hồn phách cuối cùng cũng cứu về lại được. Nhìn dĩa mì đã đổ hết dưới sàn, cậu vừa cúi xuống dọn nó vừa thầm nhủ
- Lát ông chủ ăn còn thừa lại gì rồi mình ăn cũng được
Anh đi xuống lầu lần thì hai đã là chuyện của mười lăm phút sau, lúc ngồi vào bàn ăn nhìn con người kia cứ đứng khép nép ở góc bếp nhìn món ăn trên bàn thèm thuồng, nghĩ lại cậu ta cũng chưa ăn gì, thế là anh rủ lòng tốt nói
- Lại đây ngồi ăn chung đi, dù sao ban nãy tôi cũng làm cậu mất ăn!!
Vương Nguyên xua tay cười hề hề nói
- Không sao đâu ạ!! Ngài cứ ăn ngon miệng!! Tôi không hề hấn gì cả
Anh thở hừ hừ lạnh lùng nói
- Một là ngồi xuống ăn, hai là cuốn gói ra khỏi đây!!
- Ấy!! Tôi sẽ ăn mà, ngài đừng làm càn chứ!!
Cậu vội vã cầm chén muỗng đến bàn ăn, sau đó cúi người đáp
- Vậy tôi không khách sao nữa ạ, chúc ngài ngon miệng!! Ui chao đói quá
Tay và miệng Vương Nguyên hoạt động hết công suất của mình, nhìn con người này như bị bỏ đói lâu năm, khóe miệng Vương tổng tài giật giật liên hồi, nhưng mà không hiểu sao bữa ăn sáng này anh lại cảm thấy ngon miệng vô cùng!!
Vương Nguyên làm việc ở nhà họ Vương này cũng đã được ba tháng, phải nói là mức độ phá đồ của cậu thật đáng khâm phục, mới có mấy tháng làm việc, cậu đã chính thức làm rách hết bảy cái áo sơmi đắt tiền của Tuấn Khải, hơn năm đôi giày dày da làm riêng dành cho anh cũng được cậu dùng xà phòng giật đồ đánh đến bong tróc hết cả, đồ ăn của ông chủ còn dám ăn vụng, chưa kể đến việc ban đêm khi anh đang giải quyết văn kiện, liền nghe tiếng hát " xao động lòng" người khủng bố cả tinh thần
Phải nói là Vương Nguyên đã thành công giúp một Vương tổng tài lạnh lùng có tiếng bây giờ triệt để nổi điên mà nghiến răng nghiến lợi hết đem đồ ném cậu thì lại bảo cậu cút. Bác quản gia cùng cô giúp việc đều đổ mồ hôi lạnh
Nhưng mà thử hỏi một người phá của như cậu sao đến bây giờ còn được giữ lại?? Câu trả lời rất dễ, bởi vì chỉ cần nước mắt cùng lí sự cùn cũng đã khiến Tuấn Khải đau đầu đến nỗi không thể đuổi cậu đi, hay có thể nghi ngờ rằng, là ông chủ bao dung không nỡ đuổi việc tên hậu đậu này đó!!!
Ví dụ như khi làm rách áo hoặc hư giày, nhìn ánh mắt anh lạnh lùng như muốn giết người, Vương Nguyên tay chân run lẩy bẩy, vì sợ hãi mà cúi đầu xuống khóc thút thít, miệng nói
- Tôi... Tôi thật không biết là bàn tay này thối đến vậy, ông chủ làm người không nên quá nghiêm khắc, tôi hứa sẽ sửa sai mà!! Anh tạo phúc nhiều thì con cháu đời sau sẽ được hưởng phước. Công ty sẽ càng giàu mạnh hơn... Hức hức cho nên đừng đuổi tôi nhé !!
Nhìn cậu hai tay vò góc áo năn nỉ, Tuấn Khải hết lời nói, chỉ có thể phẩy tay bảo cậu đi làm việc, tránh cho trường hợp anh nổi điên mà sút bay cậu. Bởi vì sự tha thứ đó, mà đến hôm nay cậu đã chạm mốc phá được mười cái áo sơmi tiền triệu rồi!!! Thật đáng nể phục mà!!
Những lúc ăn vụng, Vương Tuấn Khải biết cậu là trẻ mồ côi ít được ăn những món ngon, cho nên anh cũng nhắm mắt ngó lơ xem như không thấy gì, mặt dù vụn thức ăn vẫn còn dính ngay trên mép. Nhưng không hiểu sao, Họ Vương nhìn thấy nó vừa bùn cười lại ngộ nghĩnh, thế là mặc cho cậu ăn vụng bao nhiêu lần. Anh cũng chưa bao giờ vạch trần!!
-------******------
Sáng hôm nay, Vương Nguyên đi bộ một quãng đường đến công ty của Khải Thị , để đưa bản kế hoạch cho Vương Tuấn Khải, khi nãy đi làm lại bỏ quên! Lúc vào văn phòng cao nhất của công ty, cậu hồi hộp gõ cửa
Cộc!! Cộc!! Cộc
Tiếng gõ cửa vừa vang lên, chưa đầy một phút sau trong phòng đã có lời đáp
- Vào đi!!
Vương Nguyên được lệnh của ông chủ ban xuống, liền mở cửa phòng lách người vào, ôm một tập hồ sơ màu vàng trên tay đến đặt trước bàn, sau đó nở nụ cười hề hề nói
- Ông chủ!! Hồ sơ của ngài tôi đã đem đến rồi!! Ngài khen tôi đi, xem như tôi có ích rồi!!
Đầu anh không thèm ngẩng lên nhìn cậu, chỉ chăm chú xem văn kiện. Nhưng âm thanh nhàn nhạt lại hướng cậu đáp
- Xem như lấy công chuộc tội cho việc sáng nay cậu lại ủi cháy áo của tôi. Nếu kì kèo, lập tức cuốn gói đi!!
Vương Nguyên bị dọa sợ, liền im lặng ngoan ngoãn gật đầu tỏ vẻ đồng ý, bỗng nhiên ánh mắt rơi xuống hộp cạo bạc hà được đặt ở trên bàn, lúc còn sống trong côi nhi viện, thân lại làm anh cho nên cậu rất ít khi được ăn vặt, toàn nhường cho mấy đứa nhóc, lúc này đây, tuy chỉ là viên kẹo đơn giản thôi cũng khiến cậu thèm rồi, nuốt nước bọt một chút, liền bắt đầu xin xỏ
- Ông...ông chủ, có..có thể cho tôi một viên kẹo được không?? Chỉ một viên thôi cũng được!! Tại vì tôi..tôi thật thích ăn kẹo...
Vương Tuấn Khải đặt bút xuống, nhìn cậu đưa ngón tay biểu thị số một, lại nhìn hộp kẹo anh ăn mỗi khi cần tập trung công việc, rất nhanh liền đáp
- Mang cả hộp về ăn đi!! Cho cậu hết đó!! Tôi cũng không dùng nhiều!! Để lâu lại hết hạn dụng!! Cầm lấy đi!! Xem như thưởng cho cậu vì đã mang đồ đến giúp tôi
Vương Nguyên nước mắt ngắn nước mắt dài ôm cả hộp kẹo vào lòng như bảo bối, đoạn tâng bốc anh
- Ngài là đấng tối cao của lòng tôi, là niềm tự hào của nước nhà. Là một quân tử hán không ai bằng, vì lòng tốt mà ông trời cho ngài giàu khi tuổi đời còn rất trẻ, cho ngài khuôn mặt đẹp trai đến không thể tưởng tượng được. Sau này nếu ngài có con cháu, nhất định nó sẽ yêu thương ngài không thôi!! Hí hí cảm ơn ngài nhiều nhé, tôi về đây
Vương Tuấn Khải khóe miệng giật giật vì những lời khen quá đà chẳng giống ai của cậu dành cho mình, lắc đầu suy nghĩ
- Cái con người này, chỉ cho có vài viên kẹo liền như được cho vàng mà khen người ta hết lời! Thật hết thuốc chữa
Cánh cửa vừa đóng lại, anh như cũ mà tiếp tộc xử lí công việc, nào ngờ vừa đưa tay ra mở bộ hồ sơ Vương Nguyên đem tới, trong đó dư thêm một tờ giấy trắng vẽ hình mặt cười đang le lưỡi, cùng lời nhắn gởi
- Ông chủ Tuấn Khải, ngài chú ý giữ sức khỏe, đừng làm việc quá sức nhé. Cũng cảm ơn ngài đã bao dung một tên ôn thần phá của như tôi, Ngài là người tốt nhất tôi từng gặp đó!! Ông chủ cố lên!! Cố lên
Câu từ vụng về nhưng đầy đủ ý nghĩa cộng thêm khuôn mặt cười vẽ trông thực hài khiến khóe môi anh bất giác cong lên, tờ giấy đó Tuấn Khải không có vứt sọt rác, mà là gấp lại bỏ nó vào hộc tủ phía dưới, miệng khẽ thì thầm
- Cái tên ngốc!!!
Có phải hay không, Vương Nguyên xuất hiện ở đã khiến anh bộc lộ nhiều cảm xúc hơn, khiến anh có một cảm giác không rõ ràng như thế này?? Chính câu hỏi đó, bản thân Tuấn Khải cũng chưa tìm ra lời giải đáp!!! Theo năm tháng, thời gian, cùng hành động của con người có lẽ sẽ cho anh đáp án rõ ràng nhất!!
Vương Nguyên rất tham ăn, phải nói là tham ăn cực kỳ, tựa như khi còn ở trong côi nhi viện, bất cứ thứ gì có thể ăn được, cậu đều cho vào mồm, kể cả đồ đó có dở tệ, miễn là đừng hết hạn sử dụng, cậu đều cho ăn tất. Khiến những đứa em lúc đó thường nói cậu chính là Trư Bát Giới chuyển kiếp!!!
Cùng vì cái tật đó, mà hôm nay cậu chính thức nhập viện vì ngộ độc thực phẩm!!!
Nói đi cũng phải nói lại,chuyện xảy ra cách đây vào ngày hôm trước, khi bác quản gia phải cấp tốc về quê vì vợ mình bệnh nặng, thế là mọi việc trong nhà từ quét dọn, pha trà, giữ nhà, chăm lo cho ông chủ đều do một tay cậu gánh vác hết Bác Đinh đi một tuần lễ thì cậu đã chăm lo cho ngôi nhà này được bốn ngày, hôm đó nhân lúc Vương tổng tài còn chưa về, cậu liền rảnh rỗi đi xuống bếp tìm thức ăn, vừa hay ông trời giống như là thương cậu, trên bàn thức ăn thế mà lại có sẵn một miếng bánh kem nhỏ.
Vương Nguyên thấy đồ ăn thì như bắt được vàng, cứ nghĩ đồ này là dì Hoa đầu bếp để cho mình ăn lót dạ, thế là không nói nhiều lời trực tiếp cấp tốc đánh chén giống như sợ ai ăn hết phần của mình vậy
Đã thế sau khi ăn xong, còn ung dung vừa uống nước vừa nhìn căn nhà mình mới làm sạch mà thỏa mãn vô cùng
Bỗng nhiên dì Hoa đi xuống, khuôn mặt của bà lộ vẻ khó hiểu, ánh mắt dò xét xung quanh, như tìm không thấy vật mình cần tìm, bà liền hỏi
- Tiểu Nguyên , con có thấy dĩa bánh kem hết hạn ở đây không?? Dì tính mang đi vứt, nhưng không hiểu sao bây giờ lại chẳng thấy đâu nữa??
Cậu nghe xong lời nói đó suýt chút nữa sặc nước mà chết!! Khoan khoan!! Cái gì?? Bánh hết hạn hả?? Tại sao lại không nói sớm vậy dì ơi TvT, con lỡ tham lam ăn hết rồi. Giờ biết tính làm sao đây??
Vương Nguyên không biết phải mở lời thế nào, chỉ có thể gãi đầu mà cứ lắp bắp chữ dạ thưa dì mãi trong miệng, bỗng nhiên tiếng còi xe ở phía ngoài cổng biệt thự vang lên, như là tiếng còi cứu sống tình thế lúc này, cậu liền mỉm cười thân thiện rồi phóng lẹ ra ngoài mở cửa cho ông chủ!!
Nhưng hôm nay, không phải là một chiếc xe đâu, phía sau lưng chiếc xe đắt tiền của Vương Tuấn Khải còn có hai chiếc khác nối đuôi theo vào sân, làm cậu nhìn mà ngẩn ngơ không thôi!!
Vội vội vàng vàng bước đến mở của cho anh, khuôn mặt cậu cười tươi nói
- Ngài đã đi làm về rồi ạ!!
Vương Tuấn Khải nhìn Tạ tham ăn một lượt từ trên xuống dưới, sau đó gật đầu đáp
- Ừ!! Mau chuẩn bị trà đi, hôm nay có bạn tôi đến
Vương Nguyên nhìn ra phía sau lưng của anh, thấy có bốn chàng trai trẻ bằng tuổi Tuấn Khải liền tỏ vẻ lễ phép vô cùng, định cúi đầu xuống chào hỏi, nào ngờ điều tồi tệ vang lên!!
Ọt!! Ọt!! Ọt
Họ Vương trong lòng khóc không ra nước mắt nghĩ thầm
- Thôi chết rồi!! Nhà về sinh thân yêu kêu gọi rồi, không lẽ là tác dụng do ban nãy đã ăn bánh kem kia hay sao??
Vương Tuấn Khải thấy cậu đứng đó không nhúc nhích, tốt bụng nhắc nhở
- Đứng đây làm gì, mau vào trong pha trà đi
- Vâng!! Vâng tôi làm ngay đây!!
Vương Nguyên chân chó chạy vào phòng bếp, phụ dì Hoa pha trà và bánh mứt để chuẩn bị mang ra, nhưng mà thật sự là bụng của cậu đã bắt đầu nổi loạn rồi, nó không ngừng ùng ục trồi dậy, khiến cậu đổ mồ hôi lạnh. Cơ mà không lẽ bây giờ lại phóng vào đi vệ sinh?? Ông chủ và khách còn ngồi đó mà!!!! Cậu sau một hồi đắn đo suy nghĩ, cuối cùng vẫn đặt công việc lên hàng đầu
Cắn răng chịu đựng mang mâm trà lên cho mọi người, bụng lại càng kêu gào hơn nữa
Tình hình càng ngày càng không ổn, hai tay cậu đưa ly trà ra mà run run!! Vương Tuấn Khải nhận thấy có điều khác biệt từ cậu, liền hỏi
- Bị gì vậy??
Vương Nguyên trên trán xuất hiện mồ hồi lạnh, nhưng cố nở nụ cười trả lời
- Không!! Không có gì đâu, ngài và mọi người cứ ngồi đi, để tôi rót trà ra ạ!!
Nào ngờ khoảnh khắc cậu vừa cúi gặp người xuống, bụng liền nảy lên một cái, Vương Nguyên chịu đựng không được nữa, chỉ còn nước thuận theo tự nhiên để nó làm loạn
Bủmmm!!
Âm thanh đánh rắm vang lên, Vương Tuấn Khải khóe miệng co rút nhìn cậu, mọi người ngồi cạnh đó cũng không khỏi trợn mắt, mùi hương thoan thoảng bay lên khiến mọi người phải lấy tay bịt mũi, đều là đấng nam nhi với nhau, nhưng mà gặp phải tình thế này thì ai cũng sẽ mất mặt thôi!!
Vương Nguyên trong lòng khóc thành một dòng sông, xả hơi thì có nhẹ bụng thật đó, nhưng nhìn mặt ông chủ như muốn giết người, cậu chỉ còn cách mặt dày, cười ngô nghê đáp
- Hiện tượng sinh lí bình thường mà!! Hì hì, ông chủ tôi là người tốt, thường hay cho người làm ăn đồ ngon, nên mới đánh rắm thơm bền vững như vậy, thật ngại quá xin lỗi mọi người!! Nhưng mà điều này cũng chứng tỏ ông chủ không đối xử tệ bạc với tôi nha!! Ăn đồ càng ngon đánh rắm càng đậm sâu đó!!
Bốn chàng trai đó liếc nhìn Tuấn Khải, rồi lại đánh mắt nhìn về Vương Nguyên mà cười ngặt nghẽo, Vương tổng tài bây giờ đây mặt đã đen hơn đít nồi, nghiến răng nghiến lợi nói
- Đau bụng thì đi giải quyết đi!! Đừng đứng đây phá hoại không khí!!
Cậu nghe anh nói vậy thì như được ban một ân lớn, không nói hai lời liền xách mông chạy về túp lều lí tưởng ngâm thơ, để lại một đám người ngồi ở ghế sofa cười không nhặt được mồm!!
Nhưng Vương Nguyên không biết rằng đó chỉ là màn dạo đầu của ngộ độc, vì tội tham ăn mà cậu tối hôm đó đã được Vương Tuấn Khải bế thẳng vào bệnh viện cấp cứu!!!
Tình hình chuyển xấu vô cùng, Vương Nguyên sau ba lần đi vệ sinh thì bụng bắt đầu quặn đau, trên trán lấm tấm mồ hôi, cả người choáng váng, nhưng vì nghĩ bác Đinh đã giao trọng trách cho mình phải phục vụ Vương Tuấn Khải thật tốt, nên cậu phải cắn răng chịu đựng, thực hiện tốt nhiệm vụ của mình
Vương Tuấn Khải nhìn tên người làm ngốc bước đi lảo đảo, khuôn mặt xanh còn hơn cả tàu lá chuối, trong lòng lại có cảm giác lo âu, khuôn miệng mắng
- Được rồi!! Nếu đau ốm gì thì đi nghỉ đi, đừng đứng ở đây nữa, vẫn chưa đến giờ dì Hoa về nhà, có việc gì thì tôi sẽ nhờ dì ấy!! Hôm nay cho cậu nghỉ làm, không trừ lương!!
Vương Nguyên thật sự khó chịu vô cùng, nghe ông chủ cho mình nghỉ ngơi lại còn không trừ lương, thế là vội cuối đầu cảm ơn, lết từng bước chân về phòng
Nằm trên chiếc giường nhỏ, cả người Vương Nguyên nóng lên, cậu bắt đầu chìm trong mê man vô độ, bụng thì khó chịu, cả thân thể có dấu hiệu phát sốt, khiến nước mắt tự dưng trào ra, cậu thì thầm
- Mẹ!! Con khó chịu quá!!!
Vương Tuấn Khải tiếp khách đến tám giờ tối thì mọi người bắt đầu ra về, theo thói quen như mọi khi muốn gọi tên ngốc đó pha nước tắm thì chợt nhớ ra khi chiều cậu ta bị bệnh, dì Hoa thì đã đi về từ lâu, cho nên tình huống bắt đắc dĩ, Vương tổng tài phải tự lực cánh sinh thôi!!!
Nào ngờ vừa bước chân lên bậc thang chưa được năm bước, liền thấy Vương Nguyên lảo đảo bịt miệng chạy vào nhà vệ sinh, hàng loạt tiếng nôn khang vang lên, chứng tỏ người trong đó tình trạng sức khỏe không hề tốt, dù sao trong nhà chỉ còn mỗi hai người, thế là Tuấn Khải quyết định tiến vào xem tình hình như thế nào
Chỉ thấy Vương Nguyên ngồi bệch xuống sàn đất, đôi mắt khép hờ, ôm luôn cả bồn vệ sinh mà nôn thóc nôn tháo, anh là người có bệnh khiết phích, cho nên nhìn cảnh tưởng này không khỏi rùng mình, nhưng mạng người vẫn quan trong hơn, vì thế đành phải hít một hơi thật sâu, tiến đến vỗ lưng cậu hỏi
- Làm sao vậy??
Ọe!! Ọe!!
Vương Nguyên không trả lời, chỉ có một mực muốn nôn cho hết khó chịu, đến khi chỉ còn nôn ra một chút dịch ruột, thì trạng thái cậu vẫn hoàn toàn không ổn chút nào. Cả người mệt mỏi ngã ngửa vào lòng Tuấn Khải thì thào
- Bụng...khó chịu, muốn nôn...
Anh cảm nhận được hơi nóng từ da thịt của cậu tỏa ra. Sờ một chút lên trán thì phát hiện ra tên ngốc này đang sốt cao, mặt mũi thì xanh xao, hai tay ôm bụng rên rỉ. Vương tổng tài lần đầu gặp phải người bệnh liền có chút bối rối, chỉ có thể vừa vuốt vuốt má cậu vừa trấn an
- Cố gắng chịu đựng một chút!! Tôi đưa cậu đến bệnh viện!!
Họ Vương vừa nghe đến đây liền lắc đầu, một tay nắm lấy cánh tay trái của anh đang để ở phía trước, đoạn đáp
- Đừng.... Đi bệnh viện sẽ tốn tiền...tôi không muốn!!
Anh cũng chẳng cậu quản cậu đang lảm nhảm cái gì, liền trực tiếp bế người lên, sau đó chạy một mạch ra ngoài, lấy chìa khóa xe ô tô, rồi lại tự thân vận động đưa cậu vào ghế phía sau, mở cửa chính rồi phóng thẳng xe đến bệnh viện
--------****--------
Mất một tiếng đồng hồ sau, một vị bác sĩ tầm tuổi trung niên cầm bệnh án ra báo cáo tình hình cho anh nghe
- Ngài Sở!! Người yêu của ngài bị ngộ độc thực phẩm, nguyên nhân có thể là do ăn đồ quá hạn sử dụng, lại cố gắng chịu đựng lâu như vậy mới dẫn đến tình hình như bây giờ. Nhưng ngài yên tâm đi, chúng tôi đã tiêm thuốc và truyền nước cho cậu ấy, sang đến sáng ngày mai thì sẽ ổn định hơn một chút!! Ngài vào thăm cậu ấy đi!!
Vương Tuấn Khải khóe môi giật giật nhìn ông ta!! Gì mà người yêu chứ?? Đừng đùa, tên ngốc đó giống người yêu chỗ anh ở chỗ nào!! Họ Vương mặt lạnh lùng nói
- Đó là người làm, không phải người yêu, dù sao thì cũng cảm ơn ông, bây giờ thì có thể đi được rồi !!
Vị bác sĩ kia như nhận ra nhầm lẫn của mình,xấu hổ vội vàng cúi đầu xin lỗi rồi hai ba bước bỏ đi thật nhanh, tránh cho trường hợp chọc giận tảng băng này!!
Anh nhìn bóng người đã khuất xa sau dãy hành lang, hai tay liền đút vào túi quần, thở hừ hừ đi vào phòng bệnh nơi tên ngốc kia đang nằm
Vương Nguyên giờ đây đã thanh tịnh hơn một chút, ánh mắt đảo đến nhìn anh, mở miệng nói
- Ông chủ!! Cảm ơn ngài đã đưa tôi vào đây!! Vương Tuấn Khải anh là tuyệt vời nhất
Họ Vương không hiểu tại sao nghĩ đến cảnh con người này tham ăn mà dính phải ngộ độc,tâm tình bực mình khó chịu, tức giận mắng
- Có tham ăn cũng vừa phải thôi!! Làm gì đến nông nỗi mà phải ăn đồ đã hết hạn như vậy?? Cậu chán sống hả??
Cậu bị mắng cũng không giận, chỉ bĩu bĩu môi đáp lại
- Tôi cứ nghĩ miếng bánh đó là dì Hoa chuẩn bị cho mình, nên không hỏi gì mà cứ cho đại vào miệng, nào ngờ đâu là ra nông nỗi này!! Nhưng mà ông chủ à!! Người ta đang bị bệnh đó, đừng mắng mà, tâm hồn tôi mềm yếu dễ tổn thương lắm đó!!
Câu nói cuối cùng của cậu làm anh đuối lí, nhìn cậu suy yếu nằm ở trên giường bệnh, tay phải đang được truyện nước, trái tim bỗng mềm nhũn đi, cuối cùng chỉ có thể gầm gừ phun ra vài từ
- Ngu ngốc!! Sau này muốn ăn gì cứ nói dì Hoa, tôi không muốn có xác chết ở nhà mình
Vương Nguyên cũng không vừa, dù mệt mỏi vẫn cười hì hì đáp
- Nhưng không sao!! Thà chết được làm ma no, còn hơn là làm ma đói mà ≧﹏≦
Vương tổng tài nghe người giúp việc của mình bảo vệ miếng ăn liền hết lời nói, chỉ đành ngồi xuống ghế sofa bên cạnh hậm hực gọi một cuộc điện thoại cho dì Hoa nói rõ tình hình, bảo dì đến chăm cậu, sau khi tắt máy,tốt bụng chỉnh góc chăn cho Vương Nguyên, âm giọng mềm mại nói!!
- Được rồi!! Đừng nói gì nữa!! Mau ngủ đi, một lát dì ấy sẽ đến!!
Cậu an tâm gật đầu cảm ơn anh, sau đó an an ổn ổn nằm trên giường bệnh, cả người mệt mỏi nhắm mắt chìm vào giấc ngủ
Kể từ đó về sau, Tuấn Khải biết cậu thích ăn liền âm thầm bảo dì Hoa buổi chiều làm ít bánh hoặc vài món ăn nhẹ cậu, cũng chỉ vì sợ tên ngốc nào đó ăn bậy, cho nên những món ăn đều được bảo đảm còn mới và nóng hổi, nếu thức ăn còn dư thì không được để lại, liền bảo dì mang đổ đi, không chừa lại bất cứ thứ gì. Vương Tuấn Khải cũng không hề hay biết rằng, trong lòng anh đã xuất hiện hình bóng của cậu từ lúc này, cảm giác âm thầm cưng chiều, nhìn cậu nở nụ cười lại giúp anh yên bình vô cùng!!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com